Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Miểu vừa nói như thế, Tô Cẩn Thần nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với cậu gần đây. Chuyện ngủ trong lớp có thể xảy ra với các học sinh khác, nhưng Tô Cẩn Thần chưa bao giờ ngủ gật trong lớp suốt nhiều năm kể từ khi cậu còn nhỏ, kết quả là cậu hầu như ngủ mỗi ngày và mọi buổi học trong suốt thời gian này. Muốn nói là cậu không sao, nhưng bản thân cậu cũng thấy kì quái.

Tô Cẩn Thần tự nghĩ, liền cảm thấy mí mắt lại muốn rủ xuống. Cậu ngáp dài nhìn thời gian trên điện thoại, chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là lên lớp. Khó chịu vô cớ trong lòng lại tăng lên một chút, dụi dụi mắt nói: "Có thể là do thời tiết gần đây lạnh khiến người ta dễ buồn ngủ."

Chu Miểu lắc đầu phản bác nói: "Vấn đề ở đây là chúng ta quen nhau đã gần 20 năm, 20 năm nay cùng nhau trải qua 20 mùa đông. Sao năm nay lại buồn ngủ?"

Tô Cẩn Thần chết lặng.

Chu Miểu vươn tay sờ nhẹ đầu cậu, sau đó càng nói với giọng điệu khó hiểu: "Cậu cũng đâu có sốt, vậy có chuyện gì xảy ra? Có muốn đợi lát nữa tan học, tôi đi cùng cậu đến bệnh viện khám nhé? "

"Tôi không sao. Rõ ràng là cậu chút gió thổi cỏ lay cũng phản ứng lớn." Tô Cẩn Thần nói qua, liền ngáp một cái: "Tôi gần đây cũng hiểu chuyện, quần áo mặc vào rất nhiều, không bị cảm lạnh, đừng lo lắng quá. "

Chu Miểu cau mày, dù sao Tô Cẩn Thần cũng nói như vậy rồi, cũng không cường điệu thêm. Nhưng để sau này Tô Cẩn Thần không bị cảm, trong lớp học này, chỉ cần cậu dám nhắm mắt, Chu Miểu sẽ vươn tay đập cho cậu tỉnh lại. Khi tiếng chuông báo giờ tan học vang lên, Tô Cẩn Thần nằm vật ra bàn, không thèm về nhà.

"Này, tôi không nghĩ là cậu có thể làm chuyện này!" Chu Miểu vươn tay nhẹ nhàng chọc vào má Tô Cẩn Thần hai cái, anh nói: "Đi bệnh viện kiểm tra đi, tôi chưa thấy ai buồn ngủ như cậu đâu."

"Không sao." Tô Cẩn Thần lắc đầu, kiên quyết không đi bệnh viện, cậu nói, "Không phải là cậu không biết, tôi rất ghét nơi đó. Nếu thật sự không có việc gì, tự tôi sẽ gọi bác sĩ gia đình. Có lẽ là do thời tiết lạnh. Chậc, dù sao tôi cũng lớn rồi, chắc là đến thời kỳ đặc biệt? Dù không biết rõ nhưng về nhà ngủ thì chắc không sao đâu. "

Chu Miểu nhìn cậu chằm chằm một hồi, chuyện này nếu là quy vào Omega thời kỳ đặc biệt, quả thực có thể. Vì vậy anh mới đưa Tô Cẩn Thần trở lại nhà, vừa nhìn thấy người ta đã vào nhà an toàn, Chu Miểu lại nói thêm một câu: "Sau khi tôi về, cậu ngủ cho đàng hoàng, bây giờ lạnh lắm, cậu đừng chạy lung tung làm gì. "

Tô Cẩn Thần quay lại và mỉm cười, "Con hiểu rồi, ba."

Chu Miểu phát ra một tiếng "chậc" không vui.

Tô Cẩn Thần cũng đóng cửa vào nhà một mình.

Kỳ thật không cần Chu Miểu nhắc nhở, cậu buồn ngủ đến mức đứng cũng ngủ được, đương nhiên không thể tự mình chạy ra ngoài. Với những bước chân nặng nhọc, cậu gian nan trở về phòng, Tô Cẩn Thần thay bộ đồ ngủ nằm trên giường, tìm một vị trí thoải mái rồi thu mình vào chăn bông.

Khi đang lim dim ngủ, cậu chợt nghĩ rằng hình như Thẩm Cách sáng nay đã nói rằng hắn sẽ trở lại ăn tối. Nhưng cậu buồn ngủ sắp chết rồi, giờ cậu cũng không có cách nào dậy nấu cho hắn ăn. Không cần biết ăn gì, cứ đợi đến khi nào cậu dậy rồi làm cơm tối sau.

...

Khi Thẩm Cách bước vào cửa, cả căn phòng đều nhuộm màu đen. Hắn nghĩ hôm nay tan tầm sẽ làm thêm một chút, Tô Cẩn Thần lẽ ra đã về nhà nấu bữa tối rồi. Không ngờ thứ mà hắn đang đối mặt lại là bóng tối, khiến Thẩm Cách sững sờ một lúc.

Nhưng giây tiếp theo, biểu hiện trên mặt hắn lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc. Đặt chiếc túi trên tay xuống thậm chí còn quên thay giày, hắn nhanh chóng đi lên phòng của Tô Cẩn Thần.

Với kinh nghiệm lần trước, hắn theo bản năng cảm thấy Tô Cẩn Thần lại phát bệnh. Nhưng lần này, nhiệt độ trán bên kia tầm thường không có vấn đề gì, khi ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc trong phòng, Thẩm Cách không thể bình tĩnh lại được.

Ngay cả khi hắn trấn an nói với bản thân rằng hắn phải quên đi, vào lúc này, thứ xuất hiện trong đầu hắn chính là Tô Cẩn Thần của đêm mà hắn không bao giờ muốn nhớ lại. Đôi má hắn đỏ bừng ngay lập tức, khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng như không có chuyện gì xảy ra, Tô Cẩn Thần từ từ mở mắt.

Nhìn thấy Thẩm Cách đột nhiên xuất hiện, cậu sửng sốt một chút, sau đó nghi ngờ đưa tay lên dụi dụi mắt. Sau khi xác định người trước mặt không phải ảo giác, cậu bất giác co người lại, hỏi: "Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?"

Hiển nhiên, Thẩm Cách không phải là người duy nhất nghĩ đến ngày tồi tệ đó.

Nhìn Tô Cẩn Thần sợ hãi không che giấu được như vừa nhìn thấy yêu quái, Thẩm Cách cảm thấy bản thân mình cũng không thoải mái. Hắn chủ động lùi lại một chút và nới rộng khoảng cách giữa hai người, hắn nói: "Cậu đừng căng thẳng, lần này tôi không bị đánh thuốc hay uống quá nhiều, chỉ là do cậu chưa ngủ dậy thôi, tôi sợ cậu lại mắc bệnh lần nữa. "

Tô Cẩn Thần nhìn hắn rồi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cậu bối rối nói với Thẩm Cách: "Tôi xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh rồi."

"Không sao đâu." Thẩm Cách không biết nên trả lời như thế nào đối với chuyện này, hắn chỉ cảm thấy xấu hổ. Vì vậy, ho nhẹ một tiếng, đơn giản xoay người nói: "Gần đây hình như cậu ngủ rất sớm. Chiều nay sao lại ngủ lâu như vậy? Có khó chịu không?"

Làm thế nào mà anh lại biết rằng tôi ngủ sớm?

Tô Cẩn Thần hơi ngạc nhiên, nhưng không để lộ ra ngoài. Cậu chỉ lắc đầu nói, "Tôi chỉ cảm thấy rất buồn ngủ. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra."

Thẩm Cách hơi nhíu mày: "Hay tôi gọi bác sĩ Lâm tới xem thử giúp cậu?"

Tô Cẩn Thần cười: "Đừng phiền phức như vậy, ngủ thêm tí nữa là tốt rồi."

Đó là những gì cậu nói, nhưng trước khi hoàn thành bữa ăn tối hôm đó, cậu ngáp rất nhiều cứ như chuẩn bị chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào. Trước đây, mỗi lần Thẩm Cách rửa bát sau bữa ăn, cậu đều ngồi trên sô pha vừa xem TV, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Thẩm Cách.

Nhưng lần này, khi anh đặt đũa xuống, Tô Cẩn Thần đã chạy nhanh về phòng và ngủ một cách thoải mái với chú ếch nhỏ trên tay.

Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức của Tô Cẩn Thần kêu mười phút, nhưng không có ai dậy. Thẩm Cách không có lựa chọn nào khác, lại đi vào để đánh thức cậu, nhắc nhở cậu rằng đã đến giờ học. Tô Cẩn Thần vốn dĩ muốn trốn học ngủ ở nhà, nhưng cậu nghĩ nếu không đi gặp Chu Miểu thì anh sẽ nghĩ nhiều.

Khi đưa cậu đến trường, Thẩm Cách vẫn có chút lo lắng, nhìn người vẫn còn đang ngáp, hắn hỏi: "Cậu có chắc cậu thật sự ngồi học được không?"

"Không có chuyện gì." Tô Cẩn Thần xua tay, lại ngáp một cái rồi đứng dậy đi học.

Thẩm Cách từ phía sau nhìn chằm chằm cậu, thấy cậu đã vào tòa nhà dạy học an toàn, liền lái xe rời đi.

Sau khi đến công ty, Thẩm Cách vẫn có chút lo lắng cho Tô Cẩn Thần. Nhưng trong khoảng thời gian này, dưới sự cố ý tránh né của hắn, bọn họ liên lạc quá ít, muốn nhắn tin hỏi thăm, nhìn điện thoại hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.

Lúc này trợ lý tiến vào giao tài liệu, Thẩm Cách lập tức ngăn người lại, hỏi: "Tôi hỏi, nếu một người mỗi ngày đều ngủ rất nhiều, nhưng vẫn không dậy nổi, là sao? "

Trợ lý sửng sốt một chút, ngẫm lại liền nói: "Anh bị bệnh?"

"Không." Thẩm Cách lắc đầu: "Không sốt cũng không có triệu chứng khác."

Trợ lý suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục hỏi: "Có phải chuyện của vợ anh không?"

Thẩm Cách gật đầu.

Trợ lý lập tức cười: "Vậy thì xem ra tôi chúc mừng Thẩm tổng chúng ta. Nếu là chuyện của phu nhân ngài thì chắc chắn là mang thai. Con dâu tôi khi mang thai cũng như thế này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro