Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Thẩm Ly rời đi, Tô Cẩn Thần ngẩn người ở trên ghế sa lon trong phòng khách. Cậu tính cách từ nhỏ đã yếu đuối, nhưng cũng chỉ là hơi yếu, không có nghĩa cậu là kẻ ngu. Cậu biết rõ, hình thức ở chung của bọn họ cùng tâm tình của cậu hiện giờ có chút sai lầm. Thế nhưng sai thì thế nào? Thích một người vài chục năm, không phải một lời nói liền có thể thay đổi được. Cậu thích Thẩm Ly, cho nên cậu muốn đối tốt với Thẩm Ly. Từ trước đến giờ, chưa từng thay đổi.

Tô Cẩn Thần rũ mắt, ngón tay đan chéo vào nhau, tâm tư khuấy động với những dòng suy nghĩ miên man. Dù sao thỏa thuận của bọn họ là năm năm, ít nhất trong năm năm này, trên danh nghĩa Thẩm Ly là người của cậu. Nên cậu muốn làm tròn bổn phận của một người vợ, chiếu cố chồng cậu thật tốt. Ngay cả khi trong lòng chồng có người khác, thì cậu cũng chỉ đang làm nghĩa vụ không quan hệ đến người khác.

Tô Cẩn Thần chớp mắt, nói như vậy cũng không có gì sai đi.

Nghĩ tới đây, Tô Cẩn Thần đứng lên. Thẩm Ly giao nhiệm vụ cho cậu cũng chỉ là nấu cơm mà thôi, cậu liền muốn làm ngon hơn một chút. Đứng dậy đi kiểm tra nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, đúng như cậu nghĩ, quả nhiên không còn nhiều. Vốn tưởng rằng trước đó lão quản gia đã an bài, lúc vội chỉ cần ăn điểm tâm sẽ không có vấn đề, nhưng đối với bữa tối mà nói, căn bản không đủ ăn.

Thẩm Ly từng nói tốt nhất đừng để người khác đến nhà bọn họ, Tô Cẩn Thần cũng không gọi điện thoại nói cho quản gia. Hiện tại dù sao cũng đang là kỳ nghỉ hè, ngẫm lại mình cũng không phải chưa cùng Hà Hoa đi siêu thị mua rau quả, do dự một chút cậu liền cầm chìa khoá ra cửa.

Biệt thự của họ ở trong khu biệt thự Vân Thành, nơi này cũng có nhiều đại gia tộc đều mua một hai căn biệt thự ở Vân Thành. Cho nên chung quanh có rất nhiều tiện ích sinh hoạt, chẳng hạn như quán bar, KTV, rạp chiếu phim, trung tâm mua sắm và siêu thị nơi cậu muốn mua đồ ăn.

Nhưng cũng là bởi vì quá gần, hơn nữa phụ cận chỉ có cái siêu thị này, cho nên ở đây khả năng cao gặp được người quen.

Trong lòng thầm cầu nguyện suốt một đường không gặp người quen, không ngờ Tô Cẩn Thần vừa mới bước vào siêu thị, bả vai liền bị người sau vỗ một cái.

Quay đầu nhìn sang, phía sau là một người đàn ông cao một mét tám, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, tóc màu vàng kim có chút bướng bỉnh. Thấy Tô Cẩn Thần quay lại, anh lập tức lộ ra một nụ cười thật tươi, hàm răng trắng đều cùng làn da tạo ra một sự tương phản mạnh, nhưng lại khiến người nhìn thấy nụ cười này cảm thấy ấm áp không thể giải thích được.

Người này Tô Cẩn Thần quen là bạn lâu năm của cậu, Chu Miểu thiếu gia Chu gia.

Hắn cùng Tô Cẩn Thần là thanh mai trúc mã với nhau, cùng Tô Cẩn Thần học cùng lớp. Đồng thời, hắn cũng là Alpha.

Để phù hợp với nguyên tắc AO thụ thụ bất thân, sau khi đã kết hôn cậu cũng phải giữ một khoảng cách với Alpha, Tô Cẩn Thần bước một bước cách xa hắn một chút. Sau đó mới gật đầu lên tiếng chào: " Chu Miểu, cậu cũng đi dạo siêu thị à?"

"Ừ mua đồ ăn vặt, trong nhà hết khoai tây chiên, mẹ ta nói muốn ăn thì tự đi mà mua, nàng không cho người hầu mua giúp ta." Chu Miểu nhún vai như thường lệ. Nhìn Tô Cẩn Thần, hắn tò mò: "Nhưng mà không phải cậu kết hôn sao? Làm sao còn tự mình ra mua đồ? Chồng cậu đâu? Nhà cậu không có người hầu sao?"

Cũng không biết là vô tình hay là cố ý, câu hỏi này Tô Cẩn Thần không muốn đáp lại. Thế nhưng là dù sao người ta hỏi, cậu cũng không thể không đáp. Bởi vậy cậu chỉ khó xử giật giật khóe miệng nói: "Thẩm Ly nói trong nhà chỉ có hai người ở cũng được, cho nên không thuê người hầu. Hôm nay anh ấy đi làm, tôi liền tới mua đồ."

Chu Miểu hiểu rõ ồ một tiếng: "Tôi trước giờ không nhìn ra Thẩm thiếu là người tình cảm như vậy? Còn biết thế giới hai người cùng cậu sao?

Tô Cẩn Thần xấu hổ giật giật khóe miệng. Đối với suy đoán này, đáp án chân thực còn kém xa vạn dặm, cũng chỉ có thể gật gật đầu chấp nhận. Cậu sợ Chu Miểu hỏi câu không nên hỏi, nghĩ tranh thủ thời gian kết thúc nói chuyện, thừa dịp đối phương chưa kịp mở miệng, liền chỉ khu rau quả phía trước, nói mình đi mua đồ trước.

Ai ngờ vừa đi về phía trước vài bước, Chu Miểu lại đuổi theo. Lần này nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, Chu Miểu vốn quen vô tư lự, rất ít khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Cẩm Thần nói: "Các người làm sao vậy? Hôm qua là đêm tân hôn, hắn không có đánh dấu cậu sao? Hắn có ý tứ gì? Sau khi tổ chức lễ đính hôn vợ phải được đánh dấu chứ, có chồng nào cho vợ ra ngoài mà không đánh dấu sao?"

Hắn nói, chỉ vào phần gáy.

Nếu như Omega bị đánh dấu, dấu răng Alpha lưu lại ở đó rất lâu. Phương pháp đánh dấu có vết răng sâu như vậy, căn bản sẽ không vì một đêm liền biến mất được.

Chuyện này Chu Miểu biết, Tô Cẩn Thần cũng biết.

Bị anh nói như vậy, Tô Cẩn Thần vội vàng sờ lên phần gáy mình. Cậu cười ngượng, nhìn chằm chằm vào cặp mắt muốn phun ra lửa của Chu Miểu, cuối cùng cũng chỉ có thể bịa ra một câu nói dối: "Đêm qua Thẩm Ly uống nhiều quá, cho nên......"

Nói đến đây, cậu nhìn Chu Miểu một cái hắn liền hiểu ánh mắt của cậu.

Chu Miểu nghe đến đó mới yên tâm ồ một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười trêu trọc. Vỗ vỗ bả vai Tô Cẩn Thần, thuận miệng nói: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng hai người mâu thuẫn với nhau. Nói cho cậu biết, mặc dù cậu bây giờ cùng hắn kết hôn, nhưng kết hôn cũng có thể ly hôn. Nếu như hắn đối xử với cậu không tốt, thì lập tức nói cho tôi. Nhà tôi cũng cách nhà cậu không xa, tôi liền trực tiếp đánh chết hắn."

Nói xong, Chu Miểu nhìn Tô Cẩn Thần một cách nghiêm túc, đến khi cậu gật đầu biểu thị mình nhớ kỹ, mới hài lòng phất phất tay, quay người bỏ chạy.

Tô Cẩn Thần đứng tại chỗ hít mũi một cái.

Kỳ thật một năm trước, Chu Miểu đã muốn cùng cậu kết duyên. Chỉ là lúc đấy cậu một lòng một dạ với Thẩm Ly, hiện giờ vẫn như vậy.

Tô Cẩn thần a Tô Cẩn thần, ngươi thật là đáng đời.

Ở trong lòng hung hăng mắng mình một tiếng, Tô Cẩn Thần thành thật tiếp tục chọn nguyên liệu nấu ăn. Đáng đời lại có thể làm sao bây giờ? Cậu vẫn chỉ thích Thẩm Ly.

Cũng may Thẩm Ly là người nói được làm được, hắn vào nhà lúc 5h50. Tô Cẩn Thần vừa bưng cơm tối lên bàn, Thẩm Ly cúp máy vào trong quần nhìn một chút thức ăn trên bàn, cũng không ngần ngại khen một câu: " Anh làm cơm thật sự nhìn rất ngon."

Đơn giản chỉ là một câu khích lệ, theo quan điểm của Tô Cẩn Thần xem ra, cậu giống như một đứa bé trong nhà trẻ, được thầy giáo đưa cho cậu phiếu giấy bé ngoan.

Đơn giản, nhưng cũng cho cậu vui vẻ thật lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro