Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Phong đương nhiên đồng ý yêu cầu của Thẩm Ly, Thẩm Ly vui mừng khôn xiết và vươn tay ra ôm anh, nhưng đã bị Bạch Phong đẩy ra trước khi hắn chạm vào.

Thẩm Ly sửng sốt: "Bạch Phong?"

Bạch Phong lắc đầu: "Xin lỗi, anh cũng nên biết chuyện Ninh Trì Sương đã khiến em tổn thương rất nhiều. Dù đã trốn ở bên ngoài ba năm qua, nhưng em vẫn không dám động đến bất kỳ Alpha nào. Em có thể chấp nhận tình cảm anh dành, nhưng em vẫn còn một chút kháng cự với mùi của Alpha, vì vậy cho em một chút thời gian, được không? "

Những gì y nói đều rất chân thành, Thẩm Ly cũng không nghi ngờ gì.

Sau khi gật đầu, Cách liền từ bỏ kế hoạch ôm ôm, bất lực cười nói: "Tôi chờ em nhiều năm như vậy, cũng không ngại tiếp tục chờ."

Bạch Phong rốt cục cũng cười: "Anh thật tốt."

Thẩm Ly luôn là một người đàn ông lịch thiệp, hắn sẽ không bao giờ ép buộc người khác làm những điều họ không muốn. Đặc biệt là khi đối xử với những người hắn quý trọng, hắn sẽ rất quan tâm chu đáo.

Cho nên Bạch Phong không cho hắn chạm vào mình, hắn cứ như vậy thành thật mà giữ khoảng cách với y. Cùng Bạch Phong tán gẫu một hồi Cáchền dẫn y đi ăn trưa, Bạch Phong nói buổi chiều muốn chợp mắt một chút, vì vậy Thẩm Ly nói tạm biệt y, rời khỏi trường học.

Vốn dĩ tưởng sẽ trực tiếp đi làm, nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện vẻ mặt Tô Cẩn Thần khi mà nhìn thấy anh sáng nay. Thẩm Ly không biết cậu ta đang nghĩ gì, phản ứng xong liền nhấn ga chạy về nhà.

Điều mà Thẩm Ly không biết là sau khi hắn ta rời đi, Bạch Phong không vội vàng quay lại trường học, mà tìm một quán cà phê ngồi trong đó, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại và nói vị trí hiện tại của y.

Đợi khoảng nửa giờ, Ninh Trì Sương đẩy cửa quán cà phê đi thẳng đến ghế đối diện với Bạch Phong ngồi xuống. Anh ta vẫn ăn mặc một cách lịch lãm và quyến rũ, giống một Omega hơn là một Alpha. Ngược lại, Bạch Phong, một Omega đầy khí chất sách vở, trông giống một Alpha hơn.

Hai người nhìn nhau, Ninh Trì Sương cũng không vội nói. Anh ta giơ tay gọi người phục vụ đến, yêu cầu một ly cà phê đá kiểu Mỹ, sau đó quay lại nhìn Bạch Phong, anh nói: "Em vẫn thích uống cappuccino."

"Anh cũng có khác gì tôi đâu? Vẫn không đổi được khẩu vị." Bạch Phong nhẹ giọng đáp, không biết bên trong ẩn chứa cảm xúc gì.

Ninh Trì Sương không thực sự quan tâm cho đến khi cà phê của anh đã bưng lên. Cuối cùng anh cũng thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạch Phong, anh nói: "Tại sao em lại gọi anh đến đây? Em định nối lại tình xưa với anh sao?"

"Anh biết hai chúng ta tuyệt đối không thể." Bạch Phong bình tĩnh nói, "Tôi chỉ muốn nói với anh rằng hôm nay tôi đã chấp nhận lời tỏ tình của Thẩm Ly, cho nên từ hôm nay trở đi, tôi là bạn trai của anh ấy, sẽ không bao giờ có quan hệ gì với anh nữa. "

Ninh Trì Sương khẽ cau mày: "Tên kia không phải nói với em là hắn đã kết hôn rồi sao?"

Bạch Phong nói: "Anh ấy đã nói với tôi rồi, hai người bọn họ chỉ là liên hôn thôi. Thẩm Ly cùng người vợ hiện tại không có bất kỳ tình cảm nào, bọn họ cũng ước định thời gian cẩn thận, đến lúc thì sẽ ly hôn. Cho nên tôi cảm thấy ở bên anh ấy cũng không có vấn đề gì hết. "

Nói xong, Bạch Phong hít sâu một hơi. Sau đó, y nhìn vào mắt Ninh Trì Sương, nói với giọng chậm và nghiêm túc hơn: "Anh ấy sẵn sàng xả thân vì tôi mà trở mặt với cả gia tộc. Dù kết quả là thua, nhưng ít ra anh ấy cũng dám. Không giống như ai đó, tôi thậm chí đem cả tấm thân cho hắn, hắn ta còn không đủ can đảm để nói với người khác rằng tôi là bạn trai của hắn ta. Lúc đó tôi bị mù, nhưng tôi không thể mù mãi được."

Khi Bạch Phong nói điều này, y dường như đang nghĩ đến quá khứ trước đây, đôi mắt của y chậm rãi đỏ lên, và có một chút nghẹn ngào trong giọng nói của Bạch Phong.

Ninh Trì Sương cúi đầu, bàn tay đang cầm tách cà phê đã nổi gân xanh lên.

Thật lâu sau, anh ta rốt cục nói: "Nhưng em căn bản đâu có yêu hắn."

"Tôi không yêu ai cả." Bạch Phong lắc đầu nói, "Hiện tại tôi chỉ muốn yêu bản thân mình. Thẩm Ly có thể cho tôi tất cả những gì tôi muốn. Anh có từng nghĩ rằng nếu anh ấy không giúp tôi, thì trường đại học quý tộc này sẽ để cho một người bình dân như tôi vào dạy được không? Vì Thẩm Ly anh ấy đã cho tôi những thứ này, tôi sẵn sàng dùng thân mình trả ơn."

Bạch Phong nói đến đây, chung quy là không nói tiếp được nữa.

Ninh Trì Sương nghiến răng, hai mắt gần như bùng cháy. Anh nói: "Tất cả những gì Thẩm Ly hiện tại có thể cho em, bây giờ anh cũng có thể."

"Nhưng tôi không muốn nó." Bạch Phong nói: "Tôi biết anh có thể cho tôi, thậm chí anh còn có thể cho tôi nhiều hơn những gì anh ấy đã cho tôi bây giờ. Nhưng tôi nguyện ý nhận những gì bất cứ ai trong thế giới có thể cho tôi. Điều duy nhất tôi không muốn là của anh. "

Nói xong y cầm ly cà phê trên bàn lên uống cạn.

Khi chiếc cốc được đặt lên bàn lần nữa, một âm thanh nhẹ nhàng " cạch " như đánh trúng tim của Ninh Trì Sương.

"Tôi uống cà phê xong rồi, vậy hôm nay tôi sẽ coi như lời mời của tôi." Bạch Phong đứng dậy, cuối cùng nói: "Chúng ta đều là người có văn hóa, vì vậy đừng làm những việc côn đồ lưu manh. Tôi gọi đến đây chỉ để nói chuyện với anh. Bây giờ đã nói xong, chúng ta hãy nói lời tạm biệt. Tôi hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong tương lai. "

Nói xong y rời khỏi nơi đó mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Ninh Trì Sương cũng không quay đầu lại nhìn y, mà chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái cốc trước mặt, trong đầu vang lên những lời cuối cùng của Bạch Phong.

Không bao giờ gặp lại.

Ninh Trì Sương chậm rãi nắm chặt tay.

Em nghĩ dễ dàng như vậy sao.

...

Khi Thẩm Ly trở về nhà, Tô Cẩn Thần đã bắt đầu ăn trưa. Nhìn thấy Thẩm Ly vào cửa, Tô Cẩn Thần giật mình, chiếc đũa trực tiếp rơi xuống đất, ngay cả cơm trong miệng cũng suýt nữa phun ra ngoài.

Thẩm Ly hơi sững sờ trước hành vi của cậu, bất lực lắc đầu nói: "Anh sợ cái gì?"

"Không." Tô Cẩn Thần lắc đầu.

Cậu không muốn thừa nhận, cậu nghĩ mình sẽ gặp lại Thẩm Ly vào ngày cưới. Cho đến bây giờ cậu vẫn không thể quên được cảm giác kinh hãi đó, nên khi nhớ lại, cậu vẫn theo bản năng có chút sợ hãi.

Thẩm Ly Cách liếc nhìn thức ăn trên bàn, đó chỉ là món cơm xào đơn giản nhất, khác hoàn toàn với những món ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng mà cậu nấu mỗi tối khi hắn trở về.

Trong lòng có chút ngẹn không thể giải thích nổi, Thẩm Ly nhíu mày: "Tại sao ở nhà ăn mấy thứ này?"

"Em lười nấu nướng quá. Dù sao thì em cũng chỉ có một mình, ăn được vài miếng thôi." Tô Cẩn Thần nói. Ngập ngừng một hồi, cậu mới hỏi: "Tại sao anh không đi cùng anh ấy?"

"Em ấy muốn nghỉ ngơi một chút, vì vậy tôi trở về trước." Thẩm Ly nói: "Chiều nay tôi sẽ không đi làm".

Tô Cẩn Thần hai mắt sáng lên: "Vậy anh có muốn cùng nhau ăn cơm tối không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro