Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Cẩn Thần thực sự muốn ngăn anh lại, cậu cũng cố gắng thử sức ngăn lại. Nhưng Chu Miểu làm sao có thể bị cậu ngăn lại được, Thẩm Ly vừa ra khỏi phòng bảo vệ, Chu Miểu đã thoát khỏi tay cậu biến mất dạng, hiện tại cảnh tượng này đang diễn ra trước mặt, Tô Cẩn Thần thật muốn tìm một cái hố để chui vào, không bận tâm đến nữa.

Trong khi cậu cảm thấy như vậy, Thẩm Ly hoàn toàn choáng váng. Ánh mắt khó hiểu nhìn Chu Miểu , tầm mắt lại chuyển qua một bên, liền nhìn thấy Tô Cẩn Thần ở đằng xa. Đột nhiên như muốn hiểu ra điều gì, hắn khẽ cau mày nói: "Đây là chuyện riêng của tôi, Chu thiếu gia không cần quản rộng như vậy."

"Tôi đúng là không cần phải quản rộng như vậy. Gia đình anh xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi." Chu Miểu châm chọc, "Nhưng tôi không thể chịu được việc anh bắt nạt Tô Cẩn Thần, cậu ấy quả thực nhu nhược, nhưng thế không có nghĩa là anh được phép khi dễ Cẩn Thần. Nếu cậu ấy không muốn hỏi, tôi sẽ giúp hỏi cho rõ ràng. Vậy nên ý của anh là gì? "

Khi Chu Miểu nói điều này, anh đã sẵn sàng chiến đấu. Do nhiều năm tập luyện thể hình nên cơ bắp của anh lộ rõ. Cộng thêm làn da màu đồng của mình, việc nhìn chằm chằm vào người xem như thế này quả thực là có mấy phần lực uy hiếp.

Tuy nhiên, Thẩm Ly cũng là người đã trải qua thương trường, vì vậy hắn không sợ hãi trước điều này. Chỉ khẽ cau mày nói: "Không cần biết có vấn đề gì, đây là nơi công cộng, Chu thiếu gia không cần bận tâm chuyện của tôi với Tô Cẩn Thần. Nếu có vấn đề gì thì chúng tôi tự về nhà giải quyết cho đàng hoàng, cho nên Chu thiếu gia đừng làm phiền. "

Hắn nói xong cũng không thèm nhìn tới Tô Cẩn Thần, liền mở cửa muốn lên xe.

Chu Miểu không quan tâm hắn như thế nào, nhướng mày ngẩng đầu nhìn Bạch Phong còn có chút sững sờ, cười lộ ra hàm răng trắng: "Tôi nói, anh là giáo viên mới đúng không? Tôi nghe nói rằng anh là từ nước ngoài trở về, vậy anh có biết rằng Thẩm Ly và Tô Cẩn Thần đã kết hôn cách đây một thời gian không? "

Bạch Phong mở to mắt.

Y thực sự không biết việc đó.

Thẩm Ly chỉ cảm thấy đau đầu sắp muốn nổ, quay đầu nhìn Bạch Phong nói: "Vào trong nói chuyện." Sau đó, không đợi Chu Miểu nói gì, hắn đã tự mình đóng cửa xe lại.

Bạch Phong cũng không ngốc. Y có thể nhận ra tình hình hiện tại không ổn nên vội vàng mở cửa xe lên xe. Nhìn chiếc xe phóng đi trước mặt, sắc mặt Chu Miểu lại đen thêm mấy phần. Quay lại chỗ Tô Cẩn Thần, anh ngạc nhiên nhìn người bạn chơi thân từ nhỏ: "Chồng cậu thế này chắc cậu không giận chứ?"

Tô Cẩn Thần suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Anh ấy nhất định là có lý do, tôi tin anh ấy."

Câu trả lời này thực sự phù hợp với tính cách của Tô Cẩn Thần, vì vậy Chu Miểu không cho rằng có gì sai. Anh chỉ biết lắc đầu thở dài, "Cậu thật sự là hết cứu nổi mà."

Tô Cẩn Thần mỉm cười.

Thật ra cậu vẫn đang nghĩ cách xin lỗi Thẩm Ly, dù sao lúc đầu cả hai cũng đã thỏa thuận rõ ràng, bây giờ lại làm như thế này, có thể sẽ phá hỏng chuyện tốt của Thẩm Ly.

Đúng như suy nghĩ của Tô Cẩn Thần, Thẩm Ly xuống xe đi xuống lầu ký túc xá, sau khi giúp Bạch Phong xách hành lý lên lầu, vừa định đi theo y vào giúp dọn phòng, Bạch Phong liền giơ tay lên chặn hắn ta ở cửa.

Thẩm Ly cau mày: "Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng mà..."

"Nhưng những lời cậu ta vừa nói là sự thật, đúng không?" Bạch Phong cười, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ mệt mỏi. Y nói: "Anh không nói với em rằng anh đã kết hôn. Mặc dù em chưa chính thức gặp Tô thiếu gia, nhưng em đã nghe nói về cậu ta rồi. Cậu ấy là một Omega, đúng không? Một Omega cả đời chỉ có thể được đánh dấu bởi một Alpha. Em cũng là một Omega, em không muốn vì mình mà để một Omega bị đánh dấu sống cô đơn hết đời. "

Thẩm Ly đưa tay ấn lên trán mình nói: "Anh biết ngay là em sẽ nghĩ như vậy. Em không thể tin tưởng anh một chút sao? Anh không phải súc sinh không bằng đồ vật như Ninh Chí Tường, vì em nên anh không có ý định sống chung với cậu ta, như thế nào lại có ý định đánh dấu cậu ta hử? "

Nghe xong câu này, ánh mắt vừa mới chết của Bạch Phong lại nhen nhóm. Y chớp mắt hỏi lại cho chắc chắn, "Ý anh là, mặc dù đã kết hôn nhưng anh chưa bao giờ làm loại chuyện đó?"

"Tóm lại là anh chưa bao giờ làm loại chuyện đó." Thẩm Ly bất đắc dĩ: "Anh không có chút tình cảm nào với cậu ta, chỉ là liên hôn vì công việc. Đến bây giờ tay còn chưa từng nắm, thì nói gì đến việc hôn. Còn chuyện đánh dấu thì anh không thể làm được. Cậu ta vẫn đang uống thuốc ức chế hàng ngày, nếu em không tin anh có thể chọn thời gian cho em gặp. Anh đã nói với cậu ta về về chuyện hai chúng ta, nhưng chỉ có Chu thiếu không biết việc đó. "

Lần này, tâm trạng không vui trên mặt Bạch Phong đã biến mất hoàn toàn, y quay người nhường đường cho Thẩm Ly vào cửa. Y nói, "Anh có chắc là anh không nói dối em chứ."

"Anh sẽ không nói dối em." Thẩm Ly nói: "Không bao giờ."

Bạch Phong mỉm cười.

Sau đó, cả hai cùng nhau dọn dẹp ký túc xá nhỏ dành cho một người, Bạch Phong khá hài lòng với tình hình ở đây, nhưng Thẩm Ly thì không vui lắm. Liếc nhìn xung quanh với ánh mắt không hài lòng, hắn nói: "Nếu như em cảm thấy phòng này nhỏ không thoải mái, anh có thể thuê cho em một căn lớn hơn. Sống bên ngoài tốt hơn là ở chỗ này."

"Quên chuyện đó đi." Bạch Phong lắc đầu: "Em không phải anh, đại thiếu gia từ nhỏ đã được cưng chiều. Em chỉ là con nhà thường dân, sống quen rồi nên thấy ở đây không có gì là không tốt. "

Y đã nói như vậy rồi, thì Thẩm Ly không thể khăng khăng nói thêm bất cứ điều gì thêm. Hắn chỉ có thể bổ sung một câu: "Vậy em có thiếu gì thì phải nói cho anh biết. Anh đến đây rất thuận tiện nên mang đến hết cho em cũng được."

Bạch Phong gật đầu, vẻ nghịch ngợm chợt lóe qua mắt: "Nhưng trước trường học còn có siêu thị, còn thiếu cái gì nữa?"

Thẩm Ly nghẹn ngào không nói nên lời.

Bach Phong thành công bật cười.

Nói xong chuyện này, cả hai rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, Bạch Phong hỏi, "Anh nói trước đây anh đã nói với vợ của anh về mối quan hệ của giữa hai chúng ta rồi. Vậy thì mối quan hệ giữa em và anh là gì?"

Cuối cùng cũng đã đi đến điểm quan trọng nhất. Thẩm Ly thở một hơi, hắn cảm giác có thể nghe thấy tim mình đập quá nhanh. Sau một lúc im lặng, hắn mới chậm rãi nói: "Anh tưởng em biết."

Bạch Phong nói: "Anh chưa từng nói thẳng với em, em làm sao dám đoán? Nếu như em đoán sai, không phải là em sẽ bị lúng túng sao?"

Thẩm Ly cười bất đắc dĩ: "Vậy nếu anh nói rồi, em sẽ đồng ý sao?"

Bạch Phong trầm mặc không nói.

Thẩm Ly hít sâu một hơi nói: "Anh thích em, ở bên anh, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro