Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để Tô Cẩn Thần nhắc nhở một tiếng, Thẩm Ly mới nhận ra tiếng chuông điện thoại đang reo vang trong túi mình. Hắn sửng sốt một hồi, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhìn ID người gọi trên đó, Thẩm Ly nghiến răng không nghe máy trước mặt Tô Cẩn Thần.

Tô Cẩn Thần chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Lúc đi xuống lầu, cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngừng lại, sau đó là âm thanh nhàn nhạt của Thẩm Ly gọi.

Động thái này là quá rõ ràng.

Vì vậy, Tô Cẩn Thần cũng biết rằng cuộc gọi là từ Bạch Phong.

Trên người cậu vẫn còn đau ê ẩm, không có cách nào khác. Tô Cẩn Thần cố gắng di chuyển cơ thể của mình, nhưng cậu lại không thể lật người lại được, trên trán cậu đã đổ mồ hôi vì đau. Vì vậy cậu chỉ có thể khó khăn vươn tay ra ôm con ếch nhỏ trên giường.

Đây là cái mà Thẩm Ly đã mua cho cậu khi cả hai đi siêu thị cùng nhau.

Đôi mắt của con ếch nhỏ to và đen như một kẻ ngốc. Khuôn mặt tròn, khóe miệng nó hếch lên. Tô Cẩn Thần nhìn chằm chằm vào nó, cậu luôn cảm thấy nụ cười đó đang chế giễu mình.

Cười nhạo cậu cũng giống như nó, đều là một kẻ ngốc.

...

Sau khi ấn nghe cuộc gọi, Bạch Phong ở đầu dây bên kia hỏi: "Anh bị sao vậy Thẩm Ly? Em bắt đầu gọi cho anh từ đêm hôm trước rồi, đến giờ anh mới bắt máy. Ninh Chí Tường đã gọi cho em hôm qua. Hắn nói rằng đã tặng anh một món quà. Điều đó có nghĩa là gì? Còn nữa hai ngày qua anh đã ở đâu? "

Một loạt câu hỏi dồn dập từ đầu đến chân, Thẩm Ly chỉ cảm thấy trái tim vốn đã nặng nề khó thở lại càng thêm khó chịu.

Anh ta trầm mặc một lúc lâu, cho đến khi Bạch Phong hỏi hết một lượt, hắn mới thở dài, chậm rãi nói: "Anh không đi đâu cả, Tô Cẩn Thần bị bệnh hai ngày nay, tôi chăm sóc anh ta ở nhà. Điện thoại ở trong quần áo nên anh không biết, xin lỗi vì không nghe máy. "

Hắn nỗ lực để giọng nói của mình có vẻ bình thường, nhưng dù sao thì, Bạch Phong cũng là bạn nhiều năm như vậy, y có thể nghe thấy giọng điệu mệt mỏi mà hắn cố gắng ẩn giấu trong mình.

Cơn tức giận trong phút chốc biến mất, Bạch Phong cũng thở dài nói: "Vậy sao anh không nhắn tin cho em biết. Anh không biết, cuộc điện thoại của Ninh Chí Tường suýt nữa làm em sợ chết khiếp."

"Anh xin lỗi."

Thẩm Ly nghe bản thân nhai đi nhai lại câu xin lỗi.

Hắn cũng chỉ có thể nói mấy câu khô khan này.

"Không sao, dù sao thì tốt hơn nhiều so với em nghĩ." Bạch Phong nói, "Không phải lúc trước anh nói không có quản gia hay sao? Nếu Tô thiếu bị bệnh, anh cứ ở lại chăm sóc tốt cho cậu ấy đi. Trường học bên này em sẽ giúp cậu ta xin nghỉ, khi nào bình phục thì lúc đó có thể liên hệ lại với em. "

Bạch Phong luôn luôn ân cần như vậy.

Thẩm Ly cười khổ trong lòng, đối mặt với câu nói của Bạch Phong, hắn chỉ có thể nhẹ giọng trả lời, coi như là đáp lại.

Cuộc gọi từ đó bị cúp, Thẩm Ly nhìn lại điện thoại của mình, hai ngày qua, ngoài mấy chục cuộc gọi nhỡ của Bạch Phong, còn lại là của trợ lý công ty. Nó không quan trọng, vì vậy hắn không có gọi lại. Chỉ có một tin nhắn từ số lạ, khiến Thẩm Ly nhìn vào đó và suýt đập vỡ điện thoại vì tức giận—

[Thẩm tổng có thích món quà mà tôi tặng cho anh không? ]

"Ninh Chí Tường ..." Thẩm Ly nghiến răng đọc tên muốn đập thành từng mảnh, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Hắn phải nói, thủ thuật của Ninh Chí Tường rất cao thâm.

Hắn thừa nhận bị hạ dược, cùng với hiệu dược của thuốc. Bởi vì cuối cùng cũng dẫn đến kết quả như anh ta mong muốn, nhưng có điều đó là việc phu thê hợp pháp mà thôi nên Thẩm Ly không thể tìm ra lý do để kiện anh ta.

Dù sao hắn và Tô Cẩn Thần quan hệ, chỉ là một bí mật giữa hai người họ.

Thẩm Ly hận đau đầu, nhưng không thể làm gì được.

Hắn chỉ có thể bỏ điện thoại xuống, vào bếp nấu một nồi cháo cho Tô Cẩn Thần, sau đó bưng bát trở lại phòng.

Hắn vốn tưởng rằng qua thời gian lâu như vậy, Tô Cẩn Thần hẳn đã ngủ rồi. Không ngờ, khi hắn quay lại, người kia vẫn còn ôm con ếch nhỏ trên giường, đôi mắt đỏ hoe như vừa mới khóc.

Thấy hắn đi vào, Tô Cẩn Thần cười với anh: "Thân thể em quá yếu sao? Gần đây em cảm thấy mình luôn ốm yếu."

Thẩm Ly lắc đầu.

Hắn đến ngồi bên giường, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Tô Cẩn Thần. Hắn nói: "Nếu cơ thể yếu, cứ cẩn thận chăm sóc nó thật tốt, cũng không phải vấn đề lớn lao gì.".

Tô Cẩn Thần đáp lại.

Sau đó cúi đầu ăn cơm, Thẩm Ly ở bên cạnh yên lặng quan sát. Sau khi Tô Cẩn Thần ăn xong, hắn lại bưng bát, trầm mặc đi dọn dẹp.

Dọn dẹp xong, Thẩm Ly trở về phòng và ngồi xuống một lần nữa. Tô Cẩn Thần lần này rốt cục không nhịn được mở miệng, không khỏi dở khóc dở cười: "Em không có việc gì, anh không cần suốt ngày canh chừng em vậy đâu. Anh cũng có việc mà, đúng không? Cứ đi làm việc của anh đi. "

Thẩm Ly lắc đầu.

Hắn không trả lời gì, cứ tiếp tục làm như thế này, thật giống như hắn ở bên cạnh nhìn cậu như thế, Tô Cẩn Thần sẽ nhanh chóng khỏe lại.

Sau khi cậu thuyết phục một hồi, thấy sự thuyết phục của mình thực sự không có kết quả nên không nói nữa. Thành thật mà nói, bệnh tình của Tô Cẩn Thần thực sự vẫn chưa khỏi hẳn. Vì lẽ đó mà cậu nhìn chằm chằm Thẩm Ly một lúc, cậu đã tự mình ngủ thiếp đi.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, Tô Cẩn Thần nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Sau đó cậu nghe thấy tiếng bước chân, hình như là Thẩm Ly đi mở cửa. Tô Cẩn Thần muốn mở mắt, nhưng lại cảm thấy đầu óc choáng váng. Vì vậy, cậu lần nữa ngáp một cái rồi từ từ trở lại trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Trên đường ra cửa, Thẩm Ly không ngừng suy nghĩ xem lúc này ai sẽ đến nhà bọn họ. Mà vừa mở cửa nhìn thấy Chu Miểu ở bên ngoài, Thẩm Ly càng thêm sững sờ: "Chu thiếu gia có chuyện gì sao?"

Chu Miểu lạnh lùng hỏi hắn, "Tô Cẩn Thần đâu?"

"Cậu ấy ..." Thẩm Ly do dự một lúc mới nói, "Tô Cẩn Thần bị bệnh nên không tiện gặp người lắm. Nếu có chuyện gì, anh có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời nói cho cậu ấy. "

Chu Miểu cười lạnh: "Không cần, người tôi tìm là cậu ta chứ không phải anh."

Thẩm Ly khó hiểu.

Hắn không ngờ rằng giây tiếp theo, nắm đấm của Chu Miểu đập mạnh vào mặt hắn. Chu Miểu lần này toàn lực, Thẩm Ly cũng không có phản kháng. "Bụp" một tiếng, Thẩm Ly đã bị anh ta đánh lui vài bước mới miễn cưỡng dừng lại. Sau đó nhìn Chu Miểu bằng ánh mắt khó hiểu hơn, cho dù tính khí có tốt như thế nào đi chăng nữa, lúc này Thẩm Ly đã thực sự tức giận: "Anh làm gì vậy!"

"Tôi đang làm gì sao?" Cơn giận của Chu Miểu so với hắn cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, thậm chí đôi mắt đó còn đỏ rực như một con sư tử đang tiến vào trạng thái tấn công. Anh tức giận nói: "Anh còn muốn hỏi tôi đã làm gì? Cẩn Thần là người quý giá nhất trong cuộc đời tôi, cho dù cậu ấy có nghĩ gì đi chăng nữa, tôi có thể cam đoan rằng mình sẽ luôn là người đối với cậu ấy tốt nhất trên đời. Hiện tại bảo vật này đang nằm trong tay anh. Cậu ấy không nói lời nào cũng không thêm làm ầm lên, không có nghĩa đây là lý do để anh giẫm đạp lên nó! Mới hai tuần thôi mà cậu ấy đã bị sốt hai lần rồi. Nếu anh thực sự không không muốn đối xử tốt với cậu ta, thì trả lại cậu ta cho tôi! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro