Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ riêng được gọi đến là bác sĩ tư nhân tên là Lâm Thiển, là một beta tuổi cùng với Thẩm Ly chênh lệch không nhiều. Hai mươi phút sau khi Thẩm Ly gọi, anh ta gõ cửa biệt thự của Thẩm Ly với hộp y tế của mình.

Thẩm Ly thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy người tới, nhưng Lâm Thiển vẫn không ngừng cau mày nói: "Anh Thẩm, tôi là bác sĩ riêng của anh, anh là chủ nhân của tôi, theo logic thì chuyện này thuộc về chuyện cá nhân của anh, tôi không nên can thiệp, nhưng là một bác sĩ, tôi phải nói với anh rằng Omega nam là một sinh vật rất hiếm và mong manh, có rất nhiều người muốn theo đuổi họ, nếu anh không biết cách trân quý, vậy không bằng nhanh chóng buông tay đi."

Thẩm Ly trong thâm tâm biết rằng Lâm Thiển nghĩ rằng bệnh của Tô Cẩn Thần là do hắn ta bạo hành gia đình.

Nhưng việc thường xuyên bị sốt hai lần liên tiếp như vậy thì thật là khó để người ta không nghĩ tới. Cho dù Thẩm Ly có giải thích bao nhiêu đi nữa, hắn cũng chỉ có thể nuốt hết vào bụng, gật đầu nói: "Kỳ thật hai lần này là do tôi không để ý tới. Tôi sau này nhất định sẽ trân trọng." "

Lâm Thiển liếc nhìn hắn, đôi mắt phượng ẩn sau cặp kính kia đầy vẻ khinh thường. Sau đó, anh quen thuộc đi lên lầu hai đến phòng của Tô Cẩn Thần, sau khi kiểm tra một lượt, vẻ mặt của Lâm Thiển càng trở nên khó coi hơn.

"Cơn sốt đã lên đến 39 ° 5. Anh đã làm như thế nào? Tại sao cơn sốt lại nghiêm trọng như vậy?"

Thẩm Ly do dự. Do dự hồi lâu, sợ sẽ trì hoãn bệnh tình của Tô Cẩn Thần, hắn vẫn nói thật: "Tối hôm qua tôi uống quá nhiều, ở phòng khách lầu một..."

"Được rồi. Tôi hiểu rồi." Lâm Thiển thở dài, "Tôi nói này anh cũng trưởng thành rồi không còn là trẻ con nữa, nên tôi có thể hiểu được một chút thời kì kích động tân hôn của hai người mới cưới, nhưng đã kết hôn được vài tháng, hai người có cần phải kích động như vậy sao? Vấn đề là anh, một Alpha, sao lại thiếu chuyên nghiệp như vậy? Anh phải giúp cậu ta dọn dẹp mỗi lần sau khi làm loại việc này. Nếu anh không dọn dẹp, còn làm chuyện đó qua đêm ở phòng khách như vậy, cậu ta rất dễ sinh bệnh. "

Vừa nói, Lâm Thiển đã bắt đầu chuẩn bị thuốc để hạ sốt.

Thẩm Ly lúng túng nhìn anh, hắn muốn nói với Lâm Thiển rằng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

Sau khi tiêm thuốc và cho Tô Cẩn Thần uống tí thuốc, Lâm Thiển liền mang hộp thuốc rời đi. Thẩm Ly phái người tới cửa, sau đó trở lại giường của Tô Cẩn Thần ngồi xuống một lần nữa, cứ như vậy ngồi xuống cho đến rạng sáng ngày hôm sau, không có đứng lên một lần, cũng không ăn một gì hết.

Có lẽ là bởi vì lần này so với lần trước không quá nghiêm trọng. Tô Cẩn Thần sáng sớm hôm sau vừa mở mắt đã sững sờ khi nhìn thấy Thẩm Ly ở bên cạnh giường, sau đó chớp chớp mắt hỏi: "Anh... sao anh lại ở đây?"

"Tôi đưa anh đến đây, cậu bị sốt. Tôi đã gọi bác sĩ đến giúp anh chữa trị, sau đó tôi đã theo dõi anh ở đây." Thẩm Ly giải thích tình hình bằng những từ ngữ đơn giản nhất, rồi khẽ thở dài, anh nói: "Hiện tại cảm thấy thế nào? Có gì không thoải mái không?"

Tô Cẩn Thần lại chớp mắt.

Cậu gian nan nhúc nhích cơ thể mình, trên mặt cậu biểu lộ rất lúng túng. Khuôn mặt trắng như ngọc lập tức đỏ lên, nhưng trước ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Ly, cậu không ngừng lắc đầu nói: "Không có, không có gì khó chịu."

Cậu không thể nói với Thẩm Ly rằng, ngoài việc cơ thể không có khí lực nào, chỗ kia còn chướng đau không chịu nổi đi?

Tuy nhiên, Thẩm Ly không phải là một kẻ ngốc, nhìn thấy ra được cậu đang cố che giấu, nên hắn cũng có thể đoán được cậu đang che giấu điều gì. Một lúc sau, vẻ mặt cũng trở nên rất xấu hổ, Thẩm Ly cắn môi, sau đó thở dài nói: "Anh còn nhớ bản hợp đồng mà tôi yêu cầu anh ký khi mới kết hôn không?"

Tô Cẩn Thần gật đầu.

Đương nhiên là cậu nhớ tới chuyện này, nhưng cậu không hiểu Thẩm Ly bây giờ muốn làm gì.

Thẩm Ly nói tiếp: "Bây giờ chính tôi là người đã vi phạm thỏa thuận ban đầu của chúng ta, vì vậy nếu anh muốn ly hôn với tôi, tôi có thể chấp nhận bất cứ lúc nào."

Tô Cẩn Thần nghiêng đầu, giọng khàn khàn. Cậu nói, "Thế còn về dự án hợp tác của công ty?"

Thẩm Ly cười khổ: "Anh còn có tâm tình hợp tác sao?"

Tô Cẩn Thần gật đầu, màu sắc tươi sáng và sạch sẽ mà Thẩm Ly đã quen thuộc lóe lên trong mắt hắn. Cậu nói, "Bởi vì em biết đó không phải là lỗi của anh, mà là Ninh Chí Tường. Vì vậy, em không trách anh."

Thẩm Ly hơi mở to mắt: "Tại sao anh biết là hắn?"

"Anh ta đến tìm em." Tô Cẩn Thần nói, "Anh ta nói muốn Bạch Phong, nhưng không ngờ rằng hắn sẽ dùng cách này để loại bỏ tình địch của mình".

Khi lời nói đó rơi xuống, Tô Cẩn Thần thấy sắc mặt của Thẩm Ly đã trở nên cực kỳ khó coi. Cho nên cậu mới không định nói tiếp chuyện đó, chỉ là chậm rãi giơ tay lên, sờ sờ gáy, tiếp tục cười: "Nhưng không quan trọng, anh cũng không đánh dấu em. Cho nên chuyện này chúng ta coi như là bí mật, chỉ có anh và em biết được chứ, anh không cần lo lắng, em cũng không muốn chia rẽ anh và Bạch Phong. Như vậy là được rồi. "

Tiếng cậu nói không lớn, từng lời nói của cậu lúc nào cũng bằng giọng điệu nhẹ nhàng mà hắn đã quen. Đặc biệt, những gì cậu nói hoàn toàn là kiểu nghe lời của Tô Cẩn Thần mọi ngày.

Nắm đấm bên người Thẩm Ly chậm rãi xiết chặt, hắn hỏi từng chữ một: "Vậy còn anh thì sao? Tình huống đối với tôi bây giờ chẳng có tổn hại gì, nhưng còn anh thì sao? Anh nói như thế để làm gì, không thấy thiệt sao?"

Tô Cẩn Thần suy nghĩ một lúc.

Sau đó, cậu ấy mỉm cười và lắc đầu và nói: "Đối với em anh rất tốt, và đó cũng không phải lỗi của chúng ta. Em có thể quên nó như một giấc mơ, anh cũng như vậy đi."

Thẩm Ly đấm xuống giường.

Sức lực rất mạnh, nhưng dù sao đệm cũng đủ mềm, cũng không có phát ra âm thanh, chỉ sợ Tô Cẩn Thần đang ở rất gần sẽ trúng.

Tô Cẩn Thần hỏi hắn: "Em nghĩ vậy là tốt, anh sẽ không đánh em chứ?"

"Tôi làm sao có thể đánh anh? Tôi chỉ hận không thể đánh mình chết." Thẩm Ly lắc đầu thở dài, "Anh thật sự không muốn gì sao? Chỉ cần anh nói, cho dù yêu cầu của anh là gì, tôi có thể làm theo những gì anh nói. "

Tô Cẩn Thần vẫn lắc đầu: "Nhưng dù em nói muốn ở bên anh cả đời, nghĩa là em lấy được anh nhưng không có được trái tim của anh. Chu Miểu nói đúng, em là chú ếch ngốc nghếch sống trong giấc mơ cổ tích nên mong được nên duyên cùng anh, có lẽ thế mà em vẫn hi vọng có thể sánh bước trọn đời bên người mình yêu. "

Nhưng cậu không thể làm điều đó.

Câu cuối cùng Tô Cẩn Thần nuốt vào trong lòng, không có nói ra. Nhưng cậu cũng biết cho dù không nói ra, bản thân Thẩm Ly cũng biết rất rõ.

Hai người cứ như vậy giằng co nửa ngày, Tô Cẩn Thần chủ động đổi chủ đề. Cậu nói, "Em hơi đói, nhưng em không được khỏe cho lắm. Anh có thể giúp em tìm thứ gì đó để ăn không?"

Thẩm Ly lập tức gật đầu, giống như đã nhận được thánh chỉ của hoàng thượng, xoay người đi ra ngoài nấu cơm.

Nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi phòng, Tô Cẩn Thần đã từ phía sau ngăn lại: "Chờ một chút, còn một chuyện nữa em không biết anh có chuyện gì, nhưng anh không nghe thấy sao?"

Thẩm Ly sững sờ một lúc rồi quay lại nhìn cậu.

Tô Cẩn Thần bất lực nói: "Điện thoại của anh đổ chuông đã lâu rồi, anh nên nghe máy đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro