Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Từ xoay người.

Liền nhìn thấy chiếc xe lăn quen mắt không biết khi nào đã yên lặng không một tiếng động mà dừng ở cửa phòng luyện đàn.

"Tần thiếu, cái kia..... Sao hôm nay cậu thức dậy sớm như vậy?" Thái dương của nam nhân trượt xuốbg mồ hôi lạnh, mới nảy còn kiêu ngạo, giờ thì vâng vâng dạ dạ mà nói, "Là thân thể tốt lên một chút sao?"

Tần Ức ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tái nhợt lãnh lẽo, hắn rõ ràng cái gì cũng chưa nói, mà trên ngưòi đã lộ ra một sự áp bách khó có thêt hình dung, làm nam nhân trước mặt khom lưng uốn gối, không dám cùng hắn đối diện.

Thẩm Từ lui về phía sau một bước, có chút ngừng lại rồi nhẹ nhàng hô hấp.

Tần Ức cũng không có nhìn cậu, chỉ trầm mặc mà nhìn chăm chú vào người trước mặt, dường như đang chờ hắn giải thích vụ tranh chấp mới nảy

Mồ hôi lạnh từ thái dương của nam nhân ngày càng nhiều, đến nỗi cả ngưòi hắn đều phát run, rốt cuộc hắn ngẩng đầu, cắn răng nói: "Tần thiếu, cậu có nói là không thịc người khác chạm vào đồ vật của cậu, vị này Thẩm....... Thẩm tiểu thiếu gia vừa nảy mới chạm vào đàn dương cầm của cậu, tôi sợ cậu tức giận, liền mở miệng ngăn cậu ta lại, tôi...."

Thẩm Từ nhìu mày: "Tôi không có chạm vào dương cầm."

Tần Ức dường như không nghe cậu giải thích, tầm mắt vẫn như cũ ngừng ở ngưòi nam nhân kia, thần sắc của anh càng thêm âm trầm, môi không hề có huyết sắc hơi hơi mở ra, giọng nói trầm thấp mà nghẹo ngào, có chút lạnh lẽo do tức giận: "Đồ vật của tôi, khi nào đến phiên ngươi tới khoa tay múa chân?"

"Tần thiếu!" Nam nhân lập tức quỳ rạp xuống đất, "Là tôi lo lắng đàn dương cầm của cậu bị chạm hỏng!"

Lại đề cập đến hai chữ "dương cầm", dường như làm Tần Ức càng thêm không vui, giữa lông mày ann nhíu lại, ngón tay vịn trên xe lăn nắm chặt lại, giận dữ nói: "Lăn!"

Nam nhân thân thể cứng đờ, biết chính mình lại khiến Tần thiếu tức giận, lại không dám nhiều lời, đứng dậy liền "lăn"

"Tôi nói cút," Tần Ức lạnh lùng mà nghiêng mặt liếc hắn một cái, "Là cút ra khỏi Tần gia, vĩnh viễn biến mất trước mặt tôi."

"..... Tần thiếu!" Nam nhân kinh ngạc mà quay đầu, "Tôi thật sự sai rồi, cậu cho tôi thêm một cơ hội đi!"

"Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai."

Sắc mặt nam nhân chuyển từ xang sang trắng, thái dương nổi lên gây xanh, hắn hung tợn mà trừng mắt liếc nhìn Thẩm Tử một cái, cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi phòng.

Thẩm Từ cảm thấy chính mình oai uổng cực kỳ, người này rõ ràng là tự tìm đến, lại không biết xấu hổ mà trừng mắt nhìn cậu, cái loại sau lưng thì diễn võ dương oai, còn ở trước mặt Tần thiếu thì ngoan ngoãn dạ dạ vâng vâng, thì vẫn nên đuổi đi sớm một chút

Cậu đang nghĩ ngợi, thì nhìn thấy xe lăn của Tần Ức đi qua, cậu vội vàng muốn giữ anb ta lại, nói một câu cảm ơn, còn chưa kịp mở miệng, thì xe lăn đã dừng lại, nam nhân trên xe lăn đưa lưng về phía cậu, giọng nói vẫn như cũ khàn khàn: " Cậu thích dương cầm?"

Thẩm Tử sửng sốt, liều mạng gật đầu, lại nghĩ tới đối phương đưa lưng không nhìn thấy cậu, đành mở miệng: "Thích."

Thiếu niên ở đúng độ tuổi giọng nói mang theo sự trong sáng, sạch sẽ

Tần Ức không trả lời lại, ngón tay thon dài tái nhợt đặt trên tay cầm đẩy rời khỏi phòng luyện đàn.

Thẩm Từ: "......"

Lại đi rồi?

Cậu đứng tại chỗ có chút hoang mang, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy quản gia không biết đến từ lúc nào, ông nhìn cậu nở nụ cười xin lỗi: "Thật sự xin lỗi cậu, Tần thiếu vừa nảy.... dọa sợ cậu sao?"

Thẩm Từ "A" một tiếng: "Không có đâu ạ."

Bị dọa sợ thì không có, chỉ là cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.

Cậu biết Tần Ức vui buồn thất thường, nhưng vừa rồi thái độ của anh ta..... Từ đầu đến cuối không thấy anh ta nhìn cậu một cái, lúc rời đi thì lại hỏi cậu có thích dương cầm không?

Hơn nữa, vừa rồi lúc anh ta mắng người kia, hình như cố tình đè nén ngôn từ của mình, không nóng nảy giống hôm qua.

Giọng nói so với hôm qua càng khàn hơn

Trong lòng Thẩm Từ có rất nhiều nghi vấn, nhưng hiện tại Tần Ức đi rồi, cậu cũng không có cách để hỏi rõ ràng, đánh nói: "Con về phòng trước,"

"Tiểu thiếu gia xin cứ tự nhiên."

Quản gia nhìn cậu rời đi, ở nơi không ai thấy khẽ thở dài, xoay người bước về phòng ngủ của Tần Ức.

Xe lắc Tần Ức dừng ở bên cửa sổ, cửa kính đã bị dây thường xuân bám đầy, gió thổi khiến ngẫu nhiên vài chiếc lá động đậy, nhờ vậy từ khe hở một chút ánh mặt trời lọt vào phòng.

Anh chậm rãi di chuyển xe lăn, tầm mắt ngừng lại trên khuôn mặt của quản gia:" Sao tôi lại không biết thứ gì cũng có thể vào Tần gia ra oai vậy nhỉ?"

Trong giọng nói của anh còn lộ ra sự tức giận: "Kêu hắn cút."

Quản gia đương nhiên biết anh đang nói ai, liên tục hai ngày khiến Tần Ức tức giận, cả biệt thự trên dưới cũng không tìm ra người thứ hai, ông vội vàng cúi đầu, thật cẩn thận mà nói: "Nhưng cậu ta là....."

"Em họ hàng xa của tôi?" Tần Ức bỗng nhiên cười lạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển tay vịn, "Lại là chuyện tốt của Tần Tiềm đúng không? Thay tôi nói với ông ta, đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa, nếu về sau còn dám đem người đến đây, thì tôi không ngại cùng ông ấy đoạn tuyệt quan hệ cha con đâu."

Quản gia rũ mắt: "Vâng."

"Ngay cả đứa con riêng của chính mình còn không chịu nhận, vậy mà lại rất quan tâm đến con trai của họ hàng xa, thật buồn cười."

Quản gia không dám tiếp tục nói chuyện với Tần Ức -- Tần Tiềm là ba ruột của Tần Ức, cũng là chủ tịch công ty Tần gia, bên ngoài ai nấy đều gọi là "Tần tổng", nhưng trong mắt của Tần Ức thì hai chữ "Rác rưởi" tạm chấp nhận để hình dung về ông ta, thậm chí cậu còn khinh thường gọi ông ta một tiếng "cha", xưa nay cậu đều gọi thẳng tên.

Cha con Tần gia quan hệ không tốt cũnv không phải ngày một ngày hai, mọi người đã sớm thấy nhiều thành quen.

Quản gia đã theo Tần Ức rất nhiều năm, đối với tính tình của cậu đã hiểu rõ, vào lúc này ông không cần nói gì cả chỉ cần nghe là được.

Bỗng nhiên, trước khi Tần Ức hết phát hỏa, nhìn về phía ông: "Kêu "hắn" nhanh trở về."

"Hắn?"

"Ông biết tôi nói chính là ai."

Quản gia gật đầu: "Đúng vậy."

Tần Ức ngữ khí có chút hòa hoãn: "Còn có...... Dương cầm, bao lâu rồi không sử dụng?"

"Ngoại trừ hằng ngày lau chùi, đã năm tháng."

Năm tháng......

Từ lúc cậu bị tai nạn đến bây giờ, đã trôi qua lâu như vậy.

Sống lưng căng chặt của Tần Ức dần dần thả lỏng xuống tựa lưng vào xe lăn, giữa lông mày cậu hiện rõ sự mệt mỏi: "Tìm người dạy cầm,điều âm, sau đó....."

Quản gia đoán được ý đồ của cậu: "Là cho Thẩm tiểu thiếu gia dùng sao?"

Tần Ức trầm mặc.

Tần thiếu trầm mặt chứng tỏ là ngầm thừa nhận, quản gia lập tức nói:" Tôi hiểu rồi, tôi liền đi chuẩn bị."

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại, Tần Ức mệt mỏi tựa xe lăn chốt lát, chậm rãi vươn tau, từ đầu giường cầm lấy một quyển sách.

Từ chỗ đánh dấu sách đang kẹo một mảnh giấy
Một trương bị cẩn thận tẩy sạch, triển bình, phiếm hơi hơi ánh sáng trong suốt plastic giấy gói kẹo.
Mảnh giấy được rửa sạch cẩn thận, vuốt than

Tựa hồ là cái loại này trên thị trường nhất thường thấy trái cây đường ăn xong sau dư lại, bình thường đến không nên xuất hiện ở chỗ này.

Hắn đầu ngón tay ở giấy gói kẹo bên cạnh nhẹ nhàng xẹt qua, giống ở âu yếm cái gì trân quý đồ vật giống nhau, lại đem thư một lần nữa hợp hảo, thả lại tại chỗ.

Thẩm Từ......

*

Thẩm Từ trở lại chính mình phòng, cả buổi sáng đều có chút không tập trung.

Cậu để ý thái độ của Tần Ức có chút lạ, vốn định đợi tới bữa trưa cậu tranh thủ cơ hội thử xem lại thái độ của Tần Ức, quả nhiên Tần Ức không xuống phòng ăn vẫn là đưa cơm lên phòng cho anh ta.

Thẩm Từ đành phải kiếm cơ hội khác, thẳng đến buổi chiều, quản gia gõ cửa phòng cậu.

"Thẩm tiểu thiếu gia," quản gia nho nhã lịch sự mà nói, "Phòng luyện đàn và đàn dương cầm đã chuẩn bị xong, cậu có thể tùy ý sử dụng."

Thẩm Từ ngạc nhiên, còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm: "Cái gì? Đàn dương cầm? Chuẩn bị cho con?"

"Đúng vậy, Tần thiếu đã phân phó, từ nay về sau đàn dương cầm ở biệt thự cậu có thể sử dụng bất cứ lúc nào."

Thẩm Từ kinh ngạc mở to mắt, thực sự bị hạnh phúc bất ngờ đánh tới không kịp đỡ.

Có thể sử dụng dương cầm bất cứ lúc nào?

Cho nên, lúc buổi sáng Tần Ức hỏi cậu có thích dương cầm hay không, cậu trả lời có, nên đối phương liền cho cậh quyền sử dụng dương cầm sao?

Này này này...... Tần thiếu đối với cậu cũng rất tốt quá đi!

Một người tốt như vậy, sao có thể là phản diện, sao có thể đem nhân vật chính cầm tù rồi tra tấn đến chết được? Nhất định là nguyên tác lừa cậu!

Cậu vội vàng cảm ơn quản gia, bởi vì kích động quá mức, nên cậu gấp đến không chờ được, cậu liền đi tới phòng luyện đàn, nhìn cửa phòng bên cạnh đóng chặt lại là phòng ngủ của Tần Ức, cậu mới bình tĩnh lại.

Tần thiếu còn chưa ra ngoài.

Quản gia nói anh ta luôn nhốt bản thân trong phòng, rất ít khi ra khỏi phòng, như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?

Cậu do dự một chút, vẫn là hiện tại không dám quấy rầy, cậu cùng quản gia đi vào phòng luyện đàn, liền nhìn thấy hai cây đàn vào buổi sáng còn được phủ một lớp chống bụi bây giờ đã được lấy ra, thân đàn không nhiễm một hạt bụi, mọi thứ đã chuẩn bị xong và vào trạng thái chờ được sử dụng.

Thẩm Từ ngừng thở, đi đến trước đàn dương cầm, cậu ngồi xuống ghế -- đàn dương cầm thực sự là quá lớn, hẳn là loại chuyên dùng cho cái buổi diễn tấu lớn, đàn dương cầm lớn như vậy có thể diễn tấu ra âm sắc thêm phần pphong phú, nhưng đồng thời giá cả cũng càng mỹ lệ.

Cậu có nỗ lực cả đời cung không có khả năng mua nổi món đồ này.

Tần Ức cư nhiên đem nhạc cụ quý giá như vậy cho cậu sử dụng......

Thẩm Từ cực kỳ khẩn trương, ngón tay đặt trên phím đàn, chậm chạp không dám ấn xuống, nhịp tim chưa bao giờ đập nhanh đến như vậy. Hồi lâu, cậu ngẩng đầu lên, tiểu tâm dò hỏi: "Con ở chỗ này đánh đàn, sẽ không làm ồn đến anh ấy sao?"

"Cậu cứ yên tâm," quản gia kiên nhẫn giải thích nói, "Phòng luyện đàn này được làm đặc thù cách âm, âm thanh quá lớn sẽ không truyền ra ngoài, mặc dù có thì cũng không sao, Tần thiếu thích âm thanh của dương cầm."

Thích âm thanh của dương cầm?

Quản gia lại không hề nhiều lời, ông rời khỏi phòng luyện đàn, cũng tiện tay đóng cửa phòng: "Nếu cậu có yêu cầu gì thì có thể tìm tôi."

Thẩm Từ thở ra một hơi, chậm rãi thả lỏng cơ thể, rốt cuộc cũng ấn xuống một phím đàn thử âm thanh, cậu ngẩng đầu nhìn về phía kệ đỡ bản nhạc.

Cậu vốn dĩ cho rằng bản nhạc này là ai đó tiện tay để lên, nhưng cậu nhìn kỹ lại thì phát hiện không nằm trong những bản nhạc mà cậu biết, mà là -- bản nhạc gốc của Tần Ức trước kia sáng tác ra.

Da đầu Thẩm Từ nứt ra, thiếu chút nữa cậu từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, cậu như thế nào cũng không nghĩ đến bản thân mình thật sự may mắn khi nhìn thấy bản nhạc này, cậu vẫn còn nghĩ là bản thân mình chắc chắn là đang nằm mơ.

Cho nên, đây là bản nhạc mà Tần Ức cố ý chuẩn bị cho cậu?

Do hôm qua anh ấy thấy được bản nhạc sao chép trăm ngàn chỗ hở à?

Như vậy, lúc Tần Ức nói "Không có một tiết nào đúng", cũng không phải muốn mỉa mai cậu, chỉ muốn biểu đạt cho cậu hiểu "Bản nhạc của cậu quá nhiều chỗ sai, tôi chỗ này có bản gốc" sao?

Người nam nhân này thật đúng là......

Thẩm Từ tâm tình phức tạp, cậu hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, cậu nhìn qua bản nhạc gốc, rất nhanh liền nhớ đại khái bản nhạc.

Nhớ nhanh bản nhạc, đây là bị "Không có tiền" bức ra sở trường đặc biệt.

Trước khi xuyên sách, vì nghèo cậu luôn cắt xén tiền cơm của bản thân hết mức có thể, nên mới để dành đủ tiền cho một giờ luyện đàn.

Bởi vậy, thời gian cậu tiếp xúc với bản nhạc nhiều hơn so với tiếp xúc với đàn dương cầm, bản nhạc thì tùy ý lúc nào xem cũng được, đàn thì không phải lúc nào cũng được. Dần dà, trình độ đọc bản nhạc của cậu thuần thục hơn mọi người, thậm chí đạt tới trình độ "Liếc mắt một cái đã nhớ", cậu còn đem bản nhạc diễn thử trong đầu vô số lần, để khi chân chính ngồi trước đàn dương cầm, cậu có thể tiết kiệm được thời gian quý giá.

Đàn dương cầm đã yên lặng lâu rồi, rốt cuộc một lần nữa trong tay thiếu niên diễn tấu ra những âm thanh duyên dáng, nhưng bởi vì khẩn trương, lần đầu tiên đàn vẫn là đàn sai không ít âm tiết.

Tim cậu kịch liệt đánh trống reo hò lúc đầu cũng dần dần bình tĩnh xuống khi âm thanh đàn vang lên, cảm giác quen thuộc với đàn dương cầm không sai biệt mấy, ở lần đàn thứ hai, đã thập phần trôi chảy.

Nói cũng kỳ quái, hắn trước kia rõ ràng chỉ đạn quá cầm hành lập thức dương cầm, lại ở ngắn ngủn một chi khúc thời gian thích ứng trước mặt này giá tam giác dương cầm, hơn nữa có loại mạc danh quen thuộc cảm, giống như ở nơi nào đạn quá.

Nói cũng kỳ quái, trước khi cậu rõ ràng chỉ thực hành đàn dương cầm loại hình hộp chữ nhật*, nhưng với thời gian ngắn cậu liền thích ứng với đàn dương cầm tam giác**, hơn nữa lại có cảm giác quen thuộc, giống như đã từng đàn qua ở nơi nào đó. 

* Đàn dương cầm loại hình hộp chữ nhật

** Đàn dương cầm loại tam giác

Là ký ức cơ bắp của cơ thể này sao?

Nguyên chủ đã từng học đàn nên chắc loại đàn cũng không khác gì đàn Tần Ức dùng, chính là kích thước nhỏ hơn, lúc ấy cũng là tốn nhiều tiền để mua nhưng sau này nguyên chủ lại không học, hơn nữa gia cảnh lại xảy ra biến cố, dương cầm cuối cùng bị ba nguyên chủ bán đi..... Không hỏi qua ý kiến từ cậu ta.

Thẩm Từ đàn xong bản nhạc lần thứ hai, bởi vì lúc đàn căng chặt cơ, nên cảm giác cơ thể có chút cứng, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục, ai ngờ vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy cửa phòng không biết từ khi nào lại mở ra.

Tần Ức ngồi trên xe lăn dừng ở cửa.

Thẩm Từ nháy mắt cứng đờ, như là đang trộm chép bài tập thì bị thầy giáo phát hiện tại chỗ, cử động cũng không dám.

Cậu nghe được Tần Ức nói: "Đứng lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy