Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Lâm Thiển không nói những lời này, Tô Cẩn Thần có lẽ đã không lo lắng như vậy. Kết quả vừa mới nói ra, Tô Cẩn Thần sợ tới mức đứng dậy bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng ngay khi cậu có ý nghĩ này, thì đã bị Lâm Thiển đẩy về chỗ ngồi. Vị bác sĩ hiền lành cũng có chút không hài lòng với hành vi "lâm trận bỏ chạy" của Tô Cẩn Thần, anh cau mày nói: "Kiểm tra một tí thôi, chẳng lẽ anh còn muốn tôi gọi chồng anh ra bồi cùng sao?"

Tô Cẩn Thần vội vàng nói không cần, mặc dù trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng để cho Thẩm Ly đi vào thì thật xấu hổ. Vì vậy cậu chỉ có thể nghe lời Lâm Thiển nói mà nằm ở trên giường, mặc cho đối phương đem những thiết bị y tế đó đi kiểm tra bụng.

Sau khoảng mười phút, Lâm Thiển đưa Tô Cẩn Thần ra khỏi phòng.

Người sau giống như quả cà héo, đầu tóc ỉu xìu, còn mang theo chút ủy khuất ra ngoài.

Nhìn thấy cậu như vậy, Thẩm Ly vội vàng tiến lên hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Xảy ra chuyện? Tôi nghĩ đây phải là một điều hạnh phúc. Ai biết được rằng sau khi tôi nói cho anh ta biết kết quả, anh ta luôn như thế này, làm như tôi bắt nạt không bằng. Lâm Thiển bĩu môi, chống cằm ra hiệu cho Tô Cẩn Thần, sau đó quay sang Thẩm Ly nói: "Vợ anh đúng là đang mang thai, mới hơn một tháng, giai đoạn này rất dễ bị xảy thai, vì vậy anh nên cẩn thận. Những điều cần lưu ý, tôi sẽ gửi trên điện thoại cho anh, lần này hãy làm theo hướng dẫn và đừng cẩu thả nữa. "

Thẩm Ly biết rằng câu nói cuối cùng là đặc biệt cho hắn nghe.

Về phần nguyên nhân, hẳn là bởi vì trước đó Tô Cẩn Thần đã phát sốt hai lần, Lâm Thiển cũng đã đưa hắn vào danh sách Alpha đối xử tệ với Omega, cho nên hắn cũng không giải thích được gì, chỉ có thể gật bày tỏ rằng hắn sẽ chăm sóc người này chu đáo trong thời gian này.

Lâm Thiển cuối cùng cũng nở một nụ cười hài lòng, giải thích vài câu cho hai người họ Thẩm Ly đưa Tô Cẩn Thần ra khỏi phòng khám.

Trên đường trở về, giống như lúc hắn đến đây, lần này không chỉ có Thẩm Ly không muốn nói chuyện, mà cả Tô Cẩn Thần cũng vậy. Cậu cứ trầm mặc về đến nhà như thế này, Tô Cẩn Thần ngồi trên ghế sô pha ôm con ếch nhỏ của mình, Thẩm Ly đi tới, rót cho cậu một cốc nước nóng, đặt trước mặt cậu, sau đó quay lại ngồi lên sofa đối diện với cậu, sau đó hai người họ người thì nhìn trời người thì nhìn đất, lại tiếp tục kéo dài trầm mặc như ở trên xe.

Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Ly mở miệng nói: "Anh nghĩ như thế nào? Ý của tôi là, về đứa nhỏ này..."

"Anh muốn em phá thai, đúng không?" Tô Cẩn Thần không trả lời mà hỏi lại, lúc cậu ngẩng đầu hướng Thẩm Ly, cặp mắt đẹp đẽ kia lần đầu tiên không có ánh sáng. Nó giống như một vũng nước chết, tuyệt vọng không thể mang lại bất kỳ gợn sóng nào.

Nhìn thấy cậu như vậy, Thẩm Ly không thể nói ra những lời vốn đã ngậm trong miệng. Sau một hồi lâu, hắn chỉ biết lắc đầu nói: "Chuyện của đứa trẻ do anh quyết định, nếu anh muốn giữ lại, dù sau này chúng ta có ly hôn đi chăng nữa, tôi cam đoan rằng tôi sẽ luôn làm hết trách nhiệm của mình sẽ không để nó là hài tử không có cha."

Tô Cẩn Thần cụp mắt xuống, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào bụng mình.

Ngay lập tức cậu bật cười, lắc đầu nói: "Em muốn tự mình nuôi đứa bé. Nói không cừng một ngày nào đó, em tìm được người thích em và đứa bé, lúc đó đứa bé sẽ có cha rồi. Anh ở cùng một chỗ với Bạch Phong là được rồi, không cần lo lắng cho em."

Tô Cẩn Thần nói, ánh sáng trong mắt cậu cuối cùng cũng nhấp nháy trở lại.

Nếu câu này đổi thành người khác nói, Thẩm Ly có thể nghĩ rằng đây là một hành động nũng nịu hay gì đó đối với hắn. Nhưng từ miệng Tô Cẩn Thần nói ra, mấy tháng ở chung làm Thẩm Ly không chút do dự xác định cậu chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.

Tô Cẩn Thần đã quen nhu thuận, cũng đã quen không gây rắc rối cho người khác.

Cho nên cậu không có ý gì khác, cậu chỉ đơn giản muốn nuôi đứa bé này, cũng là đơn thuần buông tha Thẩm Ly.

Nói cách khác, ngay từ đầu cậu đã không có bất kỳ hy vọng xa vời nào.

Nghĩ đến điều này, Thẩm Ly cảm thấy đau âm ỉ trong lòng. Cúi đầu trầm mặc một lát, nói: "Chuyện này nhất định phải nói cho Bạch Phong."

"Có ích gì khi nói với anh ấy?" Tô Cẩn Thần nói: "Anh nói cho y biết, y có thể sẽ bắt em phá thai. Ngay cả khi em không làm vậy, trong tương lai đứa bé này sẽ trở thành khoảng cách lớn nhất giữa hai người. Nếu y chia tay với anh, anh sẽ sống với em như thế này đến hết đời, cả hai sẽ không còn hạnh phúc."

Thẩm Ly trầm mặc không nói.

Sau một hồi im lặng thật lâu, hắn đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Tô Cẩn Thần, với ánh mắt nhìn thấu mọi thứ, hắn bình tĩnh nói: "Nhưng nếu tôi không nói ra, bất quá cũng chỉ là một hạnh phúc giả tạo. Tôi có lỗi với anh, dù chuyện này do ai tạo thành thì kết quả là tôi có lỗi với anh. Hiện tại tôi vẫn là chồng của anh về mặt pháp lý nên ít nhất ... tôi muốn có trách nhiệm với anh. "

Nói đến đây, ánh mắt của hắn so với lúc trước có chút kiên định. Ngập ngừng một lúc, hắn nói tiếp: "Về chuyện tương lai, tôi đã nói rồi. Bất cứ khi nào anh muốn kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta, tôi sẽ ra khỏi nhà. Đây là điều tôi đã nói với anh trước đây. Dù anh có đồng ý hay khôn, tôi vẫn sẽ thực hiện nó. "

Tô Cẩn Thần bị bộ dáng thấy chết không sờn của hắn làm cho khó chịu, cậu muốn nói gì đó để thuyết phục Thẩm Ly, nhưng bên kia đã lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Phong, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Ly nói với Tô Cẩn Thần, "Anh không cần đi với tôi. Tôi sẽ quay lại sau khi nói chuyện với em ấy. Bữa tối để tôi làm, bác sĩ Lâm nói anh cần phải nghỉ ngơi thật tốt. "

Tô Cẩn Thần có chút bất đắc dĩ: "Anh không cần đối xử tốt với em như thế này."

Thẩm Ly lắc đầu, vươn tay xoa nhẹ đầu Tô Cẩn Thần hai lần, sau đó đứng dậy đi ra khỏi nhà.

Tô Cẩn Thần vẫn ngồi ở chỗ cũ, cứ như vậy mà im lặng nhìn động tác Thẩm Ly, nhìn hắn lặng lẽ rời đi. Mãi cho đến khi cánh cửa bị đóng lại, cậu lại bế chú ếch nhỏ của mình lên, cuộn mình thành một đoàn, tận lực để cho mình khóc thành tiếng nhỏ.

Cậu thực sự không thể hiểu nổi, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Rõ ràng cả đời cậu chỉ muốn là một kẻ ngốc cả một đời sống trong truyện cổ tích, không muốn làm ai tổn thương, cũng không muốn làm tổn thương đứa con trong bụng. Lẽ ra sẽ cứ tiếp tục như vậy, vì sự tồn tại của cậu, đã đảo loạn cuộc sống của tất cả bọn họ bất luận Thẩm Ly hay Bạch Phong.

Tình cờ Bạch Phong không có lớp học trong thời gian này nên hắn đến trường đón Bạch Phong, hai người tìm một quán cà phê gần đó để đi vào. Lúc bọn họ ngồi vào chỗ, Thẩm Ly chọn chỗ ngồi gần góc, hai người ngồi xuống gọi món, Bạch Phong hơi buồn cười hỏi hắn: "Làm sao vậy? Anh đột nhiên nói là có chuyện tìm em, em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Ly nhìn xuống bàn.

Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu nói, "Anh gọi em ra để nói với em rằng anh xin lỗi vì đã nói dối trước đây. Lần trước Ninh Trì Sương mang phiền phức cho anh không phải công việc mà là cuộc sống đời tư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro