Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Từ cả người cứng đờ, hai giây sau, tay cậu như điện giật liền rút tay về.

Tần Ức nhặt bản nhạc lên, anh nhìn lướt qua bản nhạc, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ giương mắt nhìn về phía thiếu niên, giọng nói khàn khàn: "Cậu viết?"

Thẩm Từ hoảng loạn mà lên tiếng.

Xong rồi xong rồi.

Bản nhạc này là do chính tay nguyên chủ sao chép, nội dung giống với bản nhạc có giá hơn trăm triệu  của Tần Ức, bản nhạc thì được một người ngoại quốc sưu tầm, còn bản gốc thì vẫn chưa được công bố, nhưng đã có nghệ sĩ dương cầm biểu diễn nên nguyên chủ dự theo gia điệu mà chính mình viết lại bản nhạc, một phần ngữ âm của nguyên chủ không được đầy đủ nên việc nghe và viết lạ khẳng định sẽ không được chuẩn, việc viết lại bản nhạc hẳn là không thể không có lỗi.

Như thế nào mà cố tình khiến bản nhạc xuất hiện để Tần Ức phát hiện đâu?

Quả nhiên, Tần Ức đem bản nhạc trả lại cho cậu, giọng nói vẫn như cũ trầm thấp nghẹn ngào: "Không có một nốt nào là đúng."

Thẩm Từ: "......"

Thân thể cậu có chút cứng đờ, hai má phút chốc đỏ bừng lên

Mới vừa gặp nhau liền công khai xử tội sao!

Thẩm Từ xấu hổ cực kỳ, cậu vội vàng đem bản nhạc nhét vào tập tài liệu, khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện Tần Ức đã không còn ở trước mặt, chỉ nghe tiếng đóng cửa, xem ra là trở về phòng mình rồi.

"A......"

Cứ như vậy liền đi mất?

Bất quá ngẫm lại, cũng là do nguyên chủ lấy bản nhạc của người ta còn viết sai nhiều đến vậy, là ai cũng sẽ tức giận đi, với tính cách của Tần Ức không mắng cậu là tốt rồi.

Không thể lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương, Thẩm Từ ủ rũ cụp đuôi, quản gia ở bên cạnh an ủi cậu nói: "Thẩm tiểu thiếu gia không cần để ý, Thẩm thiếu từ trước đến nay vui buồn thất thường, luôn tức giận lung tung —— cậu vừa nãy không bị thương ở đâu chứ?"

Thẩm Từ lắc đầu, cái ly thủy tinh cũng không trúng vào cậu, cậu quay đầu nhìn thoáng qua những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất: "Có điều, mọi người tại sao lại không thay mấy vật dễ vỡ này đi? Như vậy không phải quá nguy hiểm sao?"

Quản gia: "Tần thiếu không cho chúng tôi động vào đồ vật trong biệt thự, chúng tôi chỉ có thể hằng ngày dọn dẹp, trừ phi cậu ấy vô ý làm vỡ đồ, thì mới được phép đổi cái mới. Bao gồm cả vẻ ngoài của biệt thự như cậu đến đã nhìn thấy, cũng là do cậu ấy không cho động vào nên mới có vẻ tàn tạ như vậy."

Thẩm Từ sửng sốt.

Đây là tính tình cổ quái gì đây?

"Thẩm tiểu thiếu gia mời đi theo tôi, phía này." quản gia hướng cậu thủ thế "mời", "Tôi dẫn cậu tới phòng của cậu."

Biệt thự này thật sự quá lớn, trên dưới cộng lại là ba tầng, Tần Ức vì hành động không tiện, chỉ có thể hoạt động ở lầu một, phòng Thẩm Từ được chuẩn bị ở lầu hai, quản gia giúp cậu cầm hành lý vào phòng, theo sau cậu vào phòng thuận tay đóng cửa phòng lại.

Thẩm Từ đánh giá khắp phòng, căn phòng này sáng sủa sạch sẽ, có thể đây là nơi duy nhất không bị dây thường xuân trèo khắp cửa sổ, diện tích to gấp hai lần phòng của cậu ở Thẩm gia, tuy rằng đồ vật đã được bố trí đầy đủ hết, nhưng có lẽ do nhà ở quá lớn nên vẫn có chút trống trải.

"Nếu cậu có yêu cầu thêm gì, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào." Quản gia nói, "Mặt khác, trước tiên tôi cần thông báo cho cậu về thân thể của Tần thiếu, làm vị hôn phu của Tần thiếu, cậu có quyền được biết chuyện này."

Nghe ông nhắc tới chuyện này, Thẩm Từ lập tứ dừng nhìn xung quanh, quay đầu: "Chú nói đi ạ."

"Tinh thần Tần thiếu bị tổn thương là do di truyền từ mẹ, đã được chuẩn đoán từ lúc còn rất nhỏ, việc này hẳn là cậu đã được nghe đến. Mười mấy năm qua, bệnh được kiểm soát rất tốt, chúng tôi đã cho rằng cậu ấy đã khỏi hẳn, nhưng vì tai nạn xe cộ lần này, một lần nữa khiến bệnh tình của cậu ấy đột nhiên nặng thêm, chúng tôi không thể xác định được cậu ấy có thể khôi phục hay không, nếu trước khi hai cậu lãnh chứng nhận kết hôn, cậu ấy vẫn không thể khôi phục, cậu có thể lựa chọn giải trừ hôn ước với Tần thiếu."

Ông dừng một lúc, lại bổ sung: "Cho dù có giải trừ hôn ước hay không, chúng tôi vẫn sẽ không dừng cung cấp tài chính cho Thẩm gia như đã ước hẹn."

Thẩm Từ cũng không quan tâm đến tài chính của công ty gì đó của Thẩm gia, dù sao thì người cha không khác gì rác rưởi kia đã không còn quan hệ gì với cậu, cậu càng để ý chính là: "Khi nào lãnh chứng."

"Cậu còn chưa tới tuổi kết hôn đâu," quản gia nở nụ cười, "Pháp luật quy định, nếu kết hôn đồng giới, tuổi để kết hôn thì phải ít nhất là 20 tuổi, nói cách khác sớm nhất cũng phải đợi thêm hai năm nữa."

Thẩm Từ: "A?"

Còn lâu như vậy sao!

"Bất quá, nếu cậu nguyện ý, có thể lựa chọn đính hôn trước."

Thẩm Từ nghĩ nghĩ, cảm thấy tình trạng hiện giờ của Tần Ức cũng không phù hợp để cử hành nghi thức đính hôn, tạm bỏ qua đề tài này: "Chú cứ tiếp tục nói đi."

"Đến tình trạng thân thể của Tần thiếu ......" Quản gia nhẹ nhàng mà thở dài, "Từ lúc tai nạn đến nay cũng đã năm tháng, tuy rằng chúng tôi đã mời bác sĩ tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, nhưng để khôi phục lại như cũ thì không mấy khả quan, chúng tôi không xác định được là cậu ấy có thể đứng lên lại được hay không, nếu không thể, khả năng từ nay về sau cậu ấy cũng không thể chơi lại đàn dương cầm."

Thẩm Từ trầm mặc.

Trong nguyên tác, Tần Ức xác định là không thể đứng lên lại được, thời khắc huy hoàng của thiên tài dương cầm lập tức tàn rụi.

"Thời gian cậu ở Tần gia, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cậu," quản gia lại nói, "Ngài có thể tùy ý đi dạo trong biệt thự, nếu không muốn tiếp xúc với Tần thiếu, thì cậu đừng đến phòng của cậu ấy là được, đa phần thời gian cậu ấy đều đem bản thân nhốt trong phòng, rất ít ra tới. Nếu cậu thật sự sợ, có thể lựa chọn không xuống lầu một, dù sao.... cậu ấy không thể lên lầu."

Thẩm Từ ngẩng đầu, không hiểu sao có chút kỳ quái: "Chú nói như vậy, không sợ anh ấy biết sẽ tức giận sao?"

"Là Tần thiếu cố ý nhờ tôi dặn dò cậu."

Thẩm Từ hơi giật mình.

Tần Ức dặn dò cậu?

Này không đúng đi.

Nếu anh ta cả ngày đem chính mình nhốt ở trong phòng đóng cửa không ra, thậm chí không thể lên lầu, thì như thế nào có thể đem vai chính thụ tra tấn đến chết?

Còn cố ý dặn dò cậu rời xa chính mình...... Trong nguyên tác căn bản không có nội dung như vậy.

Lại nói, trong nguyên tác phản diện Tần Ức tâm tình bất định trình độ đáng sợ cực kỳ cao, đôi khi anh ta nhìn thấy vai chính thụ trình độ có thể bùng nổ, nhưng vừa nảy bọn họ gặp nhau, anh ta rõ ràng là nội tâm đang giận dữ, đáng lý là nhìn thấy bản nhạc sao chép kia anh ta phải càng thêm tức giận mới đúng, nhưng anh ta không những không mắng mình, thậm chí biểu hiện cũng không biến đổi.

Người này..... với người người cậu đọc trong tiểu thuyết không quá giống nhau.

Chẳng lẽ hiện tại bệnh tình của anh ta chưa phát triển đến mức quá nghiêm trọng, vẫn còn lý trí?Điều đó có phải bệnh tình của anh còn có thể cứu chữa?

Trong lòng Thẩm Từ cháy lên một chút hy vọng, chờ đến khi quản gia rời đi, cậu đơn giản sắp xếp đồ dùng hằng ngày của mình, lại lấy thuốc hạ sốt mà mẹ kế cho cậu, uống một viên.

Phổi vẫn là không quá thoải mái, cũng không biết sặc nước thì mấy ngày mới có thể tốt lên.

Cậu nằm xuống trên giường mềm mại, giãn cơ ra —— cậu trước giờ chưa ngủ qua trên chiếc giường thoải mái đến như vậy, chưa từng ở trong phòng to như vậy, cũng chưa từng trải nghiệm cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền như vậy.

Cậu nhắm mắt lại, theo bản năng mà sờ sờ trước ngực.

Không sờ thấy dây chuyền.

Động tác sờ dây chuyền dường như là ký ức cơ bắp của cơ thể này, dây chuyền này đối với nguyên chủ rất quan trọng, là di vật mẹ ruột lưu lại, dựa theo nguyên tác miêu tả, mặt dây chuyền là một hình cầu chạm rỗng, bên trong có một viên ngọc lục bảo, viên ngọc lục bảo này lại đối với nguyên chủ có ý nghĩ đặc biệt, khi cậu được sinh ra, mẹ cậu cố ý chọn viên ngọc quý này, mong muốn nó bảo hộ cả đời.

Hiện tại cậu nên nghĩ tới việc đem dây chuyền trở về, nhưng sau sự kiện chết đuối qua đi lăn lộn cả một ngày thân thể thật sự quá mức mệt mỏi, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến Tần gia, vẫn là không nên gây phiền phức thêm nữa.

Người cướp đi đi dây chuyền là bạn thân của nguyên chủ, trước khi hắn luôn nói thích dây chuyền của nguyên chủ, chắc chỉ muốn lấy làm của riêng, hơn nữa người bạn thân đấy cũng không thiếu tiền, không có khả năng sẽ cầm đi bán đi.

Chỉ cần dây chuyền còn trong tay hắn, thì sẽ còn có cơ hội lấy về.

Thẩm Từ như vậy nghĩ, sức cùng lực kiệt mà thiếp đi.

*

Thẩm Từ vẫn luôn có thói quen dậy sớm, mỗi ngày buổi sáng đúng 6 giờ sẽ rời giường, hơn nữa tối hôm qua ngủ quá sớm nên sáng hôm sau chưa đến 6 giờ cậu đã tỉnh, bụng vì đói kêu vang hàm ý kêu cậu mau đi tìm đồ ăn, một lúc lâu vậu mới phát hiện —— mọi người trong biệt thự chưa ai dậy.

Bốn phía im ắng, biệt thự to như vậy mà một âm thanh đều không có, Thẩm Từ rón rén bước vào phòng ăn, cậu hối hận vì tối qua chưa ăn cơm chiều mà liền đi ngủ, hiện tại đói đến tối cả mắt.

Cậu vừa mới tiến tới phòng ăn, trước tiên nhìn trên bàn cơm có vỏ chai rượu.

Kỳ quái, sớm như vậy, rõ ràng là không có người đi lên, ai lại ở chỗ này uống rượu xong còn không chịu dọn?

Cậu nhìn lướt qua tên chai rượu bằng Tiếng Anh, cảm giác phát âm có lẽ là Brandy, loại rượu này là loại rượu tây đặt đỏ này không phải thứ cậu có thể chạm được, mặc dù bình rỗng cũng không dám tùy tiện động vào.

Cậu từ tủ lạnh lấy ra một cái bánh mì, trước tiên lấp chiếc bụng rỗng này đã

Chờ đến khi cậu ăn xong bánh mì, biệt thự rốt cuộc cũng xuất hiện người, dì bảo mẫu thấy cậu, hơi kinh ngạc: "Thẩm tiểu thiếu gia sao lại dậy sớm như thế?"

"A, là con đói bụng quá, nên tìm cái gì đó ăn lọt dạ," mặt Thẩm Tử có chút đỏ, "Ngại quá, con đã động vào đồ trong phòng bếp."

"Tiểu thiếu gia quá khách khí, cậu là vị hôn phu của Tần thiếu, muốn ăn gì thì cứ tự nhiên mà lấy." Bảo mẫu thuận tay đem vỏ chai rượu ném vào thùng rác, "Thực xin lỗi, bởi vì Tần thiếu dậy muộn, trước khi cậu tới bọn dì đều sau 7 giờ mới tới làm việc, về sau bọn dì sẽ tới sớm hơn."

"Không cần đâu ạ, chỉ có hôm nay con thức dậy sớm, mọi người vẫn cứ dựa theo thời gian trước làm việc và nghỉ ngơi đi." Thẩm Từ nói xong, thử hỏi, "Cái bình rượu....... có người dậy sớm uống rượu sao?"

"Là Tần thiếu," bảo mẫu dường như đã tập mãi thành thói quen, "Tần thiếu thường xuyên lúc đêm khuya dậy uống rượu, cậu không cần để ý đâu." 

Nửa đêm dậy uống rượu?

Này là thói quen kỳ lạ gì?

Thẩm Từ nói ra nghi vấn trong lòng, bảo mẫu lắc đầu: "Cụ thể thì dì không rõ lắm, có thể là ban đêm cậu ấy không ngủ được, nên uống rượu hỗ trợ giấc ngủ?"

"Anh ta ban ngàu cũng uống sao?"

"Ngẫu nhiên, vẫn là thường xuyên uống vào ban đêm —— cậu chờ một lát, dì liền chuẩn bị cơm sáng cho cậu."

Thẩm từ nghi hoặc cực kỳ, thật sự không hiểu được hành động đủ loại kỳ lạ của Tần Ức là xảy ra chuyện gì.

Cậu ở phòng ăn ăn xong cơm, sự tò mò đã thúc đẩy cậu đi đến cửa phòng của Tần Ức, cậu do dự vừa muốn gõ cửa vừa không muốn.

Mới nảy bảo mẫu có nhắc Tần Ức dậy muộn, hiện tại chắc anh ta vẫn còn ngủ, vẫn là không quấy rầy hắn đi.

Thẩm Từ nhẹ nhàng mà rời đi, nhớ tới ngày hôm qua quản gia có nói cậu có thể ở biệt thự tùy ý đi dạo, liền bước chân di chuyển đến gian phòng khác.

Cách vách phòng ngủ của Tần Ức, chính là phòng luyện đàn.

Phòng luyện đàn trong biệt thự không chỉ có một gian, lại gần phòng Tần Ức nhất thì không còn nghi ngờ đây là phòng anh ta thường dùng, cũng là là phòng lớn nhất.

Thẩm Từ nhìn vào bên trong thăm dò, liếc mắt một cái liền thấy được đàn dương cầm bên trong phòng.

Gian phòng này có hai chiếc đàn dương cầm, nhìn khác hợp mắt, có tấm che chống bụi, đã không biết bao lâu không ai sử dụng qua.

Tần Ức thật lâu không có tới đánh đàn.

Thẩm Từ rũ mắt, trong lòng có chút mất mát.

Đàn dương cầm, cậu đã từng tha thiết ước mơ sở hữu món đồ này, hiện tại nó đã ở trước mặt cậu, nhưng bỗng nhiên cậu cảm thấy chính mình đối với món đồ này khát vọng cũng không mãnh liệt như xưa, so với việc "có được đàn dương cầm", cậu càng hy vọng là Tần Ức một lần nữa có thể biểu diễn dương cầm.

Không có người đánh đàn, bất quá linh kiện này cũng là một vật phẩm không có linh hồn

Thẩm Từ vươn tay, muốn sờ vào cây đàn "Tần Ức đã dùng qua", khi đầu ngón tay sắp chạm vào, cậu đột nhiên dừng động tác, nhanh tay thu về.

Không được Tần Ức cho phép, cậu vẫn là không nên lộn xộn.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói: "Cậu đang làm gì đấy?"

Thẩm Từ quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên quen mắt đang đứng trước cửa, vẻ mặt không vui nhìn cậu.

"Ai cho phép cậu chạm vào cây đàn của Tần thiếu?" Nam nhân tiến lên một bước, một phen chế trụ tay ban nãy định chạm vào dương cầm của cậu, "Ai cho phép cậu đến phòng luyện đàn."

"...... Tôi không có chạm vào," tay Thẩm từ bị hắn nắm có chút đau, bản năng muốn tránh, "Cậu buông tay ra!"

Nam nhân dùng sức đẩy cậu ra, nổi giận nói: "Chạm vào hỏng rồi cậu có bồi thường được sao!"

Thẩm Từ bị hắn đẩy lảo đảo hai bước, miễn cưỡng đứng vững, lông mày không khỏi nhíu lại —— người này rốt cuộc là ai?

Vì cái gì vừa xuất hiện liền bảo cậu làm hỏng đàn của Tần Ức, đã đẩy cậu còn mắng cậu, sao lại có địch ý lớn với cậu như vậy?

Nhìn vẻ ngoài có vẻ không giống người hầu trong nhà, lại cũng không giống quản sự.

Từ từ.

Hắn giống như....... Đây là người hôm qua bị Tần Ức răn dạy à?

"Tần thiếu không thích người khác chạm vào đồ vật của cậu ấy," nam nhân trên cao mà nhìn xuống cậu, "Cứ cho cậu là vị hôn phu của Tần thiếu, thì cũng phải tuân theo quy củ của Tần gia."

Thẩm Từ không thể hiểu được, tuy rằng không biết người này là ai, nhưng cậu mới tới Tần gia, còn không nghĩ cùng bất cứ ai trong nhà tranh chấp, cố gắng bình tĩnh giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi thật sự chưa chạm vào dương cầm, là quản gia đã nói với tôi có thể tùy tiện đi dạo trong nhà, nên tôi mới tới đây."

Ngữ khí của cậu đã rất lịch sự, ai ngờ nam nhân lại không cảm kích, không kiên nhẫn mà nhăn mi: "Cậu nghe không hiểu à....."

Hăn nói đến một nửa đột nhiên im bặt, tầm mắt dừng lại ở người phía sau cậu, vẻ ngạo mạn nháy mắt chuyển sang vẻ hoảng sợ, gần như là hoảng loạn mà trợn to mắt: "Tần..... Tần thiếu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy