Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Cẩn Thần mặc dù không hề nói gì, nhưng là ánh mắt của cậu quá mức ngay thẳng, ngay thẳng đến nỗi Thẩm Ly nghĩ muốn xem nhẹ cũng không được. Mà dù sao đây cũng là thân thể của Thẩm Ly, có thay đổi gì trong lòng hắn cũng biết. Cho nên lúc cảm nhận được ánh mắt Tô Cẩn Thần, hắn lập tức đỏ mặt, quẫn bách đổi một cái tư thế ngồi nói: "Đây chỉ là phản ứng bình thường của Alpha đối với pheromone của Omega, tôi không muốn khinh bạc ý tứ của anh."

Tô Cẩn Thần gật đầu.

Thẩm Ly là loại người như thế nào, thời gian tiếp xúc lâu như vậy, cậu hiểu rất rõ. Cho nên cậu cố gắng mỉm cười một cái, rồi nói: "Không sao, cho em uống thuốc ức chế là được rồi."

Thật ra nếu mà nói lúc đầu cậu còn rất bài xích hành vi uống thuốc này, cho tới bây giờ, cậu cũng trở nên quen thuộc với việc đấy. Dù sao cậu cũng không chờ mong mình cùng Thẩm Ly đến với nhau, chỉ là thuốc ức chế có thể duy trì bộ dáng hiện tại, Tô Cẩn Thần cảm thấy cũng tốt.

Tuy nhiên, Thẩm Ly lại không đồng ý với những gì cậu nói, hắn cau mày đứng lên nói: "Tôi đi hít thở không khí một lát."

Quả nhiên là nơi này pheromone nồng đến nỗi hắn không tiếp thu được.

Tô Cẩn Thần gật đầu.

Thẩm Ly xoay người đi tới cửa, quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Cẩn Thần đã vươn tay đến tủ phía cạnh đã mình hướng bên cạnh, giọng điệu có chút không tốt nói thêm: "Tôi đã nói không được dùng thuốc ức chế, thứ đó có khả năng kháng thuốc. Còn nữa tôi không cho phép mở cửa sổ thông khí, hôm nay bên ngoài trời còn đang mưa, gió thổi vào không phải là chuyện tốt. Không lẽ anh lại muốn phát sốt lần nữa sao?"

Tô Cẩn Thần bị giọng hắn dọa đến nỗi tay khẽ run rẩy.

Thẩm Ly nhìn thấy, cũng bất đắc dĩ làm cho giọng dịu lại: "Nghe lời."

Tô Cẩn Thần biết, hắn cố gắng rất nhiều để kiềm nén loại nội tâm nguyên thủy kia đang xáo trộn trong người hắn. Cho nên cậu cũng không dám nói cự tuyệt, chỉ có thể gật gật đầu, đem mình thành một đoàn nhỏ cuộn ở trong chăn.

Thẩm Ly mới hài lòng gật đầu, hắn khẽ thở dài, xoay người đi xuống lầu một, đứng bên cạnh cửa sổ sát đất.

Mở hé cửa sổ, nước mưa bị mái hiên che chắn, gió thổi mưa cũng không thể tiến vào. Gió lạnh trực tiếp thổi vào mặt, làm Thẩm Ly người còn đang suy nghĩ hỗn loạn dần ổn định lại. Hắn hít sâu một hơi, sau đó đưa tay sờ lên trái tim mình.

Nơi này đập nhanh mãnh liệt quá, mãnh liệt đến mức hắn khó có thể bỏ qua được.

Thẩm Ly không biết mình bị làm sao, rõ ràng hắn trước kia rất chán ghét pheromone Omega. Nhưng trong chốc lát, có lẽ không phải chỉ là một khắc đó, hắn chợt nhận ra mình thực sự cảm thấy mùi pheromone từ Omega nhỏ trên giường kia lại phá lệ đặc biệt ngọt ngào.

Thơm quá hắn nghĩ muốn ở lại ngửi thêm một lúc......

Thẩm Ly lắc đầu thật mạnh, cố gắng gạt bỏ tất cả những suy nghĩ mà hắn không thể chấp nhận được. Quả thật khoảng thời gian này hắn cùng Tô Cẩn Thần ở cùng một chỗ, và họ thực sự rất hợp nhau. Hắn không phủ nhận rằng Tô Cẩn Thần rất nhu thuận đáng yêu, lại hiểu lễ phép còn rất đẹp nữa. Hắn cũng chưa từng phủ nhận đối phương nấu cơm ăn rất ngon, rất hợp tâm ý. Nhưng hắn cũng không ngừng tự nhủ với mình rằng mối quan hệ giữa hắn và Tô Cẩn Thần chỉ là bạn cùng phòng, đúng vậy nhất định phải là bạn cùng phòng. Suy nghĩ và cảm xúc hiện tại không chỉ làm hoen ố cho sự cố chấp của chính mình, mà còn là sự phản bội tình cảm của hắn với Bạch Phong.

Mặc dù......

Bạch Phong hiện tại cũng không đồng ý lời thổ lộ của hắn.

Thẩm Ly cảm thấy có chút buồn chán và cáu kỉnh, giơ tay bấm lông mày, hít sâu hai hơi, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý.

" Hôm nay tôi sẽ không đi làm, có việc gấp thì nói cho tôi, tôi sẽ xử lý ở nhà." Thẩm Ly nói. Để trợ lý khỏi lo lắng, hắn suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Tô Cẩn Thần...... Vợ tôi hôm nay có chút không khỏe, tôi ở nhà chăm sóc một chút."

Câu trả lời ở phía bên kia đương nhiên là "nhận được."

Thẩm Ly lại bàn giao thêm hai câu, liền cúp điện thoại, tiếp tục quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ mưa to tí tách không .

Cơn mưa này giống như bàn chải, hết lần này đến lần khác rửa sạch nội tâm Thẩm Ly. Nhưng màu đã dính vào thì dù có đánh bao nhiêu lần cũng không mất dấu vết.

Cứ như vậy qua một hồi lâu, Thẩm Ly chung quy là không muốn nhìn nữa mưa. Xoay người đi vào phòng bếp, nấu lại nồi cháo theo hướng dẫn trên điện thoại, trong lúc chờ cháo chín, hắn nhìn làn khói xanh lượn lờ bốc , hắn chợt băn khoăn, lúc mình không ở nhà, Tô Cẩn Thần có phải là mỗi ngày cũng nhìn làn khói này, nấu bữa tối cho mình không?

Sau khi trải qua mấy thao tác nấu cháo của hôm qua và hôm nay, giờ hắn đã biết nấu một bữa ăn ngon khó như thế nào. Đó là việc so với rửa chén còn khó làm gấp trăm lần, nhưng Tô Cẩn Thần từ trước đến giờ không có nói qua một câu phàn nàn nào hết.

Thẩm Ly còn nhớ rõ, cậu từng nói cậu thích hắn.

Vì vậy, cậu nguyện ý mỗi ngày trong nhà nấu cơm, chấp nhận bất cứ điều gì mà hắn yêu cầu, đây chính là biểu hiện thích của sao......

Suy nghĩ trôi dạt tới nơi này, Thẩm Ly vội vàng lắc đầu.

Hắn không thể nghĩ đến Tô Cẩn Thần nhiều thêm nữa .

Tần suất nghĩ về cậu gần như cao hơn tần suất nghĩ về Bạch Phong lúc hắn mới bắt đầu biết yêu Bạch Phong.

Tựa như càng che càng lộ, Thẩm Ly vội vàng đứng dậy đi xem nồi cháo. Nhìn cái nồi sủi bọt, Thẩm rốt cuộc cũng cười khổ, lại thở dài một hơi, không nghĩ nhiều nữa.

Khi hắn bưng cháo trở lại phòng Tô Cẩn Thần, pheromone tiết ra mạnh hơn cả lúc trước. Tô Cẩn Thần lại thu mình ở trong chăn, đem mình bọc thành một đoàn nhỏ, rồi lại ngủ thiếp đi sau khi ngáy nhẹ.

Thẩm Ly đặt bát cháo xuống, suy nghĩ một hồi, lại ngồi xuống ghế bên giường. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không thể tìm ra bất kỳ điểm xấu gì của Tô Cẩn Thần, hắn chợt nở ra nụ cười nhẹ nhõm.

Quên đi, dù có thế nào thì cuộc sống vẫn cứ phải trôi qua như thế này.Vậy thì tốt hơn hết là cứ như thế này, miễn là anh ấy có thể giữ vững đường lối, chờ Bạch Phong trở về, mọi thứ sẽ trở lại đúng quỹ đạo của nó.

Thẩm Ly là thiếu gia Thẩm gia, từ nhỏ đã quen được người khác hầu hạ, cho nên thực ra hắn cũng không biết chiếu cố người khác như thế nào. Nhưng mấy ngày qua Tô Cẩn Thần sinh bệnh, hắn cũng coi như là lấy hết sức mình, mỗi ngày nấu cơm đúng giờ, nhắc nhở uống thuốc cho người ta. Tóm lại, sáng ngày thứ ba, lúc Tô Cẩn Thần mở mắt ra, đầu không nóng, cuống họng cũng rốt cục không đau nữa.

"Buổi trưa lại uống thuốc một lần nữa đi." Thẩm Ly nói: "Mà hôm nay đừng đi trường học, ở nhà nghỉ ngơi một chút, bao giờ cảm thấy thoải mái hơn rồi mới đi học cũng không muộn."

Tô Cẩn Thần gật đầu.

Bây giờ cậu cũng có thể rời giường, cho nên nếu để cho chính cậu nói, lên lớp chắc là không có vấn đề gì. Thế nhưng Thẩm Ly đã yêu cầu như thế, cậu nghe theo cũng không thành vấn đề.

"Hai ngày qua anh đều làm cơm, hôm nay em đã ổn rồi, để cho em làm anh thấy thế nào?" Tô Cẩn Thần nói. Cậu sợ Thẩm Ly không đồng ý lại nói thêm: "Khẩu vị nấu ăn của anh quá kém, em muốn ăn thứ khác."

Khi nói ra câu này, Thẩm Ly đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Tô Cẩn Thần nhìn đồ trong tủ lạnh còn một ít, cậu quyết định đi siêu thị mua thêm. Vốn định không nói với Thẩm Ly một tiếng, không ngờ đối phương đứng dậy mặc áo khoác ngay lập tức, nghiêm mặt nói: "Tôi đi cùng anh, anh vừa khỏi bệnh, thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Mua đồ ăn nặng như vậy, để tôi xách là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro