Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Cẩn Thần chớp mắt, ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Ly. Lúc này hắn đã thu dọn xong rồi đi tới bên cạnh cậu, còn nghi ngờ hỏi lại cậu: "Chúng ta không phải đi mua thức ăn sao?"

Tô Cẩn Thần gật gật đầu.

Thẩm Ly nói: "Vậy anh cảm thấy tôi sắp xếp có vấn đề gì sao?"

Lần này Tô Cẩn Thần bật cười, thay vào đó cậu lắc đầu nói: "Chẳng qua em cảm thấy chúng ta vừa kết hôn, bộ dáng lúc anh để cho em ký hiệp nghị với bây giờ không giống nhau."

Thẩm Ly khẽ nhíu mày: "Không giống chỗ nào?"

Lần này Tô Cẩn Thần lại miễn cưỡng không trả lời. Cậu mặt mày cong cong, giống như là đựng đầy mật đường. Cậu bước nhanh 2 bước đi ra cửa, sau đó quay đầu lại với Thẩm Ly nói: "Đi thôi, chúng ta đi mua thức ăn."

Thẩm Ly chẳng hiểu ra sao, nhưng cũng không có hỏi thêm nữa.

Tô Cẩn Thần chỉ là giấu đi sự ngọt ngao ở trong lòng một chút, cậu tuyệt đối sẽ không nói cho Thẩm Ly, hiện tại Thẩm Ly không giống như lúc vừa mới kết hôn, mỗi một động tác đều khiến cậu sợ hãi, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của đối phương vẫn có thể nhìn ra được sự dịu dàng ẩn chứa trong đó. Điểm quan trọng nhất, là cậu thầm cảm thấy, bọn họ như bây giờ, thật giống một đôi phu phu.

Đương nhiên, chỉ mình cậu cảm thấy như vậy.

Như vậy cũng đủ rồi.

Tô Cẩn Thần suốt dọc đường đều thấy vui vẻ. Thẩm Ly không biết cậu cao hứng cái gì, nhưng nhìn đến khuôn mặt tươi cười của Tô Cẩn Thần, hắn cũng cảm thấy cao hứng.

Dù sao có thể cười là chuyện tốt, so với hai ngày trước bị ốm con mắt đều không mở nổi .

Siêu thị bên ngoài khu biệt thự thực ra rất lớn, nhưng Tô Cẩn Thần bình thường chỉ đi một mình, sau khi mua rau quả khó có thể di chuyển, cũng rất ít khi đi nơi khác. Lần này có Thẩm Ly đi theo, cậu chọn xong đồ ăn, liền không nhịn được nhìn thoáng qua sang chỗ khác.

Thẩm Ly ở bên cạnh hỏi cậu: "Anh còn muốn mua thêm cái gì nữa không?"

Tô Cẩn Thần nghĩ một hồi, rồi lắc đầu nói: "Chỉ là em nghe Chu Miểu nói, gần đây nơi này có một lô búp bê ếch nhỏ nhập về đây. Em muốn đi xem thử, có mua hay không cũng không sao."

Thẩm Ly đột nhiên nhớ ra, hình như ở nhà quả thật có rất nhiều búp bê ếch. Hắn chớp mắt, nhìn Tô Cẩn Thần hỏi: " Anh thích ếch xanh?"

"Em thích từ khi còn nhỏ." Tô Cẩn Thần nói: "Bởi vì khi đó nhát gan, cha mẹ công việc lại bận bịu. Chỉ có mình em ở nhà đợi, mẹ em liền cho một con ếch xanh nhỏ, sau đó kể với em, ở một đảo quốc, ếch xanh cùng em giống nhau đều đợi người về nhà. Bà nói ếch xanh nhỏ sẽ làm bạn với em, hai người sẽ về nhà thật sớm. Mặc dù về sau em biết, đây chẳng qua bà chỉ tìm cớ để dỗ dành mà thôi. Mà dù sao việc đó cũng đã thành thói quen, em cũng không muốn sửa lại."

Cũng giống như hiện tại, chiều chiều mỗi ngày làm cơm xong, liền ôm ếch xanh nhỏ ngồi trên ghế sofa, em cũng đang đợi anh về nhà.

Tô Cẩn Thần đem câu cuối cùng ngậm vào trong miệng, không trực tiếp nói ra. Cậu chỉ là cúi đầu đem nụ cười của mình giấu ở trong mắt, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.

Thẩm Ly không hỏi tiếp, mà mang cậu đến quầy búp bê sang trọng kia. Giống như Tô Cẩn Thần nói, nơi này có đầy ếch xanh loại to nhỏ nào cũng có.

Tô Cẩn Thần theo thói quen vươn tay lấy con lớn nhất, trái ngược với cậu Thẩm Ly lại nhìn trúng con ếch nhỏ bên cạnh có dây chìa khóa trên đầu. Hai người đồng thời cầm lên, sau đó lại nhìn trong tay đối phương nhìn một chút, Tô Cẩn Thần nói: "Anh cũng muốn con ếch xanh nhỏ sao?"

Thẩm Ly mỉm cười gật đầu: "Chắc nó có thể nhắc cho tôi về nhà sớm hơn?"

Tô Cẩn Thần lập tức nở một nụ cười thật tươi: "Vậy em nhất định sẽ làm món ngon chờ anh."

Hai câu này bên trong đến cùng có bao nhiêu lời nói đùa, có bao nhiêu lời là phát ra từ nội tâm chân tình bộc lộ, cả hai đều không thể nói rõ. Bọn họ chỉ biết rằng sau khi cả hai nhìn nhau mấy giây, Tô Cẩn Thần đỏ mặt, Thẩm Ly cũng lặng lẽ đỏ lên bên tai, hắn quay đầu đi, nhưng trong tay vẫn nắm thật chặt con ếch xanh kia.

Trên đường trở về ngày hôm đó hai người đều không nói lời nào , Thẩm Ly mua ếch xanh lớn cho Tô Cẩn Thần, hắn cũng lấy ếch xanh nhỏ. Hai người trên đường về không nói với nhau câu nào, lúc trở về nhà, Tô Cẩn Thần nấu cơm, Thẩm Ly an vị trên ghế sofa yên lặng nhìn bóng lưng cậu.

Lúc trước hắn thỉnh thoảng cũng sẽ về sớm một chút, khi đó hắn cũng ngồi ở vị trí này. Tư thế nấu ăn của Tô Cẩn Thần cũng giống như bây giờ, chỉ là khi đó hắn quen cúi đầu đọc báo, hoặc cầm điện thoại lướt xem tin tức. Nhưng từ trước đến giờ hắn không có ngẩng đầu nghiêm túc nhìn người kia vì hắn mà nấu bữa tối

Vì ở nhà, nên Tô Cẩn Thần chỉ mặc áo sơ mi lụa mỏng. Cũng chính vì mặc chiếc áo này mà những đường cong trên cơ thể cậu càng phác họa ra rõ ràng hơn.

Vai gầy, eo thon. Không biết có phải là vừa mới khỏi bệnh hay không, Thẩm Ly nhìn cậu, trong đầu hắn cũng chỉ nghĩ đến từ liễu rủ trong gió.

Thật sự là quá gầy.

Nếu có cơ hội, nhất định phải dẫn cậu ra ngoài ăn mấy bữa thật tốt.

Đồ ăn ở nhà rất ngon, nhưng thỉnh thoảng ăn ở ngoài sẽ có ích hơn cho việc tăng cân. Thẩm Ly nghĩ vậy, liền bắt đầu yên lặng tính toán xem nhà hàng nào ngon thích hợp cho hai người.

Nhưng vào lúc này, điện thoại trên bàn Thẩm Ly đột nhiên vang lên. Lúc nhìn thấy ID người gọi tới, Thẩm Ly lần đầu tiên phát hiện mình không khỏi ngây ngẩn cả người, trong chốc lát còn mơ hồ có chút không vui.

Có điều loại không vui này cũng chỉ có trong nháy mắt, liền tan thanh mây khói.

Thu hồi tâm trí hoàn toàn khỏi Tô Cẩn Thần, Thẩm Ly cầm điện thoại ra ban công. Hắn cũng không biết mình tại sao muốn tránh đi Tô Cẩn Thần, rõ ràng đã cùng đối phương nói rõ ràng hết mọi chuyện, nhưng giờ hắn lại cảm thấy mình làm việc trái với lương tâm.

Đang bấm kết nối, giọng nói trong trẻo của Bạch Phong lập tức vang lên từ đầu dây bên kia. Anh nói: "Sao trả lời điện thoại chậm thế? Anh đang bận việc gì đó?"

"Không." Thẩm Ly nói: "Sao vậy? Lúc này bên em gọi điện vẫn còn tối à?"

"Trời vừa rạng sáng." Bạch Phong cười nói: "Gần đây anh có vẻ rất bận. Mỗi ngày anh chỉ trả lời em vài tiếng. Em còn tưởng rằng anh biến mất rồi. Sao anh không gọi điện cho em?"

Thẩm Ly mới nhớ đến, Tô Cẩn Thần mấy ngày nay bị bệnh, mình quả thật lãnh đạm với tiểu tổ tông ở nơi đất khách quê người kia. Khuôn mặt có chút mệt mỏi lộ ra nụ cười, hắn nói: "Gần đây đúng là có chút việc, nhưng bây giờ anh không bận nữa. Về sau sẽ không lạnh nhạt với em nữa, như vậy được chưa?"

"Thế còn tạm được."

Giọng Bạch Phong nói là trách tội, nhưng nghe lại thì giống như làm nũng hơn. Cậu ta ậm ừ hai tiếng rồi mới nói: "Em gọi cho anh không phải là việc đấy, mà là muốn thông báo cho anh tin tốt. Bọn em đã kết thúc khóa học sớm, thứ hai em có thể bay trở về rồi, đừng quên là trước anh đã hứa sẽ đến đón em ở sân bay rồi nha?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro