Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Từ nhanh chóng từ ghế đứng lên.

Phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ chính mình đã chọc tức Tần Ức, đối phương muốn đuổi cậu đi, vội vàng xin lỗi: "Xin, xin lỗi! Có phải tôi đàn khó nghe lắm không...."

Tần Ức cũng không để ý tới cậu, chỉ điều khiển xe lăn đi tới trước mặt cậu, vặn xoay nút ở ghế đàn, điều chỉnh ghế cao một tí: "Ngồi."

Thẩm Từ: "......"

Cho nên, bảo cậu đứng lên chỉ là giúp cậu điều chỉnh độ cao của ghế thôi sao?

Hại cậu khẩn trương một trận.

Cậu thở một hơi, một lần nữa ngồi xuống, ngón tay để hờ trên phím đàn.

Đàn dương cầm này quá mức quý giá, cậu căn bản không dám chạm loạn vào, mặc dù vừa rồi đã ý thức được độ cao của ghế không thích hợp, nhưng vẫn như cũ không dám điều chỉnh.

Tần Ức nhìn cậu, giữa mày hơi hơi nhăn lại: "Cậu căng thẳng."

Thẩm Từ nuốt nước bọt, trong tâm nhủ rằng cậu đang dùng dương cầm của thần tượng, còn ở cùng một chỗ với thần tượng, thì có thể nào mà không căng thẳng?

Thần tượng còn là vị hôn phu của cậu.

Cậu không chỉ căng thẳng, mà tim cậu như muốn nhảy ra ngoài.

Tay Tần Ức dừng ở trên vai cậu, nhéo nhéo cánh tay đơn bạc của thiếu niên: "Thả lỏng."

Thẩm Từ bị hắn chạm vào, khiến cậu càng khẩn trương.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẹ cậu, cậu chưa từng bị người khác chạm vào như vậy, học sinh cao trung có tâm lý đua đòi, cảm thấy cậu nghèo, sợ chạm vào cậu một chút sẽ liền dính mùi nghèo, nên liên hợp cô lập cậu, không ai tình nguyện muốn tiếp xúc với cậu.

Hiện tại cậu bị Tần Ức nhéo như vậy, chỉ cảm thấy nửa người không thể động đậy.

Tần Ức nhìn thấy lưng cậu căng cứng, mày nhíu càng chặt hơn: "Cậu rất sợ tôi?"

"A, không có!" Thẩm Từ vội nói, "Chỉ là..... Có chút khẩn trương."

Tần Ức không nói gì nữa, tay đặt trên vai cậu dần hạ xuống, bàn tay di chuyển từ sống lưng đến bên hông cậu, giống như đang kiểm tra tư thế ngồi của cậu có thẳng hay chưa.

Thẩm Từ ngừng thở, bất thình lình tiếp xúc thân mật như vậy khiến cả người cậu tê dại, thở mạnh cũng không dám.

Bình tĩnh bình tĩnh, Tần thiếu chỉ muốn giúp cậu điều chỉnh tư thế thôi, huống chi Tần Ức lại là vị hôn phu của cậu, có cái gì mà không thể chạm vào?

Thẩm Từ cứ như vậy mà an ủi bản thân, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, ngay sau đó cậu cảm giác đối phương bao lại tay mình.

Thân thể thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn phát triển, tay so với người trưởng thành nhỏ hơn một vòng, tay Tần Ức có thể hoàn toàn bao trùm tay cậu.

Thẩm Từ tầm mắt dừng trên tay đối phương, bởi vì cái chạm này mà khiến cậu lắp bắp kinh hãi.

Tay thực lạnh

Cũng rất gầy.

Lúc trước cậu vẫn không có chú ý, cũng không có cơ hội để chú ý, hiện tại mới phát hiện người này bệnh đến gầy ốm, cũng bởi vù gầy, nên mười ngón tay càng thêm thon dài, khớp xương càng thêm rõ ràng, kết hợp lại khiến gân cổ tay thêm rõ ràng.

Tầm mắt cậu tiếp tục nhìn xuống, phát hiện cánh tay đối phương mơ hồ có vết sẹo.

Là dấu vết do tai nạn xe cộ để lại sao?

Cậu còn không kịp nhìn kỹ, thì Tần Ức đã giúp cậu điều chỉnh xong động tác tay, thu tay lại: "Tiếp tục."

Thẩm Từ nháy mắt hoàn hồn, ý thức được hắn nói "Tiếp tục" hẳn là "Tiếp tục đàn", cậu do dự một chút, thật cẩn thận hỏi: "Cái kia.... Tôi đàn bản nhạc này không có sao đi?"

Bản nhạc này đã được người ngoại quốc mua quyền diễn tấu, tuy rằng Tần Ức đem bản nhạc tại chỗ này cho cậu dùng, nhưng vẫn là hỏi qua một chút cho an toàn.

"Được," Tần Ức nói, "Tự luyện tập, thì có thể."

Nghe hắn nói vậy, Thẩm Từ liền yên tâm hoàn toàn, cậu hít sau vài lần, lần thứ ba đàn bản nhạc này.

Toàn bộ quá trình Tần Ức không có chen ngang cậu, thẳng đến kết thúc, Thẩm Từ thật cẩn thận mà nhìn về phía hắn, chờ mong hắn đánh giá.

Tuy rằng biết hơn phân nửa sẽ bị phê bình không đáng một đồng, nhưng nội tâm vẫn có một chút không thực thế mà chờ mong, hy vọng hắn có thể..... khen cậu một chút.

Cho dù một câu cũng được.

Tần Ức trầm mặt rất lâu, rốt cuộc cũng khàn khàn giọng mà mở miệng nói: "Trước kia cậu đã học bao lâu?"

Thẩm Từ nghe vậy, trong lòng rơi cái độp, cảm thấy đối phương có thể ngại giùm bản thân cậu khi nghe cậu đàn đến mức khó nghe như vậy, nên đã tự cấp cho cậu một bậc thang bước xuống, đành phải căng da đầu nói: "Ba.... ba năm."

Ba năm, đây là thời gian nguyên chủ học đàn dương cầm.

Nếu tính về cậu, thì một giờ lâu lâu mới tới luyện tập, cho dù thêm một giờ nữa cũng không bằng ba năm của nguyên chủ tới trường luyện tập.

Cậu khẩn trương mà nuốt nước bọt: "Tôi có phải.... đàn rất kém không?"

Tần Ức nâng mắt nhìn, rốt cuộc cũng cùng cậu đối mắt, khác với ngày hôm qua, hiện tại ánh mắt của hắn cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ bởi vì nhắc đến đề tài "Dương cầm", hết thảy vấn đề về thân thể cùng với tâm lý đều tạm thời đi xa, ngón tay hắn gõ gõ trên tay vịn: "Không, cậu rất có thiên phú, nhưng ba năm quá ngắn, như vậy không đủ."

Rất có...... Thiên phú?

Thẩm Từ ngẩn ngơ, cậu dùng sức mà chớp chớp mắt, cơ hồn không thể tin được tai mình.

Tần Ức khen cậu?

Tần Ức thật sự khen cậu?!

Giống như bị vui sướng quá mức rõ ràng trên mặt của thiếu niên lây nhiễm, trước giờ thiên tài bủn xỉn cho lời khích lệ giờ lại càng nói nhiều thêm lời cổ vũ: "Bản nhạc của tôi rất khó, có thể đàn hai lần đã trôi chảy, đến lần thứ ba thì đã thuần phục, thì xác thật cậu rất có thiên phú."

Thẩm Từ ngừng thở, hạnh phúc đến sắp ngất đi rồi.

Ngực cậu kịch liệt phập phồng, ánh mắt xinh đẹp hưng phấn đến sáng rọi: "Tần thiếu, cậu có thể......."

Tần Ức nhíu mày.

Thẩm Từ thấy hắn nhíu mày, bởi vì kích động mà cậu nói năng lộn xộn bộ não liền bình tĩnh suy nghĩ —— là không thích cách xưng hô sao?

Cậu cắn môi một chút, hiện tại cậu phi thường cẩn thận hỏi: "Tôi nên...... xưng hô với anh như thế nào?"

Đối phương không nói lời nào, cậu đành phải từng bước từng bước thử: "Tần Ức? Tần Ức ca? Hay là..... Ca ca?"

Cũng không thể gọi là thúc thúc đi.

Kêu lão công thì càng không được, bọn họ còn chưa lãnh chứng đâu.

Tần Ức nghe hai chữ "Ca ca" kia , bỗng nhiên hoảng một chút.

Ca ca......

Hắn bao lâu rồi không nghe được xưng hô này?

5 năm? Mười năm? Tựa hồ rất lâu rồi.

Hình ảnh trong nơi sâu thẳm của ký ức cùng với gương mặt thiếu niên trước mặt dần xếp trồng lên nhau, làm hắn không nhịn đượn hầu kết lăn lên lăn xuống, phát ra một tiếng: "Ân."

Thẩm Từ sửng sốt.

"Ân" là có ý tứ gì? Rốt cuộc là "Ân" cái nào?

Cậu chớp chớp mắt: "Ca ca?"

Vài giây sau, cậu nghe được Tần Ức phát ra một tiếng nhỏ hơn: "Ân."

Thì ra Tần thiếu thích người khác kêu hắn là ca ca.

Ngoài ý muốn biết được sở thích của Tần Ức khiến Thẩm Từ có chút hưng phấn, cậu theo bản năng mà nắm lấy tay đối phương: "Vậy, ca ca có thể dạy em đánh đàn được không?"

Trên cổ tay truyền đến nhiệt độ do người chạm vào, Tần Ức rũ mắt xuống, nhìn đến đầu ngón tay trắng nõn của thiếu niên, móng tay được chăm sóc cẩn thận có chút sáng bóng, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, như bản thân của thiếu niên.

Hắn nhìn đến cặp mắt như nai con vừa khẩn trương vừa tràn ngập sự mong đợi đang nhìn chính mình, khoảng cách hai người rất gần nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được sự kích động của thiếu niên mà hô hấp càng nhanh hơn.

Thẩm Từ giống như không bài xích hắn.

Thậm chí sẽ chủ động chạm vào hắn.

Giống như bị cảm xúc của thiếu niên lây nhiễm, sắc mặt của Tần Ức có chút thay đổi: "Vì cái gì."

"Dạ?"

"Vì cái gì muốn tôi dạy cho cậu, với thiên phú của cậu, tự đàn tiêu khiển vậy là đủ rồi."

"Không phải tiêu khiển," Thẩm Từ bỗng nhiên nâng giọng lên, "Em muốn...... Em muốn vào học viện âm nhạc!"

Cậu nói xong lời này, nháy mắt liền tỉnh ngộ, hối hận không kịp mà che kín miệng mình.

Hỏng rồi hỏng rồi.

Tần Ức vừa mới khen cậu có thiên phú xong, cậu liền nói "Muốn vào học viện âm nhạc" loại này là không biết tự lượng sức mình mà nói ra, nhất định sẽ khiến đối phương cảm thấy cậu mắt cao hơn đầu, vừa khen liền bay cao.

Cậu như thế nào mà có thể ở trước mặt Tần Ức nói ra lời như vậy!

Thẩm Từ xấu hổ đến không có chỗ dung thân, cảm thấy đối phương sẽ sinh khí, ai ngờ cảm xúc Tần Ức cũng không thay đổi, chỉ hỏi: "Cậu còn học cao trung?"

"A," Thẩm Từ xấu hổ mà gãi gãi thái dương, "Đúng vậy, vốn dĩ năm nay hẳn là cao trung tốt nghiệp, nhưng phía trước bởi vì sinh bệnh tạm nghỉ học một năm, cho nên...... Khai giảng mới thượng cao tam."

"A," Thẩm Từ xấu hổ mà gãi gãi thái dương, "Đúng vậy, vốn dĩ năm nay là tốt nghiệp cao trung, nhưng trước kia vì sinh bệnh nên tạm nghỉ học một năm, cho nên.... khai giảng mới là cao tam*."

*bậc Cao Trung = THPT ở VN:

Cao nhất: Lớp 10

Cao nhị: Lớp 11

Cao tam: Lớp 12

"Sinh bệnh?" Tần Ức giữa mày nhăn lại, "Bệnh gì?"

Thẩm Từ dừng lại.

Bệnh gì?

Cậu cũng không biết a!

Trong nguyên tác chỉ nói vai chính thụ vì bị bệnh nên tạm nghỉ học một năm, lại chưa nói là bệnh gì, cậu lại không có ký ức của nguyên chủ, bị Tần Ức hỏi như vậy, nháy mắt choáng váng.

Trong lòng cậu hoảng loạn cực kỳ, ậm ừ nửa ngày, mới ấp a ấp úng mà nói: "Em cũng..... không nhớ rõ, lúc ấy đầu óc mê mang......"

Tần Ức thấy ánh mắt cậu trốn tránh, rũ mắt xuống, cũng không cố truy vấn, chi nói: "Một năm không đủ."

Thẩm Từ một lần nữa nhìn về phía hắn.

"Cậu tưởng rằng một năm là cậu có thể đuổi kịp với người bỏ ra mười năm luyện tập à, chỉ dựa vào thiên phú thôi cũng không đủ, cậu phải nỗ lực hơn người khác gấp mười lần, cậu có thể làm được không?

Tần Ức thanh âm rất thấp, mang theo một chút nghẹn ngào không rõ nguyên nhân, Thẩm Từ nhìn vào mắt hắn, bỗng nhiên cậu bị ngữ khí bình tĩnh cùng ánh mắt cổ vũ của hắn, nội tâm hoảng loạn cũng dần bình tĩnh lại, khôi phục một ít tự tin.

Tần thiếu không có sinh khí, cũng không mắng cậu suy nghĩ ảo huyền, chỉ hỏi cậu có thể kiên trì hay không.

Như là vì không cô phụ hắn kỳ vọng, Thẩm Từ buột miệng thốt ra: "Có thể, ta có thể."

Giống như không muốn phụ lòng sự kỳ vọng của hắn, Thẩm Từ buột miệng thốt ra: "Có thể, em có thể."

Thi đậu học viện âm nhạc, là ước mơ từ bé của cậu.

Nhưng vì gia cảnh nên cậu không dám tiếp tục ước mơ, sau khi mẹ cậu qua đời, cậu chỉ có thể ở cùng nhà với dì nhỏ, nhưng dì nhỏ cũng có con trai của mình, có thể cung cấp giúp cậu đi học là may mắn lắm rồi, nên cậu không dám nói ra bản thân muốn học âm nhạc, muốn mua đàn dương cầm.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ cậu sẽ nghe theo lời dì nhỏ, chọn nguyện vọng là làm hộ lý.

Cậu chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó, ước mơ không thể thực hiện của cậu lại gần cậu tới mức chỉ cần giơ tay ra là có thể với tới.

Tần Ức không nói gì nữa, chỉ trầm mặc rũ mắt xuống, Thẩm Từ nháy mắt liền hiểu, đứng dậy, muốn đem hắn từ xe lăn đỡ lên ghế trước đàn dương cầm.

Tần Ức nhìn thiếu niên đang vươn tay về phía hắn, rốt cuộc vẫn không tiếp tay cậu, thấp giọng nói: "Không cần."

Hắn chậm rãi chống tay vịn, có chút cố hết sức mà đem bản thân dinh chuyển lên ghế.

Thẩm Từ thấy hắn lại gần, theo bản năng lui về phía sau nhường vị trí cho hắn, lại vừa lơ đãng đụng phải dương cầm, thân thể mất thăng bằng ngã về phía trước, trực tiếp ngã vào lòng Tần Ức.

Trong lúc hoảng loạn, thân thể theo bản năng duỗi tay chống đỡ, lại như thế nào mà chống vào chân đối phương, Tần Ức duỗi tay nâng một cánh tay khách của cậu, không làm cậu tiếp tục ngã về phía trước.

Thẩm Từ cảm giác bản thân chỉ kém một chút là biểu diễn "Nhào vào lòng ngực", lại nghĩ tới đối tượng cậu nhào vào lòng ngực lại là Tần Ức, gương mặt cậu nháy mắt đỏ lên, cuống quít dời tay mình, khẩn trương nói: "Thực xin lỗi! Em có làm đau anh không?"

Nếu bị đè vào chân như vậy thì người bình thường có lẽ đã to tiếng, nhưng Tần Ức đến đôi mắt cũng không chớp một cái, chỉ nỏi: "Ngồi đi."

Ghế đàn là loại ghế dành cho hai người, nên lúc bọn họ ngồi xuống còn khá dư dả, Thẩm Từ ngồi bên cạnh hắn, nhìn xuống đôi chân thon dài nhưng vẫn không nhúc nhích của hắn, không cầm lòng mà nắm chặt năm ngón tay, trong tâm cũng loạn lên.

Không có cảm giác sao?

Quản gia từng nói "Khôi phục không được bao nhiêu", là một chút cũng không có khôi phục?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy