Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Cẩn Thần vẫn luôn cảm thấy, Thẩm Ly người này thật thần kỳ. Thường ngày, hắn luôn nghiêm nghị, cao cao tại thượng giống như vị hoàng đế trong chuyện xưa chỉ chưởng thiên hạ. Nhưng đôi khi, hắn lại vô tình lộ ra một chút dịu dàng, giống như gió xuân tháng tư, khiến người ta bất giác muốn sa vào trong đó.

Tô Cẩn Thần nhìn Thẩm Ly, cậu cảm thấy sống mũi chua xót, muốn khóc.

Không phải là bởi vì đối phương ôn nhu. Mà là vì cậu rõ ràng cảm nhận được loại ôn nhu này, biết rõ sự ôn nhu này không thuộc về cậu. Chúng chỉ thuộc về người tên Bạch Phong kia.

Thật là ghen tị ....

Tô Cẩn Thần cắn môi.

Thẩm Ly nhìn không ra được cảm xúc trong mắt cậu, trấn an cậu một chút, rồi tự mình đi xuống phòng bếp lấy cháo mang lên cho cậu.

Tô Cẩn Thần ngồi ở trên giường ngơ ngác nhìn chằm chằm ngoài cửa nhìn một hồi, sau đó hít mũi một cái, chậm rãi đem mình co lại thành một cái đoàn nhỏ, cố gắng để mình khóc không ra tiếng.

Có lẽ là bởi vì sinh bệnh, hay là do nguyên nhân khác. Tô Cẩn Thần hiện tại chỉ muốn khóc một trận thật to, khóc đến khi nào khô nước mắt, thì tâm trạng mới tốt lên được.

Nhưng cho dù muốn như vậy, thì cậu vẫn có chừng mực. Cảm thấy Thẩm Ly sắp trở lại, cậu nhanh tay lau khô nước mắt, một lần nữa nằm lại trên giường, giả vờ làm như không có chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên không lâu sau, tiếng bước chân vang lên, Thẩm Ly trở lại phòng. Trong tay hắn bưng bát cháo, bên trong chắc hẳn cháo hắn làm.

Đặt bát cháo trên bàn sang một bên, Thẩm Ly đỡ Tô Cẩn Thần ngồi dậy, hắn có chút ngượng ngùng giật giật khóe miệng nói: "Tôi có làm theo mấy bài hướng dẫn trên mạng, tỉ lệ nước với gạo đúng như họ nói. Thế nhưng không biết làm sao, nó không ngon như anh nấu trước kia."

Tô Cẩn Thần nghe hắn nói, cúi đầu nhìn thoáng qua. Thẩm Ly mang đến món cháo trắng đơn giản nhất, nhưng xem ra nấu quá lâu, cơm nát gần hết.

Tô Cẩn Thần lắc đầu mỉm cười nói: "Cái này cũng không tệ lắm đâu."

Nói xong, cậu đưa tay nhận lấy bát, tự mình múc một muỗng, thổi nguội rồi húp. Giống như Thẩm Ly nói, cháo này có lẽ chỉ có nước và gạo, mùi vị là mùi vị bình thường nhất, nhưng đối với cậu bây giờ, món này khá ngon.

Sau khi ăn tiếp bốn năm ngụm, Tô Cẩn Thần cảm thấy động tác mình hơi chậm lại. Thật ra lúc nãy cậu thậm chí không có tí sức nào để cầm bát cầm muỗng, có thể kiên trì ăn nhiều như vậy, tất cả là toàn bộ sức lực của cậu rồi.

Cậu nhủ thầm trong lòng nói với mình, Thẩm Ly sẽ không bón cho cậu ăn, cậu cũng không muốn lợi dụng cơ hội ốm yếu để khiến Thẩm Ly làm quá nhiều điều vi phạm quy tắc của Thẩm Ly. Cậu vẫn giữ nguyên bộ dáng nghe lời, nhu thuận. Vậy là đủ rồi.

"Như thế có ổn không? Nếu không hợp khẩu vị, tôi đi mua bên ngoài cho anh. Trước đó sợ đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ như ở nhà, đợi thì lâu quá." Thẩm Ly nói, trên mặt càng thêm xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, hắn bổ sung nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nấu cơm, nuốt không trôi thì cứ nói thẳng ra là được rồi. Dù sao cũng không nói gạt anh, bản thân tôi ăn cũng khó nuốt nổi."

Tô Cẩn Thần lắc đầu, từ từ ăn hết một bát cháo.

Sau khi đưa cái bát không cho Thẩm Ly, cậu mỉm cười nói: "Thực sự là không ngon lắm, nhưng hiện tại em không có khẩu vị gì, ăn một thứ thanh đạm như vậy cũng khá thoải mái. Em ăn no rồi, cám ơn cháo của anh."

Thẩm Ly nhìn chằm chằm cậu, xác định cậu nói không sai, cuối cùng mới giãn lông mày ra. Hắn duỗi tay sờ trán Tô Cẩn Thần, hắn nói: "Anh vẫn còn phát sốt này, tí nữa uống thuốc, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai có lẽ sẽ tốt hơn."

Tô Cẩn Thần ngoan ngoãn gật đầu như mọi khi.

Sau đó Thẩm Ly cầm cái bát không cậu đã ăn sạch mang đi rửa, lại tiếp tục mang tới cho cậu một chén nước ấm có pha thuốc. Cụ thể là thuốc gì Tô Cẩn Thần không hỏi, nhưng đối phương là Thẩm Ly, cậu đối với hắn vẫn luôn một mực tin tưởng.

Có lẽ là do trong thuốc có thành phần giúp ngủ ngon, không lâu sau khi uống, Tô Cẩn Thần cảm thấy mí mắt nặng nề không mở ra được. Thẩm Ly vẫn ngồi bên giường cậu, an tĩnh nhìn xem cậu. Thấy Tô Cẩn Thần nhìn chằm chằm mình, hắn mới giật mình, thuận tiện giải thích một câu nói: "Tôi ở đây với anh, anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì anh đâu. Tôi sợ trong phòng chỉ có hai người chúng ta, nếu như tôi trở về phòng, anh có xảy ra chuyện gì, tôi đến trễ thì không hay cho lắm."

Nói xong, hắn dừng lại, lần đầu tiên nở nụ cười trấn an Tô Cẩn Thần, hắn nói: "Nghe lời, anh cứ nghỉ ngơi thật tốt."

Tô Cẩn Thần muốn nói gì đó, thế nhưng mắt cậu thật sự không mở ra nổi. Miệng gian nan mở ra một đạo khe hở, nhưng cũng chỉ để hô hấp, không có cách nào để đại não đã rơi vào trạng thái ngủ say sắp xếp để nói ra một câu đầy đủ.

Lần này sau khi ngủ, Tô Cẩn Thần cuối cùng cũng có một giấc mộng đẹp. Trong giấc mơ cậu đang ở biệt thự hiện tại, chỉ có điều nhà là từ có thể xưng ở trong mơ mà thôi. Cậu mơ thấy Thẩm Ly trong phòng bếp nấu cơm, còn cậu thì ở bàn ăn trước cửa phòng bếp ngắm nhìn đối phương. Người kia thỉnh thoảng sẽ quay đầu liếc cậu một cái, ánh mắt đan kẽ nụ cười ngọt ngào.

Nụ cười rực rỡ, tựa như ánh nắng ban mai.

Khiến cho người ta không kìm nổi mà say mê, đắm chìm trong nụ cười ấy.

Chờ đến khi tỉnh giấc, thì đã là buổi sáng hôm sau. Tô Cẩn Thần chậm rãi mở mắt ra, thì nhìn thấy Thẩm Ly đang nhắm mắt cùng với tiếng ngáy khe khẽ trên chiếc ghế mà hắn chuyển sang ngày hôm qua.

Có lẽ là thuốc đã có tác dụng, hôm nay Tô Cẩn Thần cảm giác được đầu cũng không có đau nhiều nữa. Điều trở nên tốt hơn là các giác quan, chẳng hạn như thị giác và thính giác, còn có ...

Tô Cẩn Thần đột nhiên sửng sốt.

Cuối cùng cậu cũng nhận ra điều gì đang xảy ra với phòng mình, mùi pheromone của cậu tỏa ra khắp phòng!

Vì hôm qua sau khi về cậu cảm thấy không thoải mái, nên là đi ngủ . Lúc đầu cứ nghĩ buổi chiều nấu cơm xong thì mới uống thuốc ức chế, nhưng cậu không có tỉnh dậy, vì thế cậu không được uống thuốc ức chế gì cả. Thế nên mùi trong phòng bây giờ chẳng phải là mùi pheromone của chính cậu sao?

Tô Cẩn Thần đỏ mặt, cậu cảm thấy vừa thẹn vừa xấu hổ, hận không thể tìm một cái hố để chui vào.

Đúng vào lúc này, tựa hồ đã nhận ra có gì không ổn. Thẩm Ly cũng giật mình mở mắt, trùng hợp chạm đúng ánh mắt Tô Cẩn Thần hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hắn sửng sốt một chút, chốc lát hoàn hồn lại liền hỏi: "Cảm giác thế nào, so với hôm qua có tốt hơn không?"

Tô Cẩn Thần gật đầu. Cậu cũng nói thẳng ra vấn đề mình luôn: "Anh có thể lấy thuốc ức chế ra giúp em không? Em hôm qua quên uống, hôm nay mới phát hiện pheromone tỏa ra nhiều như vậy, thật có lỗi, em không phải cố ý......"

"Không có việc gì." Thẩm Ly lắc đầu, bình tĩnh đáp lại.

Nhưng hắn không định giúp cậu lấy thuốc ức chế, ngược lại Thẩm Ly nhìn xem Tô Cẩn Thần, nói nghiêm túc: "Anh đã uống thuốc cảm mạo rồi, vậy anh không được uống thuốc ức chế nữa. Chỉ là một chút pheromone, tôi nhịn được."

Tô Cẩn Thần mắt mấy cái, ánh mắt nhìn xuống gặp phần khó tả của Thẩm Ly.

Anh nhịn được, nhưng nó cũng nhịn được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro