Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc mà Thẩm Ly nghe được tin này, hắn cứ nghĩ rằng mình sẽ phải vui sướng lắm. Nhưng không ngờ hắn sửng sốt nhìn chằm chằm vào điện thoại hai giây, rồi trả lời qua loa: "Anh nhớ rồi, em đừng lo."

Đầu bên kia điện thoại, tiếng cười của Bạch Phong rất vui sướng, dạo này cậu ta còn chủ động nói chuyện với hắn về những chuyện thú vị xung quanh. Nhưng ánh mắt của Thẩm Ly lại vô thức liếc vào phòng bếp, hắn muốn nhìn thấy Tô Cẩn Thần, nhưng lại không muốn cậu nghe thấy cuộc trò chuyện này.

Chờ đến lúc Bạch Phong cúp điện thoại, bên này Tô Cẩn Thần cũng vừa lúc đem đồ ăn chín bưng ra. Thẩm Ly nhìn cậu, rồi lại nhìn xuống điện thoại. Cuối cùng lại cắn răng nói việc này với Tô Cẩn Thần.

Hắn nói: "Bạch Phong thứ hai sẽ trở lại rồi."

Tô Cẩn Thần sững sờ một lúc, sau đó bình tĩnh gật đầu.

Đây đã là chuyện phải chuẩn bị tâm lý từ rất lâu, nhưng thời gian lại nhắc nhở một chút mà thôi, trong lòng muốn nói không có mất mát là tuyệt đối không thể nào rồi, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn hai chữ mất mát, cậu cũng không khó chịu mấy.

Thẩm Ly nói tiếp: "Thứ hai tuần sau là giờ học của cậu. Tôi đi đón cậu ấy ở sân bay, sáng mai tôi sẽ nhờ tài xế đưa cậu đến trường, được không?"

"Đừng phiền phức như vậy." Tô Cẩn thần lắc đầu nói: " Em có thể đi xe buýt với Chu Miểu, dù sao thì nhà cậu ấy cũng gần đây, nói với cậu ấy một tiếng là được rồi."

Cậu nói một cách rất thản nhiên, như thể đó là điều mà cậu đã nghĩ đến từ lâu. Nhưng khi Thẩm Ly nghe thấy, hắn cảm thấy bất kể nghe câu nào cũng khó chịu như vậy. Cảm giác trong lòng khó chịu đến nỗi không thể ngăn lại được.

Bây giờ là thứ tư, và chỉ còn bốn ngày nữa là bước sang thứ hai tuần sau. Thứ năm thứ sáu Tô Cẩn Thần đi học, còn Thẩm Ly thì đi làm. Cho nên tính đi tính lại, chỉ có một ngày cuối tuần cuối cùng để hai người có thể trò chuyện vui vẻ và thoải mái với nhau.

Họ không đi đâu vào cuối tuần này, mà chỉ đơn giản là dậy nấu ăn, chờ ăn cơm xong rồi đi rửa bát. Thẩm Ly ngồi trên sofa lần đầu tiên bình tĩnh xem bộ phim truyền hình chán ngắt và cẩu huyết đó cùng Tô Cẩn Thần suốt hai ngày.

Có lẽ là bởi vì đây là lần đầu tiên có người ở bên cạnh cậu, hoặc là vì người này là Thẩm Ly. Tô Cẩn Thần đã rất hạnh phúc trong suốt quá trình, thỉnh thoảng sẽ thảo luận về cốt truyện với Thẩm Ly.

Lời tuy như thế, Thẩm Ly hoàn toàn không chú ý đến bộ phim truyền hình. Nói thật, hắn vẫn cảm thấy bộ phim này rất khiếm khuyết về mặt tinh thần, bất kể cốt truyện hay gì đi chăng nữa. Nhưng là hắn lại thích vụng trộm nhìn Tô Cẩn Thần tập trung tinh thần bên cạnh mình.

Tô Cẩn Thần như vậy dường như tỏa sáng hơn bình thường.

Thẩm Ly rũ mắt xuống.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hắn có thể nhìn thấy nhan sắc này ở những người khác ngoài Bạch Phong. Mà lại có lẽ là thời gian trôi qua quá lâu, quá lâu đến mức làm hắn quên mất mình đã nhìn thấy nhan sắc Bạch Phong như nào. Vì vậy, trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí cảm thấy rằng nhan sắc của Tô Cẩn Thần đã làm lu mờ đi nhan sắc của Bạch Phong.

May mắn thay, chuyện không theo kế hoạch này sắp kết thúc, Thẩm Ly vẫn luôn tin rằng khi Bạch Phong trở lại, mọi thứ hết thảy đều sẽ trở lại quỹ đạo mà hắn mong đợi.

Trong nháy mắt, cuối tuần trôi qua, thứ hai đã đến.

Tô Cẩn Thần và Chu Miểu đã đồng ý cùng nhau đi học, vì vậy Chu Miểu đã đến cổng nhà hắn từ sáng sớm, nhìn Tô Cẩn Thần đi ra ngoài, hai người vừa nói vừa cười đi về phía bãi đậu xe buýt bên ngoài khu biệt thự.

Thẩm Ly đi sau họ một bước, ở phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người một lát, rồi mới thu hồi ánh mắt, quay trở lại xe của mình.

Mặc dù việc từ chối lời cầu hôn của Chu thiếu gia Chu Miểu đối với nhà họ Tô là một tình tiết rất bí mật, nhưng tình cờ hắn lại biết được tình tiết này.

Khi hắn nhìn thấy Chu Miểu cùng Tô Cẩn Thần đứng một chỗ với nhau, không thể không nói, ngay cả Thẩm Ly cũng cảm thấy bọn họ đúng là rất xứng đôi vừa lứa.

Có lẽ như vậy cũng tốt.

Thẩm Ly nghĩ trong lòng.

Hắn có Bạch Phong, nếu như Tô Cẩn Thần có thể ở bên Chu Miểu, như vậy cũng sẽ không cô đơn rồi. Con búp bê ếch nhỏ treo sau chìa khóa xe cười toe toét, như thể đang chế giễu tâm trạng hiện tại của hắn. Thẩm Ly lại nghiến răng nghiến lợi.

Nếu là Chu Miểu, hắn sẽ về nhà đúng giờ.

Nghĩ đến đây, hắn cố gắng để kiểm soát suy nghĩ của mình. Đạp ga để xe ổn định, rồi lái xe ra ngoài. Điểm đến đương nhiên giống như hắn nói với Tô Cẩn Thần, đó là sân bay nơi máy bay của Bạch Phong chuẩn bị hạ cánh.

......

"Cho nên là nói, rốt cục cậu cũng ý thức được trường học của chúng ta với công ty chồng cậu là hai hướng rồi?" Sau khi lên xe, Chu Miểu hỏi Tô Cẩn Thần, "Tôi trước kia cảm thấy việc hắn sáng sớm đưa cậu đi học rất mất thời gian, bây giờ hắn cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, để cậu đi với tôi sao?"

Tô Cẩn Thần bất đắc dĩ cười cười, gật đầu một cái nói: "Nếu như cậu là anh ấy, trường vợ cậu với công ty hai hướng khác nhau, cậu sẽ không đưa đi sao?"

Chu Miểu nhíu mày, lập tức lắc đầu nói: "Tôi khác với hắn, tôi sẽ không làm trâu già gặm cỏ non. Cho nên tôi tin rằng vợ tôi còn đang cùng nhau đến trường."

Tô Cẩn Thần mỉm cười: "Cậu làm sao mà xác định sẽ không tìm người lớn tuổi hử?"

Chu Miểu lập tức lắc đầu: "Làm sao có khả năng? Tôi cũng có nguyên tắc."

Tô Cẩn Thần ồ một tiếng, rồi không nói gì.

Thật ra ngay từ đầu, cậu từng nghĩ rằng sau khi cậu từ chối cầu hôn của Chu gia, thì quan hệ giữa cậu và Chu Miểu sẽ thay đổi. Nhưng sau đó cậu đã đánh giá thấp người Alpha bên cạnh rồi.

Không có được thì từ bỏ, chúc phúc cho bạn. Suy nghĩ của Chu Miểu luôn theo hướng này, và đó là lý do tại sao Tô Cẩn Thần và cậu ta vẫn là bạn sau chuyện đó.

Tô Cẩn Thần trong lòng suy nghĩ, nụ cười trên mặt lại tăng lên mấy phần.

Vì vậy, vận may của cậu không phải lúc nào cũng xấu. Vấp ngã trong tình yêu, nhưng trong tình bạn, cậu chưa bao giờ tìm nhầm người.

Khi họ đến trường học, thì ở đây Thẩm Ly đã gần như có mặt tại sân bay. Sảnh đón của sân bay có rất nhiều người, Thẩm Ly kiểm tra đồng hồ trên cổ tay, còn hơn 20 phút nữa máy bay mới hạ cánh.

Có thể sớm tới lâu như vậy, sớm biết như vậy hắn sẽ đưa Tô Cẩn Thần đến trường trước ...

Thẩm Ly nghĩ trong lòng.

Đột nhiên vai hắn bị vỗ một cái, hắn bỗng nhiên cứng đờ người, sau đó nhanh chóng quay đầu trở lại.

Khi nhìn rõ người phía sau, vẻ mặt Thẩm Ly đột nhiên trở nên rất khó coi. Hắn nhíu mày, không vui hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Đương nhiên cùng lý do với anh rồi." Người phía sau chính là Ninh Trì Sương, lúc này nhìn đến Thẩm Ly, trên mặt yêu mị cười càng thêm quỷ dị. Anh ta nói: "Bạch Phong cuối cùng cũng đã trở lại rồi nếu chỉ cho phép một mình anh đón thì cũng không có ý nghĩa gì nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro