Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Cẩn Thần cùng Chu Miểu bọn họ cũng không biết  cách cửa sổ bên ngoài có Thẩm Cách, cho nên hai người bọn họ vẫn giữ nguyên hình thức ở chung bình thường, Chu Miểu thỉnh thoảng pha trò cười, chọc cho Tô Cẩn Thần cười ha ha không ngừng. Hoặc là đôi khi Chu Miểu sẽ làm ra một ít cử chỉ mà người ngoài xem rất thân mật, nhưng đối Tô Cẩn Thần mà nói, nhiều năm như vậy cậu cũng thói quen ở chung như này, không cảm thấy có gì sai.

Chờ ăn cơm xong, Chu Miểu mang theo Tô Cẩn Thần từ nhà ăn ra, lát nữa mới đến giờ rạp chiếu phim, anh quay đầu lại nhìn Tô Cẩn Thần, sau đó nói: "Bằng không mua chút quần áo đi? Lần trước chúng ta cùng nhau mua những cái đó, phỏng chừng cậu qua một thời gian ngắn có thai, lại không mặc được."

Tô Cẩn Thần nghĩ nghĩ, cảm thấy nói cũng đúng.

Dù sao trông cậy vào Thẩm Cách đi giúp cậu hoặc là dẫn cậu cùng đi mua là không có khả năng, cho nên còn không bằng thừa dịp hiện tại có cu li, bỏ thêm chút quần áo vào tủ mình cũng không phải chuyện xấu.

Vừa nghĩ như thế, đối với đề nghị Chu Miểu, Tô Cẩn Thần rất vui lòng gật đầu đồng ý. Về phần Thẩm Cách bên kia, khi hai người rời đi nhà ăn hắn cũng liền từ xe bước xuống, nhìn thời gian không sai biệt lắm, gọi điện thoại cho Bạch Phong, ở cổng nhà hàng chờ đối phương cùng dùng cơm.

Nơi này cách trường học không xa, Bạch Phong tới đây cũng có tiện đường xe buýt, hơn nữa Thẩm Cách cũng biết mình hiện tại trong lòng loạn thất bát tao như là một đoàn cắt không đứt, gỡ càng rối hơn ma, cho nên cũng không lái xe đi đón anh, cho một mình thanh tỉnh, đứng tùy ý ở ngoài cho gió lạnh mùa đông thổi bông tuyết nhỏ vụn hơn hai mươi phút.

Chờ Bạch Phong tới, nhìn Thẩm Cách như vậy, anh lập tức liền "Phụt" bật cười. Có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Anh làm sao không ở trong xe chờ? Nhìn anh xem lạnh, lỗ tai đều đỏ."

"Không có gì, muốn hóng gió chút." Thẩm Cách lắc lắc đầu, hàm hồ lên tiếng, sau đó sợ Bạch Phong muốn tiếp tục hỏi như thế, đối phương đã mở miệng trước, chỉ vào chỗ quán ăn nói: "Anh mà không nói thì em suýt quên lạnh như vậy, chạy nhanh vào đi, đúng là cóng lạnh đến có chút khó chịu."

Bạch Phong chớp chớp mắt, đi theo hắn đi vào, mới mở miệng nói: "Anh hôm nay giống như có tâm sự à?"

Đúng là có tâm sự.

Hay nói đúng hơn là tâm bệnh.

Thẩm Cách ở trong lòng trả lời vấn đề hắn, nhưng vừa định mở miệng, hắn lại lắc đầu cười nói: "Đêm qua ngủ không ngon, có chút thất thần."

"Mỗi lần anh nói như vậy, đều là che giấu." Bạch Phong cười nói: "Chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết nhiều năm như vậy, anh ngay cả điểm này nhìn cũng không ra, thì em không xứng nói anh với em là bằng hữu."

Anh nói chính là "Bằng hữu" không phải "Người yêu".

Những lời này Thẩm Cách nghe được rất rõ ràng, đối với từ này hắn cũng có hiểu biết tường tận.

Nhưng hắn vờ như không nghe thấy, chỉ cười cười chứ không giải thích gì.

Nhà hàng họ chọn khác với những gì mà hai người Tô Cẩn Thần chọn, đó là một nhà hàng kiểu Pháp mà Bạch Phong thích. Nó nằm ở trung tâm tầng 3 của trung tâm mua sắm, chung quanh là cửa hàng quần áo, so với các quán ăn trên, có vẻ thanh tịnh một chút.

Sau khi hai người ngồi xuống, Thẩm Cách bảo Bạch Phong gọi món. Hắn tự nhủ trong lòng mình, bây giờ phải đem tất cả lực chú ý tập trung ở trên người Bạch Phong mới được.

Nói như vậy bảy tám lần, Thẩm Cách cảm thấy quá trình tự thôi miên bản thân gần như đã hoàn thành. Trùng hợp Bạch Phong đối diện cũng vừa mới gọi món xong, hắn ngẩng đầu vừa định nói, liếc mắt liền nhìn thấy Tô Cẩn Thần cùng Chu Miểu đi qua cửa sổ cạnh chỗ họ ngồi.

Thẩm Cách: "......"

Sự tình cờ này hắn thật sự không muốn chút nào.

Nhưng mà vấn đề là, từ khi nhìn thấy, tầm mắt hắn không thể rời mắt khỏi hai người họ. Hắn trong tay Chu Miểu xách theo hai túi có logo của cửa hàng quần áo, ngẫm lại hẳn là mua quần áo. Ngón tay chậm rãi siết chặt thành quyền, lông mày cũng chậm rãi nhíu lại.

Thẩm Cách trơ mắt nhìn kia hai người vào tiệm quần áo đối diện, sau đó nhìn Chu Miểu khoa tay múa chân cởi áo trên người Tô Cẩn Thần.

"Thẩm Cách......"

"Thẩm Cách!"

Tiếng Bạch Phong ở trước mắt vang lên, cuối cùng đem suy nghĩ Thẩm Cách kéo về bên này. Nhìn biểu tình có chút bất đắc dĩ Bạch Phong, Thẩm Cách xấu hổ ngượng ngùng giật giật khóe miệng, hắn nói: "Xin lỗi, anh......"

"Lại mất tập trung rồi." Bạch Phong giúp hắn nói những lời thường ngày, sau đó biểu tình trên mặt càng bất đắc dĩ. Anh nói: "Anh lần sau tìm lý do có thể đổi chút được không? Hơn nữa em cũng không phải đồ ngốc, anh xem được bọn họ, thì em không nhìn thấy được à?"

Bạch Phong nói, vừa dời tầm mắt về phía Thẩm Cách vừa mới nhìn, bên kia Tô Cẩn Thần đã thay xong bộ quần áo, đang cho Chu Miểu xem.

Thẩm Cách thấy một màn như vậy, lại cảm thấy hơi đau ở thái dương.

Bạch Phong bình tĩnh nói: "Anh biết không? Sinh vật Alpha rất kỳ quái, đặc biệt là những tên Alpha có pheromone mạnh, cũng chính Alpha dễ bùng nổ trên mạng bây giờ, bất kể tính cách ngày thường bọn họ là gì, khi gặp được người mình thích, sau này được gọi là bạn tâm giao, tình cảm của họ sẽ trở nên rất mãnh liệt."

Thẩm Cách khó hiểu: "Ý của em là?"

"Nói đơn giản một chút, chính là sẽ biến thành thùng dấm chua." Bạch Phong nói, sau đó chỉ vào tiệm quần áo đối diện, anh nói: "Sau khi thấy một màn như vậy anh cảm giác thế nào, có thể kể cho em nghe?"

Dấm hại cả tim và não.

Thẩm Cách ở trong lòng điên cuồng kêu gào.

Nhưng trên mặt chung quy chỉ lộ ra nụ cười ngượng ngùng, sau đó lắc đầu nói: "Em đừng đùa anh nữa, anh đã nói rồi, người anh thích vẫn luôn là em, anh cùng Tô Cẩn Thần......"

"Chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không có bất kì tình cảm nào." Bạch Phong lại một lần nữa giúp hắn nói những câu thường lệ đó dùng để an ủi bản thân. Nói xong, anh dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Nhưng anh cũng biết, Tô Cẩn Thần đứa nhỏ này quá tốt, tốt đến mức bất cứ người nào cùng tiếp xúc với cậu ấy một đoạn thời gian đều có thể sinh tình. Hơn nữa trừ cái này ra, dù không có bất kỳ tiếp sức nào, đứa nhỏ này có dung mạo rất thu hút cho người ta thấy hảo cảm. Cho nên em cho rằng, đôi khi anh cũng phải nhận ra trái tim của mình mới được, cũng không thể bước mãi lên phía trước, cuối cùng lại bỏ lỡ người không nên bỏ lỡ nhất, anh nói đúng không?"

Bạch Phong nói rất bình tĩnh.

Giống như là đã sớm đoán được sẽ có ngày như vậy, trên mặt anh thậm chí còn lộ ra một loại ôn nhu, nhàn nhạt mỉm cười.

Thẩm Cách lại cau mày. Qua thật lâu, hắn mới lắc đầu nói: "Nhưng anh yêu em nhiều năm như vậy, anh không cảm thấy đó là ảo giác của mình. Cho nên hiện tại anh đối Tô Cẩn Thần tốt như vậy, có lẽ là vì trong bụng cậu ta có thai của anh, làm Alpha, mối liên hệ huyết thống anh với con, dẫn tới việc anh cũng để bụng cậu ta."

Vừa nói, hắn tựa hồ đang thuyết phục chính mình, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Nhất định là vì như vậy."

Bạch Phong tức giận nhìn hắn cười: "Anh thật sự cảm thấy như vậy?"

Thẩm Cách lập tức hỏi ngược lại: "Vậy còn có thể có lý do gì?"

Hai người đối diện, trầm mặc. Thật lâu sau, Bạch Phong mới rốt cuộc lắc đầu thở dài: "Anh cùng Ninh Chí Tường, thật là hai *** không có thuốc nào cứu được."

----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro