Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nhận được cuộc gọi, điều đầu tiên Tô Cẩn Thần nghĩ đến Ninh Trì Sương đã nói gì khi đến gặp cậu sáng nay. Cho nên mặc dù đi xuống cửa dưới lầu, nhưng cậu cũng không có vội vàng mở cửa, mà là nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo. Quả thực, giống Ninh Trì Sương đã nói, anh ta và Thẩm Ly đang đứng ngoài cửa, trong khi Thẩm Ly dường như đã mất ý thức dựa vào anh ta một cách yếu ớt.

"Tô Cẩn Thần? Anh thấy chưa? Tôi không muốn cùng Tô gia phát sinh mối quan hệ gì, tôi chỉ đơn thuần đưa chồng anh về nhà thôi. Anh không cần đề phòng đúng không?". Ninh Trì Sương thuận tiện đem Thẩm Ly ngẩng mặt lên cho Tô Cẩn Thần nhìn và nói: "Mau lên, tên này khá nặng. Tôi không dễ dàng gì mà mang hắn về đây, ra đây tiếp tay tôi nhanh lên. "

Nói đến đây, Tô Cẩn Thần cũng nhìn một chút, xác định Ninh Trì Sương thực sự không có ý tứ gì, cậu mới mở cửa đem Thẩm Ly ra khỏi người anh ta.

Ninh Trì Sương không định ở lại, vẫy tay với cậu, rồi xoay người rời đi.

Mặc dù Tô Cẩn Thần tuy rằng rất khó để cõng Thẩm Ly bằng chính sức lực của mình, nhưng cậu cảm thấy rằng cậu cũng có thể sử dụng sức mạnh của mình thay vì kêu Ninh Trì Sương đến giúp.

Nghĩ vậy, Tô Cẩn Thần đóng cửa lại.

Cậu vẫn đang nghĩ cách đưa Thẩm Ly lên phòng ngủ tầng hai, nhưng điều cậu không ngờ tới là Thẩm Ly, người đã khô nóng và dường như mất đi ý thức do thuốc phát tác, giờ lại ngửi thấy mùi pheromone của Tô Cẩn Thần trong phòng, đột nhiên giống như người đã khát mấy ngày đi dạo trong sa mạc, hắn không chút do dự, hai mắt đỏ hoe, lao thẳng về phía Tô Cẩn Thần.

Hành động của hắn rất thô lỗ, khiến Tô Cẩn Thần giật mình. Cậu muốn kháng cự, nhưng sức mạnh của Omega không thể sánh với một Alpha siêu việt như Thẩm Ly.

Trong lúc hoảng sợ, Tô Cẩn Thần chỉ có thể hét lớn: "Thẩm Ly, Thẩm Ly anh làm sao vậy!"

Nhưng cậu không biết, nếu cậu không gọi thì không sao, giọng nói phát ra từ trong miệng cậu giống như chất xúc tác quyến rũ dụ người đối với Thẩm Ly. Tất cả những lý trí cuối cùng của hắn đã biến mất, tất cả những gì hắn có thể nghĩ trong đầu là bản chất động vật nguyên thủy nhất đã xâm nhập sâu vào cơ thể hắn.

Tô Cẩn Thần chưa bao giờ phủ nhận chuyện cậu yêu Thẩm Ly.

Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Thẩm Ly không đến tìm Bạch Phong mà cùng cậu làm những việc mà chỉ những cặp đôi tình lữ kia mới làm được.

Mặc dù......

Đây chỉ là cưỡng gian.

Tô Cẩn Thần thậm chí không thể đếm được Thẩm Ly đã phát tiết bao nhiêu lần trong một đêm. Cậu chỉ nhớ lúc đầu cậu đã khóc rất đau lòng, bởi vì động tác thô lỗ và điên cuồng của Thẩm Ly, đau đến không chịu nổi. Nhưng sau đó nước mắt của cậu đã cạn hết, nhưng động tác của Thẩm Ly vẫn không dừng lại. Cuối cùng, cậu ngất đi, Thẩm Ly vẫn đang di chuyển. Không biết bao lâu sau, rung động trên người cậu mới dừng lại, cậu rốt cục có thể yên tâm ngủ một giấc.

Giấc ngủ này không an ổn chút nào.

Trong giấc mơ, Tô Cẩn Thần mơ thấy Bạch Phong. Bạch Phong chỉ vào cậu hỏi cậu tại sao lại muốn quyến rũ bạn trai y, Thẩm Ly cũng đứng sang một bên lạnh lùng nhìn cậu. Tô Cẩn Thần muốn bào chữa cho mình, nhưng lại cậu lại không thể nói nên lời như chết điếng, nên cậu chỉ có thể ủy khuất nhìn họ, cuối cùng nước mắt rơi lã chã.

Nhưng dù vậy, họ vẫn lạnh lùng nhìn cậu. Sau đó, không chỉ có bọn họ mà có vô số bóng người xuất hiện, tất cả đều chĩa mũi nhọn vào cậu, nhục mạ cậu, còn nói cậu là người không hiểu phép tắc.

...

Khi Thẩm Ly tỉnh dậy, đã là trưa ngày hôm sau. Ngày hôm qua sau khi phát tiết xong, hắn trực tiếp kéo Tô Cẩn Thần ngủ trên sô pha, bây giờ vừa mở mắt ra liền nhìn thấy trước mắt hỗn độn, Thẩm Ly cũng nhớ tới tối hôm qua hắn ta đã làm gì. Hắn chỉ cảm thấy một tiếng "oong" trong não, hắn gần như mất hết can đảm để nghĩ về nó.

Hắn đã làm gì?

Hắn đã làm ô uế Tô Cẩn Thần ...

Mặc dù hắn không còn tỉnh táo khi làm những việc ngày hôm qua, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn có thể nhớ lại những gì mình đã nhìn và nghe thấy. Hắn nhớ lúc bổ nhao vào Tô Cẩn Thần, đứa nhỏ này khóc tuyệt vọng như thế nào. Cậu luôn muốn phản kháng, luôn muốn cự tuyệt, nhưng ...

Thẩm Ly cúi đầu.

Bàn tay và cổ tay của Tô Cẩn Thần đều bầm tím vì bị hắn véo, toàn bộ cơ thể là dấu vết của cơn điên cuồng hôm qua. Thân hình quá gầy của Omega không thể chống lại sức mạnh của Alpha, cho nên Tô Cẩn Thần có muốn từ chối cũng không thay đổi được cục diện.

Thẩm Ly ngồi tại chỗ, hai tay ôm đầu.

Hắn thực sự hy vọng mọi thứ trước mắt chỉ là ác mộng, chỉ cần hắn mở mắt, khi mở mắt ra thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Nhưng mặc dù có bao nhiêu tàn khốc thì đây chính là hiện thực đẫm máu.

Thẩm Ly im lặng một lúc, cuối cùng ôm Tô Cẩn Thần đang cuộn tròn như con diều đứt dây trên sô pha, muốn đưa cậu vào phòng tắm rửa sạch dấu vết ngày hôm qua để lại.

Tuy nhiên, mới đi được hai bước, Tô Cẩn Thần, người đang nằm trong vòng tay của hắn, bắt đầu khóc. Cậu một bên khóc, một bên không ngừng lẩm bẩm nói xin lỗi, hết lần này đến lần khác tựa như những mũi kim nhọn đâm vào tim hắn đau quặn thắt không thể chịu đựng nổi.

"Ngoan, đừng khóc." Thẩm Ly vỗ nhẹ vào lưng Tô Cẩn Thần, cố gắng an ủi cậu bằng cách này. Điều mà hắn không ngờ là sau khi nói, giọng hắn cũng bị truyền nhiễm trở nên nghẹn ngào hơn. Dừng lại một lát, hắn nói tiếp: "Anh không làm gì sai, là tôi có lỗi, anh không cần xin lỗi."

Có thể là do cậu ngủ quá sâu, hoặc là do giọng nói của Thẩm Ly quá nhẹ. Tô Cẩn Thần dường như không nghe thấy, cậu khóc không ngừng. Từ phòng khách khóc đến phòng tắm, sau khi tắm rửa xong, cậu một đường khóc để Thẩm Ly đưa về phòng ngủ.

Đặt người lên giường, Thẩm Ly cũng không vội vàng rời đi. Giống như lần trước Tô Cẩn Thần bị bệnh, hắn dời ghế ngồi bên cạnh giường, ngơ ngác nhìn Tô Cẩn Thần trên giường.

Thẩm Ly cảm thấy mình giống như một con rối bị đứt dây, tuy rằng hơi thở dần bình tĩnh lại nhưng đầu óc trống rỗng, không nắm giữ được thứ gì. Tô Cẩn Thần trên giường vẫn là những gì hắn nhớ, nhưng cậu đáng yêu hơn lúc trước.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn dễ thương như vậy, mình như thế nào lại muốn xuống tay với cậu...

Liệu sau hôm nay, hắn sẽ không có cơ hội nhìn thấy màu sắc tươi sáng và lộng lẫy đó trong đôi mắt của đứa trẻ này nữa sao?

Nghĩ như vậy trong nháy mắt, Thẩm Ly thậm chí muốn lấy cái chết tạ tội với cậu.

Hàng trăm thứ cảm xúc trong lòng như đảo lộn, Thẩm Ly chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng đau, nhưng cũng không tìm được cách nào để giải tỏa.

Hắn không biết mình đã như thế này bao lâu rồi.

Đến lúc hắn kịp phản ứng, ánh nắng trưa ngoài cửa sổ đã biến thành ánh hoàng hôn đỏ rực. Nhìn xuống, Tô Cẩn Thần vẫn ở tư thế như lúc hắn đặt xuống, nhưng nước mắt nơi khóe mắt đã gần như đông lại.

Thẩm Ly thở dài và không kìm được đưa tay ra chạm vào má Tô Cẩn Thần.

Tuy nhiên, ngay khi đầu ngón tay chạm vào làn da của người kia, hắn ta lập tức mở to mắt, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gọi cho bác sĩ riêng của mình: "Bác sĩ Lâm, anh có ở đó không? Vợ tôi hình như lại bị bệnh rồi, cơ thể em ấy rất nóng. Nếu có thể anh đến nhà tôi ngay lập tức đi..? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro