Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi bị mắng, Thẩm Ly vẫn cảm thấy ủy khuất.

Nếu trước kia hắn thật sự không hiểu tâm ý của mình, bây giờ hắn cảm giác mình đã nhìn được rõ ràng. Hắn kết luận rằng tình cảm hiện tại của mình dành cho Tô Cẩn Thần là do hắn thương hoa tiếc ngọc và sự ràng buộc với đứa con có quan hệ huyết thống với hắn. Tóm lại, mọi chuyện nguyên nhân chủ yếu là hắn cùng Tô Cẩn Thần chung sống quá lâu, giống như Bạch Phong nói ra lâu ngày sinh tình, hắn thói quen đem cảm giác người nhà lầm thành yêu, nếu như rảnh có thể tách ra một chút, có lẽ cảm giác kỳ lạ của hắn sẽ biến mất hoàn toàn.

Rốt cuộc, người hắn thích vẫn luôn là Bạch Phong, phải không?

Nghĩ đến đây, Thẩm Ly đã bừng tỉnh đại ngộ.

Nhưng ngẩng đầu nhìn Bạch Phong, người kia vẫn như vẻ cũ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu thở dài.

Hắn biết người ấy luôn như này, hắn cũng phần nào hiểu được. Dù sao chấp niệm nhiều năm như vậy, nếu từ bỏ dễ dàng, thì chẳng khác nào chối bỏ mình nhiều năm trong quá khứ.

Thẩm Ly không muốn làm điều này.

Người bình thường cũng không muốn như vậy.

Là người ngoài cuộc nhìn rõ mọi chuyện, Bạch Phong chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện cho hắn, hi vọng khi hắn có thể nhìn rõ ràng, mọi chuyện vẫn chưa quá muộn, còn có chỗ cho hắn trở về.

Tô Cẩn Thần không biết gì cả, mua quần áo với Chu Miểu rồi cùng nhau đi xem phim. Xem phim xong, Chu Miểu cùng cậu về nhà, tiễn cậu đến cổng biệt thự, nhìn cậu đi vào rồi mới an tâm rời đi.

Họ đang đi xe buýt, đương nhiên sẽ không nhanh bằng xe Thẩm Ly. Cho nên lúc Tô Cẩm Thần đi vào, trong phòng đèn đã sáng, Thẩm Ly đang ngồi suy nghĩ, thấy cậu bước vào cửa, tùy ý chào hỏi nói: "Trở về cũng không muộn. "

"Anh về sớm." Tô Cẩm Thần cười nói: "Anh ở cùng Bạch Phong lâu như vậy, tại sao không cùng anh ấy qua đêm? Cho dù anh không làm gì, ít ra anh có thể làm sâu sắc thêm mối quan hệ chút?"

Thẩm Ly không trả lời.

Tô Cẩm Thần còn tưởng rằng mình nói bậy, xấu hổ giật giật khóe miệng, vội vàng nói: "Xin lỗi."

"Không sao." Thẩm Lập lắc đầu, thấy con ếch ngốc kia muốn trốn lên lầu, Thẩm Ly vội gọi cậu từ phía sau: "Này, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Tô Cẩn Thần dừng bước quay lại nhìn anh.

Thẩm Ly do dự một chút, nói: "Lúc trước anh nói yêu tôi, bây giờ anh..."

"Em vẫn yêu anh." Tô Cẩn Thần cười ngọt ngào, đáp lại không chút do dự, cậu nói: "Em thích anh, nhưng em biết cái gì là của mình, cái nào không phải. Anh yên tâm, em chỉ thích anh mấy tháng, em tự nhủ sau khi sinh con ra, em sẽ không thích anh nữa, sẽ thích anh ấy."

Thẩm Ly đã yêu Bạch Phong nhiều năm như vậy, điều đó không có nghĩa là hắn không thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy. Hắn, Tô Cẩn Thần cũng vậy, cậu yêu Thẩm Ly đã mười năm, cũng phải có một quá trình để có thể từ bỏ.

Thực ra nói như vậy cũng đúng, nhưng Tô Cẩm Thần không biết khi đến lúc đó mình có thể từ bỏ Thẩm Ly hay không. Cậu liền nghĩ thông suốt từ bỏ được thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Đúng vậy, nghĩ thoáng liền tốt.

Nghe câu trả lời của cậu, Thẩm Ly sững sờ trong giây lát. Sau đó hắn gật đầu, cười nói: "Vậy cũng được".

Dù sao quan hệ giữa hắn và Tô Cẩm Thần vốn dĩ là sai lầm, bây giờ Tô Cẩm Thần chủ động từ bỏ, hắn có thể tự nói với mình không cần suy nghĩ nữa.

Khoảng thời gian sau đó, mặc dù Thẩm Ly chăm sóc Tô Cẩm Thần so với trước kia không buông lỏng hơn bao nhiêu, nhưng dù sao trong lòng hắn cũng đã có suy tính, trong quá trình thân thiết với Tô Cẩn Thần, hắn sẽ cố gắng hết sức để giữ im lặng và không nhìn vào mắt nhau.

Tô Cẩn Thần có thể nhìn thấy hành vi của hắn, hắn nghĩ thế nào cũng không quan trọng. Chỉ thành thật sống yên lặng qua ngày, sau đó đợi đứa bé ra đời.

Trong dịp Tết Nguyên đán, cả hai cùng nhau về nhà và mọi người trong gia đình đều biết việc Tô Cẩn Thần mang thai. Ban đầu, mẹ anh, Hứa Hoa nói để Tô Cẩn Thần về nhà, quản gia cũ ở nhà có nhiều kinh nghiệm hơn trong lĩnh vực này và có thể chăm sóc Tô Cẩn Thần thật tốt. Tuy nhiên, Thẩm Ly kiên trì nói mình cũng có thể chiếu cố thật tốt, nên Tô Cẩn Thần ngoan ngoãn ở lại nhà họ là được, không cần phải về nhà mẹ đẻ.

Nói dối nếu trong lòng cậu không giãy dụa, khi bụng cậu ngày một lớn lên và mối quan hệ với Thẩm Ly ngày càng trở nên xa lạ, Tô Cẩn Thần thực sự không muốn ở lại ngôi nhà này nữa.

Nhưng khi cậu muốn rời đi, Thẩm Ly lại dùng lời nói thuyết phục cậu ở lại, cậu không quên đếm ngày, thời gian có thể thích Thẩm Ly còn không đến hai tháng. Vì vậy, cậu từ chối lời Hà Hoa đề nghị mà tiếp tục ở lại ngôi nhà nhỏ của cậu và Thẩm Ly.

Trong nháy mắt, đã đến ngày dự tính sinh.

Bụng của Tô Cẩn Thần vẫn lặng im không nhúc nhích, nên đã đến bệnh viện để kiểm tra họ nói rằng trước tiên cậu nên nhập viện để theo dõi, nếu vẫn không có chuyển biến thì mới tính đến việc dùng thuốc kích thích chuyển dạ.

Thẩm Ly vốn muốn ở viện bồi với cậu, nhưng Tô Cẩm Thần cảm thấy không có vấn đề gì lớn, để hắn đi làm, không cần phí thời gian cho mình.

Thẩm Ly không đồng ý với quyết định của cậu, hắn cương quyết ở với cậu hai ngày. Cuối cùng, sau khi xem xét, xác thực không có vấn đề gì, hơn nữa công ty đang có việc gấp, Thẩm Ly liền đến công ty giải quyết.

Tô Cẩn Thần nằm một mình trong bệnh viện, nhưng cậu không cảm thấy khó chịu. Điện thoại không muốn xem nên lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Một lúc sau, một y tá đi vào xem tình hình của cậu thế nào, cười nói: "Hôm nay chồng anh không có ở đây sao?"

"Tôi thấy không có vấn đề gì, nên để anh ấy đi làm trước." Tô Cẩm Thần nói, "Nếu có vấn đề gì, tôi phải nhờ cô gọi điện thoại cho anh ấy rồi."

"Yên tâm, tôi sẽ gọi." Cô y tá nhỏ cười đáp.

Mà Thẩm Ly lúc này còn đang ở trong phòng làm việc, không biết vì sao, hắn hôm nay luôn cảm thấy mình luống cuống cùng khó chịu. Vốn định sau khi xử lý xong sẽ nhanh chóng đến bệnh viện, nhưng không ngờ rằng chuyện của công ty hết chuyện này đến chuyện khác, như thể cố ý chống lại hắn, căn bản không thể dừng lại.

Buổi chiều gần đến giờ tan tầm, công việc của Thẩm Ly rốt cuộc cũng kết thúc. Hắn liếc nhìn điện thoại, nhưng vẫn không có cuộc gọi nào từ bệnh viện. Nhưng thời gian đã gần hết, hắn quyết định tự đến bệnh viện cùng với Tô Cẩn Thần, ít nhất hắn cũng cảm thấy thoải mái.

Nghĩ đến đây, Thẩm Ly rời khỏi văn phòng.

Sau khi lên xe trong ga ra ở tầng dưới, điện thoại di động mà hắn đã đợi cả ngày cuối cùng cũng vang lên.

Theo mặc định, nó nhắc nhở rằng số được đánh dấu là số của bệnh viện, nhưng Thẩm Ly liếc nhìn tên của bệnh viện, đó không phải là nơi mà Tô Cẩn Thần nhập viện. Hắn khó hiểu tiếp máy, nhưng thứ đến từ đầu dây bên kia là một tin tức mà hắn không bao giờ ngờ tới——

"Anh Thẩm? Đây là bệnh viện trung tâm. Anh Bạch Phong vừa rồi bị tai nạn xe cộ, hiện tại đang tiến hành phẫu thuật, tình hình không quá nghiêm trọng, nhưng không có người thân nào của anh ấy đến. Người liên lạc khẩn cấp là anh, chúng tôi gọi thông báo với anh một tiếng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro