Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu cuộc trò chuyện này xảy ra giữa những người yêu nhau, thì có thể xem như là một loại tình thú. Nhưng trong trường hợp này, giữa hai người lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh sởn cả tóc gáy.

Bạch Phong sắc mặt đột nhiên tái nhợt, y quay đầu tức giận nhìn Ninh Trì Sương, rốt cuộc không khống chế được cảm xúc, lớn tiếng trách cứ: "Ninh Trì Sương, anh bị bệnh sao!?"

"Đúng vậy, tôi lúc nào mà chả có bệnh." Ninh Trì Sương nhìn y chằm chằm: "Tôi nhớ em thành bệnh, có thuốc cũng vô phương cứu chữa."

Anh ta nói mấy câu này rất nghe rất hờ hững, nhưng từng câu từng chữ giống như cố tình nói, tất cả đều nện vào lòng Bạch Phong. Bạch Phong còn chưa kịp nói gì, thì có người đi vào nắm lấy cánh tay y, sau đó trực tiếp xoay người đem Bạch Phong rời đi, hoàn toàn coi Ninh Trì Sương như không khí.

Bạch Phong ngẩn đầu một hồi, sau đó bật cười: "Vừa rồi em tức giận đến mức quên mất anh còn ở cùng em."

"Không có việc gì phải nói chuyện với một con chó." Vẻ mặt của Thẩm Ly cũng không khá hơn Bạch Phong. Hắn lạnh lùng nói: "Ninh Trì Sương anh ta là một con chó điên. Chúng ta đã biết chuyện này từ lâu rồi. Em không cần phải chấp với anh ta làm gì."

Bạch Phong nghe hắn nói như vậy, trên vẻ mặt với ánh mắt mới yên tâm một chút. Sau đó chậm rãi gật đầu, y nói: "Được."

Phía sau bọn họ, Ninh Trì Sương không có ý đuổi theo họ. Anh chỉ khẽ nheo đôi mắt phượng mê hồn, sau đó xoay chìa khóa xe trong tay, như thể mấy chuyện khó xử vừa nãy chưa từng xảy ra, sải bước rời khỏi nơi này.

Đồ vật của anh về sau chung quy cũng sẽ là của anh, cho dù có người can thiệp thì kết quả cũng không thay đổi.

Về phần Bạch Phong và Thẩm Ly, sau khi dẫn người đến bãi đậu xe rồi lên xe, Thẩm Ly chợt nhận ra đây là lần đầu tiên hắn nắm tay của Bạch Phong, tuy chỉ là một cánh tay nhưng cũng khiến hắn cao hứng lên rất nhiều.

Trong lòng rung động không phải giả.

Quả nhiên những rung động trước đó khi ở bên Tô Cẩn Thần đều bị kích thích của cậu làm cho bối rối, người hắn thích rõ ràng là Bạch Phong, hắn không phản bội Bạch Phong, cũng không phản bội chính mình.

Nghĩ theo cách này, Thẩm Ly cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Giúp Bạch Phong cất hành lý, vào ghế lái, quay đầu hỏi Bạch Phong, "Kí túc xá ở đây đã ổn định chưa?"

"Em đã thảo luận với nhà trường rồi." Bạch Phong gật đầu cười: "Trường có ký túc xá được trang bị đặc biệt dành cho giảng viên. Em có thể sống ở đó cho đến khi mua được nhà".

Thẩm Ly gật đầu: "Vậy cái phúc lợi này cũng tốt."

Bạch Phong mỉm cười: "Đúng vậy, ký túc xá chuẩn bị cũng là phòng đơn, sẽ không làm bạn cùng phòng với người khác, giống như chuyện Jonny mà Ninh Trì Sương nói."

Khi nhắc đến chuyện này, khuôn mặt của Thẩm Ly lại xấu lên vài phần. Bạch Phong mặc dù đang cười, nhưng trong mắt cũng có một tia mù mịt không thể xóa nhòa.

Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Thẩm Ly không nói tiếp nữa, hắn nhấn ga, cho xe phóng nhanh về phía trường học.

Mười phút sau, ngoại trừ tiếng thở đều đều của hai người trong xe, không một tiếng động nào khác lặng lẽ vang lên. Mỗi lần Thẩm Ly muốn mở miệng tìm chủ đề, lời Ninh Trì Sương đã nói trước đó lại quanh quẩn trong đầu hắn. Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng không kìm được mà hỏi Bạch Phong: "Hôm nay trong lúc chờ em, Ninh Trì Sương có nói về em. Anh ta nói với anh rằng hắn đã đánh dấu em khi còn học đại học..."

"Hắn nói dối!"

Giọng điệu của Bạch Phong đột nhiên trở nên rất kịch liệt.

Y tức giận khịt mũi, và chợt nhận ra rằng phản ứng của mình hơi quá lố. Vì vậy, y hắng giọng và nhìn đi chỗ khác. Lắc đầu nói: "Hắn đang nói dối anh. Anh ta chưa bao giờ đanh dấu em, thậm chí ngay cả đánh dấu tạm thời, cũng không có dù chỉ một lần."

Khi nói điều này, y cố gắng giữ giọng nói bình tinh của mình. Nhưng Thẩm Ly nghe rõ sự run rẩy mà y đã cố gắng che giấu.

Hắn không hiểu sự run rẩy này là có ý gì, cũng không có khí lực nhìn mặt Bạch Phong khi lái xe. Người bên kia nghiêng đầu, trong mắt tinh cờ ẩn hiện một tia buồn bã, cho nên Thẩm Ly một chút cũng khôngnhìn thấy.

Tốc độ xe rất nhanh, đi chừng nửa giờ thì dừng lại trước trường học.

Vì là xe nước ngoài nên muốn vào trường phải đăng ký. Thẩm Ly theo Bạch Phong xuống xe và cùng nhau đi đến phòng bảo vệ, nhưng lại không phát hiện ra rằng khi họ đi ngang qua, Tô Cẩn Thần và Chu Miểu tình cờ đi ngang qua họ.

"Nếu tôi không nhầm, thì người vừa vào phòng bảo vệ là chồng cậu đung không?" Chu Miểu cau mày nhìn chằm chằm phương hướng phòng bảo vệ. Giọng điệu của cậu ta có chút không tốt, Tô Cẩn Thần có thể nghe thấy sự tức giận ẩn trong giọng nói của cậu ta. Chu Miểu nói: "Cái người bên cạnh hắn, tôi nhớ hình như đã nhìn thấy khuôn mặt này của anh ta. Nó đã lan truyền trên diễn đàn của trường chúng ta trước đây, đó là giáo viên Omega mới."

Một Alpha đã kết hôn đi một mình với một Omega khác chưa lập gia đình và chưa được đánh dấu. Dù giữa họ không thể hiện nhiều sự thân mật nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tô Cẩn Thần tự nhiên cũng nhìn thấy Thẩm Ly bọn họ. Cậu cảm thấy lúng túng, nhưng cậu cũng không thể nói gì. Do dự một hồi, cuối cùng cậu cũng phun ra một lời nói dối mà ngay cả cậu cũng không muốn tin: "Tôi nghĩ có lẽ cậu nhìn nhầm, tại sao tôi lại không nhìn thấy?"

Chu Miểu khẽ nheo mắt lại: "Tuyệt đối là hắn không sai, không bằng hai người chúng ta liền ở đây chờ một lát. Chờ khi nào hắn đi ra, để cho hắn giải thích rõ ràng cho cậu."

Tô Cẩn Thần giật giật khóe miệng, kéo Chu Miểu hướng về trạm xe buýt. Một bên vừa kéo vừa nói: "Hay là thôi đi, nhiều người như vậy, nếu đó thực sự là anh ấy, vạn nhất liên quan đến công việc, chúng ta đột nhiên lao lên thì sẽ lúng túng sao?"

"Lúng túng cái gì? Cậu là vợ của hắn, hắn ta đang ở cùng một Omega khác, không phải là hắn và Omega đó phải lúng túng sao?" Sức lực của Chu Miểu mạnh hơn Tô Cẩn Thần rất nhiều, cậu ta đứng im, làm Tô Cẩn Thần không thể lôi kéo đi nổi.

Nói đến đây, cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó, nét mặt càng thêm khó coi. Chu Miểu nói: "Tôi mới nhớ sáng nay cậu đã nói với tôi rằng hắn ta không đưa cậu đi là vì hắn đi họp. Sao bây giờ hắn lại đi cùng Omega này? Chẳng lẽ dự án họp của hắn ta còn phụ tặng đi đón người à. Tôi nói cho cậu biết Tô Cẩn Thần, cậu không thể nhìn người mà bắt hình dong liền đi tin hắn, đây rõ ràng là tiền thân của việc gian tình! "

Nói xong, Thẩm Ly và Bạch Phong ở đằng kia cũng đã hoàn tất việc đăng ký. Từ khi ra khỏi phòng bảo vệ, còn chưa kịp lên xe, Thẩm Ly đã cảm thấy có người đột nhiên tiến nhanh tới gần.

Hắn lướt qua tránh bàn tay vừa nắm lấy cánh tay của hắn.

Quay đầu nhìn lại, hắn sững sờ: " Chu thiếu gia?"

"Ừ." Chu Miểu gật đầu: "Tôi là bạn của Tô Cẩn Thần. Tôi chỉ muốn hỏi, tại sao anh nói là đi họp sao bây giờ anh lại xuất hiện ở đây với một Omega"?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro