Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Về lý thuyết, mặc dù một Alpha có thể đánh dấu nhiều Omega trong đời, nhưng anh ta chỉ có một người bạn tâm giao. Khi gặp được tri kỷ, pheromone Omega đó chính là liều thuốc xúc tác cho Alpha, bất kể thân phận khác nhau như thế nào, cho dù không ở thời kỳ đặc biệt, họ cũng sẽ thu hút lẫn nhau rồi nảy sinh tình yêu."

"Hay lấy ví dụ, người bạn tâm giao của quốc vương Alpha có thể là một người ăn xin, khi nhà vua gặp một người ăn xin, có lẽ anh ta sẽ nhất kiến chung tình. Coi như họ không nhất kiến chung tìnha, thì sau một thời gian chung sống với nhau, nhà vua sẽ yêu người ăn xin không chút do dự..."

Cô giáo dạy sinh học lải nhải nói chuyện trên trời dưới biển trên bục giảng, một số học sinh bên dưới chăm chú lắng nghe, một số học sinh khác lười nghe, cúi đầu chơi điện thoại hoặc làm càn ngủ gật.

Chu Miểu đụng cánh tay phải Tô Cẩn Thần, cậu ta thì thào: "Cậu có tin vào sự tồn tại của bạn tâm giao không?"

Tô Cẩn Thần không chút do dự lắc đầu: "Tôi vẫn cho đây chỉ là một câu chuyện cổ tích."

Chu Miểu chớp mắt: "Nhưng trước không phải là nói, quốc vương đại nhân quả thực là đã tìm được bạn tâm giao sao?"

Tô Cẩn Thần nhún vai: "Tôi nghĩ đó chỉ là một mánh lới mà thôi. Ai biết đó có phải là sự thật hay không".

Hai người đang nói chuyện, một nữ sinh Omega trong lớp đột nhiên giơ tay lên: "Cô ơi, em muốn hỏi, làm sao có thể biết được em với bạn trai là tri kỷ?"

Tiếng của giáo viên bị giọng cô cắt ngang. Một lúc sau, cô giáo dạy sinh học trẻ tuổi mới cười đáp: "Nếu thực sự là bạn tâm giao, ngoài kiểu hấp dẫn tôi vừa nói, quan trọng hơn là khi đánh dấu, các em không chỉ có thân thể sẽ có cảm ngộ rõ ràng, mà linh hồn cũng sẽ bị xúc động.. "

Ngay khi những lời này nói ra, trong lớp lập tức vang lên một trận khinh thường thổn thức. Dù sao câu nói linh hồn bị xúc động cách nói này thật sự rất huyền ảo, nghe giống như đang gạt người, ai nghe cũng sẽ không tin.

Nhưng hình như giáo viên đã sớm đoan được học sinh sẽ có phản ứng như vậy, cô mỉm cười nhìn mọi người rồi lắc đầu thở dài không nói gì thêm.

Chu Miểu có vẻ rất hứng thú với chuyện này, lại vỗ vỗ cánh tay Tô Nhiễm, nhỏ giọng nói: "Khi chồng cậu đánh dấu cậu, cậu có cảm thấy tâm hồn mình chạm vào không?"

Tô Cẩn Thần sững sờ một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu.

Cậu vốn dĩ không bị Thẩm Ly đánh dấu, làm sao có thể biết được có linh hồn cảm ứng?

Chu Miểu cho rằng hắn lắc đầu phủ nhận vấn đề của mình, lại lắc đầu thở dài nói: "Như vậy có nghĩa là hai người không phải tri kỷ, cũng thật là tiện nghi cho tiểu tử Thẩm Ly kia rồi."

Tô Cẩn Thần cụp mắt xuống không nói gì.

Là bạn tâm giao điều đó quan trọng sao? Thẩm Ly trong đầu chỉ tòan chứa Bạch Phong, trước đây Bạch Phong không có mặt , cậu vẫn có thể sống hòa hợp với Thẩm Ly. Nhưng bây giờ Bạch Phong đã trở lại, e rằng sẽ khó có thể nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Ly lần nữa ...

Điều mà Tô Cẩn Thần không biết là vào lúc này, trong sảnh của sân bay, Thẩm Ly không hề đón Bạch Phong, mà ngược lại, hắn và Ninh Trì Sương giương cung bạt kiếm căng thẳng đến mức đóng băng.

Tuy nhiên, dù sao thì cả hai đều có danh tính, việc họ đánh nhau ở nơi công cộng như vậy là không thể được. Chỉ cần tìm thấy nơi không có ai xung quanh, Thẩm Ly nói, "Dù bất kể chuyện gì đã xảy ra với anh và Bạch Phong khi còn học đại học, nó cũng đã là viêc dĩ vãng. Em ấy ở nước ngoài nhiều năm để trốn tránh anh như vậy. Bây giờ người ta rốt cuộc đã trở lại, anh không thể ở lại đây cho người ta ngột ngạt thêm sao? "

"Tôi thêm ngột ngạt cho cậu ta?" Ninh Trì Sương cười: "Tại sao cậu ta lại trốn tránh tôi, tại sao lại muốn ra nước ngoài? Cậu ta nhiều năm như vậy thực sự chưa từng nói chuyện với anh sao?"

Thẩm Ly khẽ nhíu mày. Đúng là Bạch Phong chưa nói kỹ với hắn chuyện này, nhưng hắn cũng biết chuyện này đối với Bạch Phong không hẳn là một hồi ức tốt đẹp gì, cho nên hắn cũng chưa từng hỏi.

Nhưng bây giờ Ninh Trì Sương nói ra điều này, có vẻ như Bạch Phong đang giấu hắn một chuyện rất quan trọng. Trên mặt lập tức biểu lộ trở nên càng khó coi hơn mấy phần, Thẩm Ly nói: "Chuyện này có quan trọng không? Tôi đã nói, bất kể chuyện gì xảy ra trước đây, tất cả đều là quá khứ. Quá khứ là quá khứ, tôi sẽ không quan tâm."

Ninh Trì Sương vẫn mang theo vẻ mặt cười như vậy, gằn từng chữ: "Bao gồm cả việc tôi đã đánh dấu cậu ta?"

Thẩm Ly trợn to hai mắt, con ngươi mờ mịt quay đầu nhìn về phía Ninh Trì Sương. Cắn chặt răng đến nỗi nghe thấy tiếng cót két, hắn cất tiếng, giọng nói như kiểu như một ác quỷ chui ra từ địa ngục: "Tôi hi vọng là anh đang đùa với tôi."

Ninh Trì Sương nhún nhún vai, hoàn toàn không có ý định để chủ đề này tiếp tục.

Tay Thẩm Ly chậm rãi nắm chặt bên hông, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Trì Sương, giống như dã thú nhìn đối phương. Omega và Alpha không giống nhau, họ chỉ có thể được đánh dấu một lần trong đời. Thẩm Ly không biết vết tích trong miệng Ninh Trì Sương là tạm thời hay là kết thành ký hiệu . Nếu đó là cái trước, thì hắn không quan tâm. Nhưng nếu nó là cái sau ...

Thẩm Ly không dám nghĩ tới nữa, hắn chỉ có thể buộc lòng nói với bản thân rằng đây chỉ là một lời nói dối mà Ninh Trì Sương muốn chọc tức hắn.

Cũng may không cho bọn họ cơ hội tiếp tục trao đổi, âm thanh cảnh báo máy bay hạ cánh vang lên, Thẩm Ly đứng dậy đi về phía sân bay.

Sau khi xuống máy bay thì còn phải thu dọn hành lý, khi nhìn thấy Bạch Phong thì đã hơn hai mươi phút rồi. Người kia vẫn như những gì hắn nhớ, mái tóc màu hạt dẻ với một chiếc khăn choàng dựng đứng, mặt mày giống như trước, thanh tú nhưng không nữ tính. Chiều cao Bạch Phong so với Omega bình thường cao hơn nhiều, y thích mặc phong cách phương tây hơn, nên nhìn người thon dài hơn rất nhiều.

Khi nhìn thấy Thẩm Ly, cậu ta lập tức nở một nụ cười rạng rỡ. Nhưng chưa kịp đi đến bên cạnh Thẩm Ly, một bóng đen cao hơn y đã chặn trước mặt Bạch Phong.

Theo bản năng y ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt Bạch Phong lập tức thay đổi.

Trong mắt y có nộ khí ít ai phát hiện được, cậu ta nhìn Ninh Trì Sương, lùi lại một bước nói: "Sao anh lại ở đây? Anh đã điều tra tôi?"

"Đúng. Tôi không chỉ điều tra khi nào em quay lại, mà tôi còn điều tra mọi hành động của em ở đó. Kể cả Jonny, bạn cùng phòng của em, anh ta là người tôi đã trả tiền. Hắn sẽ cho tôi biết mỗi ngày em đang làm gì, thỉnh thoảng còn gửi cho tôi một vài tấm ảnh để xem. Dù chỉ là những tấm ảnh đời thường." Câu trả lời của Ninh Trì Sương rất nghiêm túc, như thể anh không cảm thấy những thứ trong miệng mình là hành vi bất thường.

Bạch Phong trợn to hai mắt nghe, nhịn một hồi lâu vẫn không nhịn được chửi mắng nói: "Anh là biến thái sao!?"

"Có lẽ là như vậy." Ninh Trì Sương vẫn có vẻ mặt như vậy. Đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm Bạch Phong thật lâu, anh nói: "Nhưng tôi chỉ biến thái với mình em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro