Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Bạch Phong nói điều này, đôi mắt anh tràn đầy bi thương. Ninh Trì Sương khẽ cau mày, gõ ngón tay lên bàn nhẹ nhàng gõ hai lần, nói: "Nếu em nói với anh như vậy, anh sẽ nghĩ em đang làm nũng với anh."

"Làm nũng?" Bạch Phong lắc đầu: "Tôi chỉ đang nói rõ sự thật. Tôi chưa bao giờ hoài nghi cách Thẩm Ly yêu tôi, cũng giống như tôi chưa từng hoài nghi rằng anh yêu tôi. Nhưng quá khứ mãi mãi là quá khứ, không thể quay lại nữa."

Ninh Trì Sương nói: "Chẳng qua là do em nghĩ như thế, sự thật thì làm sao mà em biết có thể quay lại được? Giống như bây giờ, nếu em cho tôi một cơ hội, làm sao em có thể chắc chắn rằng tôi không tốt bằng Thẩm Ly? "

Bạch Phong nhìn chằm chằm vào mắt hắn hồi lâu mới cười nhẹ nói: "Có thể là do tôi không dám trao cho anh."

Ninh Trì Sương cau mày không nói gì.

Bạch Phong cũng đang yên lặng, khi thức ăn đến, trên bàn duy nhất chỉ có nghe thấy tiếng dao nĩa cùng cái đĩa ngẫu nhiên va chạm vào nhau.

Sau khi dùng bữa xong, Ninh Trì Sương đưa Bạch Phong ra khỏi nhà hàng. Nhìn thấy người sau đang đi về phía trường học, Ninh Trì Sương do dự một chút, nhưng sau đó tiến lên hai bước, hỏi: "Em không định chia rẽ Thẩm Ly và Tô Cẩn Thần sao?"

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc này." Bạch Phong nói, như thể nghĩ đến điều gì đó có thể khiến anh vui vẻ hơn một chút, trên mặt mang theo nụ cười, anh nói, "Đứa nhỏ đó thật sự yêu Thẩm Ly, Thẩm Ly cũng yêu cậu ấy rất nhiều. Đời này tôi chỉ có Thẩm Ly là người bạn duy nhất, cho dù có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi cũng mong anh ấy được hạnh phúc. "

Ninh Trì Sương nói, "Nhưng không phải em cũng muốn hạnh phúc sao?"

"Ừ ..." Bạch Phong mỉm cười: "Có lẽ một ngày nào đó, tôi có thể sẽ gặp được người đã cho tôi hạnh phúc trong cuộc đời này. Đối với anh cũng vậy. Chuyện đã qua rồi cứ để nó qua đi, đừng có sa vào quá khứ đen tối kia nữa, nhìn vào hiện tại, nhìn lại xung quanh, biết đâu anh sẽ thấy một người xứng đáng hơn với tình yêu của mình. "

Ninh Trì Sương ngẩng đầu nhìn anh: "Hiện tại anh là người ở bên cạnh em. Em đang ám chỉ với anh điều gì?"

Bạch Phong bất lực lắc đầu: "Anh và Thẩm Ly giống nhau, đều thích cố chấp nhốt mình trong một vòng tròn, cho rằng vòng tròn này là thế giới mà mấy người đã xác định. Dù tôi có nói thế nào, cũng sẽ không có việc gì thay đổi đối với các anh. Chỉ có thể đợi cho đến khi anh tự nhận ra điều đó tự bước ra khỏi vòng tròn. "

Nói xong, anh nhìn Ninh Trì Sương bằng ánh mắt như đang nhìn một bệnh nhân, sau đó xoay người rời đi, không chút lưu tình.

Ninh Trì Sương cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy được, sau đó đưa tay lên che mặt, trầm thấp nở nụ cười.

Không cần Bạch Phong nói hắn cũng biết mình đã nhốt trong vòng vây này quá nhiều năm.

Nhưng bao nhiêu năm trong vòng tròn đó, hắn làm thế nào có thể đi ra ngoài?

Thẩm Ly gặp được người có thể kéo hắn ra khỏi vòng vây, mà anh giống như một đứa trẻ bị cả thế giới lãng quên, một mình ngồi trong vòng vây chờ đợi thiên thần của anh quay lại, chỉ khác là, sẽ không có ai gặp lại anh...

...

Khi Thẩm Ly về đến nhà, bên ngoài trời đã tối. Tô Cẩn Thần ngủ trên ghế sofa với chú ếch nhỏ trên tay, cậu không biết mình đã ngủ bao lâu.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Thẩm Ly không còn căng thẳng như lần trước cậu bị cảm nữa, chỉ đi tới vỗ nhẹ vào cánh tay Tô Cẩn Thần, sau đó nhẹ giọng gọi cậu: "Cẩn Thần, dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp."

Tô Cẩn Thần mơ màng rầm rì hai tiếng, nhưng vẫn thành thật đứng dậy khỏi ghế sô pha. Nheo mắt nhìn Thẩm Ly bên cạnh, cậu nói: "Em còn tưởng rằng anh không có trở lại."

"Tôi đã nói sẽ quay lại, thì nhất định sẽ quay lại." Thẩm Ly bất đắc dĩ cười, sau đó chỉ vào túi xách đang mang. Anh nói: "Bạch Phong nói đồ ăn tôi làm không ngon, lúc mang thai cậu nên ăn cái gì tốt. Tôi nghĩ em ấy nói cũng khá có lý, nên tôi đi mua đồ ăn cho anh ăn trước, nên về trễ. "

Sau khi Tô Cẩn Thần nghe những gì hắn nói, ánh mắt của cậu nhìn theo chiếc túi trên tay. Sau khi nhìn và ngửi thấy mùi thơm đồ ăn bên trong, cậu liền nở một nụ cười rạng rỡ nói: "Anh mua cá chua ngọt đúng không? Thơm quá!"

"Ừ." Nhìn thấy cậu trở nên hăng hái như vậy, Thần Cách cuối cùng cũng nở một nụ cười. Hắn vào bếp bày tất cả thức ăn đã mua vào đĩa, vừa đáp lại câu hỏi của Tô Cẩn Thần, hắn nói: "Mỗi lần làm món cá chua ngọt, anh ăn rất nhiều. Tôi đoán là anh thích ăn món này. Đồ ăn cửa hàng làm rất ngon, anh ăn thử xem, nếu thấy ngon, lần sau tôi sẽ mua cho anh nữa."

Tô Cẩn Thần gật đầu ngay lập tức, sau đó ngồi vào bàn ăn như một đứa trẻ ngoan.

Thẩm Ly đặt thức ăn lên bàn, nhìn thấy Tô Cẩn Thần vui vẻ ăn, hắn cảm thấy tâm tình mờ mịt tiêu tan hết, thậm chí còn có chút ngọt ngào.

"Hai ngày cuối tuần, khi nào rảnh thì dạy tôi nấu." Một lúc sau, Thẩm Ly đột nhiên nói, "Dù sao anh không thể lúc nào cũng nấu hoặc ra ngoài mua thức ăn, đến lúc mệt lại ăn thức ăn ngoài nhiều sẽ không tốt cho đứa trẻ trong bụng. "

Tô Cẩn Thần dừng lại trong khi ăn, và ngập ngừng nói, "Nhưng anh làm việc ..."

"Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống." Thẩm Ly nói, "Dù công việc bận rộn đến đâu, vẫn có thời gian về nhà nấu một bữa ăn".

Lời nói của anh ôn nhu và kiên định, Tô Cẩn Thần nghe xong, chỉ cảm thấy lỗ tai có chút nóng đỏ. Cúi đầu xuống, giấu nụ cười trong mắt, gật đầu nói: "Vậy thì cuối tuần này, khi nào rảnh em sẽ dạy cho anh."

Thẩm Ly nở nụ cười: "Được."

Trong khoảng thời gian tiếp theo, mọi thứ diễn ra rất bình yên. Thẩm Ly thỉnh thoảng vẫn sẽ ra ngoài tìm Bạch Phong, nhưng mối quan hệ giữa hai người nằm trong tầm kiểm soát của Bạch Phong, vẫn duy trì dáng vẻ không khác gì người bạn thân. Ngoài ra, phần lớn thời gian, Thẩm Ly chọn về nhà nấu nướng. Mặc dù tay nghề còn kém Tô Cẩn Thần, nhưng với khoảng thời gian học này, những thứ làm ra bây giờ vẫn có thể ăn được.

Về phần bản thân Tô Cẩn Thần, từ khi Thẩm Ly học nấu ăn, cậu liền trở thành mục tiêu bảo hộ quan trọng trong nhà. Bất kể là giặt giũ, nấu nướng hay rửa xoong, bát đĩa, Thẩm Ly đều có thể tự mình làm mọi việc, cậu không được phép tham gia bất cứ công việc gì.

Khi Tô Cẩn Thần mang thai được 3 tháng, bụng cậu đã phình ra một cục nhỏ. Tay chân vốn dĩ như da bọc xương trong thời gian này đã trở nên tròn trịa một chút do Thẩm Ly nuôi. Quần áo trên người cậu đã đổi sang kiểu rộng rãi, chẳng qua không có gì xảy ra nghiêm trọng, Tô Cẩn Thần vẫn đến trường như mọi ngày.

"Tại sao tôi cảm thấy gần đây cậu tăng cân lên nhiều?" Chu Miểu hôm nay rốt cục đã nhìn thấyTô Cẩn Thần, vẻ mặt khó hiểu nói "Là vì chồng cậu đã hồi tâm chuyển ý, biết chăm sóc cho cậu rồi sao? "

Khi anh hỏi câu hỏi này, Tô Cẩn Thần bỗng nhiên phản ứng lại, dường như cậu chưa bao giờ nói với Chu Miểu về việc cậu mang thai. Trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt có lỗi, cậu nghĩ tiếp một hồi dù sao cũng không thể che giấu được mãi, vì vậy quay sang Chu Miểu cười nói: "Nếu tôi nói cho cậu biết, do tôi mang thai cậu có tin không? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro