Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường học của Tô Cẩn Thần cách nhà hàng lẩu không xa lắm, Chu Miểu trực tiếp gọi xe, không đến mười phút, anh đã đưa Tô Cẩn Thần đến nhà hàng lẩu.

Nhà hàng này nằm trên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm, một nửa trong nhà và một nửa ngoài trời. Theo sở thích của Tô Cẩn Thần, khi đặt chỗ, anh thường chọn nơi thoáng đãng bên ngoài. Nhưng lần này Chu Miểu đưa cậu đến chỗ bên cửa sổ trong phòng ngồi xuống, Tô Cẩn Thần có chút kỳ quái nói: "Hôm nay sao lại đặt chỗ ở đây? Thời tiết khó được tốt như vậy. Sao không đi ra ngoài ngồi đi.?"

"Không." Chu Miểu lắc đầu: "Cậu vừa mới phát sốt xong, hôm nay thành thật ở đây ăn cho tôi. Tôi chọn một vị trí này cũng không tệ, từ đây cậu cũng có thể nhìn thấy tất cả cảnh sắc bên ngoài, cho nên không được phép chọn lại nữa, ngoan nghe lời tôi. "

Giọng nói Chu Miểu đầy vẻ sủng nịch, không chút che giấu nào.

Tô Cẩn Thần lắng nghe, cậu hơi đỏ mặt nhưng cũng gật đầu không nói gì thêm.

Người phục vụ đưa thực đơn cho Chu Miểu, vị này gọi món cũng không hỏi ý kiến ​​của Tô Cẩn Thần, nhưng mỗi món anh gọi đều là những món Tô Cẩn Thần thích. Đúng như những gì anh đã nói ngày hôm đó, anh coi Tô Cẩn Thần là điều quý giá nhất trong cuộc đời mình. Vậy nên Tô Cẩn Thần thích ăn gì thì ăn, không cần nói cũng nhớ hết.

Tô Cẩn Thần nhìn vào mắt anh, nhưng lòng cậu lại rầu rĩ và khó chịu.

Cậu luôn biết Chu Miểu đối với cậu rất tốt, cũng luôn biết đối phương đang kìm nén tâm tư không chịu nói ra. Điều này không có nghĩa là cậu có thể giả vờ không biết gì mà tùy ý nhận hết tất cả sự quan tâm của đối phương. Nhưng nếu không, cậu không biết phải trả lời như thế nào ...

"Cậu đang nghĩ gì đó?"

Giọng nói Chu Miểu trước mặt vang lên, Tô Cẩn Thần tỉnh táo lại, sau đó lắc đầu nói: "Không có, chỉ hơi thất thần một chút."

Chu Miểu cười: "Nếu cậu cho rằng tôi đối với cậu quá tốt, có thể coi như tôi chăm sóc em trai đi. Tôi rất tỉnh táo, hai người chúng ta không thể bên nhau được, cậu không cần nói cái này, tôi cũng rất rõ ràng. "

Tô Cẩn Thần cắn môi: "Tôi xin lỗi."

"Sao cậu lại xin lỗi tôi?" Chu Miểu lắc đầu: "Dưa xanh hái không ngọt, thà làm bạn như bây giờ còn hơn làm trà xanh. Biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ tìm được người mình thích. Có thể tôi sẽ không tốt với cậu như vậy nữa. Vì vậy, nếu tôi là cậu, tôi sẽ trân trọng khoảng thời gian này. "

Chu Miểu nói tùy tiện, như là đang nói đùa, nhưng trong đó lại ẩn giấu sự nghiêm túc.

Tô Cẩn Thần nghe được, môi mấp máy, nhưng cậu không phát ra âm thanh nào nữa. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này ghế trong phòng còn chưa đầy, huống chi là bên ngoài.

Bên kia bàn, Chu Miểu đột nhiên vươn tay hung hăng xoa xoa đầu cậu, sau đó hỏi: "Tôi đưa cậu đi ăn cơm, còn một chuyện muốn hỏi. Cậu hôm nay có chuyện gì sao? Tại sao lúc nào cũng như hồn vía lên mây vậy? Có điều gì tâm sự sao? "

"Cậu cũng có thể thấy sao." Tô Cẩn Thần bất lực chớp mắt, bất cứ sự thay đổi nào trong mỗi động tác của cậu, thật sự không thể thoát khỏi tầm mắt của Chu Miểu.

"Đương nhiên có thể nhìn thấy." Chu Miểu lắc đầu: "Nhưng cậu có cái gì không ổn, nhất định phải nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì."

Tô Cẩn Thần cụp mắt xuống.

Thành thật mà nói, cậu cũng rất muốn nói chuyện với ai đó. Nhưng vấn đề này, dù là của Thẩm Ly hay bản thân cậu, rốt cuộc cậu cũng không thể nói ra.

Điều họ không biết là cùng lúc ở một bàn cách họ không xa, Thẩm Ly đã nhìn về hướng họ. Hắn nhìn thấy khoảnh khắc vừa rồi Chu Miểu xoa đầu Tô Cẩn Thần, cũng nhìn thấy trên má Tô Cẩn Thần hơi ửng hồng.

Mặc dù trong lòng hắn biết quan hệ của hai người rất tốt, lúc thường làm chuyện như thế này cũng không khó hiểu gì, hắn biết từ quan điểm của mình mà nói, hắn không đủ tư cách để nói gì, nhưng nhìn cảnh này, Thẩm Ly vẫn cảm giác được trong lòng minh có chút rầu rĩ, khó chịu.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Bạch Phong nhấp một ngụm trà trước mặt hắn, không khỏi ôn nhu, nóng nảy nói: "Tại sao anh lại nói là bây giờ anh rảnh rỗi. Bây giờ đã xuất hiện tâm sự rồi. "

Thẩm Ly đưa tay ấn ấn mi tâm. Kéo suy nghĩ của mình từ Tô Cẩn Thần trở lại Bạch Phong, một nụ cười hối lỗi xuất hiện trên khuôn mặt của hắn, hắn nói, "Anh xin lỗi, vừa rồi anh đang nghĩ về những chuyện khác."

Bạch Phong bất lực: "Không cần anh nói em cũng có thể thấy, bất quá em chỉ muốn biết có chuyện gì."

Thẩm Ly dừng một chút, thở dài, chọn cách tránh né chuyện quan trọng rồi nhẹ nói: "Hai ngày nay anh ở nhà chăm sóc Tô Cẩn Thần, chuyện của công ty chồng chất quá nhiều. Trước khi gặp em còn có một đống chuyện chưa kịp xử lý xong, bây giờ suy nghĩ chút lại thấy đau đầu. "

Bạch Phong nghe xong lời hắn nói, vẻ không hài lòng trên mặt lập tức biến mất: "Công việc còn chưa hoàn thành, không cần gấp gáp đi gặp em. Không phải em không hiểu chuyện, anh có thể xử lý công việc trước. "

Thẩm Ly cười: "Dù bận thế nào cũng phải ăn cơm trưa đúng không?"

Bạch Phong gật đầu.

Một lúc sau, đồ ăn được dọn ra, cuối cùng chủ đề chuyển sang vấn đề mấu chốt nhất của Bạch Phong. Y nhìn vào mắt Thẩm Ly và hỏi hắn từng chữ, " Ninh Trì Sương trước nói cho em câu nói kia rốt cuộc là có ý gì, anh có thể nói cho em biết được không?"

Thẩm Ly sững sờ: "Hắn không có nói cho em biết sao?"

Bạch Phong lắc đầu: "Hắn chỉ nói anh sẽ nói cho em biết, sau đó liền để cho em chờ mong. Ngoài ra, hắn không có nói cái gì, em cũng không biết hắn có ý tứ gì."

Thẩm Ly im lặng.

Kỳ thực trước mắt tình huống như thế, Tô Cẩn Thần đã chủ động tán gẫu với hắn từ trước. Cậu hỏi Thẩm Ly, nếu Bạch Phong hỏi hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì,hắn sẽ trả lời như thế nào?

Thẩm Ly vẫn còn nhớ phản ứng ban đầu của mình, hắn nói rằng hắn nên nói sự thật cho Bạch Phong, cho dù là với Tô Cẩn Thần hay Bạch Phong, anh ấy cần phải biết sự thật.

Nhưng ngay khi hắn nói những lời này, Tô Cẩn Thần đã bật cười gọi hắn là đồ ngốc.

Hắn bây giờ khi nghĩ lại, hắn vẫn nhớ rõ khuôn mặt tươi cười trước sau như một dịu dàng và ngoan ngoãn của Tô Cẩn Thần, cũng còn nhớ những gì Tô Cẩn Thần đã nói với hắn——

"Nếu như Bạch Phong là một người rất nguyên tắc, như anh đã nói, để anh ấy biết chuyện này, hai người có lẽ sẽ kết thúc. Điều đó chẳng phải vừa với kế hoạch của Ninh Trì Sương sao? Bây giờ em cũng đã nói với anh rồi. Đừng bận tâm, anh đã không đánh dấu em, điều đó không gây ra bất kỳ hậu quả nào. Vì vậy, anh cũng có thể bịa ra lời nói dối với anh ta và giả vờ như điều đó chưa bao giờ xảy ra. "

Như thể nó chưa từng xảy ra.

Câu này rất dễ, nhưng làm thế nào nó có thể dễ dàng như vậy?

Vào thời điểm đó, vì vấn đề này, hắn đã tranh chấp với Tô Cẩn Thần. Nhưng cuối cùng, vì không thể cãi thắng được đối phương nên hắn đã chọn cách thuận theo và nhượng bộ.

Mà bây giờ đã thật sự đến bước này, Thẩm Ly thấy rằng đối mặt với câu hỏi của Bạch Phong, bản thân không có cách nào trả lời như đã đồng ý với Tô Cẩn Thần trước đó. Môi hắn khẽ run lên, Thẩm Ly tự nhủ trong lòng

—Tốt hơn là nên nói sự thật cho Bạch Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro