Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim Tô Cẩn Thần vô thức thắt lại khi nghe đến cái tên Bạch Phong. Mặc dù Thẩm Ly không nói cho cậu biết bạch nguyệt quang trong lòng hắn là ai. Nhưng nghe những gì Ninh Trì Sương nói, cậu liền biết người đó nhất định là Bạch Phong.

Nhưng dù thế nào đi nữa cậu cũng là vợ trên danh nghĩa của Thẩm Ly. Cậu buông đũa xuống, đứng lên tạo ra khoảng cách nhỏ với Ninh Trì Sương nói: "Ninh tổng, tôi không biết anh đang nói gì."

"Cậu không biết?" Ninh Trì Sương mỉm cười, vẻ mặt không thay đổi khi Tô Cẩn Thần cố ý xa lánh anh, anh nói: " Có thể Thẩm Ly hắn không biết xấu hổ mà lừa dối cậu. Người khác không biết, nhưng tôi rất rõ ràng. Hắn đấy à, vì cái tên Bạch Phong kia Thẩm gia hắn cũng không cần, chỉ mấy năm ngắn ngủi, hắn có thể thay lòng đổi dạ đến với cậu sao."

Tô Cẩn Thần nhấp một ngụm nước trái cây trên bàn.

Trước đây cậu chưa bao giờ cảm thấy như vậy, cậu thậm chí không có can đảm để hy vọng nhiều như vậy. Nhưng điều này cậu không thể nói với Ninh Trì Sương. Vì vậy khi nuốt xong ngụm nước, cậu cười nói: "Ninh tổng, dù anh có quan hệ không tồi với Thẩm Ly, có thể tôi với anh giao tình không sâu như vậy nhưng hiện giờ anh ấy là chồng của tôi. Cho nên hy vọng rằng khi anh xưng hô với chồng tôi, hãy dùng từ tôn trọng nhau một chút. Ít nhất đừng để tôi nghe được anh nói xấu anh ấy."

Ninh Trì Sương cười lạnh: "Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc Thẩm Ly có gì tốt, để cậu che chở hắn như vậy?"

Tô Cẩn Thần cười nhưng không nói.

Ninh Trì Sương lại nói: "Đến dạng này rồi, tôi sẽ kể chuyện thú vị cho cậu nghe. Cái người tên Bạch Phong đấy cùng tôi và Thẩm Ly đều là bạn học thời đại học. Bạch Phong lúc đấy là bạn trai tôi. Nhưng khi tốt nghiệp đại học, anh ta liền trở thành bạn trai của Thẩm Ly. Một người đĩ điếm, còn một người chó liếm. Tôi chỉ nói vậy thôi, Tô thiếu anh cứ từ từ ăn điểm tâm."

Giọng nói vừa hạ xuống, Ninh Trì Sương liền rời đi.

Tô Cẩn Thần ngơ ngác nhìn anh ta rời đi, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Làm thiếu gia nhiều năm như vậy, tuy nói Tô gia bảo vệ cậu kỹ như vậy, nhưng cậu cũng hiểu được nguyên tắc xã hội đó. Một trong những điều quan trọng nhất chính là không được tin những gì người khác nói. Nhất là đối với những người không quen với loại quan hệ này, khó có thể đảm bảo rằng anh ta sẽ không lừa cậu vì cái lý do gì.

Chờ Tô Cẩn Thần thong thả ăn no rồi, tiệc thương nhân cũng sắp kết thúc. Thẩm Ly chào tạm biệt người trung niên kia, rồi đưa Tô Cẩn Thần lên xe.

Hai người đều không uống rượu, cho nên trên đường trở về vẫn là Thẩm Ly xe. Chờ Tô Cẩn Thần ngồi xuống, Thẩm Ly làm như vô ý hỏi một câu: " Hôm nay trong yến tiệc, hình như tôi thấy Ninh Trì Sương nói chuyện phiếm với anh. Anh ta cùng anh nói cái gì?"

Tô Cẩn Thần chớp mắt, nghiêm túc ngĩ xem có nên nói cho Thẩm Ly nội dung cuộc trò chuyện kia hay không. Trầm mặc một lúc, cậu cảm thấy nói thẳng ra không tốt lắm, bèn nói tóm tắt một câu: "Hắn nói nhiều lắm, đại khái là Bạch Phong là bạn trai trước của hắn, còn anh là tiểu tam."

Câu này vừa nói ra, Thẩm Ly bỗng nhiên đạp một cước phanh lại.

Tô Cẩn Thần cả người lao ra phía trước, đầu đụng vào bảng điều khiển ghế ngồi đằng trước. "Bịch" một tiếng làm cho Thẩm Ly cũng hoảng sợ. Vội vàng quay lại nhìn Tô Cẩn Thần, người sau đã ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng muốn khóc cũng không được.

"Xin lỗi, tôi không cố ý." Thẩm Ly vội vàng xin lỗi.

Tô Cẩn Thần xua tay.

Cậu không phải là bị đụng một cái mà ủy khuất muốn khóc, đơn giản chỉ vì nó đau quá mà ra nước mắt thôi.

Tuy nhiên, Thẩm Ly đã vội vàng bật đèn trên xe lên và xem xét, trán của Tô Cẩn Thần đã đỏ bừng một mảnh vì lúc nãy bị đụng. Vết đỏ sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với làn da trắng xung quanh.

Thẩm Ly lần này bị làm cho kinh hách, đặc biệt là khi nhìn thấy giọt nước mắt xung quanh viền mắt, bộ dáng ủy khuất như vậy, làm cho hắn cảm thấy mình đã làm một chuyện ác tày trời, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Tô Cẩn Thần nhìn bộ dáng hắn luống cuống tay chân, vội vàng đưa tay lên lau mắt. Sau đó cậu đưa tay xoa chỗ sưng trên đỉnh đầu nói: "Đừng lo, em không sao, về nhà xử lý chút là được rồi."

Thẩm Ly còn đang băn khoăn, nhẫn nhịn nửa ngày, rốt cục vẫn nói ra một câu: "Tôi thực sự xin lỗi."

Sau đó, chiếc xe lại lần nữa chuyển động, cũng không biết là để xin lỗi hay gì, Thẩm Ly chủ động nói trước: " Kỳ thật, Ninh Trì Sương nói chân tướng không đúng lắm. Hắn hồi đó không có cùng Bạch Phong ở một chỗ, hiện tại tôi cũng vậy, tôi chỉ đơn thuần là thích cậu ấy thôi."

Tô Cẩn Thần chớp mắt, cậu không nghĩ tới vậy mà Thẩm Ly lại nói chuyện này với cậu. Trên mặt lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, cậu nói: " Thật ra anh không cần nói cho em biết đâu."

"Tôi nói là để cho anh biết rõ hơn thôi." Thẩm Ly nói: " Trước đó Bạch Phong đã gọi lại cho tôi, cậu ấy dự tính ba tháng sau sẽ trở về. Đến lúc đó có thể tôi sẽ không thường xuyên về nhà, nên tôi nói trước với anh để chuẩn bị tâm lí thôi."

Tô Cẩn Thần gật đầu không nói lời nào.

Thật ra cậu muốn nói với hắn không cần thiết phải nói ra những điều này. Loại chuẩn bị tâm lí này cậu đã làm rất tốt từ khi ký hợp đồng vào đêm tân hôn, bây giờ không cần chuẩn bị thêm gì nữa.

Dọc suốt đường đi không một ai lên tiếng, Thẩm Ly lái xe cũng ổn định hơn lúc đầu. Khi xe đã đến nhà, Thẩm Ly đi đỗ xe, Tô Cẩn Thần trở về phòng một mình. Cậu lấy ra một hộp thuốc mỡ từ hộp thuốc trong phòng khách, sau đó cậu lấy gương nhỏ ra định bôi lên một chút.

Thẩm Ly đẩy cửa vào, thấy động tác của cậu liền dừng lại cởi áo khoác. Bước vài bước đến bên cạnh Tô Cẩn Thần, cầm lấy lọ thuốc mỡ trong tay cậu nói: "Tôi giúp anh."

Tô Cẩn Thần: " Không sao, em tự mình làm được."

"Cứ để tôi làm." Giọng nói Thẩm Ly ôn hòa, làm cậu cự tuyệt không nổi. Hắn nói: "Dù sao là lỗi của tôi lái xe không tốt, hơn nữa anh bôi cũng không tiện cho lắm." Nói xong hắn cầm lấy chai cồn bên cạnh, trước tiên dùng bông thấm cồn lau lên chỗ sưng trên trán cậu. Sau khi xác nhận chỗ sưng kia không bị vỡ, hắn mới yên tâm thoa thuốc lên da.

Trong lúc hắn làm, Tô Cẩn Thần yên lặng chờ đợi.

Bởi vì bị thương chỗ trán, khuôn mặt Thẩm Ly rất gần với Tô Cẩn Thần, hơi thở của hai người quấn lấy nhau. Tô Cẩn Thần cảm nhận được hơi ấm của hắn, nhất thời cậu hơi hoảng loạn.

Lát sau, Thẩm Ly đứng lên nói: "Được rồi, tối nay nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ đỡ thôi."

Tô Cẩn Thần gật đầu. Ánh mắt nhìn xuống dưới, cậu không dám nhìn thẳng vào mặt Thẩm Ly. Thật lâu sau cậu mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ly nhưng cậu không kịp thu hồi đi ánh mắt ân cần ấy.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Tô Cẩn Thần cười khổ: " Thẩm thiếu à, lần sau anh đừng có đối xử ôn nhu với em như vậy, em yêu anh, nhưng em không định phá hoại tình cảm của anh với Bạch Phong, cho nên xin anh đừng cho em ảo tưởng thêm nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro