Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Cẩn Thần đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn Ninh Trì Sương, suy nghĩ một chút, liền hướng bên ngoài nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Ninh Trì Sương đang chờ đợi lời nói của cậu, vui vẻ gật đầu, và đi theo Tô Cẩn Thần ra cửa sau. Chu Miểu mặc dù có chút lo lắng, nhưng anh cũng biết Tô Cẩn Thần đi ra ngoài là muốn không cho anh nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

Ngay cả những người bạn thân nhất cũng có quyền riêng tư của họ. Chu Miểu biết điều này, anh ấy sẽ không định vượt qua ranh giới đó.

Cho nên chỉ là lo lắng nhìn thoáng qua, anh liền thu hồi ánh mắt. Quay lại bục giảng, anh đột nhiên phát hiện ra rằng khi Bạch Phong nhìn về phía họ, trong mắt y có một chút buồn bã.

Tô Cẩn Thần và Ninh Trì Sương rời khỏi lớp học, cả hai đi bộ đến chiếc ghế dài bên khu vườn trước tòa nhà dạy học và ngồi xuống lần lượt Tô Cẩn Thần liền vội vàng nói: "Tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng tôi chỉ muốn nói với anh. Tôi biết mối quan hệ giữa anh, Thẩm Ly và Bạch Phong, tôi không muốn cướp đi Thẩm Ly, cũng không muốn làm bất cứ điều gì để làm tổn thương anh ấy. Vì vậy, nếu anh nói muốn giúp tôi, tôi không nghĩ rằng mình không cần nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào cả. "

"Làm sao có thể?" Ninh Trì Sương lắc đầu: "Thẩm Ly là chồng hợp pháp của anh. Anh trói chồng mình là sai sao?

Tô Cẩn Thần cau mày: "Không, tôi..."

"Vậy thì nói cho tôi biết." Ninh Trì Sương ngắt lời Tô Cẩn Thần nói: "Anh thích Thẩm Ly?"

Tô Cẩn Thần sững sờ trong giây lát.

Nhìn vào mắt Ninh Trì Sương, cậu ngây người thật lâu, sau đó bình tĩnh lại, lắc đầu nghiêm túc nói: "Tôi không thích anh ta."

Ninh Trì Sương mỉm cười: "Anh thật sự cho rằng anh có thể lừa dối tôi như vậy sao? Để tôi nói anh biết, tôi cũng có người mà tôi yêu thật lòng. Tuy rằng tôi chưa từng nói tên người ấy, nhưng ánh mắt yêu người ấy là như thế nào, không ai hiểu rõ hơn tôi. "

Tô Cẩn Thần im lặng.

Cậu có thể nói dối một lần, nhưng bây giờ lời nói dối đã bị vạch trần, cậu cũng biết rằng cho dù mình có nói gì đi chăng nữa, nó cũng chỉ giống như một sự che đậy mà thôi.

Cậu dứt khoát ngậm miệng lại và cúi đầu xuống, không nhìn vào mắt Ninh Trì Sương.

Nhưng sau đó lại thở dài nói tiếp: "Bạch Phong thật sự không bao giờ có thể ở bên cạnh Thẩm Ly, hắn không yêu Thẩm Ly chút nào."

Tô Cẩn Thần nhướng mày.

Quay đầu nhìn về phai Ninh Trì Sương, trong mắt cậu hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng chỉ là nghi hoặc. Rốt cuộc cho tới bây giờ, cậu vẫn chưa xác định được tên này là thiện hay ác, cho nên cậu cũng không có cách nào xác định những gì hắn đến cùng có mấy phần là thật, mấy phần là giả.

Ninh Trì Sương không đi sâu hơn về chủ đề này, sau khi nói hết, anh ta lắc đầu thở dài, sau đó đem chủ đề trở lại điểm ban đầu nói: "Tôi cũng không muốn làm tổn thương Thẩm Ly thật lòng mà nói, tôi không có bất bình hay thù hằn gì với anh ta, chỉ là trong lòng tôi đã có một người quan trọng hơn. Và đối với người đó, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Ngoài ra, khi Thẩm Ly ở bên anh, cũng không phải là điều tồi tệ, anh nghĩ sao? "

Tô Cẩn Thần không muốn nói chuyện.

Một lúc lâu sau, cậu vẫn lắc đầu nói: "Tôi không muốn phá hủy quan hệ giữa Thẩm Ly và Bạch Phong."

"Là tôi nhìn lầm anh rồi, tôi cứ nghĩ rằng vì tình yêu của mình, anh sẽ là đồng minh của tôi." Ninh Trì Sương đứng dậy, vẫy tay với Tô Cẩn Thần, và quay đi. Nhưng khi hắn rời đi, giọng nói theo gió bay đi, Tô Cẩn Thần rõ ràng nghe thấy hắn nói: "Tôi đã tính kế rồi, anh không cần phải làm, nhưng quyết định sẽ không bao giờ ở trong tay anh."

Tô Cẩn Thần muốn hỏi rõ ràng, nhưng Ninh Trì Sương bước đi quá nhanh nên không cho cậu có cơ hội để hỏi.

Cậu chỉ nhìn chằm chằm Ninh Trì Sương bước đi, sau đó thu hồi ánh mắt, cau mày cúi đầu suy nghĩ xem đối phương vừa nói cái gì.

Cậu có linh cảm rằng đây chắc chắn không phải là một điều tốt.

Khi cậu trở lại lớp học, tiết học đầu tiên vẫn chưa kết thúc. Thấy cậu trở lại, Chu Miểu vội hỏi: "Ninh Trì Sương đã nói gì với cậu, anh ta có bắt nạt cậu không?"

Tô Cẩn Thần trong lòng còn có chút khó chịu, tự nhiên nói ra lời này, cậu lập tức không nhịn được bật cười. Cậu nói, "Tại sao tôi cảm thấy như cậu nghĩ rằng cả thế giới sẽ bắt nạt tôi vậy?"

Chu Miểu nghĩ tới đây, nói: "Có thể là vì cậu nhìn rất dễ bị bắt nạt đi."

Tô Cẩn Thần thầm cười hai lần, nhưng đối với câu hỏi vừa rồi của Chu Miểu, cậu chỉ lắc đầu nói: "Ninh Trì Sương nói loạn thất bát tao, cậu cũng biết người đó nói gì rất khó hiểu cho người ta. Nghe hết nửa ngày, tôi mới suy đoán anh ta có vẻ thích thầy Bạch của chúng ta, sau đó muốn tìm cách lấy người ... "

Nói rồi, Tô Cẩn Thần ra hiệu với Bạch Phong trên bục.

Những gì Ninh Trì Sương nói với cậu vừa rồi, cộng với những gì anh ta nói khi giao tiếp với cậu hai lần trước, đây là những gì cậu suy đoan sau khi phân tích rất lâu. Nhưng sau khi nhìn Bạch Phong, cậu cảm thấy mình có chút ghen tị với người này. Tại sao tất cả mọi người đều thích y như vậy, Ninh Trì Sương không quan trọng, Thẩm Ly cũng vậy.

Chu Miểu không hiểu suy nghĩ của cậu và cho rằng nó chỉ là chủ đề ở đây. Vì vậy, theo ánh mắt của Tô Cẩn Thần, anh đã xem qua và nhận xét: "Thầy Bạch vóc dáng thực sự cũng rất đẹp trai, mặc dù tôi không biết nhiều về tính cách của hắn, nhưng những bài giảng của hắn thực sự rất thoải mái, tôi nghĩ anh ta hẳn là một người rất dịu dàng. Đã có rất nhiều Alpha trong trường chúng ta phải lòng hắn, không có gì lạ khi Ninh Trì Sương thích như vậy. "

Tô Cẩn Thần quay lại hỏi anh: "Vậy thì cậu cũng thích thầy Bạch?"

"Cậu không biết tôi thích ai sao?" Chu Miểu hùng hổ hỏi. Tô Cẩn Thần sửng sốt một chút, còn muốn nói cái gì, nhưng Chu Miểu nói tiếp: "Tôi là một người có ý muốn bảo hộ rất mạnh, cho nên tôi rất thích mấy Omega nhỏ nhắn mềm mại như động vật nhỏ, như vậy mới có thể bảo vệ hắn trong lòng bàn tay. Để hắn không phải chịu bất kỳ tổn thương bên ngoài. Nhưng Bạch Phong, nếu cậu muốn dùng phép ẩn dụ, thì anh ta là loại hươu trắng trong rừng. Tuy nó đẹp, nhưng nó quá xa so với những gì tôi muốn. "

Tô Cẩn Thần khóe miệng giật giật, chỉ vào chính mình hỏi: "Vậy tôi trong lòng cậu là động vật gì?"

Chu Miểu cười: "Con ếch ngớ ngẩn, cái con tròn tròn. Là con mà cậu thích ôm đấy, so với nó thì cậu trông có vẻ ngớ ngẩn hơn một chút."

Tô Cẩn Thần: "..."

Qua khúc nhạc dạo buổi sáng, cuộc sống sinh hoạt một ngày khá bình thường. Buổi chiều kết thúc buổi học, Tô Cẩn Thần theo Chu Miểu về nhà và gửi một tin nhắn cho Thẩm Ly, người đang trên đường đi ăn tối.

Mặc dù những lời Ninh Trì Sương nói vẫn còn quanh quẩn trong đầu Tô Cẩn Thần, nhưng cậu đã nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng cậu cứ để anh ta thoải mái muốn làm gì thì làm.

Dù sao thì, Thẩm Ly cũng không phải là một kẻ ngốc, Ninh Trì Sương không thể làm chuyện dễ dàng như vậy được, đúng không?

Vừa nghĩ tới đó, Thẩm Ly đã đến địa điểm đã thỏa thuận ở đằng kia. Sau khi xuống xe, hắn đi theo người phục vụ của nhà hàng vào trong căn phòng lớn nhất ở trong cùng, mở cửa còn chưa kịp chào hỏi, ánh mắt hắn liền bắt gặp một khuôn mặt mà hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy. Trong chốc lát, hắn cũng quên cái gọi là phép xã giao, Thẩm Ly cau mày hỏi: "Tại sao lúc nào tôi cũng nhìn thấy anh ở khắp mọi nơi?"

Ninh Trì Sương, người đang nhìn chằm chằm vào hắn, bật cười: "Có lẽ là tôi cũng là đồng bạn hợp tác của anh, nhưng anh không tính tôi trong số họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro