Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhìn kìa, anh ta lại tới nữa kìa!"

"Tại sao anh ta mỗi ngày đều tới nhưng lại không tiến vào vậy, chỉ đứng ở bên ngoài xem?"

"Do không có tiền chứ sao."

"Một buổi học 300 tệ mà không có để chi à?"

"Ha ha ha, rất nghèo a, không có tiền còn muốn học dương cầm?"

Thẩm Từ đứng bên ngoài lớp dương cầm, xuyên thấu qua rơi xuống đất cửa kính hướng trong xem, tới đi học tiểu học sinh nhóm tụ ở bên nhau, ríu rít mà nghị luận hắn.

Thẩm Từ đứng bên ngoài lớp dương cầm, nhìn xuyên qua cửa kính sát đất bên trong, nhìn qua nhóm học sinh đang tụ tập, nhỏ giọng mà bàn luận về cậu.

Cậu đối với sự cười nhạo của đám trẻ con làm như mắt điếc tai ngơ, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đàn dương cầm, đàn dương cầm màu đen giống như một tác phẩm nghệ thuật tao nhã, phím đàn không nhiễm một hạt bụi dưới ánh mặt trời hơi có chút sáng bóng

Cậu yên lặng rũ mắt xuống, đầu ngón tay khẽ cuộn lại.

Đó là món đồ mà cậu luôn ước mơ.

Một ngày nào đó, cậu sẽ có được một cây đàn dương cầm thuộc về mình.

Thiếu niên lưu luyến không thôi rời đi lớp dương cầm, tiến về cửa hàng bánh kem phía trước.

Cậu trước kia chưa bao giờ mua bánh kem, bởi vì đắc, nhưng hôm nay cậu quyết định sẽ thưởng cho bản thân một chút ——

Hôm nay là sinh nhật tuổi 18 của cậu.

Thời điểm mẹ cậu còn trên đời, luôn nói với cậu phải đối tốt với bản thân một chút.

Thiếu niên đứng trước tủ kính lựa chọn bánh kem, thường bánh sinh nhật đẹp sẽ rất đắc, với năng lực kinh tế hiện giờ của cậu thì khẳng định không thể mua nổi, cậu đành nhìn sang kệ bánh giá bình thường, cuối cùng cậu quyết định chọn bánh kem chocolate trông có vẻ ăn sẽ rất ngon, phía trên còn trang trí thêm dây tây mà cậu thích nhất .

Vì thế cậu vươn tay, cách tấm kính chỉ vào, nhẹ nhàng mà nói: "Tỷ tỷ, em muốn lấy cái này."

Thiếu niên giọng nói rất dễ nghe, ngọt ngào giống bánh kem trong tủ kính, nhân viên cửa hàng nhìn về phía cậu, khuôn mặt thanh tú của cậu lộ vẻ non nớt, đôi mắt lại sáng cực kỳ, dường như có thể lập tức ăn bánh kem mà hưng phấn.

Nhân viên cửa hàng nhìn cậu mỉm cười: "Được."

Thẩm Từ nhận bánh kem đã được đóng gói đẹp mắt, bánh kem rất nhỏ, phỏng chừng chỉ có thể ăn được vài miếng, mặc dù như vậy vẫn là tốn mất 28 tệ, đủ cho cậu bình thường ăn hai ngày cơm.

Cậu nhịn đau thanh toán tiền, giọng nói so với trước kia càng nhỏ hơn, khuôn mặt trắng nõn cũng dần đỏ lên: "Cái kia...... Có thể cho em...... Một cây nến được không ạ?"

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc: "Hôm nay là sinh nhật của em?"

Thiếu niên gật đầu.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"18 ạ."

Nhân viên cửa hàng nhìn qua tay hắn, tay thô ráp này không phù hợp với độ tuổi thiếu niên, trên mấy ngón tay gầy yếu còn có rất nhiều vết thương nhỏ, móng tay cũng không được chăm sóc có chút cùi, giống như thường xuyên làm việc.

Cô nghĩ nghĩ, đưa cho hắn một cây nến tạo hình "18".

Thiếu niên vội vàng xua tay: "Không cần không cần, cho em nến loại bình thường là được rồi ạ."

Nhân viên cửa hàng đem nến nhét vào bánh kem hộp, mỉm cười nói: "Cứ cầm đi."

Thẩm Từ hơi hơi trợn to mắt, nhìn nhìn bánh kem, lại nhìn nhìn nhân viên cửa hàng, cuối cùng vui vẻ mà nở nụ cười: "Cảm ơn tỷ tỷ!"

Cậu rời khỏi cửa hàng bánh kem, thở phảo một hơi

Thật tốt quá..

Cậu cuối cùng cũng thành niên, kỳ thi đại học đã kết thúc cậu cũng đã làm bài không tệ, hẳn cậu có thể vào được một trường đại học tốt, chờ cậu vào đại học liền có thể vừa đi học vừa đi làm kiếm thêm tiền, một ngày nào đó hắn sẽ mua được một chiếc đàn dương cầm thuộc về mình.

Đèn đỏ dành cho người đi bộ chuyển sang xanh, thiếu niên mang trong lòng tương lai, nhẹ nhàng bước chân qua đường 

Có lẽ là bởi vì rất cao hứng, cậu không nhịn được đem bánh kem ôm vào ngực, bước chân nhanh hơn muốn chạy qua qua đường. 

Đột nhiên ——

Cậu nghe được tiếng phanh xe, còn chưa kịp quay đầu, đã bị bóng đen bao phủ.

Thế giới phảng phất dừng lại yên tĩnh ở khoảng khắc này.

Trước khi ý thức biến mất, cậu nhìn hộp bánh kem ở phía xa, mà bánh bên trong đã văng ra ngoài, và bị biến dạng

Máu tươi bắn đỏ ngọn nến "18".

Cầm hành tiểu học sinh sôi ra chói tai thét chói tai.

Bọn trẻ trong lớp dương cầm nhìn ra mà thét chói tai

*

Đau quá......

Thẩm Từ gian nan mà mở mắt, chỉ cảm thấy chính mình cả người đau nhức không thôi, từ yết hầu đến lồng ngực nóng một đường, phổi mơ hồ truyền đến cơn đau nhức, đầu óc cũng hỗn loạn

Sao lại thế này?

Cậu còn......Sống sao?

Này hẳn là ở bệnh viện, cậu còn nhớ rõ bản thân hình như bị xe tông......

Còn không đợi hắn hiểu rõ tình hình , thì đã nghe cách màng bên ngoài truyền đến giọng nói: "Người bệnh không có gì trở ngại, sau khi đuối nước thì được cấp cứu kịp thời, có lẽ một lát sẽ tỉnh lại, cứ ở lại nằm viện một thời gian để quan sát thêm, sớm nhất là ngày mai có thể xuất viện".

Thẩm Từ ngẩn ra —— đuối nước?

Không phải bị xe tông sao?

Ngay sau đó là một cái trung niên nam nhân thanh âm: "Thật tốt quá, còn hảo Tiểu Từ không có việc gì, hắn đã xảy ra chuyện chúng ta nhưng gánh không dậy nổi, tổng không thể làm hắn ca đi theo Tần Ức kết hôn."

Ngay sau đó là giọng một nam nhân trung niên: "Thật tốt quá, may quá Tiểu Tử không việc gì , nó mà xảy ra chuyện thì chúng tôi không biết phải làm sao, cũng không thể để anh của nó kết hôn với Tần Ức được."

Ngay sau đó là giọng nữ giận dữ mắng: "Tiểu Từ không phải là con của ông sao!"

"Đúng thì thế nào, đều cái này mấu chốt thượng, hắn còn không vì trong nhà làm điểm cống hiến? Hắn đã 18 tuổi, cũng nên trưởng thành, hắn không phải thích nam nhân sao? Vừa lúc, khiến cho hắn đi theo Tần Ức kết hôn."

"Phải thì sao, trong lúc mấu chốt, nó còn không vì cái nhà này mà bỏ ít công sức ra à? Nó đã 18 tuổi, cũng nên trưởng thành rồi, nó cũng không phải là thích nam nhân sao? Vừa vặn, để nó kết hôn với Tần Ức đi."

"...... Ông!"

"Hai vị," bác sĩ thấy bọn họ muốn cãi nhau, vội mở miệng ngăn lại, "Nơi này là phòng bệnh, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài mà cãi, đừng quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi."

Thẩm Từ nằm ở trên giường bệnh, trong đôi mắt đen nhánh lộ vẻ mờ mịt.

Bọn họ đang nói cái gì? Muốn cậu cùng Tần Ức...... Kết hôn?

Từ từ, tên này nghe rất quen tai.

Cậu cố gắng xốc chăn lên và suy nghĩ, tầm mắt tự nhiên nhìn qua tay mình.

Này đôi tay làn da trắng nõn tinh tế, móng tay tu đến mượt mà bóng loáng, vừa thấy liền bảo hộ rất khá.

Đôi tay này có làn da trắng nõn tinh tế, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sáng bóng, vừa nhìn thấy là biết được nó được chăm sóc rất tốt.

Thẩm Từ trong lòng "Oanh" một tiếng.

Này không phải thân thể của cậu!

Đồng thời trong đầu cậu rốt cuộc cũng nhớ lại —— Tần Ức, là nhân vật trong tiểu thuyết đam mỹ mà cậu đã đọc hai ngày trước, quyển tiểu thuyết rất rẻ, quyển 1000 từ mà chỉ có 3 tệ, đây là phần thưởng cậu tự thưởng cho bản thân sau khi thi đại học.

Sở dĩ cậu chọn quyển tiểu thuyết này, không phải là do nội dung có bao nhiêu phần hấp dẫn, mà là do nhân vật chính thụ trong tiểu thuyết cùng tên cùng họ với cậu.

Trong sách Thẩm Tử vốn là tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, từ nhỏ đến lớn đều sống trong bình mật, một đường thuận bườm xuôi gió, nhưng tại họa bất ngờ ập đến, đối tác hơn 30 năm mà Thẩm ba tín nhiệm đột nhiên phản bội hắn ôm tiền bỏ trốn, trực tiếp khiến chuỗi tài chính của công tay bị đứt gãy, gặp phải nguy cơ  bị phá sản.

Vì bàn sống công ty, nhẫn tâm phụ thân cư nhiên cùng Tần gia ký xuống liên hôn hiệp nghị, muốn đem hắn đính hôn cấp Tần Ức.

Vì duy trì sự sống của công ty, nên cha cậu nhẫn tâm cùng Tần gia ký xuống hiệp nghị liên hôn, muốn đem Thẩm Tử kết hôn với Tần Ức

Tần Ức là ai?

Là phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết, cố chấp hung ác nham hiểm, hỉ nộ vô thường, ai nhắc tới hắn cũng phải biến sắc.

Thẩm Tử trong tiểu thuyết là một người đơn thuần khiếp nhược, khi biết được bản thân mình bị ép buộc kết hôn với Tần Ức đã sợ đến mức trốn ở trong phòng không ra, ba cậu tới khuyên nhủ, cậu dứt khoát chạy trốn đến nhà bạn để lánh nạn, nhưng ai ngờ được, cây đổ bầy khỉ tan, tường đảo mọi người đẩy. Thẩm gia xảy ra chuyện tin tức liền bị truyền ra, người được gọi là bạn thân của cậu cũng lộ ra bộ mặt thật, cướp lấy vòng cổ mà mẹ cậu để lại, còn đẩy cậu xuống hồ.

"Thẩm Tử" nguyên chủ không biết bơi, thiếu chút nữa chết đuối, được cứu lên liền đưa đến bệnh viện kịp thời, may mắn nhặt về một cái mạng.

Hiện tại xem ra, cậu hẳn là cậu đã chết, sau đố xuyên vào trong tiểu thuyết này, thành nhân vật chính thụ cùng tên cùng họ với cậu.

Vừa vặn xuyên đến đoạn chết đuối trong cốt truyện.

Hai người vừa rồi cãi nhau chính là ba và mẹ kế của nguyên chủ.

Cậu vừa mới nghĩ tới đây, thì mành đột nhiên bị kéo ra, nam nhân cùng bác sĩ đã không còn ở trong phòng, mà nữa nhân đi đến giường bệnh sắc mặt bà có chút tiều tụy, khi nhìn thấy cậu đã tỉnh lại liền lên tinh thần, duỗi tau sờ tóc cậu: "Tiểu Từ tỉnh rồi à?"

Thiếu niên ngoan ngoãn lên tiếng.

Nữ nhân thấy hắn ngoan như vậy trong mắt lộ ra tia không đành lòng, bà trộm lấy ra thẻ ngân hàng như là sợ bị người khác nhìn thấy mà nhanh tay nhét vào trong tay hắn: "Thực xin lỗi con Tiểu Từ, trong thẻ này có 5 vạn tệ, mật khẩu là 6 số cuối chứng minh thư của con. Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của con, nhưng dì chưa kịp chuẩn bị gì, cái này coi như ..... Quà sinh nhật."

Thẩm Tử nghe được con số kia, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, hơi trợn to mắt: "Bao nhiêu ạ?"

"........ 5 vạn tệ." Nữ nhân có hơi lúng túng, "Thực xin lỗi, dì biết là quá ít nhưng trên tay dì tạm thời chỉ có nhiêu đó, con đừng ghét bỏ."

Ít?

Thế này là quá nhiều rồi!

Chưa từng gặp qua nhiều tiền như vậy Thẩm Tử theo bản năng muốn từ chối, lại bị nữ nhân dùng sức đẩy ngược về lại, giọng nói bà nghẹn ngào: "Tiểu Từ, ba con nhất quyết bắt con xuất viện ngay, dì lại không nói lại ông ấy, chỉ có thể ủy khuất con. Dì đi làm thủ tục xuất viện cho con tài xế đã đợi dưới lầu, chốc lát về nhà con tắm rửa một cái sau đó thu thập vật dụng bản thân, hôm nay liền dọn qua Tần gia, trừ bỏ những đồ dùng cần thiết thì đừng đem những thứ khác, tránh làm cho mọi người ở Tần gia không vui."

Bà vừa nói hốc mắt trực tiếp đỏ, liền khóc: "Về sau dì không thể tiếp tục chiếu cố con, số tiền này..... chính con phải giữ gìn phòng khi cần dùng đến, tới Tần gia rồi ngàn vạn lần nhớ phải lễ phép với Tần thiếu đừng đi chọc hắn, chỉ cần con không chọc hắn, thì hắn sẽ không gây khó dễ với con, đã biết chưa?"

Thẩm Từ nhìn bà, không biết nên nói gì, trong lòng có chút khó chịu —— người phụ nữ trước mặt là mẹ kế của nguyên chủ, mẹ ruột thì đã sớm qua đời lúc nguyên chủ 5 tuổi.

Hôm nay sinh nhật 18 tuổi của nguyên chủ, mẹ kế lựa chọn cho cậu 5 vạn tệ mà ba ruột nguyên chủ lại sợ cậu nằm viện tốn tiền nên sớm cho cậu xuất viện, bởi vì đuối nước với không được điều trị tốt nên phổi cậu bị nhiễm trùng, dẫn tới nguyên chủ bệnh nặng, thân thể vốn đã kém nay càng kém hơn, thường xuyên tức ngực ho khan.

Tình trạng thân thể đã không tốt còn bị áp lực tâm lý, nguyên chủ dọn đến sống ở Tần gia khác gì sống không bằng chết.

Thiếu niên rũ mắt xuống, hàng mi dài cong vút như cánh bướm yếu ớt, dẫn đến khuôn mặt tinh xảo của cậu càng thêm tái nhợt. Bỗng nhiên cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh hiện ra ý cười: "Cảm ơn dì, con nhớ kỹ rồi."

Người phụ nữ không nghĩ cậu như vậy mà nghe lời, bà sửng sốt một chút, sau đó ôm chặt cậu vuốt ve tóc cậu, vuốt đến khi tóc cậu loạn hết lên mới dìu cậu từ trên giường bệnh lên, bà nói chuyện mang theo giọng mũi: "Tiểu Từ xuống lầu trước đi, dì đi tìm bác sĩ lấy thuốc cho con, nếu cảm thấy phổi không thoải mái còn kịp thời uống ngay."

Thẩm Từ gật đầu, cậu ngoan ngoãn đi xuống lầu, đứng ở cửa bệnh viện hít sâu một hơi.

Lồng ngực cậu vẫn có chút đau, nhưng vẫn không thể dập tắt nội tâm kích động của cậu.

Để cậu và Tần Ức kết hôn.

Tần Ức là ai?

Là vai phản diện đáng sợ trong tiểu thuyết, là một kẻ điên vừa cố chấp vừa bất thường.

Nhưng đồng thời, cũng là thiên tài trong âm nhạc không ai có thể vượt qua, thành danh khi còn trẻ, mười mấy tuổi liền nhận được vô số giải thưởng lớn quốc tế lớn, còn sáng tác ra bản dương cầm được bán với giá hàng trăm triệu và nhận mọi người khen ngợi là thiên tài âm nhạc.

Nhưng hắn gặp tai nạn xe hơi mà hai chân tàn tật, lại không thể lên sân khấu biểu diễn, bởi vậy tính tình biển đổi lớn, rơi vào bóng tối vô tận.

Để cậu với Tần Ức kết hôn.

Cậu sẽ sợ hãi, sẽ thống khổ, sẽ sống không bằng chết?

Đùa cái gì vậy.

Cậu đau lòng cho hắn còn không kịp, một thiên tài như vậy lại bị tai nạn xe hủy hoại cả đời, mọi người sợ hắn, tránh xa hắn nhưng lại không biết hắn một mình yên lặng thừa nhận, chịu đựng bao nhiêu thống khổ.

Trong nguyên tác, nhân vật Thẩm Từ thương tiếc nhất là Tần Ức, "Thiên tài dương cầm không thể đánh đàn", chỉ cần nghĩ đến mấy chữ này cũng đủ để làm cho người ta ruột gan đứt từng khúc.

Mà hiện tại, Thẩm Từ vô tình xuyên vào trong tiểu thuyết trở thành người sắp cùng Tần Ức kết hôn.

Chuyện này đúng là..... giống như nằm mơ vậy!

Như là sắp nhìn thấy thần tượng của mình, ngực thiếu niên có hơi phập phòng do kích động, cậu không tự giác nắm chặt tay, trong đôi mắt đen nhánh tỏa ra ánh sáng khác thường sáng rọi.

Lại chờ cậu một chút.

Bọn họ lập tức có thể gặp nhau.

------------

*Lần đầu edit ngôn từ còn lóng ngóng mong lỡ có ai đọc thì đừng quánh giá mình :') 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy