Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Từ bước đi nhẹ nhàng bước về phía trước, rất nhanh liền thấy được chiếc xe quen thuộc đến đón mình, đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên từ bên cạnh một người bước ra chặn đường cậu.

Thẩm Từ dừng chân, nghi hoặc nhìn về phía hắn, đối phương đại khái tầm hai mươi mấy tuổi, diện mạo cũng tính là xuất sắc, nhưng vẻ mặt lúc này có vẻ u sầu, thở dài nói: "Tiểu Từ, nghe nói cậu muốn cùng Tần Ức kết hơn, là thật à?"

Thẩm Từ không có ký ức của nguyên chủ, cũng không biết người này là ai, nhưng cậu nhớ rõ trong tiểu thuyết có nhắc đến đoạn này —— ở bãi đổ xe ngăn "Thẩm Tử" lại, chắc đây là bạn trai trên danh nghĩa nguyên chủ .... Không, bạn trai cũ Phùng Việt.

Sở dĩ nói "trên danh nghĩa" là bởi vì cậu cảm thấy đoạn tình cảm của bọn họ, nguyên chủ bị đơn phương lừa gạt 

* Nguyên văn là nguyên chủ đơn phương bị pua. PUA ( Pick up artsit)  ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. (được trích dẫn trên gg sama)

Hai người quen nhau trên mạng, từ lúc quen biết cho đến khi gặp mặt cũng chỉ vỏn vẹn 3 tháng, Phùng Việt có gia cảnh bình thường, biết được trong nhà nguyên chủ rất có tiền, nên thường thường xuyên tìm nguyên chủ vay tiền, không những mượn tiền còn đem tiểu thiếu gia trở thành cây ATM, lừa tiền là nghiêm túc còn lừa tình cảm thập phần có lệ, hai người yêu nhau gần 1 năm, đừng nói là lên giường, đến miệng còn chưa từng hôn. 

Thẩm Từ cảm thấy, người này cùng những kẻ lừa dối trên internet không có gì khác nhau, không biết nguyên chủ vì cái gì mà thích hắn.

Cậu lui về phía sau một bước, cùng "Kẻ Lừa Đảo" này bảo trì khoảng cách: "Đúng vậy, làm sao?"

"Cái kia....." Phùng Việt co quắp mà chà xát tay " Hay là, chúng ta chia tay đi?"

Thẩm Từ nhìn hắn, trong lòng nghĩ mình muốn kết hôn với Tần Ức, mà Phùng Việt tới tìm hắn nhưng hắn lại không hỏi mình tại sao, cũng không níu kéo, đến liền muốn chia tay với cậu, giống như là lừa đủ tiền rồi, đem cậu một chân đá văng sang một bên.

Cậu rũ mắt một chút, khi nhấc mắt lên, bông nhiên ngoan ngoãn mà cười rộ lên: "Được nha."

Phùng Việt thấy cậu đáp ứng chia tay, lập tức như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, hắn biết bản thân mình vị trí ở đâu nên không dám cùng Tần thiếu đoạt người. Dường như lại sợ cậu đổi ý, vội vàng gấp gáp muốn chuồn đi: "Vậy thật tốt, chúc hai cậu tân hôn vui vẻ!"

"Đợi đã" Thẩm Từ gọi hắn lại, trên mặt biểu tình bỗng nhiên lạnh nhạt "Chia thay thì có thể, nhưng 60 vạn anh mượn lúc trước, đem lại trả cho tôi."

Phùng Việt thân thể cứng đờ: "Cái..... Cái gì? Cậu đang nói cái gì, tôi khi nào thiếu cậu nhiều tiền như vậy?"

Thẩm Từ cảm thấy không ngoài dự đoán khi hắn sẽ chơi xấu không nhận nợ, cậu bình tĩnh mà cầm di động ra: "Tôi có ghi chép lịch sử chúng ta nói chuyện vay tiền, ghi âm cùng với lịch sử chuyển khoản, tôi có thể tìm được chứng cứ cho anh mượn tiền thì không sai biệt lắm là 60 vạn, còn dư lại một số khoản tiền tìm không thấy chứng cứ tôi không tính vào. Xem như chúng ta có quen biết một thời gian, tiền lãi tôi có thể không cần, tôi cho anh thời hạn là 3 tháng, đem tiền vốn toàn bộ trả lại cho tôi, chúng ta từ nay về sau không liên quan đến nhau."

60 vạn đối với nguyên chủ mà nói thì không đáng kể, nhưng đối với cậu đây là con số trên trời, đừng nói 60 vạn mà 60 tệ chính cậu cũng phải đem về.

Nguyên chủ kỳ thật cũng không ngốc, bằng không sẽ không sao lưu những chứng cứ này trong điện thoại nhưng nguyên chủ từ nhỏ tính cách yếu đuối, sợ bị tra nam trả thù, cũng có thể là thật sự không thiếu tiền cho nên vẫn để đấy không tìm tra nam đòi lại.

Phùng Việt nghe xong lời này, nhất thời sắc mặt biến đổi, vừa nói vừa lui ra phía sau: "Ta...... Ta không có tiền!"

Phùng Việt nghe xong lời này, nhất thời sắc mặt biến đổi, vừa nói vừa lui về sau: "Tôi... Tôi không có tiền!"

Nói xong câu này hắn lại muốn xoay người bỏ chạy.

Thẩm Từ có chút đau ở phổi, không có sức đuổi theo hắn, mắt thấy 60 vạn sắp bay đi, cậu bỗng nghĩ ra một ý, cao giọng nói: "Phùng tiên sinh thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"

Bước chân của Phùng Việt quả nhiên dừng lại, Thẩm Từ tiếp tục nói: "Tuy rằng Thẩm gia sụp đổ, nhưng tôi cùng Tần thiếu kết hôn, về sau là một nửa người của Tần gia —— trêu chọc người Tần gia thì có kết cục gì, lẽ nào anh không biết?"

Thời điểm cậu nói lới này, kỳ thật nội tâm có chút thấp thỏm, tuy rằng cậu thật sự muốn kết hôn cùng Tần Ức, nhưng cũng chỉ là "muốn" thôi, còn chưa nhận giấy chứng nhận đâu, cậu đã sớm mượn danh nghĩa vị hôn phu, cũng không biết Tần Ức có tức giận hay không.

Nhung vì 60 vạn ...... Quên đi,phải dùng bất cứ giá nào.

Phùng Việt quay đầu lại, ánh mắt kia vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, bỗng nhiên hắn cười lạnh một tiếng như là bất chấp tất cả mà trào phúng nói: "Cậu thật sự cho rằng cậu tới Tần gia rồi thì sẽ có ngày sống dễ chịu đi? Vị hôn phu của cậu là người điên, hàng thật giá thật, nơi này —— thần kinh có chút vấn đề."

Hắn vừa nói vừa chỉ vào huyệt Thái Dương của mình: "Cùng kẻ điên kết hôn, cậu còn ở đây đắc chí? Hắn sẽ từng chút từng chút mà đem cậu tra tấn mà chết, cậu chờ xem đi."

"Việc đó không cần anh quan tâm" Thẩm Từ nghiêng đầu "Anh chỉ cần trả lại tiền, tôi tưởng anh nhất định không muốn nếm thử thủ đoạn của Tần thiếu đâu nhỉ"

Cậu đương nhiên biết Tần Ức là người điên, cốt truyện của nguyên tác đã khắc sâu vào trong đầu cậu rồi, còn cần người khác nhắc nhở?

Thiên tài cùng kẻ điên vốn dĩ chính là không phân rõ giới hạn

Sắc mặt Phùng Việt lúc trắng lúc xanh, hắn trăm triệu không nghĩ tới tiểu thiếu gia từ trước đến nay luôn mềm yếu thế mà lúc này cậu lại bình tĩnh, không sợ lời đe dọa của hắn.

Hai người dù sao cũng phải có một người xuống nước trước, tiểu thiếu gia không sợ nhưng Phụng Việt lại sợ, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Cậu...... Cậu cho tôi chút thời gian!"

Thẩm Từ mắt nhìn hắn đi xa, hướng hắn phất phất tay, nhẹ giọng nói: "Bye Bye."

Giải quyết xong tra nam rồi, tâm tình Thẩm Từ rất tốt, cậu mở cửa lên chiếc xe đón mình.

Tài xế từ kính chiếu hậu liếc cậu một cái, thần sắc có chút cổ quái.

Tiểu thiếu gia hôm nay làm sao vậy, trước đó muốn cậu cùng Tần Ức kết hôn, cậu rõ ràng thiếu chút nữa dọa khóc, như thế nào mà hiện tại lại ngược lại bộ dáng thật sự cao hứng, chẳng lẽ đã bị dọa đến choáng váng?

Thẩm Từ được tài xế đưa về Thẩm gia, dựa theo lời mẹ kế nói, trước tiên đi tắm rửa một cái, sau đố thu thập đồ vật của bản thân.

Cậu theo bản năng mà sờ sờ trước ngực —— vòng cổ của mẹ đẻ nguyên chủ để lại đã bị cướp mất, nhưng cậu hiện tại lại không có thời gian giải quyết chuyện này, chỉ có thể đến Tần gia trước thôi.

Cậu thu thập đồ đạc xong nhìn thoáng qua phòng của chính mình, không có gì lưu luyến mà chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, từ ngăn kéo bàn học lấy ra một xấp bản nhạc dương cầm.

Nguyên chủ cũng đã từng học dương cầm, nhưng bởi vì ngũ âm không được đầy đủ, nên như thế nào học đều không học được, hai năm liền từ bỏ. Bản nhạc dương cầm này là khi nguyên chủ học dương cầm lưu lại, không biết vì cái gì vẫn luôn giữ lại, cậu bỗng nhiên nhớ tới, thuận tay cầm đi.

Dù sao lưu lại nơi này cũng chỉ là một xấp giấy vô dụng.

Thẩm Từ đem bản nhạc dương cầm kẹp vào tập tài liệu, kéo theo rương hành lý ra cửa, vừa ra cậu liền gặp mẹ kế mang thuốc đưa cậu, cậu hướng mẹ kế nói một tiếng cảm ơn, đối phương ôm cậu ở bên tai cậu thấp giọng nói: "Đừng nói cho ba con là dì đã cho con tiền."

Thẩm Từ tự nhiên hiểu , cậu vừa nhấc đầu, nhìn thấy ba ruột nguyên chủ đang đi đến đây.

Ba Thẩm vỗ vỗ bờ vai cậu, vẻ mặt từ ái, lời nói thấm thía mà nói: "Tiểu Từ a, sau này tới Tần gia cũng đừng quên chúng ta, có thời gian nhớ trở về thăm nhà, mặc kệ có phát sinh cái gì, con vẫn mãi là con của ba."

Động tác của Thẩm Tử khựng lại

Đến rồi, cốt truyện nguyên tác!

Trong tiểu thuyết Thẩm Từ đúng là vì lời này của ba Thẩm, nghĩ lầm hắn thật sự còn yêu thương nguyên chủ, mặc dù ở Tần gia gặp không ít chuyện bị người ta tra tấn, nhưng vẫn như cũ nhớ thương về nhà.

Nhưng ai mà ngờ, ngày nguyên chủ trở về nhà, thứ đợi không phải là sự yêu quý cùng an ủi của ba, mà là bị ông ta ép giao hết tiền trên người, rồi lại bị ông ta đem về Tần gia.

Từ lúc nguyên chủ bị ba bán bằng một giấy hiệp nghị đính hôn, cậu liền không còn được đối đãi như cốt nhục, mà là một công cụ rút tiền.

Ba ruột của nguyên chủ cùng người ba uống rượu, đánh bạc, bạo nhân của cậu ngoài tiểu thuyết đều là cùng một cặn bã, chỉ do hắn khi đó còn quá nhỏ không thể bỏ trốn khỏi người cặn bã, mà còn liên lụy đến mẹ cũng bị bạo hành.

Cậu đã từng quá ảo tưởng, nếu như lại cho cậu một cơ hội làm lại từ đầu, thì cậu nhất định sẽ nghĩ mọi cách để tự về, tuyệt đối không để bị xem thành công cụ rút tiền nữa.

Hiện tại, cơ hội đã tới rồi.

Thiếu niên ngẩng đầu, dịu ngoan mà nở nụ cười, mảnh dài lông mi chớp động, như là con bướm chấn cánh, hơi khuyết thiếu huyết sắc môi mỏng mở ra: "Sẽ không đã trở lại."

Thiếu niên ngẩng đầu, ngoan ngoãn mà nở nụ cười, lông mi mảnh dài chớp động như cánh bướm, môi mỏng hơi thiếu khuyết sắc mở ra: "Sẽ không trở về."

Ba Thẩm sửng sốt.

"Từ lúc dùng con trai mình để đổi lấy tài chính quay vòng cho công ty, con cũng đã cùng ba phân rõ giới hạn, từ hôm nay trở đi, bất luận con ở Tần gia có tốt hay không tốt, thì con đã là người của Tần gia, không còn liên quan đến Thẩm gia nữa."

Ba Thẩm nghe xong lời này, trừng mắt khiếp sợ: "Con biết chính mình đang nói cái gì không? Ba chỉ là muốn con cùng Tần Ức kết hôn, lại không phải đem con đi bán."

Thẩm Từ nghiên nghiêng đầu: "Có gì khác nhau sao?"

"Con!" Ba Thẩm tức giận đến phát run, đã giận không thể kiềm nén được "Con cái đồ nghịch tử! Con chẳng lẽ muốn cùng ba đoạn tuyệt quan hệ cha con sao!"

"Cầu mà không được."

Ba Thẩm trợn mắt tức giận, thiếu chút nữa mà té xỉu, có người đỡ lấy mới đứng vững, mà Thẩm Từ đã kéo rương hành lý đi tới cửa, cuối cùng nói: "Hy vọng ba về sau đối với dì tốt một chút, không cần vứt bỏ con, lại vứt bỏ luôn vợ mình."

Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Cậu lên chiếc xe ban nảy đã chở cậu về, cuối cùng nhìn thoáng qua ngôi nhà, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đã vứt bỏ được một cái gì đó, cậu rất mau thu hồi tầm mắt, hỏi tài xế: "Anh Ôn Dao đâu?"

Ôn Dao là bảo tiêu của nguyên chủ, lớn hơn mười tuổi, từ nhỏ cùng cậu cùng nahu lớn lên, so với anh ruột còn quan tâm nguyên chủ nhiều hơn.

Thường ngày, Ôn Dao sẽ đi theo tiểu thiếu gia bảo hộ cậu an toàn, nhưng khi tiểu thiếu gia rơi xuống nước, Ôn Dao cũng không bên cạnh, vừa mới ở nhà cũng không thấy được.

Tài xế không dám cùng tiếu thiếu gia có hành động dị thường nói chuyện, cẩn thận mà nói: "Hình như là ba cậu...... Phái hắn đi ra ngoài, cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm."

Thẩm Từ không hỏi nhiều: "Lái xe đi."

Ôn Dao ở trong tiểu thuyết là vai phụ không quan trong, có thể tác giả viết hắn xong cũng quên mất, Thẩm Từ cũng không nghĩ nhiều, tập trung nhìn đường.

Một giờ sau, bọn họ đến Tần gia biệt thự.

Thẩm Từ từ trên xe bước xuống, vừa thấy còn tưởng rằng mình đến nhầm địa chỉ —— nơi này bầu không khí thật sự quá là kỳ quái, tuy rằng biệt thự thật sự xa hoa, lại như rất lâu rồi không ai tu sửa lại, tường ngoài biệt thự treo đầy dâu thường xuân, cửa sổ đề bị kéo rèm hơn phân nửa, đèn đường ở cổng lớn có một chiếc đèn không biết bị ai phá, cây cối cũng không có người cắt tỉa mà mọc lộn xộn với nhau, cành cây héo chết quấn quanh hàng rào rỉ sét làm bằng sắt. 

Hắn thử đè đè chuông cửa, phát hiện nó đã hỏng rồi.

Tần Ức...... ở tại nơi này sao?

Trong tiểu thuyết miêu tả là "Biệt thự xa hoa mà rách nát, như là nhà ma", lúc ấy cậu không có thể giải thích ý nghĩa của những lời này, hiện tại tận mắt nhìn thấy, cậu mới phát hiện là tả rất thực: "Cái kia, tiểu thiếu gia, tôi chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi" tài xế một khắc cũng không muốn ở lại, nóng lòng muốn rời khỏi nơi này "Cậu bảo trọng."

Thẩm Rừ không để ý tới việc tài xế chạy trốn, hắn lôi kéo rương hành ký đứng ở cửa, trong lòng nói chuông cửa không vang, cậu phải làm sao để người bên trong biết cậu đã tới, trực tiếp kêu sao?

Đang ở hắn do dự khi, chuông cửa phía trên che kín tro bụi màn hình đột nhiên sáng lên, ngay sau đó đại môn tự động mở ra, từ bên trong nghênh ra một cái 40 tới tuổi trung niên nam tử, hắn hướng Thẩm Từ hành lễ: "Ngài hảo, xin hỏi là Thẩm Từ thiếu gia sao?"

Cậu đang do dự, màn hình phía trên chuông cửa bị che kín do bụi đột nhiên sáng lên, ngay sau đó cửa lớn tự động mở ra, một người đàn ông trung niên 40 tuổi, ông cúi người chào cậu: "Chào cậu, xin hỏi cậu là Thẩm Từ thiếu gia sao?"

"Là tôi."

"Tôi là quản gia nơi này, là Tần thiếu kêu cho tôi tới tiếp đó cậu —— mời cậu đi theo tôi."

Nghe được hai chữ "Tần thiếu", Thẩm Từ căng thẳng nắm chặt rương hành lý, quản gia lịch sự mà thay cậu cầm hành lý: "Tôi giúp cậu cầm."

Cậu đi theo quản gia tiến vào bên trong biệt thự, phát hiện bên trong không giống vẻ rách nát như bên ngoài, cũng là một nơi ở bình thường.

Cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa định tiếp tục quan sát một chút, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến một tiếng giận dữ mắng: "Đã nói không cho chép động vào đồ vật của tôi, muốn tôi lặp lại bao nhiều lần! Cút!"

Bất thình lình quát lớn đánh vỡ sự an tĩnh trong nhà, Thẩm Từ ngẩng đầu tìm ra nơi phát ra âm thanh, tầm mắt chợt thấy có thứ gì đang bay tới hướng mình, thân thể theo bản năng tránh sang bên cạnh, cậu quên bản thân đang ôm tập tài liệu mà buông tay, bản nhạc rơi khắp sàn nhà.

Cùng lúc đó, chiếc ly thủy tinh suýt nữa đánh trúng cậu va vào bức tường phía sau "Bang" một tiếng, rơi xuống vỡ nát.

Thẩm Từ cả người run lên.

Tiếng thủy tinh vỡ ở trong phòng khách trống trải cực kì chói tai, cậu thật cẩn thận mà ngẩng đầu, thì thấy phía trước dừng lại một chiếc xe lăn, nam nhân cau mày ngồi trên xe lăn, biểu tình cực kỳ không vui, mà đứng bên cạnh hắn là một nam tử trẻ tuổi luôn miệng vâng vâng dạ dạ, hẳn là người vừa nảy mà bị hắn quát mắng.

Thẩm Từ tầm mắt dừng lại ở người nam nhân ngồi xe lăn.

Tần Ức.

Là phản diện lớn nhất trong nguyên tác, là kẻ điên đem nhân vật chính tra tấn đến chết.

Giờ phút này đang ở trước mặt cậu.

Người nọ sinh ra có khuôn mặt tuấn mỹ khó quên, tuy nhiên thần sắc lại tái nhợt, tối tăm một vẻ bệnh tật ốm yếu.

Dường như phát hiện ánh mắt của cậu, đối phương cũng nâng mắt lên nhìn cậu.

Đó là loại ánh mắt gì.

Giống như là một con thú dữ bị giam trong lồng, hơi thở đã thoi thóp, nhưng nó vẫn hung hăng dùng răng nhọn, móng vuốt xé toạc hết thảy những địch nhân có ý đồ tiếp cận nó. 

Hai người nhìn nhau vài giây, Thẩm Từ bỗng nhiên ý thức được chính mình nhìn chằm chằm người ta như vậy thực không lễ phép, cậu cuống quít thu hồi tầm mắt, ngồi xổm xuống nhặt bản nhạc rơi khắp sàn: "Xin lỗi!"

Bản nhạc rơi đầy trên sàn nhà, trong đó có vài bả bay dưới chân Tần Ức, Thẩm Từ trong lòng nói không xong, cậu vốn dĩ muốn lưu lại ấn tượng tốt với đối phương, không nghĩ tới vừa thấy mặt liền chật vật đến như vậy.

Cậu luống cuống tây chân mà đem hết bản nhạc nhặt lên hết, chỉ còn lại một bản dưới chân Tần Ức, cậu khẽ cắn môi, duỗi tay muốn nhặt lấy, lại không nghĩ tới đối phương lại cong lưng vươn ngón tay thon gầy tái nhợt đè lại.

Đầu ngón tay của hai người đồng thời chạm vào bản nhạc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy