Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Miểu tất nhiên đã tin điều đó.

Dù sao Tô Cẩn Thần là Omega, chồng cậu cũng là Alpha ưu tú, hai người thân thể không có vấn đề gì, ở chung với nhau nửa năm, nếu không mang thai mới thấy lạ.

Đúng như Tô Cẩn Thần tưởng tượng, Chu Miểu tỏ ra vui sướng phát ra từ nội tâm. Thậm chí so với Thẩm Ly trước đó khi nghe được tin còn giống một người cha hơn, anh ấy cười hạnh phúc nói: "Chúc mừng! Lúc nào đứa bé kia sinh ra, cậu phải đồng ý cho tôi làm cha đỡ đầu của nó!"

" Được rồi." Tô Cẩn Thần cười nói: "Nói không chừng còn có thể làm thông gia với nhi tử tương lai nhà cậu, cậu có nghĩ vậy không? "

Chu Miểu lập tức lắc đầu: "Nếu con cậu là Omega còn của tôi là Alpha, khoảng cách tuổi tác lớn như vậy, thì tôi không đồng ý!"

Tô Cẩn Thần liếc anh một cái: "Cậu lại kỳ thị tuổi tác."

"Vậy tôi có thể làm gì? Thích?" Chu Miểu nhún vai: "Dù sao tôi cũng không chấp nhận một Omega lớn hơn tôi, con trai tôi đi theo tôi, nhất định cũng sẽ như vậy."

" Oh".

Chu Miểu sau khi nói xong liền quên mất chuyện này, háo sắc nhìn bụng Tô Cẩn Thần, nói: "Tôi sờ được không?"

"Đương nhiên có thể." Tô Cẩn Thần mỉm cười.

Tuy nhiên, Chu Miểu chạm vào nó hai lần, rồi thất vọng rụt hai tay về. Anh nói: "Nó không giống như tôi tưởng tượng. Tôi nghĩ rằng lúc chạm vào bụng đứa bé kia sẽ đá chân chứ."

Tô Cẩn Thần bất lực nói: "Mới có ba tháng. Cậu nghĩ thế nào?"

Chu Miểu nhún vai.

Mắt anh vẫn nhìn vào bụng Tô Cẩn Thần, anh chuyển chủ đề nói: "Nhân tiện, ngày mốt là lễ Giáng sinh. Chồng cậu phải đi làm à?"

"Ngày mốt là thứ sáu," Tô Cẩn Thần nói, "Giáng sinh không phải ngày lễ của nước chúng ta, ngày đấy cũng không phải ngày nghỉ, anh ấy đương nhiên sẽ không lý do mà nghỉ."

Huống hồ nếu như Thẩm Ly hôm đó không đi làm, thì người đi chơi với anh ấy chắc chắn sẽ không phải là cậu.

Tô Cẩn Thần giấu những lời này trong lòng không nói ra.

Chu Miểu cũng đã mất hứng nói: "Dù không phải ngày lễ của chúng ta nhưng mấy cặp đôi khác cũng đi chơi mà. Cậu đang mang thai, anh ta không bồi cậu, quả nhiên là tra nam."

Tô Cẩn Thần không phản bác, chỉ là bất đắc dĩ cười nói: "Có an bài thì cứ nói đi. Dù sao ngày đó chúng ta cũng có tiết, cậu muốn đi chỗ nào cứ nói một tiếng, tôi đi cùng cậu."

Tâm sự bị chọc thủng Chu Miểu lập tức cười. Anh cũng không vòng vo với Tô Cẩn Thần nữa, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng: "Sẽ có một bộ phim vào ngày hôm đó, được chuyển thể từ một trò chơi. Tôi là một fan cứng của trò chơi đó. Vì vậy ..."

Tô Cẩn Thần đưa ra quyết định: "Tôi cùng cậu đi xem."

Hai người hẹn nhau xong, Tô Cẩn Thần không nghĩ tới nữa. Sau một thời gian dài như vậy, cậu từ lâu đã học được cách không tạo cho mình trạng thái sống như mong muốn. Bởi vì chỉ cần không có hy vọng, sẽ không có thất vọng. Trước đây, cậu vẫn sẽ mong chờ Thẩm Ly về nhà vào buổi tối, nhưng bây giờ, Tô Cẩn Thần dần dần bắt đầu cảm thấy rằng dù chỉ có cậu, bảo bảo trong bụng cậu và những con ếch nhỏ ở nhà, dường như cũng không có gì không tốt.

Cho nên vào tối thứ Năm, khi Thẩm Ly chủ động hỏi cậu có kế hoạch gì cho ngày mai, Tô Cẩn Thần đã bị câu hỏi của hắn làm cho sửng sốt.

"Ngày mai là Giáng sinh. Bạch Phong nói anh chỉ có một tiết học. Anh không định đi đâu đó sao?" Thẩm Ly nói.

Câu tiếp theo hắn cũng, hắn muốn nói với Tô Cẩn Thần rằng hắn ngày mai có thể nghỉ một ngày cùng cậu đi đến trung tâm mua sắm. Rốt cuộc, bây giờ trời lạnh, hình dáng của Tô Cẩn Thần cũng đã thay đổi. Tốt hơn hết là nên mua nhiều quần áo dựng phu mới đúng.

Đây là kết quả mà hắn cùng Bạch Phong thương lượng.

Hắn còn nhớ rõ đối phương nghe xong suy nghĩ của hắn cũng không có ý tức giận, ngược lại nói lễ Giáng Sinh cũng là lễ hội lớn của nước ngoài, Thẩm Ly không cần thiết đi hình thức, không bằng dành nhiều thời gian hơn với Tô Cẩn Thần đang mang thai mới tốt.

Bạch Phong vì không tức giận nên Thẩm Ly cũng yên tâm.

Nhưng điều mà anh không ngờ là chưa kịp nói ra kế hoạch của mình, Tô Cẩn Thần đã gật đầu đáp: "Ngày mai em sẽ đi xem phim với Chu Miểu, em nghĩ anh cũng định hẹn hò với Bạch Phong nên tối sẽ không về ăn cơm, nếu uống rượu nhớ uống ít thôi, có thể em sẽ về muộn không lo được cho anh. "

Nói xong, cậu suy nghĩ rồi nói thêm:" Chuyện thân thể em anh không phải lo lắng, Chu Miểu đi theo em, cậu ấy rất đáng tin cậy.'

Nói xong, Tô Cẩn Thần tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Thế nhưng Thẩm Ly cảm thấy như mình bị một đạo thiên lôi đen bổ vào, não trong nháy mắt trì trệ, trái tim cũng phảng phất bị người hung hăng mà cho một quyền, đau âm ỉ khiến hắn khó chịu vô cùng.

Cảm giác này chính xác là gì, Thẩm Ly không thể nói được. Anh chỉ biết hiện tại anh rất muốn nói với Tô Cẩn Thần rằng có thể cùng cậu làm những việc anh đã nói, đừng đi gặp Chu Miểu.

Nhưng hắn không thể nói được.

Quả nhiên đúng như Tô Cẩn Thần nghĩ, ngày mai nơi mà anh nên xuất hiện là bên cạnh Bạch Phong. Ngay từ đầu anh là người đã đẩy Tô Cẩn Thần ra xa, và là người luôn muốn giữ khoảng cách với người khác. Tô Cẩn Thần luôn có Chu Miểu đứng bên cạnh, hắn từ bỏ cơ hội đến gần, sẽ không bao giờ có thể vượt qua bức tường cao Chu Miểu nữa.

Tất cả lời nói đều giữ ở trong miệng, Thẩm Ly im lặng hồi lâu, cuối cùng nặn ra một nụ cười nói: "Vậy mai anh cũng có một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng hãy cố gắng về sớm nhất có thể dù sao cũng đang mang thai, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt cho đứa nhỏ."

" Xem phim xong liền về." Tô Cẩn Thần gật đầu.

Nói chuyện đến đây, cả hai đều không tiếp tục nói. Tô Cẩn Thần cho rằng Thẩm Ly không có gì để nói, nên thành thật cúi đầu ăn cơm.

Nhưng điều mà cậu không ngờ tới, chính Thẩm Ly cũng không ngờ tới điều này, sau khi im lặng nửa phút, hắn đột nhiên hỏi: "Ngày mai anh định xem phim gì?"

Nói xong, hắn mới chợt nhận ra có gì đó sai sai. Anh nhanh chóng nói thêm, "Hai ngày qua tôi muốn xem phim một chút. Nói với tôi, nếu nó hay, tôi cũng đi xem."

"Em quên mất nó được gọi là gì ..." Tô Cẩn Thần gãi đầu: "Một lát nữa em tìm cho anh. Tổng cộng sẽ có hai buổi chiếu vào ngày mai. Nếu anh định đi xem, tốt hơn hết chúng ta không nên mua vé cùng một buổi chiếu cùng một rạp chiếu phim. Nếu không, em sợ rằng Chu Miểu sẽ nhìn thấy anh với Bạch Phong, cậu ấy lại đa nghi. "

Thẩm Ly ban đầu muốn hỏi cậu đang xem rạp nào và phim gì, nhưng bây giờ cậu đã tự mình nói ra, Thẩm Ly cũng thuận nước đẩy thuyền nói: "Vậy đến lúc đó anh đã quyết định được rồi, thì nói cho tôi biết sẽ đi rạp nào?"

"Được rồi." Tô Cẩn Thần gật đầu.

Sau bữa tối, cậu thảo luận về thời gian và địa điểm với Chu Miểu, gửi cho Thẩm Ly ảnh chụp màn hình chiếc vé phiên bản điện tử của họ đã mua.

Sau khi nhận được ảnh, Thẩm Ly nhìn chằm chằm vào nó.

Chỗ ngồi mà Tô Cẩn Thần và những người khác chọn là ở giữa hàng thứ năm, rạp chiếu phim khá gần với trường học của họ, và thời điểm chiếu phim buổi tối sau bữa tối.

Hắn do dự chưa đầy nửa phút.

Ngón tay của Thẩm Ly nhanh hơn não, khi phản ứng lại, hắn đã mua được hai vé ở góc hàng cuối cùng.

Hắn không biết mình muốn làm gì, nhưng hắn cảm thấy hành vi hiện tại của mình thật bất thường. Nhìn thông báo trên điện thoại di động đã mua thành công, hắn im lặng một lúc, nhưng vẫn gọi cho Bạch Phong: "Ngày mai đi xem phim nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro