Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Ly trong lòng nghĩ như vậy, vừa định nói, Bạch Phong đã lên tiếng trước hắn một bước: "Em hiểu rồi, đó là việc của công ty anh, không tiện nói chuyện cho em đúng không? Ninh Trì Sương tên này từ lúc học đại học hắn toàn thích làm những điều tổn hại đến người khác và bản thân hắn, nó có ảnh hưởng lớn đến anh không? "

Đây coi như trực tiếp giúp hắn trả lời câu hỏi này, không thể không nói, lúc này Thẩm Ly thở phào rất nhẹ nhõm.

Nhưng hỏi về ảnh hưởng này ...

Khẽ cau mày, Thẩm Ly chậm rãi gật đầu nói: "Ảnh hưởng rất lớn, ít nhất đã qua mấy ngày, anh còn chưa hoàn toàn khôi phục được."

Bạch Phong cụp mắt xuống, thật lâu sau, y cũng khẽ thở dài: "Nói cho cùng, tất cả đều tại lỗi của em, nếu không phải hồi đó em quấn lấy hắn quá nhiều, hắn cũng sẽ không trở nên như bây giờ như một con chó điên. "

Thẩm Ly cụp mắt xuống, không đáp lại.

Hắn không bao giờ phủ nhận rằng ngay từ đầu họ đã thực sự coi nhau như một người bạn không thể thiếu trong cuộc đời. Bất kể là hắn, Bạch Phong hay là Ninh Trì Sương cũng đều nghĩ rằng sẽ duy trì tình hữu nghị, dù cho biển cạn đá mòn, thiên hoang địa lão. Nhưng ai có thể ngờ rằng mọi thứ bây giờ vẫn vậy, thời thế không thay đổi, chỉ có điều họ đã thay đổi.

Tuy nhiên, có thể nói rằng ở đây, ít nhất là về phía Bạch Phong, những bí mật giữa y và Thẩm Ly đã biến mất. Vì vậy, khoảng thời gian kế tiếp, y biểu hiện thoải mái hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn không ít, chỉ có Thẩm Ly thỉnh thoảng vẫn nhìn Tô Cẩn Thần, trong lòng vẫn đè nén một loại khó chịu ngột ngạt không giải thích được.

May mà buổi chiều Bạch Phong cũng có lớp nên bữa ăn diễn ra khá nhanh. Khi họ rời đi, Thẩm Ly nhìn lại bàn của Tô Cẩn Thần, hắn thấy Chu Miểu gắp thêm một miếng thịt cho Tô Cẩn Thần, mà trên mặt Tô Cẩn Thần xuất hiện, là nụ cười đẹp nhất, hạnh phúc nhất mà hắn chưa từng thấy kể từ ngày hôm đó.

Thẩm Ly cảm thấy tim mình như bị ai đó đấm một quyền, buồn bực một cách khó chịu. Nhưng hắn cũng nhanh chóng tự nhủ trong lòng rằng đây là chuyện đương nhiên. Bởi vì Tô Cẩn Thần và Chu Miểu là một cặp xứng đôi hơn hắn rất nhiều.

Sau khi đưa Bạch Phong trở lại trường học, Thẩm Ly quay trở lại công ty của mình. Tài liệu báo cáo đã chất thành đống trên bàn, hắn nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ gì, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Tô Cẩn Thần.

Khi điện thoại rung lên, Tô Cẩn Thần cầm lấy xem. Cậu tròn mắt ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Thẩm Ly chủ động quan tâm đến cậu.

Chu Miểu ngồi đối diện nhìn thấy điều này, lập tức đoán được người gửi là ai, hơi nhướng mày hỏi: "Thẩm Ly đã nói gì với cậu?"

"Anh ấy hỏi tôi có nhà không", Tô Cẩn Thần không giấu giếm Chu Miểu, "Anh ấy nói rằng tôi vừa mới khỏi bệnh, nên đừng chạy lung tung, bảo tôi chú ý sức khỏe."

Chu Miểu chế nhạo: "Cậu nên trả lời cho hắn câu này. Nếu anh chú ý tới thân thể của tôi một chút, thì tôi sẽ không nhiều lần bị cảm lạnh như vậy."

Tô Cẩn Thần giật giật khóe miệng, cậu biết bất kể cậu nói gì vào lúc này, Chu Miểu sẽ cho rằng cậu đang biện minh giúp Thẩm Ly. Cho nên cậu chỉ liếc mắt nhìn Chu Miểu, liền yên lặng không phản bác.

Sau khi cơm nước xong, Chu Miểu đứng dậy trả phòng. Sau đó, anh quay lại nhìn Tô Cẩn Thần, người đang theo sau anh, anh nói, "Cậu có vội về nhà không?"

Tô Cẩn Thần chớp mắt: "Tôi về nhà một mình, thì có việc gì gấp?"

"Vậy tôi đưa cậu đi mua một ít quần áo." Chu Miểu nói, "Tôi đã nhìn thấy tất cả quần áo cậu mặc gần một học kỳ rồi. Dù sao cậu cũng là thiếu gia nhà họ Tô, nên đổi quần áo rồi. "

Nghe được lời anh nói, Tô Cẩn Thần đột nhiên mới phản ứng lại, từ khi cậu rời khỏi nhà không có quản gia giúp cậu chọn quần áo, thật đúng là đã lâu không có mua quần áo mới.

Đi mua một ít đồ cũng không sao, nhưng ...

Tô Cẩn Thần chớp mắt, nghiêm túc nói: "Lần này cậu không được phép thanh toán."

"Đó là điều chắc chắn." Chu Miểu cười: "Cậu thích gì cũng có thể mua được. Tôi biết cậu có tiền nên không cần tiêu tiền của tôi."

Tô Cẩn Thần cười: "Cũng được."

Nhưng sau nửa giờ, Tô Cẩn Thần nhận ra có điều gì đó không đúng. Mỗi lần chọn quần áo, Chu Miểu đều mua một chiếc cùng cỡ với nhiều màu sắc khác nhau cùng cậu rồi đi về quầy thanh toán. Một hai cái thì không sao, từ trước tới giờ mua ba cái áo hai cái quần tây, Chu Miểu đều chọn như vậy.

Tô Cẩn Thần cuối cùng không nhịn được mà nói: "Sao cậu lại chọn giống tôi?"

"À" Chu Miểu lắc đầu: "Tôi muốn mặc đồ đôi với cậu."

Vẻ mặt của Tô Cẩn Thần đông cứng lại: "Nếu mọi người nhìn thấy cái này..."

"Tôi muốn Thẩm Ly nhìn thấy." Chu Miểu nói, "Nếu anh ta không nhìn thấy, tôi cũng sẽ mua nó".

Tô Cẩn Thần nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu. Lần này, cậu hoàn toàn không hiểu ý tứ của Chu Miểu.

Người sau cũng không thèm để ý, chỉ dừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi nghĩ tôi phải cho hắn biết rằng hắn luôn có đối thủ cạnh tranh, mà không phải sau khi kết hôn, cậu hoàn toàn thuộc về anh ta. Nói như vậy anh ta có thể đối xử với cậu tốt hơn một chút, hoặc ít nhất là trân trọng cậu hơn bây giờ một chút, vậy là được rồi. "

Sau khi nghe anh ta nói, Tô Cẩn Thần không khỏi cười khổ.

Có lẽ là bạn bè bình thường, hành vi của Chu Miểu thực sự có thể phát huy tác dụng. Nhưng Thẩm Ly ngay từ đầu đã không quan tâm đến cậu, vậy làm sao mà Chu Miểu cùng cậu có quan hệ gì được đây?

Nhưng mà, Chu Miểu dù sao cũng có tâm, Tô Cẩn Thần cũng chỉ có thể cảm tạ anh.

Kết quả đúng như cậu nghĩ, hơn một tháng sau, mọi thứ dường như đã trở lại đúng hướng. Thẩm Ly thỉnh thoảng đi hẹn hò với Bạch Phong, và lớp học của Tô Cẩn Thần vẫn diễn ra như thường lệ. Chuyện xảy ra ngày hôm đó cứ như là một giấc mơ, không ai nhắc lại, cũng chẳng ai nhớ.

Điểm khác biệt duy nhất là Thẩm Ly luôn cố ý hoặc vô tình tránh mặt cậu mà thôi. Dù thỉnh thoảng họ vẫn đi ăn cùng nhau và đưa cậu đi học hàng ngày, nhưng cảnh hai người ngồi trên ghế sô pha và xem TV cùng nhau là điều hoàn toàn không thể xảy ra lần nữa.

Tô Cẩn Thần không biết nên nói là tốt hay xấu, cuối cùng chỉ có thể tự an ủi bản thân, đây vốn dĩ chỉ là một giấc mộng xuân thu sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào mà thôi.

Đối với những bộ quần áo đôi mà Chu Miểu trăm phương ngàn kế mua cho cậu, Thẩm Ly không biết hắn có nhìn thấy Tô Cẩn Thần hay không, nhưng cậu biết rằng Thẩm Ly không quan tâm, đến nỗi hắn còn không thèm đếm xỉa đến nói một từ.

Ở thành phố của họ, mùa thu luôn trôi qua nhanh chóng. Trong nháy mắt, trời đã sang đông.

Không khí đầu đông bắt đầu se lạnh, nhưng việc sưởi ấm trong lớp không kịp. Có một thời điểm hàng năm, tất cả mọi người ngồi trong lớp mặc áo khoác, rụt cổ và chăm chú lắng nghe những lời tán gẫu của giáo viên trên bục giảng.

Tô Cẩn Thần lắng nghe một lúc, rồi mê man chìm vào giấc ngủ.

Kết quả còn chưa kịp nằm mơ, Chu Miểu đã vỗ nhẹ vào cánh tay và đánh thức cậu.

Tô Cẩn Thần ngáp nhìn lại anh.

Chu Miểu nói: "Bây giờ lạnh quá, đừng ngủ, nếu ngủ say sẽ rất dễ bị cảm lạnh."

Tô Cẩn Thần bĩu môi, thành thật mà lên tinh thần.

Chu Miểu kỳ quái nói: "Có điều nói đi nói lại, cậu gần đây sao lại buồn ngủ như vậy? Tôi không nghĩ sẽ có ngày thấy cậu ngủ gật trong lớp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro