Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Ly có chút không vui về sự xuất hiện của Ninh Trì Sương. Nhưng hắn chưa kịp nói gì thì một đối tác khác có mặt đã đứng lên giải thích: "Thẩm tổng, tôi không biết mối quan hệ giữa ngài và Ninh tổng ... Anh ấy là do tôi mang đến, nếu có chuyện gì làm phiền anh,cho tôi xin lỗi anh? "

"Không cần xin lỗi, Thẩm Ly thực ra có quan hệ tốt với tôi, chỉ là anh ấy xấu hổ thôi." Trước khi Thẩm Ly kịp trả lời, Ninh Trì Sương đã mỉm cười tiếp nhận chủ đề này, anh ta nói, "Tôi và Thẩm Ly là bạn học cùng lớp, chúng tôi đã từng có một mối quan hệ tốt vào thời điểm đó, Thẩm Ly, anh có nghĩ vậy không? "

Vừa nói, Ninh Trì Sương vừa đi tới, vỗ nhẹ lên vai Thẩm Ly, tỏ vẻ đắc ý với hai anh em.

Thẩm Ly cúi đầu, an tĩnh không nói gì.

Trên thực tế, những lời của Ninh Trì Sươngkhông phải tất cả đều là dối trá, anh ta đúng một nửa. Họ thực sự là bạn tốt khi còn học đại học, khi đó mọi người trong trường gọi họ là bộ ba, ngoài ra còn có Bạch Phong. Khi đó, bọn họ đều cho rằng tình bạn giữa họ là thứ trong sáng và thuần khiết nhất, nhưng thời gian trôi qua, không biết từ bao giờ, tình bạn trong sáng và trong sạch này cũng thay đổi hương sắc.

Thẩm Ly ánh mắt hơi trầm xuống.

Sau một lúc trầm mặc, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên và nở một nụ cười thương mại đó. Hắn trao đổi ánh mắt với Ninh Trì Sương, cho người khác ảo tưởng rằng họ đã được hòa giải, sau đó hắn kéo ghế ngồi xuống.

Thẩm Ly biết rất rõ rằng mình không phải là một đứa trẻ có thể quyết định đi hay ở nữa. Hắn xuất hiện ở đây tối nay chỉ để tạo mối quan hệ tốt với những người này và nhân tiện thảo luận về công việc tương lai của hắn. Vì vậy, hắn không thể vung mặt bỏ đi chỉ vì một tên cặn bã như Ninh Trì Sương.

Chắc chắn rồi, sau khi nhìn thấy hắn ngồi xuống, bầu không khí căng thẳng và khó xử trong phòng lập tức biến mất. Ninh Trì Sương kéo ghế bên cạnh Thẩm Ly ra cùng ngồi xuống với hắn, sau đó là một cuộc giao tiếp rất bình thường, mọi người tán gẫu về công việc, Thẩm Ly đã quên mất Ninh Trì Sương ở bên cạnh mình đã được một lúc.

Khi lên bàn rượu, không thể nói là không uống. Cũng may, tửu lượng của Thẩm Ly rất tốt, nghĩ lại trước đó mình cũng đã nhắc nhở Tô Cẩn Thần tối nay hắn sẽ trở về nên hắn không nghĩ nhiều, cũng không cự tuyệt mà uống cạn chén rượu với mấy người cùng bàn .

Cứ như vậy mà uống, không lâu sau Thẩm Ly cảm thấy tình hình của mình có vẻ không ổn. Chưa kể chóng mặt, cơ thể còn hơi nóng không chịu nổi. Ù tai liên tiếp mấy lần, không nghe được người khác đang nói cái gì Ninh Trì Sương bên cạnh chậm rãi đứng lên, cười nói với mọi người: "Xem ra Thẩm tổng của chúng ta uống rượu quá nhiều rồi, mọi người cứ uống thong thả, tôi sẽ đưa anh ta trở về trước. "

"Đưa về sớm làm gì? Uống nhiều quá vừa vặn cùng nhau chơi đùa đi?". Trong đó có một đôi tác mập mờ nói: "Tôi biết ở đây có một chỗ massage, nơi đó...."

"Quên đi." Ninh Trì Sương không cho anh ta cơ hội nói hết, anh ngắt lời cười lắc đầu nói: "Nhà Thẩm tổng có một cô vợ nhỏ mới cưới, làm sao có chuyện để vợ nhỏ một mình đi chơi với chúng ta chứ, anh có nghĩ vậy không? "

Nghe anh nói xong, những đối tác kinh doanh đó đột nhiên nhìn nhau. Sau đó bọn họ cười nói: "Nếu anh không nói thì chúng tôi cũng quên mất việc anh Thẩm đã kết hôn với thiếu gia nhà họ Tô. Chẳng trách anh ấy không thích những thứ phàm trần tục vật này. Nếu tôi cũng có vận khí tốt như vậy, tôi cũng chẳng thêm để mắt vào mấy thứ này. "

"Ừ đúng vây, dáng người của Tô thiếu kia, chậc chậc..."

Đàn ông khi say, thì đa số đều nói nhăng nói cuội. Đề tài càng nói càng đi theo một hướng kỳ lạ, Ninh Trì Sương nghe xong cũng không cảm thấy chán ghét, chỉ nở một nụ cười lịch sự với những người đó, cùng Thẩm Ly rời khỏi nhà hàng.

Ninh Trì Sương không uống một hớp nào trên bàn rượu, mọi người đều biết thói quen không bao giờ uống rượu của anh, nên không ai ép anh làm gì. Lúc này, anh ta kéo Thẩm Ly ngồi vào ghế sau xe, trực tiếp lái về phía khu biệt thự Vân Thành.

Thẩm Ly không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, hắn chỉ cảm thấy trong người như có một ngọn lửa đốt ở trong người, ngọn lửa này tùy ý cắn nuốt lục phủ ngũ tạng của hắn, và quan trọng nhất, nó vẫn còn muốn đi lên thiêu đốt lý trí hắn ...

Theo thời gian, nhịp thở của hắn ngày càng nặng nề và hắn không thể kiểm soát được pheromone của mình. Lúc này, toàn bộ trong xe đều tràn ngập mùi pheromone của hắn .

Ninh Trì Sương cũng là một Alpha, cũng không yếu hơn Thẩm Ly. Vì vậy, anh ta không bị mùi pheromone của Thẩm Ly làm phiền, anh ta không nhịn được mà nhíu mày, mở cửa kính xe cho thoáng một chút, sau đó cong môi: "Tôi đưa anh đi tìm người có thể cho anh phát tiết, anh không cần phải nóng vội như vậy đâu? "

Nghe thấy giọng nói của anh ta, Thẩm Ly cảm thấy mình sắp mất đi sự tỉnh táo, thiếu chút nữa bản năng lấn át lý trí. Cơ thể hắn vẫn khô nóng không chịu được, trong mắt lại bốc cháy lửa giận hừng hực. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Anh ... anh dám bỏ thuốc cho tôi uống."

Chỉ có thể là lý do này.

Bởi vì hắn biết mình uống được bao nhiêu, hắn cũng hiểu rõ hơn ai hết khi nào hắn say. Hắn hôm nay uống rượu rất ít, nhưng phản ứng dữ dội như vậy, ngoài lý do bị hạ dược, Thẩm Ly không nghĩ ra được gì khác.

Tuy nhiên, trước sự tức giận của hắn, Ninh Trì Sương lại có vẻ phá lệ binh tĩnh. Anh cười nói: "Đúng vậy, tôi đã cho anh uống thuốc, nhưng tôi muốn anh uy vũ hơn, nên số thuốc tôi hạ dược khá mạnh. Tôi không ngại nói cho anh biết, tôi biết anh ở ngoài luôn cảnh giác, nên tôi đã đưa rất nhiều tiền cho người phục vụ. Chiếc cốc và đĩa anh dùng lúc đầu đã có thuốc rồi, không nghĩ ra sao? "

Thẩm Ly tức giận đến mức muốn bóp cổ Ninh Trì Sương đến chết.

Nhưng hắn cũng biết hiện tại mình đang ở trong xe, nếu động thủ, rất có thể hắn và Ninh Trì Sương sẽ đồng quy vu tận.

Ninh Trì Sương dường như đã đoán được điều đó, ngưng lại một lát, anh ta tiếp tục: "Anh không cần phải lo lắng, tôi lập tức đưa anh về nhà. Hiện tại thuốc chưa phát huy tác dụng, một khi nó phát huy anh sẽ hoan toàn mất hết ý thức. E rằng Tô thiếu gia tối nay sẽ phải cực khổ rồi. "

Thẩm Ly cắn răng, hung hăng nhìn anh ta: "Không được mang tôi trở về!"

Tô Cẩn Thần ban đêm ngủ trong phòng một mình, cậu sẽ không dùng thuốc ức chế khi đóng cửa. Thẩm Ly biết về điều này, vì vậy hắn biết rõ nếu hắn quay trở lại và ngửi thấy mùi thơm pheromone trên cơ thể của Tô Cẩn Thần, điều tuyệt vọng sẽ xảy ra.

Tuy nhiên, như Ninh Trì Sươngđã nói với Tô Cẩn Thần trước đó, trò chơi này đã bắt đầu, quyết định không nằm trong tay Thẩm Ly hay Tô Cẩn Thần. Cho nên Ninh Trì Sương không thèm để ý tới sự tức giận của Thẩm Ly, anh cứ để xe thuận lợi tiến lên.

Mười phút sau.

Lý trí còn sót lại của Thẩm Ly đã bị ngọn lửa trong lòng hắn thiêu rụi hoàn toàn. Xe của Ninh Trì Sương cũng dừng trước nhà Thẩm Ly ở khu Vân Thành.

Anh mở cửa xe đi ra ngoài, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Cẩn Thần. Sau khi giọng nói buồn ngủ của Tô Cẩn Thần từ đó phát ra, Ninh Trì Sương cười nói: "Chồng anh uống nhiều quá, tôi đưa anh ta về, ngay trước cửa nhà anh. Tôi là Alpha vào nhà anh lúc nửa đêm cũng không tốt lắm. Được rồi, tự mình đi ra ngoài lấy. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro