Chương 1-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc là ngôi sao dựa vào gương mặt để kiếm sống, thật ra cũng có thể nói là cậu có một gương mặt đơ, nhưng không biết vì sao mà fan của cậu lại thích gương mặt ấy, cho nên mới nói, giới giải trí là một nơi thần kỳ, vài năm trước, tiền chính là đạo lý, nhưng hiện tại đều lấy mặt ra để nói chuyện, chỉ cần dáng vẻ đẹp thì cũng có thể kiếm được mấy chục vạn.

Điền Chính Quốc không có đam mê trong ngành này, cậu vào giới giải trí chủ yếu là vì Kim Thái Hanh.

Cậu và Kim Thái Hanh có thể được xem là kết hôn theo hợp đồng, lúc ấy chỉ thuận miệng nói giỡn là muốn làm diễn viên, kết quả lại bị Kim Thái Hanh xem là sự thật, thỉnh thoảng cậu thấy mình ở trên TV, với gương mặt đơ đó thì đã muốn bỏ trốn không gây hại cho ánh mắt mọi người nữa, nhưng Kim Thái Hanh lại tìm công việc cho cậu, cậu cũng ngại ngùng khi nói mình muốn đổi ý.

Mấy ngày nay vừa mới quay xong một bộ phim, Điền Chính Quốc có thể về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, trong nhà chỉ có quản gia và một dì giúp việc, Điền Chính Quốc thả hành lý xuống sàn, cậu muốn ngủ một giấc nhưng mà nhìn thời gian thì quyết định chuẩn bị vài món ăn trước.

Kim Thái Hanh thích đồ ngọt, chút sở thích ấy không hề phù hợp với ngoại hình cao lớn và lạnh lùng của anh chút nào, tuy rằng khả năng diễn xuất của Điền Chính Quốc tệ hại nhưng mà cậu lại làm đồ ngọt rất ngon.

"Tiểu Điền, thiếu gia đã về rồi." Quản gia ở bên ngoài phòng bếp gọi cậu, cậu lên tiếng: "Dạ." Rồi đem bánh ngọt dâu tây mà mình vừa mới làm ra ngoài.

Kim Thái Hanh đang cởi áo khoác, Điền Chính Quốc đặt bánh ngọt lên bàn rồi đi qua nhận lấy tây trang của anh: "Sao về sớm vậy?"

"Ừ, không có chuyện gì làm."

Điền Chính Quốc oán thầm: Không có chuyện gì làm mới lạ.

Treo áo khoác của Kim Thái Hanh lên giá, Điền Chính Quốc đi đến bàn ăn, Kim Thái Hanh nhìn thấy bánh ngọt thì nhíu mày: "Em về mà không chịu nghỉ ngơi trước sao?"



Điền Chính Quốc không biết vì sao anh lại hỏi chuyện này, nhưng mà thấy anh có vẻ không vui thì quyết định lừa gạt anh một chút: "Khi về đã ngủ một lát rồi mới làm."

Kim Thái Hanh tháo cà vạt không nói gì, Điền Chính Quốc lại rót cho Kim Thái Hanh một ly sữa với độ ngọt rất đậm rồi mới ngồi xuống đối diện chuẩn bị ăn bánh ngọt cùng nhau, cậu còn chưa kịp lấy nĩa ăn thì đã thấy Kim Thái Hanh cúi đầu ăn từng miếng bánh ngọt cho đến khi ăn hết. Điền Chính Quốc cầm nĩa ăn, vẻ mặt kinh ngạc, một tháng không gặp, hình như sức ăn của Kim thiếu gia lại lớn hơn rồi, rõ ràng là cậu làm phần cho hai người, sao anh lại không chừa cho cậu chút gì chứ?

Buổi tối, Điền Chính Quốc ngồi trong phòng đọc kịch bản, Kim Thái Hanh thì đang tắm rửa, cậu nhìn nhìn thời gian rồi đặt kịch bản sang bên cạnh, chuẩn bị này nọ, vài phút sau Kim Thái Hanh mặc áo ngủ rời khỏi phòng tắm.

Trên tay Điền Chính Quốc vẫn còn cầm dầu bôi trơn và bao cao su, cậu sửng sờ nhìn Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nhìn lướt qua mấy thứ trên tay cậu, không nói gì mà cầm lấy tạp chí ở đầu giường.

Điền Chính Quốc suy nghĩ xem từ khi mình về đến giờ có làm gì chọc giận anh hay không, kết quả là không có đầu mối, cậu đặt dầu bôi trơn và bao cao su sang bên cạnh, sau đó ngồi xuống giường hỏi: "Hôm nay không làm hả?"

Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm tạp chí, Điền Chính Quốc thấy anh không có ý gì thì quyết định không hỏi nhiều, im lặng chui vào ổ chăn chuẩn bị đi ngủ, khi cậu mơ màng sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nấc do ăn quá no...

Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc thức dậy chuẩn bị bữa sáng, nấu cháo bốn mươi phút, lại luộc thêm mấy quả trứng, còn tri kỷ mà tách lòng đỏ trứng gà, lại gắp dưa chua đã được làm từ trước vào trong dĩa.

Sau khi Kim Thái Hanh rời giường liền nhìn thấy bữa sáng đã được làm xong, anh nhìn xung quanh nhưng không thấy Điền Chính Quốc, nhìn chằm chằm chén cháo vẫn còn nóng hổi trên bàn rồi uống sạch trong hai ba muỗng, cuối cùng cũng tìm được lý do hoàn mỹ mà đi vào phòng bếp, kết quả là không có ai.

Kim Thái Hanh mất hứng đặt mạnh cái chén lên bàn, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một bóng người, anh lập tức cầm chén cháo bước nhanh ra ngoài, ngồi xuống bàn ăn, còn cầm lấy một tờ báo giả vờ nghiêm túc.

Điền Chính Quốc từ bên ngoài đi vào nhìn thấy chén cháo không thì liền hỏi: "Ăn thêm không?"

Kim Thái Hanh gật gật đầu, tiếp tục xem báo, Điền Chính Quốc cầm chén cười: "Ăn thêm nửa chén cháo đi, hôm qua anh ăn nhiều quá, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết lúc nào mình sẽ no sao?"

Bàn tay cầm tờ báo của Kim Thái Hanh run lên, chết cũng không thừa nhận: "Không thể nào."

Điền Chính Quốc không vạch trần, nhưng mà vẫn múc hơn nửa chén cháo: "Hôm nay anh không đi làm hả?"

"Nghỉ ngơi."

"Nhưng hôm nay không phải ngày nghỉ mà."

Kim thiếu gia buông tờ báo xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh là ông chủ, không thể kiểm soát thời gian nghỉ ngơi của mình sao?"

Điền Chính Quốc nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì cố nén không cho mình cười ra tiếng: "Chẳng lẽ, là vì muốn ở chung với em?"

Điền Chính Quốc nhìn anh, nhìn vẻ mặt 'em nghỉ ngơi thì anh nghỉ ngơi' đó, cuối cùng cũng không nhịn cười được: "Được rồi, là em muốn ở chung với anh, hôm nay chúng ta ở nhà xem phim được không?"

Đối với đề nghị của cậu, Kim thiếu gia rất là vừa lòng, sau đó hai người liền ngồi trên sô pha xem vài bộ phim, những ngày an nhàn thế này không có nhiều lắm, hai người sẽ thảo luận vài câu về nội dung bộ phim, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh kết hôn năm năm, cậu vẫn biết hai người trong lúc đó đã có tình cảm, không dám nói là có yêu hay không, nhưng ít nhất là có tôn trọng lẫn nhau, và có lẽ là còn thích nữa.

Cơm trưa là do dì giúp việc làm, nhưng mà Kim Thái Hanh ăn không được nhiều cho lắm, anh nhìn đồng hồ rồi nói với Điền Chính Quốc: "Lát nữa em làm bánh ngọt đi, cái loại như hôm qua."

Điền Chính Quốc ăn cháo, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ: "Hôm qua ăn nhiều như vậy rồi mà hôm nay anh vẫn còn muốn ăn hả?"

"Ừ."

"Anh sắp ba mươi rồi đó, có biết là không được ăn quá nhiều đồ ngọt hay không hả?"

"Em làm đi, làm xong thì bỏ trong tủ lạnh."

"Vì sao không đợi đến khi nào ăn thì làm."

Kim thiếu gia không nói gì, vẻ mặt mất hứng nhìn Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc sợ nhất là dáng vẻ này của anh, vì vậy lập tức thoả hiệp: "Được rồi, em làm."

Kim Thái Hanh vừa lòng gật đầu: "Phải giống y đúc như ngày hôm qua, một bước cũng không được sai."



"Dạ dạ dạ."

Tuy rằng không biết vì sao Kim thiếu gia lại hứng thú như thế nhưng cậu vẫn bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm bánh ngọt, Kim Thái Hanh giống như thần giữ cửa đứng theo dõi cậu, bận rộn cả buổi trưa, Điền Chính Quốc mới đưa bánh ngọt đã làm xong đến trước mặt anh: "Chỉ được ăn một phần, còn lại để tủ lạnh mai ăn."

Kim thiếu gia lẳng lặng nhìn bánh ngọt, anh chỉ đồng hồ trên tường, Điền Chính Quốc không hiểu.

Kim Thái Hanh nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của cậu thì liền giải thích: "Hôm qua em gạt anh."

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt: "Em gạt anh cái gì?"

Kim thiếu gia nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng: "Hôm qua em nói em ngủ một lát rồi mới làm bánh ngọt, nhưng mà so với thời gian lúc này thì hôm qua em không có ngủ."

Cuối cùng thì Điền Chính Quốc cũng hiểu được hôm qua anh kỳ lạ ở đâu, cậu nhịn cười ngồi đối diện Kim Thái Hanh: "Ông chủ Kim, Kim thiếu gia, Kim Thái Hanh, sao anh biết em bay chuyến nào? Em chỉ nói cho anh biết là hôm qua em sẽ về chứ không nói sẽ về lúc nào mà, anh lén lút chú ý lịch trình của em sao?"

Sắc mặt Kim Thái Hanh thay đổi: "Không có."

Điền Chính Quốc nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của anh thì rất vui vẻ, cậu lấy quả dâu tay trên bánh ngọt bỏ vào miệng, đột nhiên đứng lên hôn Kim Thái Hanh, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở đôi môi mỏng của anh đẩy dâu tây qua: "Cám ơn anh, hôm qua tan làm sớm vì em."

Kim thiếu gia được đút dâu tây, cảm thấy hình như mình bị lép vế, anh chỉ muốn Điền Chính Quốc giải thích chuyện hôm qua cậu nói dối anh, nhưng mà hình như mọi thứ phát triển không như anh muốn, anh tạm thời không hỏi nữa, chỉ có thể đảo khách thành chủ quấn quýt lấy đầu lưỡi kia.

Chương 2

Kim Thái Hanh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày thì bị thư ký mời đi làm, Điền Chính Quốc thắt cà vạt cho anh rồi tiễn ra tận cửa, Kim thiếu gia vừa đi được một bước thì ngừng lại, Điền Chính Quốc nhìn anh một lát rồi kiễng chân hôn anh: "Bữa trưa có cần em đưa qua không?"

Kim Thái Hanh từ chối: "Không cần, công ty xa như vậy, em ở nhà nghỉ ngơi đi."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Được rồi, vậy không đi."

"..."

Điền Chính Quốc nhìn đồng hồ rồi đẩy anh: "Còn không mau đi đi, ông chủ là có thể tuỳ tiện đi trễ sao?"

Kim Thái Hanh thầm mắng cái miệng của mình, sau đó không tình nguyện đi làm.

Bình thường Điền Chính Quốc không có hứng thú gì, Kim Thái Hanh vừa đi làm thì cậu liền không biết nên làm gì, quyết định đăng bài lên Weibo, thật ra cũng không có gì để đăng, suy nghĩ một lát rồi gửi hình ảnh bánh ngọt đã làm hai ngày trước.

Điền Chính Quốc: Bánh ngọt hôm trước làm, đáng yêu không?

Sau khi đăng bài xong, Điền Chính Quốc liền tiếp tục xem phim, bốn mươi phút sau phim hết, cậu cầm điện thoại đọc bình luận, tuy cậu không nổi tiếng nhưng mà cậu vẫn có fan, cậu rất thích đọc bình luận của fan mình, tuy rằng cậu không thể trả lời lại từng bình luận.

"A a a a sô pha!!"

"Đáng yêu!!! Vô cùng đáng yêu!! Đáng yêu giống như Thư Thư vậy!!"

"Siêu muốn ăn!! Thư Thư siêu hiền lành!!"

"Muốn ăn +1, hy vọng ngày nào đó Thư Thư có thể phân phát bánh ngọt!!"

"A a a a a Thư của em là đáng yêu nhất! Thư của em còn ngọt ngào còn đáng yêu hơn cả bánh ngọt!"

Điền Chính Quốc vừa đọc bình luận vừa cười, cậu rất thích fan mình, nhìn thấy bình luận của bọn họ thì sẽ cảm thấy trong lòng rất ấm áp, rất nhiều người bình luận giống nhau, chỉ có một ID, mỗi lần Điền Chính Quốc nhìn thấy đều cảm thấy có lẽ là kiếp trước mình đào phần mộ tổ tiên nhà cô ấy.



Cô ấy trả lời từng cái bình luận khen ngợi: "Nhìn thấy liền thấy ngán, cực kỳ không đáng yêu."

"Weibo là sân chơi của mọi người, bộ không nói là người ta không biết mình làm sao?"

"Phân phát bánh ngọt cũng không đến lượt cô."

"Thư của cô Thư của cô, cô mất hết sách rồi sao*? Có thể thi đậu đại học không đây?"

*Thư còn có nghĩa là sách, mà cứ kêu "Thư của tôi, Thư của tôi" thì giống như đang đi tìm sách "Sách của tôi, sách của tôi đâu?". Vậy đó!!

Mỗi lần Điền Chính Quốc nhìn thấy ID này thì đều cảm thấy đầu đau nhức, nói cô ấy là anti, nhưng cô ấy chưa từng chửi cậu, nói cô ấy là fan, cô ấy cũng chưa từng khen cậu câu nào, quan trọng nhất chính là, cô ấy luôn châm chọc fan của cậu, ID này đã xuất hiện hơn ba năm rồi, có lẽ là còn lâu năm hơn cả fan của cậu, thời gian qua lâu thì nhiều fan lâu năm liền làm lơ, nhìn thấy fan mới mắng chửi cô ấy còn có thể đứng ra ngăn cản.

"@Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét, ha ha, em gái lại tới rồi à, ngày nào cũng có thể nhìn thấy em, thời nay anti mà cũng cần cù như vậy à!"

"Ha ha ha ha, tôi cảm thấy vợ nhỏ không phải anti của Thư Thư đâu, rõ ràng là anti của chúng ta!"

"Tôi cũng cảm thấy như thế, nhưng mà tại sao cô ta lại đáng ghét như vậy chứ, Thư Thư là của mọi người chứ không phải của riêng cô ta, ngày nào cô ta cũng oán giận chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không thể chửi lại sao?"

"Chán ghét +1, Thư Thư là của mọi người."

Điền Chính Quốc nhìn mọi người ầm ĩ, cảm thấy rất buồn cười, cậu xem một lát rồi bỏ điện thoại sang bên cạnh, sau đó đi tới phòng bếp làm cơm trưa, tuy là ngoài miệng nói không đi nhưng mà nhớ đến dáng vẻ không vui của Kim Thái Hanh khi chuẩn bị đi làm thì cậu vẫn quyết định làm cho anh bất ngờ.

Làm vài món mà Kim Thái Hanh thích rồi bỏ vào hộp giữ nhiệt, lại báo cho quản gia một tiếng, Điền Chính Quốc lái xe đến công ty của Kim Thái Hanh, khi rời khỏi thang máy chuyên dụng, cô thư ký nhìn thấy cậu thì liền đi đến nhận lấy hộp giữ nhiệt trong tay cậu: "Sao Điền tiên sinh lại đến đây?"

Điền Chính Quốc cười với thư ký: "Kim tổng có ở đây không? Tôi đến đưa cơm trưa cho anh ấy."

Thư ký đẩy cửa phòng làm việc: "Kim tổng vẫn còn đang họp, anh vào trong ngồi trước đi, có lẽ là sắp xong rồi."

Điền Chính Quốc nói cám ơn rồi ngồi xuống sô pha đợi Kim Thái Hanh, cậu nhìn phải nhìn trái, vừa muốn lấy điện thoại ra xem thì nhìn thấy một cái bánh ngọt trên bàn của Kim Thái Hanh, cậu vừa đi qua vừa lắc đầu nghĩ thầm: Không biết anh lén đem đến công ty hồi nào.

Vì phòng ngừa Kim thiếu gia nhìn thấy sẽ xấu hổ, cậu tri kỷ dời bánh ngọt ra sau máy tính, giả vờ như mình chưa nhìn thấy gì.

Sau khi Kim Thái Hanh họp xong thì áp khí trên người có hơi thấp, thư ký lo lắng đi đến trước mặt anh nói: "Kim tổng, Điền tiên sinh đến."

Kim Thái Hanh sững sờ một lát, sau đó bình tĩnh gật đầu rồi đẩy cửa vào phòng làm việc, Điền Chính Quốc đang ngồi trên sô pha lên mạng, nhìn thấy anh đi vào thì cười cười: "Sắc mặt không tốt lắm, công việc không thuận lợi sao?"

"Ừ."

"Tiếc là em không giúp được anh, không bằng ăn một chút giảm bực đi." Nói xong liền bày thức ăn ra bàn.

Đúng là Kim Thái Hanh bực bội vì chuyện công việc, nhưng nhìn thấy Điền Chính Quốc thì tâm trạng lại ổn định hơn rất nhiều, anh thản nhiên hỏi: "Chẳng phải nói là không đến sao?"

Điền Chính Quốc cười nháy mắt với anh: "Em đem cơm trưa đến cho anh, không phải anh sẽ vui hơn sao?"

Kim Thái Hanh cầm đũa không nhìn cậu: "Không thể nào."

Điền Chính Quốc đã quen với cách trả lời của anh rồi, cho nên cũng không để bụng, cậu đưa chén cho Kim Thái Hanh rồi bắt đầu ăn, Kim Thái Hanh ăn cái gì cũng kén chọn, không thích thì sẽ không ăn miếng nào, cậu làm cho Kim Thái Hanh hai món mà anh thích, còn mình thì là một phần bông cải xanh luộc, bộ phim tiếp theo của cậu vào vai công tử ốm yếu, tuy rằng chỉ là nam ba nhưng cậu vẫn muốn mình gầy một chút cho hợp với kịch bản, Kim Thái Hanh nhìn thấy bông cải xanh thì rất chán ghét, anh giống như học sinh tiểu học, căm thù rau dưa đến tận xương tuỷ, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, một lát sau anh hỏi: "Buổi chiều định làm gì?"

"Có hẹn với Hồ Sơn."

"Hẹn hắn làm gì?"

"Đúng lúc cậu ta được nghỉ, đã lâu rồi bọn em chưa gặp nhau cho nên mới gặp."

Kim Thái Hanh buông đũa quay đầu nghiêm túc nhìn Điền Chính Quốc: "Anh không thích Hồ Sơn."

"Hả? Vì sao?"

"Tính tình không tốt."

"Đâu có, Hồ Sơn là người bạn đầu tiên trong giới này của em, cậu ta giúp đỡ em rất nhiều."

"Danh tiếng của hắn rất kém, sinh hoạt cá nhân cũng lộn xộn, ngủ với rất nhiều minh tinh, sau này em ít tiếp xúc với hắn đi."

Điền Chính Quốc gật đầu, tuỳ tiện gắp bông cải xanh bỏ vào trong miệng anh: "Anh cũng hiểu rõ giới giải trí lắm chứ, em còn tưởng là anh không chú ý."

Kim Thái Hanh lắc đầu, sau đó nhai vài cái rồi nuốt xuống: "Không có, trước kia công ty có hợp tác với hắn, anh không có chú ý đến chuyện của giới giải trí."

"À, thật ra Hồ Sơn cũng không tệ lắm, đúng là sinh hoạt cá nhân lộn xộn nhưng mà đối xử với em rất tốt." Nói xong lại gắp bông cải xanh đút cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh mím môi từ chối: "Anh không ăn bông cải xanh."

Điền Chính Quốc buông đũa cười cười: "Vừa rồi anh có ăn."

Kim Thái Hanh nhớ lại mùi vị trong miệng, sắc mặt lập tức tái xanh.

Buổi chiều Kim Thái Hanh còn có một cuộc họp quan trọng, tuy rằng trong lòng anh rất không muốn cho Điền Chính Quốc đi gặp Hồ Sơn, nhưng anh cũng không ngăn cản việc xã giao của Điền Chính Quốc: "Mấy giờ em về? Anh đi đón em?"

Điền Chính Quốc dọn hộp cơm: "Có lẽ là không lâu đâu, nhưng mà nếu anh muốn đón em thì em sẽ đi taxi tới, sau đó ngồi chơi với Hồ Sơn rồi sẵn tiện chờ anh tan làm luôn."

Kim thiếu gia sửa lại quần áo rồi đứng lên: "Vậy em tự lái xe đi đi."

"..."

Hồ Sơn này, giống như Kim Thái Hanh đã nói, danh tiếng không tốt, sinh hoạt cá nhân lộn xộn, bộ phim đầu tiên của Điền Chính Quốc là quay chung với Hồ Sơn, lúc ấy Điền Chính Quốc đóng vai là nam nhảy dù một, Hồ Sơn là nam nhảy dù hai, đó là bộ phim duy nhất thành công và cũng là nơi thúc đẩy tình bạn giữa Điền Chính Quốc và Hồ Sơn.

Hai người gia nhập giới giải trí cùng lúc, đến giờ đã được năm năm, Điền Chính Quốc đi theo sự nghiệp diễn viên hạng trung, Hồ Sơn lại không ngừng nổi tiếng, còn tiện tay cầm luôn giải thưởng ảnh đế, bọn họ có hẹn gặp nhau trong một quán trà tư nhân, Điền Chính Quốc đến sớm nên ngồi đợi một lát, Hồ Sơn trang bị khẩu trang và kính râm đi tới, lúc đầu còn ra vẻ lén lút nhưng khi nhìn thấy Điền Chính Quốc thì Hồ Sơn lập tức bỏ mắt kính và khẩu trang rồi bày ra tư thế khoa trương, lớn tiếng nói: "Lâu rồi không gặp! Có phải là tôi lại đẹp trai hơn rồi không?"


Điền Chính Quốc uống trà cười cười nhìn hắn: "Đúng vậy, lần nào gặp cũng thấy cậu đẹp trai hơn."

"Ha ha, gần đây thế nào?" Hồ Sơn khoát áo lên ghế rồi nói chuyện phiếm với Điền Chính Quốc: "Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, mấy ngày trước tôi bận muốn chết."

"Bận hẹn hò chứ gì."

"Này này này!! Có phải bạn bè hay không vậy."

Hồ Sơn là một người độc lập và phách lối, hắn có bối cảnh và có cả diễn xuất rất nhập tâm, nhiều năm như vậy, mặc kệ truyền thông và cư dân mạng nói xấu hắn như thế nào, hắn vẫn được rất nhiều fan và đồng nghiệp yêu quý. Mọi người đều biết quan hệ giữa hắn và Điền Chính Quốc, cho nên khi hắn đăng ảnh hắn ôm Điền Chính Quốc lên Weibo thì cũng không có sóng gió gì lớn, Hồ Sơn vừa xem bình luận vừa nói: "Fan CP của chúng ta thật là thần kỳ, tình bạn rõ ràng vậy mà bọn họ cũng có thể suy nghĩ đến chuyện lăn giường được nữa hả? Huống chi tôi còn thẳng tắp như thế."

Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua tấm ảnh: "Là cậu cố ý làm mọi người hiểu lầm."

"Coi như xong, cho dù hai chúng ta giận nhau bọn họ cũng có thể não bổ ra cảnh tượng ngược luyến tình thâm à."

Điền Chính Quốc vừa muốn nói gì đó thì di động reo lên, cậu đứng lên bắt máy: "Sao vậy? Đang ở quán trà của ông chủ Lâm, ừ, được rồi, đi đường cẩn thận."

Điền Chính Quốc ngắt máy rồi nói với Hồ Sơn: "Lát nữa Kim Thái Hanh sẽ đến."

Vẻ mặt Hồ Sơn như bị táo bón: "Hắn tới làm gì?"

"Tiện đường đón tôi về nhà."

"Chẳng phải cậu tự lái xe đến sao? Định kéo xe về hả?"

Điền Chính Quốc cười cười: "Kéo xe giữa đường xá sầm uất thế này? Có lẽ sẽ nổi tiếng đó."

Hồ Sơn thấy Điền Chính Quốc chọc mình thì than thở: "Tôi còn muốn mời cậu đi uống rượu mà."

"Lần sau đi, Kim Thái Hanh không thích tôi uống rượu."

Vẻ mặt Hồ Sơn ghét bỏ: "Hắn không thích, không thích thì cậu sẽ không uống hả? Nghe lời vậy sao?"

Điền Chính Quốc nháy mắt với Hồ Sơn: "Bởi vì có đôi khi, uống nhiều sẽ rất đáng sợ."

Chương 3

Lần đầu tiên uống rượu là bởi vì vai diễn trong bộ phim mới, sau khi bộ phim nhảy dù kia được công chiếu, đánh giá nghiêng về một bên – "mặt than", "diễn dở", "bình hoa", "nát", Điền Chính Quốc tự biết phân lượng của mình nên lập tức từ chối vai nam chính mà công ty an bài, cậu tìm một vai diễn phù hợp với mình từ trong đống kịch bản, dẫn trợ lý tạm thời mà công ty an bài đi thử vai, tuy rằng vai diễn không quan trọng, lời kịch không nhiều, nhưng cạnh tranh vẫn kịch liệt như trước, Điền Chính Quốc không ngờ một bộ phim bình thường không do đạo diễn lớn sản xuất mà lại được nhiều người tham gia thử vai như thế.

Điền Chính Quốc, ngoại trừ đẹp thì không còn ưu điểm nào khác, cậu không có người nâng đỡ, diễn xuất lại không giỏi, nói chung là ngoại trừ gương mặt thì không còn cách nào khác.

May mà bộ phim này chú trọng vào nhan sắc, Điền Chính Quốc thuận lợi được tuyển chọn vào trong danh sách, nhưng mà kết quả ra sao thì không ai biết được, trước khi đến thử vai Điền Chính Quốc đã nói với Kim Thái Hanh một tiếng, hy vọng anh không dùng thân phận của mình để kiếm vai diễn này cho cậu, Kim Thái Hanh không có dị nghị gì.

Tuy rằng bọn họ quen biết đã lâu nhưng vẫn không hiểu hết về nhau, ở trong ấn tượng của cậu, Kim Thái Hanh là một người lạnh lùng, mặc dù là đã kết hôn nhưng hai người cũng không trao đổi với nhau nhiều lắm.

Sau ngày thử vai, công ty an bài cho cậu ăn cơm với đạo diễn, văn hoá bàn rượu được áp dụng trong các ngành nghề, đây là lần đầu Điền Chính Quốc tham gia bữa tiệc như thế, sau khi bữa tiệc chấm dứt, cậu trốn trong nhà vệ sinh khách sạn ói không ngồi dậy nổi, vừa mới tỉnh táo, muốn lấy điện thoại ra xem mấy giờ thì phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, vừa định gọi lại thì điện thoại vang lên, là quản gia, Điền Chính Quốc nói mơ màng vị trí của mình rồi tiếp tục nôn ói.

Không biết là đợi bao lâu, cuối cùng cũng cảm thấy có người bế mình lên, cậu mơ màng mở mắt thì nhìn thấy phần cằm góc cạnh hoàn mỹ, cảm thấy rất giống Kim Thái Hanh.

Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại thì đầu rất đau, nhưng mà thân thể lại khô ráo thoải mái, Điền Chính Quốc nhìn áo ngủ của mình rồi đi xuống lầu cám ơn quản gia, nhưng cậu vừa mới đẩy cửa phòng thì nhìn thấy Kim Thái Hanh đang bưng cái gì đó đứng ngoài cửa.

"Hôm nay anh không đi làm hả?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu một lát rồi mới gật đầu: "Nghỉ."

"Hôm qua thật xin lỗi, gây thêm phiền phức cho anh rồi."

"Không có."



Điền Chính Quốc nhớ đến cái ôm tối qua, hỏi: "Ngày hôm qua, là anh đến đón em sao?"

Kim Thái Hanh bưng ly lên uống một ngụm, vẻ mặt nghiêm túc khó hiểu: "Anh rất bận, không rãnh."

"Vậy có lẽ là em nhìn lầm rồi, em xuống lầu cám ơn quản gia."

Kim Thái Hanh không nói gì mà đi vào phòng làm việc, quản gia đang sửa soạn lại sách báo mà Kim Thái Hanh vừa xem, nhìn thấy Điền Chính Quốc đi xuống thì liền nói: "Điền tiên sinh tỉnh rồi à."

Điền Chính Quốc cười với ông: "Cháu đã nói rồi mà, sau này gọi cháu Tiểu Điền là được rồi, hôm qua cám ơn bác."

"Là việc tôi phải làm mà, Điền tiên sinh uống trà giải rượu chưa?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Cho cháu một ly đi."

Quản gia nhìn lên lầu, vẻ mặt khó hiểu: "Thiếu gia không..."

"Anh ấy ở trong phòng làm việc."

Quản gia sững sờ một lát: "Được rồi, Điền tiên sinh ngồi đi, tôi đi chuẩn bị."

Cậu muốn tự làm nhưng mà quản gia đã xoay người đi rồi, Điền Chính Quốc không quen được người khác hầu hạ, nhưng mà nhà họ Kim có quy tắc của nhà họ Kim, cậu không thể bởi vì mình không quen mà đi thay đổi cuộc sống nhiều năm của người khác.

Giữa trưa, Kim Thái Hanh xuống lầu, hai người im lặng ăn cơm, cho đến tối cũng không nói với nhau câu nào. Hai người kết hôn gần nửa năm, nhưng mà thời gian ở chung lại chưa được một tháng, Kim Thái Hanh bận rộn nhiều việc, từ khi cậu làm diễn viên cũng không có thời gian ở trong nhà.

Cậu nhìn chằm chằm kịch bản rồi ngẩn ngơ lúc nào không hay, quyết định chủ động đi tìm Kim Thái Hanh tâm sự, cậu nhìn đồng hồ, thấy thời gian không khác lắm mới đi lên lầu gõ cửa, một lát sau Kim Thái Hanh đi ra hỏi: "Có việc gì sao?"

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh rồi cười cười: "Không có việc gì thì không thể tìm anh trò chuyện sao?"

"Anh rất bận."

"Nhưng mà đã mười giờ rồi."

"Vậy em đi ngủ đi."

"Còn anh?"

"Anh phải làm thêm một lát."

Điền Chính Quốc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, hỏi thử: "Kim Thái Hanh, anh ghét em sao?"

Kim thiếu gia phủ định: "Không phải."

"Được rồi, vậy anh làm việc đi, em đi ngủ." Nói xong liền xoay người, nhưng mà lại nghe thấy giọng nói cứng ngắc của Kim Thái Hanh: "Khoan đã."

"Hả?"

"Trò chuyện cái gì?"

"Tuỳ tiện thôi."

Kim Thái Hanh hỏi: "Anh không hiểu giải trí, em không hiểu quản lý, chúng ta trò chuyện cái gì?"

"Em không hiểu quản lý, nhưng mà em muốn hiểu anh."

Ánh mắt Kim Thái Hanh thay đổi, không nói gì.

Điền Chính Quốc không biết anh đang nghĩ gì, cậu nói tiếp: "Chẳng phải chúng ta kết hôn rồi sao? Cho nên em nghĩ..."

"Hợp đồng mà thôi, năm năm sau em có thể rời đi."

Điền Chính Quốc làm bộ tự hỏi: "Vậy năm năm này chúng ta không nói gì với nhau cũng được sao?"

Kim Thái Hanh hơi nhíu mày, vài giây sau mới phun ra hai chữ: "Có thể."

Điền Chính Quốc nghe thấy anh nói như thế thì cười cười: "Thật sự có thể sao?"

Vẻ mặt của Kim Thái Hanh lại nghiêm túc hơn, Điền Chính Quốc vẫn không nhìn ra được anh nghĩ gì, phát hiện anh hơi không vui liền lén lút nói lảng sang chuyện khác: "Thật ra em có chuyện muốn nhờ anh."

"Chuyện gì?"

"Ở bộ phim tiếp theo, em vào vai nhân viên, nhưng anh biết là em chưa từng đến công ty đi làm chính thức lần nào mà, cho nên có rất nhiều thứ không rõ, muốn hỏi anh một chút."

Kim Thái Hanh nói: "Em diễn vai tổng tài?"

"Không phải, nhân viên bình thường mà thôi."

"Nhưng anh là tổng tài."

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, ngẫm lại cũng thấy đúng, vừa định đổi đề tài thì Kim Thái Hanh đã nói: "Nhưng mà, em có thể đến công ty của anh nhìn thử."

Chương 4

Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cùng đến công ty Kim Thị, toà nhà này là toà nhà cao nhất khu này, trước kia Điền Chính Quốc đã từng đi ngang qua, nhưng cho tới giờ đều không có cơ hội đi vào, vừa mới xuống xe, Kim Thái Hanh liền lấy kính râm không biết lấy từ đâu ra đưa cho cậu: "Bây giờ em là người của công chúng."

Điền Chính Quốc nhận lấy kính râm, cảm thấy buồn cười: "Em còn chưa nổi tiếng."

"Vậy cũng phải đeo."

Điền Chính Quốc nghe lời anh đeo kính lên, nói giỡn: "Nhìn em có giống diễn viên nổi tiếng hay không?"

Kim Thái Hanh hừ một tiếng, giọng nói cứng ngắc: "không giống." Điền Chính Quốc trộm lè lưỡi rồi đi theo anh xuống xe.

Chín giờ kém mười lăm phút, bên trong toà nhà toàn là người với người mang giày cao gót, trong tay ôm túi làm việc, cảnh tượng vội vàng của tộc đi làm, Điền Chính Quốc đi theo Kim Thái Hanh vào công ty, cô gái tiếp tân lén trốn bên cạnh trang điểm, đột nhiên bả vai bị người bên cạnh huých vào: "Dẹp ngay, đứng cho ngay ngắn."

Cô gái tiếp tân không kịp ngẩng đầu, vội vàng quăng son môi hỏi: "Ai? Ai tới?"

"Kim tổng."

"..."

"Thay máy chuyên dụng bị hư rồi hả?"

"Không biết, để tôi gọi cho phòng hành chính tổng hợp hỏi thử."

Không đợi hai người nói xong, Kim Thái Hanh liền dẫn Điền Chính Quốc đi đến, mấy cô gái vội vàng cúi người chào hỏi: "Chào buổi sáng, Kim tổng."

Tiếng nói bên này không nhỏ, mấy người đứng chờ thang máy đều quay đầu nhìn lại, tập thể chào hỏi, Kim Thái Hanh bình tĩnh gật đầu, sau đó dẫn Điền Chính Quốc đứng chờ thang máy chung với mọi người.

Thư ký nhận được thông báo liền vội vàng đi thang máy chuyên dụng xuống, nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng dưới lầu thì liền nói: "Kim tổng, thang máy chuyên dụng..."

Còn chưa nói xong, Kim Thái Hanh đã quay đầu nói: "Đang sửa?"

"Dạ?"

Không đợi thư ký trả lời, anh quay đầu nói với Điền Chính Quốc đứng bên cạnh: "Muốn đi thang máy chuyên dụng không?"

Điền Chính Quốc đeo kính râm nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ xung quanh, cậu còn chưa mở miệng thì cửa thang máy đã 'đinh' một tiếng rồi mở ra, Kim Thái Hanh không hỏi nữa mà bước vào, Điền Chính Quốc chỉ có thể vội vàng chạy theo, đám người đứng chờ thang máy nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng bên trong thì quyết định đi chuyến sau, nhưng mà Kim Thái Hanh lại giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Mọi người định đi trễ sao?"

Thư ký đứng bên ngoài xem xét vẻ mặt của Kim Thái Hanh rồi nói: "Đừng đứng nhìn nữa mà nhanh vào đi, đừng làm trễ công việc."

Lời này vừa nói ra, nếu không nghe theo thì liền bị nhận định là lười biếng, chén cơm của Kim Thị cũng không phải cứ tuỳ tiện ăn được, thư ký đi vào đầu tiên, mấy người ở phía sau cũng vội vàng đi theo, nhưng không ai dám chen đến trước mặt Kim Thái Hanh, không gian thang máy rất lớn nhưng bởi vì có rất nhiều người mà lập tức trở thành tàu điện ngầm (ý là chen lấn), ở trong hoàn cảnh chen chút thế này mà Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh còn có thể đứng sóng vai thì đúng là kỳ tích mà, cửa thang máy vừa định đóng lại thì nghe thấy tiếng kêu lớn: "Chờ một chút chờ một chút!" Ngay sau đó liền có hai người chen vào, anh trai mặc tây trang lập tức không chống đỡ được nữa, mắt thấy sẽ ngã vào người Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc vừa định dùng thân thể yếu ớt của mình nghênh đón anh trai thì liền cảm thấy người bên cạnh xoay người, một tay chống cho cậu một khoảng nhỏ, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn lên, kết quả là Kim Thái Hanh chỉ để lại cho cậu một cái cằm, Điền Chính Quốc chỉ có thể nói nhỏ với cái cằm hoàn mỹ đó: "Cám ơn."

Kim Thái Hanh không lên tiếng, thang máy đi lên, không gian càng lúc càng lớn, khi lên tới tầng cao nhất thì chỉ còn thư ký và hai người bọn họ, thư ký vẫn nhìn thẳng phía trước, cũng không dám lên tiếng, thang máy "đinh" một tiếng rồi mở ra, Kim Thái Hanh bình tĩnh dời thân thể đi ra ngoài.

Cả buổi sáng của Kim Thái Hanh đều bận rộn giải quyết công việc, Điền Chính Quốc không dám ra ngoài đi lại, cho đến giữa trưa Kim Thái Hanh mới buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn cậu: "Đi ăn cơm."

Nhà ăn nhân viên ở tầng năm, muốn ăn cái gì cũng có, Kim Thái Hanh dẫn Điền Chính Quốc đi dạo từ đầu tới đuôi thì lập tức được sự chú ý của rất nhiều người, kết quả là cái gì cũng không ăn được, hai người quay trở lại văn phòng, Điền Chính Quốc không hiểu ý của anh nên chủ động hỏi: "Không phải anh nói là đi ăn cơm sao? Sao lại đi lên?"

"Không được ăn."


"Hả?"

"Thư ký sẽ chuẩn bị."

Vậy vì sao phải đi xuống???

Khoé môi Điền Chính Quốc run rẩy, không thể hiểu được mục đích của Kim Thái Hanh. Ăn xong cơm trưa mà thư ký chuẩn bị, Kim Thái Hanh lại bắt đầu làm việc, Điền Chính Quốc ngồi trên sô pha trừng anh, cuối cùng đứng lên, đi đến trước mặt anh: "Ngày nào anh cũng bận như vậy hả?"

"Gần như thế."

"Em có thể đi xem những người khác làm việc thế nào không?"

"Giống như anh."

"Vai diễn của em là nhân viên bình thường."

Kim Thái Hanh hoàn toàn quên lời nói hôm qua của mình: "Đều là công việc, không có gì khác nhau."

"..."

(Trích đoạn nhắc lại:

"Ở bộ phim tiếp theo, em vào vai nhân viên, nhưng anh biết là em chưa từng đến công ty đi làm chính thức lần nào mà, cho nên có rất nhiều thứ không rõ, muốn hỏi anh một chút."

Kim Thái Hanh nói: "Em diễn vai tổng tài?"

"Không phải, nhân viên bình thường mà thôi."

"Nhưng anh là tổng tài.")

Người đại diện mà công ty an bài tạm thời cho Điền Chính Quốc đã lăn lộn trong giới giải trí rất nhiều năm, hắn rất vừa lòng với điều kiện bên ngoài của Điền Chính Quốc, nếu công ty đồng ý tuyên truyền thì chắc chắn Điền Chính Quốc sẽ nổi tiếng, hắn nghe được một vài tin tức, hình như Điền Chính Quốc có quan hệ với ông tổng của công ty, cho nên mới được diễn vai nam một trong bộ phim đầu tiên, nhưng mà diễn xuất không ổn cho nên không nổi tiếng cho lắm, hắn vừa đọc kịch bản vừa nói: "Buổi tối ăn cơm với đạo diễn và bên sản xuất đi, tuy vai diễn này không quan trọng nhưng mà chúng ta vẫn phải tranh thủ, diễn xuất không tốt thì luyện tập thêm, sớm muột gì cũng có ngày nổi tiếng."

Điền Chính Quốc gãi đầu: "Em sẽ cố gắng."

Điền Chính Quốc nói chuyện với người đại diện xong thì điện cho Kim Thái Hanh, đợi vài giây thì đối phương bắt máy: "Có việc?"

"Buổi tối em phải ăn cơm với đội sản xuất, có thể sẽ về trễ."

"Tuỳ em."

Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của người bên kia, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng thở dài: "Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút."

Có kinh nghiệm lần trước cho nên Điền Chính Quốc vẫn chừa cho mình đường sống, tuy rằng lúc ăn cơm uống không ít nhưng mà còn có thể đứng được, cậu lảo đảo đi theo người đại diện ra cửa thì phát hiện quản gia đã đứng chờ bên ngoài.

Điền Chính Quốc nhìn thấy quản gia thì ngại ngùng nói: "Lại làm phiền bác tới đón cháu rồi."

Quản gia lái xe rất vững vàng, Điền Chính Quốc uống rượu nên cảm thấy dạ dày cuồn cuộn rất khó chịu, cậu nhịn cả đường, vừa về tới nhà liền chạy vào nhà vệ sinh nôn ói, ói hết mọi thứ có trong dạ dày, đến khi chỉ có thể nôn khan thì cậu cảm thấy mình bị ai đó ôm lên, cậu khó chịu mở to mắt, giọng nói khàn khàn: "Kim Thái Hanh?"

Kim Thái Hanh lạnh lùng lên tiếng rồi ôm cậu lên lầu, Điền Chính Quốc cảm thấy trên người mình có mùi rất hôi, cậu bịt miệng nói: "Anh thả em xuống đi, em đi rửa mặt."

Kim Thái Hanh làm như không nghe thấy, ôm Điền Chính Quốc vào nhà tắm, thả cậu xuống bên cạnh rồi bắt đầu xả nước, đầu óc Điền Chính Quốc nặng nề, có chút đứng không vững, cậu cố gắng khống chế cho mình đứng vững nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống, cậu nghĩ thầm lần này chắc xong rồi, kết quả lại rơi vào vòm ngực vững chắc, cậu không mở mắt nổi, mơ màng hỏi: "Kim Thái Hanh?"

"Ừ."

"Em rất hôi đúng khônggg..."

"Không hôi."


"Anh sẽ tắm cho em sao?"

"Ừ."

Sau đó liền cảm nhận được một bàn tay ôn nhu thong thả cởi quần áo cho cậu, cậu tựa vào trong ngực anh, mơ màng ngủ gật, mặc kệ bàn tay kia muốn làm gì thì làm, chờ đến khi cả người ngâm trong nước ấm mới hoàn toàn mất ý thức.

Tỉnh lại sau khi say rượu, trong đầu cậu hiện ra từng đoạn ký ức vụn vặt, biết rõ tối qua Kim Thái Hanh chăm sóc mình rất lâu, cậu cầm điện thoại nhìn thời gian, có lẽ là Kim Thái Hanh chưa đi làm, vì vậy vội vàng xuống giường muốn đi cám ơn anh, khi cậu xuống lầu thì Kim Thái Hanh đang ngồi ăn sáng, vừa ăn vừa đọc báo, anh thấy Điền Chính Quốc đi xuống thì liền quay đầu nghiêm túc đọc báo, không nói gì.

Điền Chính Quốc chủ động tiến lên: "Tối qua, cám ơn anh đã chăm sóc cho em."

Kim Thái Hanh mặt đơ bỏ báo xuống, không liếc nhìn Điền Chính Quốc mà đi thẳng ra ngoài. Điền Chính Quốc đứng tại chỗ, cảm thấy Kim Thái Hanh lại không vui rồi.

Chương 5

Cậu nhớ lại những việc làm gần đây, tìm xem chuyện nào làm Kim Thái Hanh không vui, chắc là chuyện uống rượu rồi, cậu ăn sáng rồi ngồi trên sô pha đọc kịch bản, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chữ viết nhưng đầu óc lại nghĩ đến việc phải làm thế nào dỗ dành Kim thiếu gia đang không vui.

Kim Thái Hanh vừa về nhà liền nhìn thấy Điền Chính Quốc đứng ngoài cửa đón mình, vẻ mặt tươi cười nhận lấy túi xách của anh đặt sang bên cạnh, lại duỗi tay nhận lấy áo khoác.

Kim Thái Hanh mơ màng nhìn cậu một lát rồi mới đưa áo khoác qua.

Trên bàn cơm chiều, Điền Chính Quốc chờ anh ngồi xuống rồi mới cười nói: "Vì cảm ơn hôm qua anh đã chăm sóc cho em, cho nên hôm nay em tự mình xuống bếp làm vài món."

Sau đó cầm đũa gắp thịt ba rọi bỏ vào trong chén của Kim Thái Hanh: "Cho em chút mặt mũi đi, ăn thử xem được không?"

Vẻ mặt Kim Thái Hanh vẫn đơ như trước, anh cầm đũa bỏ thịt mà Điền Chính Quốc gắp cho vào miệng, nhìn không ra là vui hay buồn, cũng không khen ngợi, dì Vương đã chăm sóc cho Kim Thái Hanh nhiều năm nên hiểu rõ khẩu vị của anh, bình thường ăn cơm Điền Chính Quốc không phát hiện có gì không đúng, nhưng bữa cơm hôm nay, tất cả đều là do cậu tự tay làm, ăn đến cuối bữa rồi cậu mới phát hiện Kim Thái Hanh có một tật xấu, đó chính là kén ăn.

Thích ngọt, ghét cay, yêu vị chua, không đụng vào thứ mặn.

Ghét rau dưa, thích ăn nấm, rau củ bình thường cũng có thể nuốt xuống, nhưng mà tuyệt đối không đụng vào bông cải xanh.

Điền Chính Quốc đảo mắt tính toán rồi gắp rau xanh cho anh, cuối cùng thì vẻ mặt của Kim thiếu gia cũng tan vỡ, anh cau mày, giọng nói cứng ngắc: "Anh ăn no."

Hả? Quả nhiên là không ăn bông cải xanh mà.



Điền Chính Quốc giống như phát hiện được bí mật nhỏ, khi xoay người, khoé miệng lập tức cong lên, cậu đi vào bếp đem bánh ngọt đã chuẩn bị hồi chiều ra, hỏi: "Còn ăn cái này nổi không?"

Lời đã nói ra như bát nước đã hắt đi, anh nghiêm túc đứng dậy đi lên lầu: "Không ăn."

Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc vẫn chuẩn bị cơm chiều như trước, nhưng khi cậu mở tủ lạnh ra thì phát hiện bánh ngọt hôm qua chuẩn bị đã không cánh mà bay, khoé miệng giơ cao, lại chuẩn bị thêm một phần, liên tục ba ngày, cuối cùng lúc ăn cơm chiều, Điền Chính Quốc hỏi: "Kim Thái Hanh."

"Ừ."

"Bánh ngọt trong tủ lạnh, là anh ăn sao?"

Kim thiếu gia ghét bỏ gắp rau trong chén ra ngoài, vẻ mặt bình thản: "Không."

"Vậy biến đâu hết rồi?"

"Sao anh biết."

"Kỳ lạ."

Vẻ mặt Kim Thái Hanh kiên cường chính trực: "Em nghi ngờ anh?"

Điền Chính Quốc ra vẻ vô tội: "Sao có thể."

Buổi tối mười một giờ, quản gia tắt đèn phòng khách, trở lại phòng nghỉ ngơi, cầu thang vẫn còn mở một ngọn đèn nhỏ, vì phòng ngừa có người buổi tối té lầu, một lát sau, trên cầu thang im lặng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, người định xuống lầu chần chờ một lát, đi vài bước rồi dừng lại, do dự một lát rồi lại đi xuống lầu, tiếng bước chân đi vào phòng bếp, cẩn thận lắng nghe còn nghe thấy tiếng mở tủ lạnh, sau đó là tiếng đóng cửa tủ rất mạnh, tiếng bước chân dần dần đi xa, vẻ mặt người vừa mới rời khỏi phòng bếp rất là không vui, bước nhanh lên lầu.

Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc làm bữa sáng cho Kim Thái Hanh, Kim thiếu gia chỉ nhìn chằm chằm tờ báo mà không liếc nhìn Điền Chính Quốc cái nào, Điền Chính Quốc im lặng ăn xong phần ăn của mình, trắng trợn nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh: "Không ăn sandwich sao?"

Kim thiếu gia tiếp tục đọc báo, không trả lời.

Điền Chính Quốc cũng không giận, cậu đẩy cái gì đó đến trước mặt Kim Thái Hanh, chậm rãi mở ra: "Vậy ăn cái này được không?"

Kim Thái Hanh nhíu mày nhìn bánh ngọt trước mắt, môi mím vào nhau, vẻ mặt rất khó coi, Điền Chính Quốc cười cong hết cả mắt: "May mà hôm qua em cẩn thận giấu đi, nếu không lại bị trộm."

"Hai lần trước uống nhiều rượu như vậy là em không đúng, sau này em sẽ cố gắng uống ít thôi, anh đừng giận nữa được không?"

Bàn tay cầm tờ báo của Kim thiếu gia run lên, hừ nhẹ một tiếng: "Anh giận bao giờ? Em nhìn lầm rồi."

Điền Chính Quốc à một tiếng thật dài, sau đó cầm nĩa múc một miếng bánh ngọt đặt bên miệng anh, Kim thiếu gia nhìn lướt qua, giống như đang suy nghĩ gì đó, vài giây sau mới mang vẻ mặt ghét bỏ ăn bánh ngọt, sau đó quay đầu nhìn sang hướng khác, ánh mắt Điền Chính Quốc lại cong hơn, cậu lại múc bánh ngọt đút cho Kim thiếu gia: "Lần sau em lại giấu cho anh."

Kim thiếu gia mở miệng ăn bánh ngọt, vẻ mặt rất lạnh lùng: "Không cần."

Cuối tuần, Kim Thái Hanh thức dậy rất sớm, anh đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra xem xét, vừa lòng ngồi xuống bàn chờ Điền Chính Quốc xuống ăn sáng, quản gia bưng bữa sáng lên bàn, hỏi: "Hôm qua Điền tiên sinh làm bánh ngọt, có cần tôi đem lên luôn không?"

Kim Thái Hanh nhìn đồng hồ rồi nói: "Không cần."

Khi Điền Chính Quốc xuống lầu, Kim Thái Hanh đã đợi được gần nửa tiếng, Điền Chính Quốc hỏi đầy vẻ nghi ngờ: "Hôm nay không phải cuối tuần sao?"

"Ừ."

"Sao không ngủ thêm?"

Kim thiếu gia cầm báo lật vài trang, trả lời tuỳ ý: "Không mệt."

Điền Chính Quốc ngồi vào bàn ăn, cầm sandwich lên cắn một miếng, lại uống một hớp nước chanh: "Hôm nay em phải đến công ty, em được chọn cho vai diễn kia rồi, mấy ngày nữa phải đi theo đoàn phim."

"Ừ."

"Sao anh không ăn?"

Kim thiếu gia nhíu mày nhìn sandwich, không cử động cũng không nói gì, Điền Chính Quốc quan sát một lát rồi bỏ xuống, đứng dậy lấy bánh ngọt trong tủ lạnh đặt trước mặt anh: "Cứ ăn đồ qua đêm thì không tốt."

Kim Thái Hanh bỏ báo xuống bàn: "Anh có nói là mình muốn ăn cái này sao?"

Điền Chính Quốc chớp mắt: "Vậy em ăn?"

"Tuỳ em."

"Được rồi, không giành với anh." Nói xong lại tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Vài phút sau, Điền Chính Quốc ăn xong phần ăn của mình, Kim Thái Hanh lại vẫn ngồi yên như trước: "Sao không ăn?"

Kim thiếu gia mặt đơ nhìn Điền Chính Quốc, giọng nói gượng gạo: "Anh không nói muốn ăn cái này."

Điền Chính Quốc không biết tại sao hôm nay anh lại không vui nữa, cậu vừa định lấy nĩa múc cho anh thì di động vang lên, cậu đứng dậy nghe điện thoại rồi nói với Kim Thái Hanh một tiếng, sau đó vội vàng chạy đến công ty.

Vẻ mặt Kim thiếu gia nghiêm trọng giống như mưa bão sắp kéo tới, anh nhìn theo bóng lưng Điền Chính Quốc rồi quay đầu trừng cái bánh ngọt vô tội

Chương 6

Điền Chính Quốc chạy tới công ty, nhưng mà nhận được tin là vai diễn đã bị cướp, cậu khẽ nhíu mày: "Không phải là đã quyết định rồi sao? Đối phương diễn tốt lắm sao?"

Người đại diện châm thuốc rồi thở dài: "Không tốt, vẻ ngoài cũng tệ hơn cậu, nhưng mà chuyện đổi người này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ quen thôi, đối phương có người nâng đỡ, còn chịu bỏ tiền, cậu không có diễn xuất, không bối cảnh, đạo diễn sẽ cân nhắc sự lợi hại hai bên, chắc chắn là bị đổi rồi."

Cậu mới vào giới không lâu nên không hiểu: "Chúng ta không thể cướp lại sao?"

"Sao có thể, trừ khi cậu có nhiều tiền hơn bên kia."

"Vậy... Vậy những lời mà chúng ta nói trên bàn rượu hôm trước đều uổng phí hết sao?"

"Cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi, lời nói trên bàn rượu chỉ có thể tin một nửa, hợp đồng không có, cũng không cần phải giữ lời."

Người đại diện lại rít một hơi thuốc: "Cậu và Lý tổng có quan hệ gì?"

"À, không có quan hệ gì, tôi là do... Người nhà giới thiệu."

"Người nhà cậu, quen biết Lý tổng sao?"

"Ừ."

"Nếu không thì cậu tìm Lý tổng thử xem, nếu thật sự muốn nhận vai diễn này, kêu Lý tổng nói dùm cậu hai câu, cũng không phải là không được."



Điền Chính Quốc tự ngẫm vài giây: "Thôi quên đi, em tự mình cố gắng, không muốn làm phiền người khác."

"Vậy không diễn phim này nữa, tìm bộ khác."

"Khoan đã, anh Vương."

"Hả?"

"Anh cảm thấy Tôn Đạo* xem trọng em, chúng ta có thể nhờ anh ta không?"

*Nói tắt của 'đạo diễn Tôn'.

"Em muốn nhận vai diễn này sao?"

"À, cũng không phải là vấn đề vai diễn, nhưng mà bị cướp như thế, dù sao thì em cũng muốn tranh thủ một chút." Nói xong liền cười: "Nếu diễn xuất không tốt rồi bị đổi thì em cũng không oán giận gì, dù sao thì cũng là do bản lĩnh của em không bằng người ta, nhưng mà người đó diễn tệ hơn em, lại dùng tiền để đánh bại em, em có hơi không phục."

Vương Bằng vẫn luôn cho rằng Điền Chính Quốc là người yếu đuối mặc kệ mọi người điều khiển, không ngờ cậu cũng có dáng vẻ kiêu ngạo như thế, hắn lập tức cảm thấy hứng thú: "Em muốn thử thế nào?"

Sáng sớm cuối tuần, Điền Chính Quốc gõ cửa phòng Kim Thái Hanh, hôm qua về trễ cho nên không đến quấy rầy anh ngủ, cậu còn nhớ hôm qua trước khi mình đi Kim thiếu gia có vẻ không vui cho lắm, sau khi cửa mở, Điền Chính Quốc lập tức cười với Kim Thái Hanh: "Chào buổi sáng."

Điền Chính Quốc hiểu rõ đạo lý không đánh người đang cười, lập tức mở miệng: "Ngủ ngon không?"

Vẻ mặt Kim thiếu gia lạnh lùng: "Có việc gì không?"

"Cũng không có gì, hôm nay anh rảnh không?"

Vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của người trước mặt làm cho Kim thiếu gia cảm thấy hơi say, hôm qua anh khó chịu cả ngày, quyết định vài ngày tới sẽ không để ý đến Điền Chính Quốc, anh mím chặt môi, kết quả là vẫn lên tiếng: "Ừ." Kim thiếu gia bị lời nói của mình làm cho tức giận, anh nhíu mày, Điền Chính Quốc thật sự không hiểu tính tình của Kim Thái Hanh, cậu chỉ nói có ba câu, không biết câu nào làm anh nhíu mày chặt đến thế, cậu hỏi thử: "Vậy, hôm nay có thể đi ra ngoài với em không?"

"Đi đâu."

"Chúng ta kết hôn lâu như vậy, nhưng mà chưa từng đi ra ngoài chơi đúng không? Đúng lúc hôm nay em muốn đi câu cá, anh đi chung được không?"

Đôi mày cau có của Kim thiếu gia lập tức giãn ra: "Có thể."

Điền Chính Quốc nhìn thấy vẻ mặt của anh như thế thì nghĩ thầm: Chẳng lẽ là thích câu cá?

Hai người lái xe, một đường chạy đến hồ nước mà Điền Chính Quốc đã chọn, đem công cụ và hai cái ghế dựa ngồi song song ở bờ sông, Điền Chính Quốc móc mồi vào lưỡi câu, lại đưa cho Kim Thái Hanh một hộp mồi: "Nghe nói cá lăng ở đây rất lớn và thịt cũng rất chắc và tươi, nhưng mà rất khó câu được."

Kim thiếu gia im lặng điều chỉnh cần câu, Điền Chính Quốc lại hỏi: "Kim Thái Hanh, anh đã từng ăn cá ở đây chưa?"

"Không biết."

"Sao lại không biết."

"Ngày nào ăn cơm anh cũng phải hỏi lai lịch của những con cá đó sao?"

Điền Chính Quốc cũng biết là mình hỏi lời vô nghĩa, câu cá là chuyện chán nản và buồn tẻ, cậu ngồi hai tiếng thì cảm thấy rất nhàm chán, lén quay đầu nhìn chằm chằm sườn mặt Kim Thái Hanh.

Mặt nước bình tĩnh không một gợn sóng, Điền Chính Quốc nhìn một lát thì mí mắt bắt đầu đánh nhau, cậu mở miệng định ngáp một cái thì bị Kim Thái Hanh che miệng: "Xuỵt."

Điền Chính Quốc ngáp cho xong, khi ngậm miệng thì đầu lưỡi không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay Kim Thái Hanh, Kim thiếu gia rút tay, giọng nói cứng rắn giống như đang che giấu điều gì: "Đừng lên tiếng."

Điền Chính Quốc ra vẻ vô tội: Em không có lên tiếnggg...

Hai người thở nhẹ khoảng mười phút thì mặt nước có động tĩnh, Kim Thái Hanh nhanh chóng kéo cần câu, Điền Chính Quốc dựa vào bên người anh quan sát, đôi mắt mong chờ nhìn chằm chằm mặt nước, chờ đến khi dây câu được lôi hết ra khỏi mặt nước, Điền Chính Quốc lập tức nhảy dựng lên hôn lên mặt Kim Thái Hanh: "Kim Thái Hanh!! Anh quá tuyệt vời!!"

Cổ tay Kim thiếu gia run rẩy, cần câu rơi xuống đất, con cá bị câu cứ tưởng mạng mình sẽ chấm dứt vào hôm nay, đêm nay phải ngủ với nồi chảo và đường dấm, gấp đến nổi không ngừng giãy giụa, kết quả người câu trúng lại ngu ngốc làm nó rơi vào trong nước? Thả cá về nước giống như thả hổ về rừng, nó tin rằng đại nại không chết chắc chắn sẽ hoá rồng, nó vội vàng bơi đi, tương lai rộng mở ở phía trước, bây giờ không chạy thì còn đợi đến khi nào? Nó vội vàng chạy vào cái ôm của mẹ, để lại hai người đang nhìn nhau, Điền Chính Quốc thấy nhìn vẻ mặt căng cứng của Kim Thái Hanh thì lập tức giải thích: "Xin lỗi, em kích động quá."

Kim thiếu gia liều mạng kiềm nén khoé miệng muốn cong lên của mình, vẻ mặt vặn vẹo làm cho người ta sợ hãi: "Tiếp tục câu."

Hai người lại ngồi thêm hai tiếng, cuối cùng cũng có cá mắc câu, lần này Điền Chính Quốc không dám lộn xộn, Kim Thái Hanh lôi cá ra khỏi nước, chờ Điền Chính Quốc nhảy đến hôn mình, nhưng mà đợi một lát lâu mới thấy người nọ ôm thùng nước đến hỏi: "Không bỏ vào sao?"

Trong lòng Kim thiếu gia không ngừng khát vọng, thế nhưng chỉ có thể tiếp tục câu cá.

Sau đó Điền Chính Quốc rất ngoan ngoãn, không có động tác khác người nào nữa, Kim Thái Hanh cau mày nhìn mặt nước: Vô dụng.

Câu cả ngày, cũng coi như thắng lợi trở về, Điền Chính Quốc không ngờ có thể câu được thuận lợi như thế, cậu không hề keo kiệt lời khen dành cho Kim thiếu gia đang lái xe: "Anh thật sự quá lợi hại luôn đó, em còn tưởng là hôm nay sẽ không câu được con nào luôn chứ."

Kim Thái Hanh mặt đơ lái xe, trong lòng không ngừng kích động: Vậy vì sao em không hôn anh ba cái?!

"Khi về nhà chúng ta ăn thử đi, nhưng mà không biết mùi vị có thể làm cho Tôn Đạo vừa lòng hay không."

Tôn Đạo? Ai?

"Kỹ thuật cắt tỉa của em không được tốt lắm, khi về phải học hỏi dì Vương một chút, hôm đó em uống nhiều quá nên không nhớ rõ lời Tôn Đạo nói, cũng không biết là có làm đúng hay không." Cậu đã quen với sự im lặng của Kim Thái Hanh, cho nên nói chuyện mình ên cũng không cảm thấy xấu hổ: "Đúng rồi, Kim Thái Hanh..."

"Hả?"

"Anh cảm thấy em có thích hợp làm diễn viên không?"

"Không có gì thích hợp hay không, đây là công việc mà em chọn lựa, em muốn làm thì cứ làm, nếu không thì có thể học kinh doanh."

Điền Chính Quốc tự ngẫm vài phút, tiện tay lấy bút máy trên xe Kim Thái Hanh: "Em ký tên cho anh trước, lỡ như sau này em nổi tiếng, anh muốn lấy chữ ký còn phải xếp hàng."

Chương 7

Tới nhà, Điền Chính Quốc ôm thùng cá vào phòng bếp, Kim Thái Hanh ngồi trên xe cảm thấy mình không còn giá trị lợi dụng nữa, anh nhíu mày lấy di động tìm kiếm về Tôn Đạo, kết quả nhận được rất nhiều thứ, tắt ứng dụng tìm kiếm chuẩn bị gọi điện thoại thì Điền Chính Quốc chạy đến: "Kim Thái Hanh, mau vào xem em làm cá!"

Kim thiếu gia bỏ điện thoại vào trong túi, mặt đơ nghĩ thầm: Đúng là tàn nhẫn mà.

Kim Thái Hanh đưa áo khoác cho quản gia, hai tay khoanh trước ngực đứng xem Điền Chính Quốc làm cá, giơ dao đập xuống, con cá đang vui vẻ lập tức lật ngửa, đi đời nhà ma, đây là lần đầu Điền Chính Quốc làm cá, cậu nghiên cứu một lát, cầm dao tìm bong bóng cá, chất thịt của cá lăng rất màu mỡ, mùi vị lại ngon, Tôn Đạo từng khen loại cá này trên bàn rượu, còn nói cho cậu nghe cách làm, Điền Chính Quốc mở bụng cá, lấy bong bóng cá ra rồi bắt đầu xử lý vây lưng, cá rất trơn, cậu lại không khống chết được sức mạnh nên nên luôn làm cá trượt khỏi tay, Kim Thái Hanh đứng phía sau nhìn theo dáng vẻ nghiêm túc của cậu, vẻ mặt hiếm khi ôn hoà.

Còn chưa có ôn hoà được vài giây thì bắt đầu nhíu mày, anh bước nhanh đến cầm tay cậu, giọng nói nghiêm khắc: "Em không biết là gai cá lăng có độc sao? Có thể cẩn thận một chút được không?" Nói xong liền kéo Điền Chính Quốc ra khỏi phòng bếp, kêu quản gia đem hòm thuốc đến, Điền Chính Quốc bị anh rống đến sững sốt, ngồi trên sô pha một lát mới phản ứng kịp, cậu cảm thấy tay mình rất tanh, muốn rút lại thì bị Kim Thái Hanh nắm chặt, Kim thiếu gia nhíu mày, anh quỳ một gối dưới đất, nhẹ nhàng nặn một ít máu sau đó lấy cồn cẩn thận sát khuẩn cho cậu, nhận lấy thuốc mỡ mà quản gia đưa qua, thoa lên vết thương, lại đưa lên miệng thổi hai... cái?

Điền Chính Quốc cảm nhận được rõ ràng hơi thở của Kim Thái Hanh, cậu ngoan ngoãn ngồi chờ Kim thiếu gia thổi tiếp, kết quả Kim thiếu gia lại quyết đoán vứt bỏ tay cậu, đi thẳng lên lầu.

...

Điền Chính Quốc đưa tay lên nhìn, hỏi quản gia: "Anh ấy sao vậy?"

Quản gia hiền lành dán băng cá nhân cho cậu: "Không sao đâu."

Tốn thời gian một buổi chiều, cuối cùng thì Điền Chính Quốc cũng làm ra món bong bóng cá mà Tôn Đạo miêu tả, cậu ăn thử, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, trộn chung với thức ăn mà dì Vương đã làm, nhưng ngồi chờ hoài mà không thấy Kim Thái Hanh xuống lầu, Điền Chính Quốc giơ tay lên nghiên cứu một lát rồi đứng dậy lên lầu gõ cửa, Kim thiếu gia lạnh lùng mở cửa, giọng nói giống như mang theo băng tuyết: "Có việc?"

"Ăn cơm."

"Không đói bụng."

Vẻ mặt Điền Chính Quốc bối rối, quơ quơ ngón tay bị thương: "Ăn thử cá mà em làm được không?"

Kim Thái Hanh hừ lạnh: "Anh là chuột bạch sao?"



"Không phải."

"Anh không ăn."

"Nhưng em đã làm cả buổi chiều."

Kim thiếu gia khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng: Cũng không phải là làm cho anh.

"Em rất muốn được nhận vai diễn kia của Tôn Đạo, nhưng mà nửa đường bị người ta cướp mất, anh cũng biết mà, em mới vào giới không lâu, diễn xuất không giỏi mà cũng không có bối cảnh, chỉ có thể làm như thế, anh ăn thử một chút được không? Nhận xét cho em một chút?" Nói xong liền dùng ngón tay bị thương kéo kéo góc áo Kim Thái Hanh.

"Không được giả bộ đáng thương."

"Em không có giả bộ đáng thương!"

"Kim Thái Hanh, xin anh mà, anh cảm thấy ngon thì nhất định Tôn Đạo cũng cảm thấy như thế."

Kim thiếu gia không kiềm chế được tia sáng trong mắt, vẻ mặt cứng đơ, đi xuống lầu: "Là em xin anh."

Điền Chính Quốc gắp bong bong cá đặt bên miệng anh: "Dạ dạ dạ, là em xin anh, mau ăn thử!"

Kim thiếu gia nhún nhường mở miệng vàng miệng bạc, bong bóng cá tươi mới vừa vào miệng liền tan, tâm trạng của anh lập tức tốt hơn, giọng nói vẫn như trước: "Bình thường."

"Chỉ bình thường thôi sao?"

"Em tưởng mình là thiên tài sao? Làm một lần liền ngon?"

"Nhưng mà chỉ còn hai con cá."

"Em làm cả hai con đi, luyện tập một chút."

"Nhưng mà..."

"Anh có thể kêu quản gia sai người đi câu thêm."

"Như vậy có phải là không có thành ý hay không?"

"Em tự tay làm, cũng đã rất có thành ý rồi."

Kim thiếu gia độc chiếm ba con cá mà anh và Điền Chính Quốc câu vào bụng, cuối cùng khi buông đũa mới nói một câu hay: "Có thể."

Điền Chính Quốc được câu trả lời thuyết phục thì lập tức chuẩn bị thêm một phần, cùng người đại diện đi đến nhà Tôn Đạo, vợ Tôn Đạo ra mở cửa, sau đó mời cậu vào nhà, Tôn Đạo hơn năm mươi tuổi ưỡn bụng bia cười giống như Phật Di Lặc, ông ăn thử bong bóng cá mà mình hay nhắc tới: "Cậu rất có lòng."

"Thật ra tôi cũng không muốn đổi người, nhưng mà đó là người của nhà sản xuất, tôi cũng không có cách nào."

Điền Chính Quốc cười cười: "Hôm nay tôi đến đây không phải vì vai diễn, lúc trước ăn cơm, ngài nói rất muốn ăn thứ này cho nên tôi và người nhà đến hồ nước câu mấy con, tự chuẩn bị, ngài đừng chê tôi nhiều chuyện, chỉ là tôi cảm thấy ngài rất hiền lành, nhìn thấy liền muốn thân thiết." Nói xong liền ngại ngùng gãi đầu.

Ánh mắt Tôn Đạo đảo qua vết thương trên ngón tay Điền Chính Quốc: "Có lòng, cậu là người mà tôi chọn, rất phù hợp, tôi quay phim nhiều năm như vậy, vài năm nay mới có thành tích, cũng không muốn tuỳ tiện dùng người mà người khác xếp vào, để tôi nói chuyện với bên sản xuất."

Điền Chính Quốc là người thông minh, Tôn Đạo nói đến nước này, nếu cậu phủ định thì rất là giải tạo, cậu cong mắt cười cười, sau đó lấy di động: "Tôn Đạo, có thể chụp ảnh với ngài rồi đăng lên Weibo được không?"

Tôn Đạo nhìn Điền Chính Quốc, sau đó cười gật đầu: "Chụp đi."

Điền Chính Quốc giơ điện thoại lên tự sướng, phía sau là Tôn Đạo và vợ ông ấy, còn có người đại diện của cậu.

Điền Chính Quốc: Ăn cá.

"Cmt đầu!!"

"Thư Thư!! Ngày càng đẹppp!!!"

"A!!!!! Liếm liếm liếm!! Thư Thư ngày càng đẹppp!!!!"

"Em cũng muốn ăn cá!!!!!!"

"Phía sau là ai??? Là Tôn Hành Mạo sao??"

"Tôn Đạo?! Thư Thư sắp quay phim mới rồi sao!?"

"Cầu chân tướng, gần đây Tôn Đạo đang quay phim sao??"

"Ôm đùi đạo diễn nhanh như vậy?"

"Vừa mới liếm màn hình xong!!!!"

"Thư Thư diễn cái gì em cũng thích!!!!!!!"

"Cái gì gọi là ôm đùi? Không thấy vợ Tôn Đạo và trợ lý đều ở đó sao?"

"Gần đây Tôn Đạo sắp quay phim đúng không?"

"A a đã biết!! Tôi đoán Thư Thư sẽ diễn vai trợ lý Tô!!"

"Còn chưa tuyên truyền, chưa quyết định, đừng ảo tưởng."

"Cái gì mà ảo tưởng? Thư Thư đăng bài lên Weibo của mình thì gọi là ảo tưởng sao? Ngu quá thì cút đi!"

"Trợ lý Tô người đẹp mà tấm lòng cũg đẹp, giống như Thư Thư!!"

"Mong chờ!!!"

Vương Bằng đọc bình luận rồi cười cười: "Người đẹp mà tấm lòng không đẹp."

Điền Chính Quốc không thể hiện vẻ mặt gì: "Cũng không có gì để báo đáp mọi người."

"Fan muốn thấy cậu, cậu nên xuất hiện trên TV nhiều một chút, đó chính là món quà tốt nhất dành cho bọn họ."

"Bên chỗ sản xuất thì sao?"

"Nếu Tôn Đạo đã nói như thế thì ông ta sẽ có cách thuyết phục bên phía sản xuất, thật ra em không nên nghĩ nhiều, nếu em đã chọn con đường này thì sau này sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy, lần đầu bị cướp vai thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, anh cảm thấy em làm rất tốt, bởi vì người ta là dao thớt em là thịt cá, em không có tiền không có người nâng đỡ thì sẽ khó khăn hơn."

Chương 8

Điền Chính Quốc đến công ty nói chuyện với Vương Bằng một lát, nhìn thấy trời không còn sớm thì đón xe về nhà, cậu cầm điện thoại đọc bình luận, không biết trong lòng là cảm giác gì, cha mẹ cậu mất sớm, nhưng cậu vẫn có thể thuận lợi lớn lên, không có đầu óc thì đã bị người ta lừa gạt kiếm tiền mất rồi, cậu luôn cảm thấy mình không phải là người hiền lành mặc kệ người ta ức hiếp, mấy năm nay cậu không được quan tâm nhiều lắm, nhưng vẫn không có sa ngã, vẫn tích cực hướng về cuộc sống tương lai, vì tranh thủ một vai diễn mà lợi dụng fan của mình, tuy không cao siêu gì nhưng cũng có thể vì mình tranh thủ một chút, cậu nhìn chằm chằm ngón tay ngẩn người, sau đó điện cho Kim Thái Hanh, điện thoại lập tức được nối thông, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như trước: "Sao vậy?"

"Anh ngủ chưa?"

"Vẫn chưa."

"Anh đừng ngủ, em muốn nói chuyện với anh."

Đối phương chần chờ một lát rồi mới "Ừ" một tiếng.

Xe taxi không thể chạy đến cửa nhà, mỗi lần cậu về thì đều có quản gia chạy xe đến chờ, cậu nói cám ơn rồi lên xe, sau khi vào nhà, Kim Thái Hanh đang ngồi trên sô pha, anh đang cầm tạp chí tuỳ ý lật xem, nhìn thấy Điền Chính Quốc vào nhà thì vẻ mặt lạnh lùng lập tức thay đổi, trong lòng Điền Chính Quốc có gánh nặng nên không để ý thấy, cậu ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh: "Xem gì đó?"

"Tạp chí kinh tế và tài chính."

"Có phải là rất nhàm chán hay không?"

"Xem hiểu, sẽ không nhàm chán."

"Kim Thái Hanh."

"Hả?"


"Anh cảm thấy, em là loại người gì?"

"Vì sao hỏi như vậy?"

Điền Chính Quốc gác chân lên sô pha, tựa đầu lên đầu gối mình: "Ví dụ như fan của em, bọn họ cảm thấy em là người rất đơn thuần, rất tốt, cảm thấy em rất cần được che chở và chăm sóc, nhưng mà thật ra, cho đến giờ em đều tự mình kiếm tiền, ngoại trừ gặp được anh, em chưa từng trải qua chuyện gì may mắn, cho nên em không cam lòng khi bị khi dễ, cho dù là vai phụ bị cướp nhưng em cũng muốn cướp lại, em sẽ chủ động đi lấy lòng đạo diễn, tranh thủ vai diễn cho mình, anh nói nếu mọi người biết em là người như vậy, còn có thể thích em không?"

Kim Thái Hanh đổi trang báo: "Em cảm thấy mình làm sai sao?"

"Không có, nhưng mà em lợi dụng quyền ngôn luận của fan, em có chút bất an, dù sao thì mọi người cũng thích em."

"Mọi người bình luận cái gì?"

"Chờ mong vai diễn mới của em."

"Anh không hiểu giải trí, nhưng anh biết nếu fan của em muốn thấy em, thì chỉ có cách đó, nếu em diễn ít, xuất hiện ít, bọn họ sẽ không vui, em bị cướp vai diễn, bị người ta ức hiếp, bọn họ sẽ đau lòng, sẽ chủ động đòi công bằng cho em."

"Là như vậy sao?"

"Bọn họ sẽ đứng bên cạnh em, chỉ cần em giữ vững tấm lòng lương thiện."

Ánh mắt Điền Chính Quốc loé sáng nhìn Kim Thái Hanh: "Kim Thái Hanh."

"Hả?"

"Hôm nay anh thật dịu dàng."

Ngón tay Kim thiếu gia run lên, vẻ mặt lạnh lùng: "Em nhìn lầm."

Nhìn theo bóng dáng Kim Thái Hanh lên lầu, koé miệng Điền Chính Quốc giơ cao, cậu nói: "Kim Thái Hanh, anh thật tốt."

Kim thiếu gia không ngừng lại, hừ nhẹ một tiếng rồi đi vào phòng làm việc.

Ba ngày sau, Tôn Đạo gọi điện kêu Điền Chính Quốc thu dọn hành lý đi theo đoàn phim, cậu thu dọn quần áo rồi gõ cửa phòng Kim Thái Hanh: "Lần này em không có nhiều cảnh quay lắm, khoảng mười ngày là về."

Vẻ mặt Kim thiếu gia nghiêm túc: "Sao cũng được."

Điền Chính Quốc cười hì hì: "Hôm qua em mới nghiên cứu loại bánh mới, đặt trong tủ lạnh đó, còn nướng bánh quy nữa."

Đối phương vẫn mặt đơ như cũ, gật đầu, Điền Chính Quốc đứng trước mặt anh, hai mắt cười cong tít, sau đó kiễng chân ôm cổ Kim Thái Hanh: "Cám ơn anh, đã an ủi em."

Thân thể Kim thiếu gia cứng ngắc nhìn chăm chú bóng lưng của Điền Chính Quốc, trong đầu như có khoảng trống, chờ người đi rồi anh mới xuống lầu, nhìn bánh quy trên bàn thì chân mày lập tức giãn ra, quản gia đứng sau lưng anh: "Điền tiên sinh làm không nhiều lắm."

"Hả?"

"Cậu ấy phải đi hơn mười ngày."

"Có liên quan đến tôi sao?"

"Thiếu gia không nên ăn hết quá sớm."

Kim thiếu gia nhìn thoáng qua hộp bánh, tiện tay cầm lên lầu: "Tôi không thích ăn."

Kim Thái Hanh tránh mặt quản gia, nghiêm túc mở hộp sắt, bên trong ngoại trừ bánh quy thì còn có một mảnh giấy, Kim thiếu gia nhìn thoáng qua rồi hừ nhẹ, tiện tại đặt tờ giấy trong ngăn kéo kệ sách, đợi một lát, lấy tờ giấy ra xem lần nữa, đứng dậy đi dạo một vòng quanh phòng, cuối cùng quyết định đặt trong két sắt lưu giữ văn kiện quan trọng, tờ giấy nho nhỏ có mùi phô mai, Kim Thái Hanh suy nghĩ một lát rồi lấy một quyển sách đặt tờ giấy vào trong rồi mới khoá két sắt.

Ngày đầu tiên Điền Chính Quốc đi theo đoàn phim thì đã thảo luận vấn đề vai diễn với đạo diễn, cậu tự biết mình diễn xuất kém, nhưng mà cần cù bù thông minh, vai diễn không khó, dù sao thì trong tác phẩm này cậu cũng là bình hoa, nữ chính xem trọng nhan sắc của cậu mới vô tình vào công ty này làm, còn xảy ra tình cảm với nam chính, vai diễn của cậu không có nhiều lời thoại, toàn bộ quá trình đều là mặt đơ, Điền Chính Quốc cầm kịch bản cười khổ: "Tôi diễn vai này rất nhẹ nhàng."

Tôn Đạo gật đầu: "Nếu cậu diễn vai này không tốt thì có thể về nhà bán bong bóng cá được rồi."

"Tuy rằng mặt đơ, nhưng cũng không thể quá đơ, thật ra vẻ mặt là phụ, chủ yếu là ánh mắt của nhân vật, suy nghĩ cho kỹ đi, chờ đến khi cậu biết diễn bằng ánh mắt thì cũng coi như là thành công rồi."

Điền Chính Quốc cám ơn đạo diễn đã dạy bảo, trở lại phòng nghỉ ngơi, cậu ngồi trên giường đọc kịch bản, đột nhiên nhớ đến thầy giáo của mình.

Cậu lấy điện thoại điện cho Kim Thái Hanh: "Kim Thái Hanh, có nhớ em không?"

Đối phương tạm dừng vài giây rồi trả lời chắc chắn: "Không có."

"Hê hê, em biết anh nói xạo mà, đúng rồi, em muốn nhờ anh chỉ dạy một vấn đề về diễn xuất."

"Sao anh biết."

"Sao lại không, vai diễn này cả ngày xụ mặt, ánh mắt lại rất lạnh lùng, em cảm thấy đối với vẻ mặt này, anh có quyền lên tiếng."

"Điền Chính Quốc."

"Có em!"

"Em muốn cãi nhau với anh sao?"

"Không có, em thật sự học hỏi mà."

Im lặng, Điền Chính Quốc đợi vài phút rồi mở miệng thăm dò: "Kim Thái Hanh?"

"Kim Thái Hanh, anh giận sao?"

"Kim Thái Hanh, anh còn nghe máy không?"

"Được rồi được rồi, em sai rồi, em chỉ lấy cớ gọi điện cho anh mà thôi, báo cáo công tác."

Chương 9

Ngày quay phim thứ ba, Điền Chính Quốc gặp được người diễn viên được nâng đỡ vào đoàn phim đó.

Người đó đem theo bảy tám trợ lý, ngẩng cao đầu đi đến trước mặt Điền Chính Quốc, nữ chính và Điền Chính Quốc đang đối diễn với nhau, nghe thấy tiếng động liền đảo mắt nhìn qua, người đó và nữ chính nhìn nhau hai giây nhưng không chào hỏi, ngược lại hất cằm hừ lạnh với Điền Chính Quốc: "Chính là cậu cướp vai diễn của tôi?"

Điền Chính Quốc sững sờ, sau đó lắc đầu vô tội: "Cho hỏi cậu là?"

"Tôi là Đinh Thuỵ."

"Xin chào."

"Ha ha, cậu rất có bản lĩnh."

"Quá khen."

"Cậu đừng có đắc ý." Nói xong câu này liền quay đầu đi mất.

Điền Chính Quốc lẩm nhẩm kịch bản, chớp chớp mắt rồi tiếp tục đối diễn với nữ chính.

Nữ chính là tiểu hoa đán mới nổi gần đây, cô ấy gia nhập giới giải trí sớm hơn, còn ở chung công ty với Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc vẫn gọi cô ấy là tiền bối, cô ấy nhíu mày chế nhạo: "Vịt trời ở đâu tới đây?"

Điền Chính Quốc không nói tiếp, chỉ rót nước cho cô.

Việc Đinh Thuỵ dựa vào quan hệ không phải là bí mật gì, tính cách của hắn kỳ lạ không để ai vào mắt, nhưng mà hắn có người nâng đỡ cho nên mọi người không thích cũng không chọc hắn, hắn không thích Điền Chính Quốc, muốn gạt chân cậu nhưng hắn và cậu không có cảnh nào diễn chung, chỉ có mấy lần chạm mặt tình cờ, đều là diễn chung với mọi người, hắn không có vai diễn của Điền Chính Quốc, biên kịch liền viết thêm cho hắn một vai quần chúng, Tôn Đạo đang nổi tiếng, mỗi bộ phim đều có ảnh hưởng sau này, ông không muốn đổi Điền Chính Quốc, mặc dù diễn xuất của Điền Chính Quốc không tốt nhưng khí chất và nhan sắc rất phù hợp với miêu tả trong bản gốc, vừa đứng trước máy ảnh là có thể hấp dẫn một phần ba fan nguyên tác.

Đinh Thuỵ cũng là người mới, nhưng mà hắn không có may mắn như Điền Chính Quốc, chỉ có thể chủ động bò lên giường kim chủ, cũng may là được sủng, làm kim chủ yêu thương như si như dại, mở miệng hứa sẽ cho hắn diễn phim này, Tôn Đạo sống chết bảo vệ nam chính và nam phụ, lại không bảo vệ được Điền Chính Quốc, lần đầu Tôn Đạo nhìn thấy Đinh Thuỵ thì lập tức nói ra hai chữ: Loè loẹt. Nhưng mà không ngờ, Điền Chính Quốc lại chủ động tìm đến ông để tranh thủ vai diễn này, ý tưởng của cậu đúng lúc trùng với ý muốn của Tôn Đạo, tính tình của hai người cũng hợp nhau, ảnh chụp gửi lên Weibo cũng được fan của Điền Chính Quốc ủng hộ, tuy cậu không có nhiều fan cho lắm nhưng đa số đều biết đến bộ phim này.

Bên phía sản xuất chỉ nhìn đến lợi ích, nhìn thấy bình luận phát triển theo hướng khen ngợi thì liền bắt đầu cân nhắc, quyết định viết thêm cho Đinh Thuỵ một vai diễn.

Đinh Thuỵ thù dai, đối với hắn mà nói, vai diễn không còn quan trọng nữa, cho dù kim chủ tuyên bố cho hắn diễn vai nam chính thì hắn cũng từ chối, không có ý gì khác, chỉ vì hắn muốn kiếm chuyện với Điền Chính Quốc mà thôi.



Vài ngày trước việc quay phim rất thuận lợi, lúc nào trên mặt Điền Chính Quốc cũng có nụ cười, nhân duyên hay danh tiếng đều không tệ, Đinh Thuỵ rất muốn nhìn thấy dáng vẻ nhớn nhác của Điền Chính Quốc.

Nam chính và nữ chính đang diễn cảnh sinh ly tử biệt, quay dưới màn mưa hai ngày, cuối cùng cũng chờ được tiếng "cut" từ bi của Tôn Đạo, rời khỏi màn mưa, nhanh chóng chạy vào trong khăn, trời vừa vào thu nên rất lạnh, Điền Chính Quốc vội vàng đưa nước gừng nóng cho mọi người, nữ chính uống hai hớp mới thổi ra được khí nóng: "Chỉ có Tiểu Điền hiểu chị."

Sau khi kết thúc công việc, thiết bị mưa còn chưa dừng lại, Điền Chính Quốc chủ động giúp đỡ dọn dẹp hiện trường, trong lúc đang giúp người quay phim thu dọn chân dựng thì nam nữ chính đến gọi cậu ăn cơm, cậu gật đầu đồng ý rồi đi mấy bước thì cảm thấy mưa to tầm tả nện xuống đầu mình, cậu bị giội đến sững sờ, run rẩy chạy ra khỏi thiết bị tạo mưa, nữ chính hoảng sợ kêu lên rồi chạy lấy thảm bao lấy cậu: "Không sao chứ?!"

Điền Chính Quốc lau mặt cười cười: "Dọn nửa ngày mà thiết bị còn bật cũng không thấy."

Nam chính đưa nước gừng nóng cho Điền Chính Quốc: "Còn lại không ít, thay quần áo đi rồi đi ăn cơm."

Điền Chính Quốc uống một ngụm rồi nói lời cám ơn, mọi người không ai để ý đến Đinh Thuỵ đang đứng bên cạnh thiết bị, ngay cả lời kịch cũng chuẩn bị tốt vậy mà không ai hỏi câu nào là sao? Hắn tức giận đá vào thân xe, lập tức cảm nhận được sức mạnh của sắt thép.

Điền Chính Quốc hắt xì cả đường, mấy diễn viên cùng nhau trở lại khách sạn, Chu Lâm tức giận nhíu mày: "Đinh Thuỵ quá đáng lắm rồi."

Điền Chính Quốc cười cười: "Chị Lâm, không sao đâu."

Chu Lâm thấy Điền Chính Quốc không để ý thì thở dài: "Em chú ý nhiều một chút, nếu thấy hắn làm nữa thì lập tức lật tẩy bộ mặt của hắn."

"Dạ."

Trở lại phòng mình, Điền Chính Quốc vội vàng tắm nước nóng rồi leo lên giường điện cho Kim Thái Hanh, lần đầu gọi không ai bắt máy, Điền Chính Quốc lật di động xem thời gian, cậu đoán là anh đang tắm, đợi nửa tiếng nữa điện lại, điện thoại reo vài giây thì có người bắt máy, giọng điệu không vui: "Anh đang ngủ."

"A, ngủ sớm vậy, em còn tưởng là anh đang tắm chứ."

"Anh tắm đến nửa tiếng sao?"

Điền Chính Quốc nhìn đồng hồ trên vách tường khách sạn: "Chẳng lẽ, anh vẫn luôn chờ điện thoại?"

"..."

"Nếu thấy em gọi nhỡ, vì sao không gọi lại?"

"..."

"Lỡ như đêm nay em không gọi nữa thì sao? Anh cứ chờ hoài hả?"

"Ai nói là chờ?"

Điền Chính Quốc não bổ ra vẻ mặt bực bội của anh thì lập tức bật cười, kết quả là do ban ngày bị lạnh, cậu nhịn không được mà hắt hơi, cậu xoa mũi rồi nói: "Gần đây trời trở lạnh, anh nhớ mặc thêm quần áo."

"Hình như người hắt xì là em?"

"Được rồi, em cũng mặc thêm."

Đinh Thuỵ âm thầm ngáng chân Điền Chính Quốc vài lần, nhưng không phải bị cậu né thoát thì chính là không thèm để ý đến hắn, hắn giống như dùng hết sức đánh mạnh vào bông gòn, hoàn toàn không có tác dụng gì, hắn nhìn thấy dáng vẻ cười tủm tỉm cả ngày của Điền Chính Quốc thì ánh mắt ngày càng hung ác.

Cảnh nam nữ chính kết hôn được quay bên ngoài, mặt cỏ bên ngoài biệt thự, hoa nở đầy đất, Điền Chính Quốc và những diễn viên khác ngồi dưới lều che nắng, sẵn tiện nghe mọi người trò chuyện, cảnh đầu không có nữ chính cho nên những diễn viên phụ lần lượt ra ngoài, chỉ còn lại Điền Chính Quốc và nữ chính, gần hai tuần ở chung làm cho cô có ý muốn bảo vệ đàn em này: "Tiểu Điền, em rất chăm chỉ, sớm muộn gì cũng có thể nổi tiếng."

Điền Chính Quốc cám ơn chân thành: "Cũng nhờ có chị Lâm dạy bảo."

"Aiz, chị có dạy được em gì đâu, ngày nào chị cũng bị mắng vì diễn xuất bình hoa đây này, nhưng mà bình hoa thì sao chứ, dù sao chị cũng nổi." Nói xong liền che miệng: "Chính là tự phụ như vậy đó."

Điền Chính Quốc cười ha ha: "Chị Lâm có bản lĩnh để tự phụ mà."

Chu Lâm nhìn đồng hồ rồi đứng dậy sửa sang váy cưới: "Chúng ta qua đó đi."

Điền Chính Quốc gật đầu đứng dậy, đột nhiên nghe thấy lều che nắng phát ra tiếng vang "kẽo kẹt kẽo kẹt", sau đó một đoạn dây cố định ở cách đó không xa bị đứt, bởi vì đoàn phim cảm thấy cảnh quay này không lâu nên dựng lều che nắng rất cẩu thả.

"Ầm ầm", lều che nắng sụp đổ, từ khi Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng kẽo kẹt thì cậu đã đẩy Chu Lâm rời khỏi lều, may mà động tác của cậu nhanh nên đẩy được Chu Lâm ra ngoài, mình thì bị thương nhẹ.

Chu Lâm kéo áo cưới đứng dậy, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người đang quay phim nhìn thấy bên này có tiếng động lớn thì lập tức chạy qua, thấy hai người không sao mới nhẹ nhàng thở ra, cánh tay Điền Chính Quốc bị đè, cậu cử động nhẹ thì cảm thấy không sao, Đinh Thuỵ khoanh tay đứng ở xa xa, khoé môi nhếch lên nụ cười khinh thường, vẻ mặt xinh đẹp của Chu Lâm nhăn nhó, không còn cẩn thận nữa: "CMN, vịt trời chết tiệt, khi dễ Tiểu Điền thành thật sao? Bà đây muốn xé rách mặt nó!"

Chu Lâm: Trường quay xảy ra tan nạn, cám ơn ân nhân @Điền-Thư-Kiệt.

Một bài đăng Weibo làm mọi người bùng nổ, bởi vì Chu Lâm rất nổi tiếng, còn nữa, tai nạn cũng không phải là chuyện nhỏ. Chu Lâm không nói rõ là ai, nhưng fan đều là Sherlock Holmes. Tìm đầu mối, tiến hành dò xét, tổng kết dấu vết còn sót lại, cuối cùng tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía Đinh Thuỵ.

Đinh Thuỵ cũng có đầu óc, ngoại trừ lần đầu hắn tự tay mở chốt thiết bị mưa thì những chuyện khác đều tìm người làm, hắn muốn bo bo giữ mình, nhưng vẫn không qua mặt được hàng ngàn hàng vạn fan của Chu Lâm.

Điền Chính Quốc quay phim xong nhưng không về nhà, Chu Lâm ra mặt cho cậu làm cậu có chút băn khoăn, Chu Lâm ở trước mặt cậu nói năng hùng hồn, cách làm việc cũng không thích giấu diếm: "Em đã cứu mạng chị, còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện này sao? Huống chi nó chỉ là vịt trời mà cũng đòi so với chị sao? Hôm nay cho dù em không cứu chị, chị cũng giúp em vì chị là đàn chị của em!"

* * *

Kim Thái Hanh ở nhà đợi một ngày nhưng không thấy ai về, anh lập tức gọi điện cho Lý Minh: "Vì sao vợ tôi không về nhà?"

Lý Minh nhìn thoáng qua bảng chức vụ trên bàn làm việc: "Tôi là người đại diện của cậu ta?"

"Cậu chỉ cần nói cho tôi biết vì sao là được."

"Cậu không lên mạng à?"

"Có ý gì?"

"Chuyện trong đoàn phim của vợ cậu rất ồn ào náo nhiệt mà."

"Em ấy xảy ra chuyện gì?!"

"Aiz, đừng có gấp, không sao, nhưng mà cũng coi như là nổ lửa rồi."


"Nếu không sao, vì sao không về nhà?"

"... Sao tôi biết!?"

Tắt điện thoại, Kim Thái Hanh tải Weibo về máy, di động của anh ngoại trừ việc gọi điện thì không có ứng dụng giải trí nào khác, anh đăng ký tài khoản, tìm tên Điền Chính Quốc, bấm theo dõi, sau đó liền phát hiện ra thế giới mới.

Kim Thái Hanh nhíu mày tải ảnh của vợ mình về máy: Nhiều quá.

Tiện tay bấm trúng bình luận, chân mày lập tức nhíu thành hình chữ 川: Quá nhiều!

May mà Điền Chính Quốc không đăng nhiều bài cho lắm, Kim thiếu gia nghiêm túc tải ảnh xong, tiện tay kéo làm mới, lập tức nhìn thấy rất nhiều bài chuyển tiếp.

Điền Chính Quốc:: Cám ơn mọi người đã quan tâm.

Phía dưới là ảnh chụp chung với nhân viên đoàn phim, Kim Thái Hanh đâm đâm mắt kính của Điền Chính Quốc, nhanh chóng tải ảnh về máy, lại mở bình luận, đã có hơn trăm cái.

"Cám ơn Thư Thư đã cứu Lâm của chúng em, cầu nguyện cho tình hữu nghị giữa hai nhà mãi mãi trường tồn."

"Cám ơn Thư Thư đã cứu mạng!!! Thư Thư mãi mãi xinh đẹp!!"

"Cám ơn."

"Hôm nay không cướp được sô pha của Thư rồi!!! Lăn lộn!!!"

"Vì sao Thư Thư lại cười đẹp như thế!!!!"

"Mắt kính mắt kính mắt kính!!!!!"

"Aaa, Thư Thư đeo mắt kính, tim em tan chảy rồi!!"

"Thư đeo kính!!! Nhìn thật đen tối, em rất thích!!!"

Người sử dụng số 5201314123: Đẹp, rất thích.

Chương 10

Chu Lâm làm cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ hơn rất nhiều, Đinh Thuỵ không có cách nào đối chọi với Chu Lâm cho nên đành phải nhanh chóng rời đi, bởi vì hắn không nổi tiếng, cũng không biết cách giao tiếp với mọi người, Điền Chính Quốc quay phim xong liền đến công ty, Vương Bằng cầm tư liệu của Đinh Thuỵ nghiên cứu: "Nếu Chu Lâm không ra mặt, em định giải quyết vấn đề thế nào?"

"Không giải quyết."

"Hả?"

"Em chỉ muốn lấy được vai diễn, nếu vai diễn đã là của em, cứ để hắn chiếm chút tiện nghi đi, không sao hết."

Sau đó cười cười: "Huống chi, Đinh Thuỵ có bối cảnh, em không có tiền lại không có người nâng, không thể lấy trứng chọi đá, còn nữa, hắn không có bản lĩnh, ỷ vào việc mình có chỗ dựa, người khác đều theo hắn quậy, nhưng hắn lại không dám làm rất nhiều chuyện, mà em cũng có phòng bị, chỉ cần thông minh một chút thì sẽ không xảy ra chuyện lớn."

"Nhưng mà Chu Lâm đã quậy rất lớn rồi."

"Chị Lâm đối xử với em rất tốt, chị ấy có đoàn đội của mình, chắc chắn sẽ giải quyết tốt chuyện này, không cần quan tâm em, em chỉ ngáng chân chứ không giúp được gì."

Vương Bằng hừ cười: "Chu Lâm là tìm cơ hội để nâng mình lên, cô ta quậy đến như vậy, em cảm thấy Đinh Thuỵ sẽ chịu để yên sao? Lúc trước em xử lý mọi chuyện rất tốt, Chu Lâm quậy đến như vậy chỉ làm Đinh Thuỵ tức giận thêm thôi."

"Chị Lâm có năng lực làm chuyện đó, có thể kéo em ra ngoài thì tốt, dù sao thì em cũng không thể cướp danh tiếng của chị ấy."

Vương Bằng đốt thuốc: "Em cũng hiểu rõ đó, Chu Lâm, đang tìm người chịu thay mình."

Điền Chính Quốc cảm thấy mình đi vào hố lửa rồi, công việc không đơn giản như hắn tưởng, xung quanh toàn là người đã thành tinh, cho dù cậu thật lòng đối xử tốt cũng bị người ta lợi dụng nếu có cơ hội, cậu hiểu rõ dự định của Chu Lâm, nhưng mà cậu vẫn cảm kích việc Chu Lâm chăm sóc cho mình khi còn ở đoàn phim, nhiều khi phải hồ đồ mới có thể sống tốt, đột nhiên cậu nhớ đến Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh rất tốt, bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng rất ôn nhu.


Kim thiếu gia ôn nhu đang hẹn Lý Minh uống trà: "Nói rõ ràng mọi chuyện."

Lý tổng rất khó chịu: "Tôi đường đường là ông tổng công ty giải trí, việc nhỏ như vậy mà tôi cũng phải quản lý sao?"

Ông chủ Lâm bưng trà lên bàn: "Chu Lâm đó là người trong công ty cậu sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy cũng được xem là người nổi tiếng trong công ty cậu rồ, hôm nay đứng đầu trên mọi tiêu đề, còn kéo theo Tiểu Điền nữa."

Kim Thái Hanh nghe thấy hai chữ Tiểu Điền thì lập tức mở miệng: "Tan nạn gì đó, nói rõ ràng."

"Tôi nói thì cậu đừng có giận."

Kim thiếu gia nhíu mày: "Cậu nói đi."

"Lúc đầu vai diễn của cậu ta bị cướp, sau đó cậu ta cướp lại, thật ra tôi vẫn tưởng vợ cậu là con thỏ nhỏ chỉ biết làm bánh ngọt, không ngờ lại là hồ ly."

"Tôi biết chuyện này, nói vào trọng điểm."

Lý Minh lặp lại những chuyện mà Vương Bằng kể: "Chắc chắn sau này Đinh Thuỵ sẽ tìm cách kéo Tiểu Điền xuống nước, hắn có người nâng, có thể chơi đùa với Chu Lâm vài ngày, Chu Lâm cũng có suy nghĩ của mình, tuy rằng không nói nhưng chắc chắn sau này sẽ giúp Tiểu Điền che chắn, che chắn càng nhiều thì càng nói lên rằng Chu Lâm trọng nghĩa, càng nổi thì cô ta lại càng vui."

Ông chủ Lâm không hiểu: "Lúc đầu Tiểu Điền là người bị hại, sau đó biến thành vật hi sinh? Không thể phản kháng sao?"

"Cậu ta thông minh nên im lặng không nói gì, cũng thành công trở thành vật hi sinh, ai kêu Chu Lâm quậy đến như vậy chứ? Đinh Thuỵ có chỗ dựa, hắn liều mạng thì có sao? Mục đích của cậu ta rất đơn giản, chỉ muốn nhận được vai diễn mà thôi, những chuyện khác, tôi cảm thấy cậu ta không để ý cho lắm."

"Tiểu Điền?"

"Biết cách sinh tồn mà thôi."

Kim Thái Hanh nhìn đồng hồ, cầm áo khoác rời đi: "Ai nâng Đinh Thuỵ."

"Trần Hải. Đúng rồi, vợ cậu bị thương nhẹ."

Kim thiếu gia nghe thấy nhưng không quay đầu, chỉ là bước chân lại nhanh hơn.

Điền Chính Quốc về nhà, kéo hành lý lên lầu, khuỷu tay cậu có vết bầm rất lớn, lúc đầu không thấy đau nhưng qua một ngày thì cử động liền khó khăn, cậu nằm trên giường ngẩn ngơ một lát rồi đi rửa mặt.

Kim Thái Hanh vừa về đến nhà liền chạy lên lầu, vừa định mở cửa thì tay chốt cửa bị vặn. Tay phải Điền Chính Quốc yếu ớt rũ xuống, tay trái cầm tay cầm cửa, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Kim Thái Hanh.

Cậu cong mắt cười nói: "Anh về rồi."

Ánh mắt Kim Thái Hanh đánh giá Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới một lần rồi mới lên tiếng.

Anh chạy thẳng lên lầu, ngay cả giày còn chưa đổi, Điền Chính Quốc tưởng anh có việc gấp, ai ngờ Kim thiếu gia chỉ đứng ngoài cửa không nói gì, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Điền Chính Quốc mới phá vỡ không khí im lặng: "Chẳng phải anh có việc gấp hay sao?"

Kim thiếu gia quan sát Điền Chính Quốc, cảm thấy cậu không sao mới lạnh lùng quay đầu đi vào phòng làm việc, Điền Chính Quốc nhìn theo bóng dáng cao ngất của anh, xuống lầu lấy dép lê đặt trước cửa phòng làm việc.

Cho đến khi ăn cơm, Kim thiếu gia đổi dép lê đi xuống lầu, tay trái Điền Chính Quốc cầm đũa, cậu đã chiến đấu với thịt viên năm phút rồi, cuối cùng vẫn chấm dứt bằng thất bại, cậu không tin, quyết định đổi sang muỗng chiến đấu, thuận lợi bỏ thịt viên vào miệng, nhai hai cái rồi nuốt xuống, Kim Thái Hanh thấy cậu không dùng đũa được, vẻ mặt nghiêm túc ánh mắt lo lắng, trong lòng đảo lộn nghĩ thầm có phải cậu bị thương rất nghiêm trọng hay không, vừa định hỏi thì thấy Điền Chính Quốc sững sờ nhìn cải xoăn, cải xoăn cắt không dài không ngắn, nhưng mà dùng muỗng thì rất khó múc được, Kim thiếu gia nhanh chóng gắp một miếng, giọng nói cứng ngắc: "Ăn."

Điền Chính Quốc sững sờ há miệng, cậu còn chưa mở miệng nói chuyện thì Kim thiếu gia đã tự giải thích cho mình: "Em đã đút cho anh rồi, chỉ là anh chưa làm thôi."

"..."

"Còn muốn ăn gì?"

"Cám ơn."

"Không có món này."

"Ừ... Cải thìa."

"Há miệng."

"A..."



Kim thiếu gia cầm đũa đút không ngừng nghĩ, cậu ăn đến no bụng nhưng không kêu anh ngừng lại, khó có khi Kim Thái Hanh chủ động, cậu không muốn phá hoại không khí, nhưng mà dạ dày của cậu lại không lớn đến thế, cuối cùng cậu cũng chịu thua: "Ăn không vô."

Tuy vẻ mặt Kim thiếu gia rất đơ nhưng trong lòng không ngừng tiếc nuối, buông đũa, giọng điệu bình thản: "Tay em sao vậy?"

"Không sao, bị thương nhẹ, có hơi bầm tím."

"Nhớ chườm đá."

Điền Chính Quốc cười nói: "Biết rồi." Ăn xong cơm chiều, quản gia chuẩn bị túi đá cho cậu chườm lạnh, Điền Chính Quốc nằm trên sô pha chườm một lát, sau đó lấy sách lật vài tờ, cậu đi quay phim hai tuần, khi về còn chưa kịp nghỉ ngơi, mí mắt không ngừng đánh nhau, quyển sách về diễn xuất lại giúp cậu thôi miên bản thân.

Kim Thái Hanh cầm ly xuống lầu, nhìn thấy Điền Chính Quốc đang ngủ, anh chần chờ vài giây rồi đi đến trước mặt cậu, kêu một tiếng không lớn không nhỏ: Điền Chính Quốc?"

Đợi một lát nhưng không có ai đáp lại, Kim Thái Hanh mới bỏ ly xuống bàn, ngồi xuống xoắn tay áo cậu lên.

Vết bầm rất lớn, còn hơi sưng đỏ, trong mắt Kim Thái Hanh xuất hiện đau lòng, anh quay đầu hỏi quản gia: "Có cần đưa đến bệnh viện không?"

Quản gia nói: "Không cần, qua mấy ngày nữa sẽ giảm sưng."

"Em ấy không cầm đũa được, còn không đưa đến bệnh viện sao?"

"Điền tiên sinh rất kiên cường, thiếu gia không cần quá ngạc nhiên."

Kim thiếu gia nghiêm túc phủ nhận: "Tôi không có ngạc nhiên." Sau đó lại cúi người, anh không dám đụng vào, chỉ có thể nhẹ nhàng thổi hai cái, Điền Chính Quốc đang ngủ giật giật thân thể, Kim thiếu gia lập tức đứng thẳng, cầm ly không lên lầu: "Lát nữa nhớ gọi em ấy dậy, lên lầu nghỉ ngơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#3333