Chương 3: Hoắc gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ cần là nơi có Hoắc tổng sẽ những tiểu hoàng nhân là chúng ta."
"Rốt cuộc là ai đặt biệt danh này cho Hoắc tổng của tôi! Ra đây, để tôi xem xem ai đặt mà lại chuẩn xác như vậy!"
"Hoắc tổng chơi chính là biến thái như vậy."
"Không biết vì sao, dù Hoắc tổng không lộ ra một chút da thịt nào, nhưng tui vẫn cảm nhận được màu sắc của hắn."
"Đừng lo, những tiểu hoàng nhân chúng ta đều như vậy."
Nhìn cái biệt danh này, hình tượng lãng tử phong lưu đã đi sâu vào lòng người, An Nhất cũng hiểu biết đại khái về Hoắc Bắc Hành.
Nói theo kiểu trong thôn chính là, gã đàn ông không đứng đắn.
Tư liệu trên mạng cũng nói rõ Hoắc Bắc Hành được sinh ra trong một gia đình cực kỳ ưu việt, môi trường đặc biệt tốt đẹp, gia cảnh hòa thuận, anh chị em tương thân tương ái.
An Nhất nhíu mày thành sâu lông.
Hết thảy đều khá bình thường, theo lý mà nói đối phương hẳn nên lớn lên cực kỳ lành mạnh.
Vậy vì sao hắn lại chơi một lúc bốn người? Người khác còn nói hắn chơi rất biến thái.
Trên mạng có không ít người khen ngợi Hoắc Bắc Hành, thậm chí còn hot hơn so với một số người nổi tiếng.
Hay chuyện như vậy mới là bình thường, là do cậu thiển cận, ếch ngồi đáy giếng, ít kiến thức?
Nhưng rất nhanh An Nhất đã tự động loại bỏ suy nghĩ này.
Nữ sĩ Trần Lâm nói, trách tội bản thân không bằng đổ tội luôn cho người khác.
Nhất định không phải vấn đề từ phía hắn.
Chẳng lẽ. . . . . .
An Nhất bừng tỉnh đại ngộ!
Chẳng lẽ đây là giữa phóng đãng sinh ra chung tình, giữa đám ngốc sinh ra người tài, giữa người bình thường sinh ra biến thái trong truyền thuyết!
An Nhất vỗ vỗ lồng ngực nhỏ, may quá biến thái không phải mình.
Nhưng hình như cũng không tốt hơn chỗ nào, dù sao Hoắc Bắc Hành là biến thái mà mình lại gả cho Hoắc Bắc Hành.
An Nhất: Cũng rất vui vẻ
Nhưng nếu đã đồng ý rồi cũng không có chỗ để hối hận, huống hồ liên hôn rồi nhà họ An cũng sẽ có được lợi ích, xoay chuyển được nguy cơ trước mắt. Hai năm mà thôi, coi như là đi học thêm vài kiến thức mới mẻ, An Nhất an ủi bản thân.
Huống hồ ếch nhỏ dũng cảm sẽ không quay đầu.
Bởi vì ếch không có cổ.
Hai ngày này An Nhất bắt đầu thu dọn đồ của bản thân, nơi này là do nhà họ An bỏ tiền ra mua cho cậu, hơn bốn trăm mét vuông, lúc mới chuyển vào còn cảm thấy nói chuyện cũng sẽ nghe thấy tiếng vọng lại.
Hắn cất thước cuộn và bản thiết kế chỉ mới vẽ được một nửa mà hắn đặc biệt nâng niu vào trong túi, sau đó mở vali ra, Ba! Ba! Ba! xếp mấy cuốn tạp chí mãnh nam(*) và tạp chí đàn ông mà cậu tỉ mỉ sưu tầm vào, mang theo hết.
(*)mãnh nam: đàn ông mạnh mẽ.
Đúng vậy, trên bìa đều là mấy tên đàn ông cơ bắp không mặc áo, đương nhiên cũng có không mặc quần nữa.
An Nhất tỏ vẻ: Là mãnh nam phải thích xem mấy thứ này!
Đây mới là thứ mà mãnh nam nên xem!
Bình thường An Nhất chỉ xem những thứ này để lấy linh cảm để phối quần áo, từ nhỏ hắn đã thích sửa soạn bản thân cho tươm tất hơn một chút.
Người trong thôn cũng không quá để ý về vẻ ngoài lẫn sự sạch sẽ của người khác nhưng An Nhất không giống vậy, hắn không giống như những người khác, mỗi ngày đều mặt xám mày tro, cho dù là ra đồng, mỗi lần cũng phải rửa mặt sạch sẽ, tóc tai không dính một miếng tro bụi.
An Nhất: Như vậy mới là trai đẹp chứ.
Dù là ra cửa đi học hay ra đồng làm ruộng, có khổ có mệt đến đâu quần áo cũng không bẩn mấy, một chiếc áo lót cũ cũng bị giặt đến phai màu, luôn luôn nhẹ nhàng khoan khoái chỉnh tề, cho dù xuống sông bắt cá dính bùn cũng không lộ vết bẩn, khiến cho người ta cảm thấy sạch sẽ tinh tươm.
Tuy rằng mỗi ngày đều phơi nắng phơi gió cũng hơi bị đen một chút nhưng vẻ ngoài vẫn rất tuấn tú. Là người đẹp trai nhất thôn!
Còn thường giúp con gái trong thôn bện mấy cái vòng hoa, khi đi xa tận mấy km để họp chợ cũng hỗ trợ chọn giúp vài món quần áo kiểu mới, các loại màu sắc kiểu dáng, phần lớn các cô nương đều để cho An Nhất chọn, những thứ An Nhất phối giúp cho đều rất thích hợp.
An Nhất cũng vui vẻ không quản mệt nhọc chưa từng cự tuyệt ai, hắn cảm thấy con gái nên mặc đẹp một chút, dùng đồ tốt một chút, phô bày hết những thứ tốt đẹp ra.
Con gái trong thôn đều gọi An Nhất ca An Nhất ca, cho dù là ra ngoài đi học hoặc ở nhà làm ruộng đều sẽ có người tán gẫu vài câu với An Nhất.
An Nhất ca hôm nay thế nào, An Nhất ca ngày mai có bận việc gì không.
Thế nên mấy thanh niên trong thôn cũng không muốn nói chuyện cùng hắn cho lắm.
Nhóm thanh niên trẻ: Bla — bla bla —— bla ———
An Nhất vẫn luôn khá thích việc phối quần áo cho người khác. Sau khi được nhà họ An nhận về, Trần Lâm biết chuyện này lập tức tỏ vẻ cực kỳ ủng hộ, bảo hắn dũng cảm mà làm.
Nhận được sự cổ vũ và khẳng định như vậy như được nữ thần mặt trời chiếu hào quang lên người cậu, giếng cạn luôn không được ánh nắng chiếu rọi thoáng chốc được nhồi đầy ánh hào quang, tựa như cho ếch nhỏ dưới đáy giếng một đôi cánh để bay lượn.
An Nhất: Tôi có thể, tôi làm được!
Nhưng còn chưa kịp cất cánh đã bị bẻ gãy mất.
Ngay từ đầu An Nhất đã gặp khó khăn, hắn  muốn thiết kế đồ nữ nhưng hắn đã sống trong thôn thiếu kiến thức lâu rồi, chưa trải sự đời, tầm nhìn hạn hẹp.
Người mẫu nữ chỉ mặc nội y không táo bạo gì mấy để hắn đo thôi mà An Nhất cũng đã sợ tới mức không biết nhìn vào đâu, mặt giống như một trái cà chua, xấu hổ đến nỗi đỏ bừng.
Trần Lâm tưởng An Nhất ăn cái gì bị nghẹn, sợ tới mức vọt tới ôm lấy đứa con nhanh chóng thực hiện cách sơ cứu của Heimlich.
Trần Lâm bị dọa tới nỗi thét ra giọng nữ cao: "An Nhất! An Nhất! ! !"
An Nhất cố gắng phát ra tiếng: "Chít. . . . . ."
Không ngờ Trần Lâm có vẻ ngoài dịu dàng tinh tế như thế lại sở hữu lực tay mạnh đến vậy.
An Nhất suýt chút tắc thở tại chỗ.
Đồng thời cũng cảm nhận được tình thương vĩ đại của mẹ.
Không phải hắn cảm thấy người mẫu mặc như vậy quá mát mẻ, chuyện này rất bình thường, là công việc thôi, chỉ là. . .chỉ là hắn ngại ngùng.
Sau đó đổi thành thiết kế đồ nam, không có linh cảm thì mua không ít tạp chí hàng đầu đang hot để tham khảo.
Có vài bản đặc biệt hay số lượng có hạn không mua được, An Nhất còn thấy mất mác cực kỳ.
Thu dọn hành lý xong, sáng sớm ngày thứ ba An Nhất trở về nhà họ An, một là muốn tới thăm Trần Lâm, hai là nhà họ An sẽ lái xe đưa cậu tới nhà họ Hoắc.
Kỳ thật cũng tiện về thăm An Thiều Phong nhưng nói về cảm tình thì vẫn nghiêng về phía Trần Lâm nhiều hơn một chút, An Thiều Phong luôn cho hắn một loại cảm giác tình cảm cha con tiện tay nhặt được bên đường.
Hai người đều có tình cảm cha con, nhưng hai bên đều có hơi plastic(*).
(*) plastic: tình cảm plastic hay mối quan hệ plastic nó giống như cái joke mà con thuyền tình bạn nói lật là lật á, kiểu tình cảm hơi giả trân.
Biết hôm nay An Nhất phải tới nhà họ Hoắc, sau khi ăn sáng xong Trần Lâm hay đi ra cửa biệt thự nhìn vài lần, nhìn thử xem An Nhất có trở về không, bà có không ít đồ muốn đưa cho An Nhất.
An Thiều Phong uống một ngụm trà: "Lát nữa là tới thôi."
Trần Lâm tức giận giơ tay lên vỗ một phát, An Thiều Phong suýt phun ngụm trà trong miệng ra.
"Bà. . . . . ."
Sauđó,  người sau bày ra bộ dạng tủi thân, An Thiều Phong hít một tiếng: "Bà nhẹ tay một chút."
Trần Lâm không nghe thấy, nâng tay vỗ liên tiếp lên cánh tay người kia: "Còn không phải do ông chắc, là do ông, là do ông, An Nhất mới bao nhiêu lớn chứ, cho dù không kết hôn, ông còn dám gả con cho người khác, nếu ly hôn ông nói An Nhất phải làm sao bây giờ đây, có con gái nhà ai muốn nữa đây."
  An Thiều Phong dùng giọng điệu trấn an mang theo bất đắc dĩ: "Được. . . được rồi, không phải là do bất đắc dĩ sao, hai năm, hai năm là về rồi, ai không biết còn tưởng rằng An Nhất nhà chúng ta là con gái mất."
Trần Lâm: "Ông biết cái gì, bây giờ trinh tiết mới là sính lễ tốt nhất của con trai!"
An Thiều Phong: . . . . . .
Vẻ mặt Trần Lâm như sắp sụp đổ, tức giận đến mức dậm chân: "Ông còn gả con cho một tên lãng tử phong lưu như vậy, Hoắc nhị kia là hoa hoa công tử có tiếng, đào đâu ra sính lễ chứ!"
An Thiều Phong: "Nhưng là do nhà họ Hoắc ra sính lễ."
Trần Lâm: . . . . . .
Ý trên mặt chữ, phần sính lễ này đủ cho cả nhà bọn họ sống trong vinh hoa phú quý cả đời.
Đây là cái gì, một đổi một cao cấp nhất?
Trần Lâm: "Tôi vẫn tức giận!"
An Thiều Phong đành chuyển đề tài: "Bà nói xem An Nhất sẽ mặc cái gì tới nhà họ Hoắc, lễ phục hay là tây trang?"
Trần Lâm liếc mắt xem thường ông một cái, tự tin mở miệng: "Đương nhiên là tây trang ."
An Thiều Phong lại kiên định với ý kiến khác: "Tôi cảm thấy là lễ phục, dù sao cũng xem như vào cửa nhà người ta."
Trần Lâm: "Tây trang nhìn điềm tĩnh hơn."
An Thiều Phong: "Lễ phục thì trang trọng hơn."
Trần Lâm: "Con tôi sinh ra chẳng lẽ tôi không hiểu? !"
An Thiều Phong: "Nói giống như không có tôi góp vốn vậy, chẳng lẽ tôi không tham gia, tôi cũng hiểu con!"
Xe taxi dừng lại trước cửa nhà họ An, hình ảnh An Nhất mặc áo sơ mi big size và quần đùi lớn đập vào mắt.
Trần Lâm: . . . . . .
An Thiều Phong: . . . . . .
Tốt lắm, bọn họ ai cũng không hiểu.
Nhìn thấy bộ quần áo giản dị tự nhiên này của An Nhất, An Thiều Phong yên lặng an ủi trong lòng.
Thuần khiết chí thiện, thuần khiết chí thiện.
Xe taxi đi rồi, tài xế nhà họ An lái xe đỗ ở trước cửa lớn.
Trần Lâm vội sai người mang những thứ bà muốn đưa cho An Nhất ra, đủ loại hình dạng các kiểu được đưa cho An Nhất.

Trần Lâm vội sai người mang những thứ bà muốn đưa cho An Nhất ra, đủ loại hình dạng các kiểu được đưa cho An Nhất.
"Đây là chanh dây, mỗi ngày hai quả, đây là mặt nạ quý phụ mà gần đây mẹ tích trữ được, con nhớ đắp, còn có cái này."
Trần Lâm đưa một cái bình giữ nhiệt lớn cho An Nhất, ít nhất cũng tầm hai lít.
An Nhất kinh ngạc, cầm bình giữ nhiệt hỏi: "Đây là cái gì?"
Trần Lâm: "Nước chanh, mới vừa ép xong, đừng quên uống, uống hết trong hai ngày, đừng quên bỏ tủ lạnh."
Đứa con này bà đã vất vả lắm mới dưỡng trắng được, không thể để nó đen lại nữa
Nhìn thấy trên người An Nhất càng ngày càng nhiều đồ.
Ai không biết còn tưởng rằng hắn mới từ quê lên thành phố, mang theo bao lớn bao nhỏ còn mang theo nước.
Trần Lâm hít sâu một hơi: "Còn có một thứ cuối cùng."
Dường như bà hạ quyết tâm nào đó, khuôn mặt nghiêm túc, sự dịu dàng trong dĩ vãng cũng nhạt đi một chút, nhắm mắt, quyết tâm: "Tạp chí mãnh nam số lượng có hạn mà mẹ trân quý nửa năm nay, cho con!"
An Thiều Phong nhấc mắt qua xem, nhìn thấy trên bìa là mãnh nam với thân hình to lớn, hai mắt tối sầm lại.
"Sao bà lại có cái thứ này!"
Trần Lâm tựa như không nghe thấy, ánh mắt không nỡ.
An Nhất kinh ngạc há hốc miệng, tạp chí mãnh nam số lượng có hạn, trước đây khi phát hành tổng cộng chỉ có một trăm cuốn, không ngờ trong tay Trần Lâm lại có một cuốn.
Thật vậy ư, cái này cậu có thể có được ư?
An Nhất hỏi thử: "Có thể chứ?"
Giọng Trần Lâm quyết tuyệt: "Cầm đi."
An Nhất vươn tay muốn cầm lại đây.
Chỉ thấy quyển tạp chí vẫn ở trong tay Trần Lâm không chút sứt mẻ.
Lại kéo một chút.
Vẫn không nhúc nhích như cũ.
Hừ? Căn bản không lấy nổi nha.
An Thiều Phong nhìn một cái liền kéo qua, nhét vào trong ngực An Nhất.
  Mau lấy đi đi.
An Nhất nhìn tạp chí mãnh nam trong tay: "Mẹ, mẹ sẽ không thấy tiếc đúng không?"
Trần Lâm tàn nhẫn quyết tâm: "Sẽ không, con cầm đi, cùng lắm thì mẹ qua nhà dì Lý con xem."
An Thiều Phong: . . . . . .
Cả nhà lưu luyến không rời tạm biệt nhau xong, An Nhất mang theo hành lí tới trước xe, tài xế hỗ trợ An Nhất bỏ đồ vào trong cốp xe, sau đó giúp An Nhất mở cửa xe.
An Nhất lễ phép gật đầu: "Cám ơn."
Tài xế nói năng thận trọng: "Không cần khách sáo, An thiếu gia sau đây để tôi tiễn cậu lên đường."
An Nhất: . . . . . .
Ông có muốn nghe thử chút xem ông đang nói gì không?
Đường gì? Đường lên hoàng tuyền hả?
Nhưng đã làm công tác tư tưởng hết ba ngày, coi không ít cách yêu yêu đương đương giữa đồng tính, cậu cảm thấy bây giờ cậu hoàn toàn có thể. . . . . . Đi con mẹ nó hoàn toàn có thể, sao cậu có thể gả cho con trai đây !
Ếch nhỏ rưng rưng nước mắt nhìn trời.
Tui gả cho một tên nam nhân, một tên nam nhân cứng ngắc.
Đối phương còn là biến thái, ngay cả tài xế cũng biết đến.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng coi như là kiến thức mới mẻ, cậu phải nếm thử mới biết được, không nếm thử sao có thể mù quáng kết luận không thể chấp nhận đây.
Huống hồ không thể tin vào lời đồn đãi để hiểu về một người.
Nghĩ kỹ lại nếm thử như vậy cũng khá kích thích.
Nhớ tới bộ phim đề tài đồng tính hai ngày trước mới phổ cập khoa học xong, cái đầu nhỏ nhắn của An Nhất đầy màu vàng.
Dù sao cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng thử qua, tưởng tượng cuộc sống mười tám cộng sau này phải trải qua cùng với biến thái.
An Nhất nghĩ mà sợ, đồng thời. . . . . .
Đáng chết, vậy mà còn có chút hưng phấn.
Quả nhiên mới vừa tiếp cận chỗ ở của mục tiêu đã bị biến thái đồng hóa .
Chiếc xe chạy hơn một giờ cuối cùng cũng tới một biệt thự sơn trang khí phách xa hoa.
Tài xế bưng hết hành lí của An Nhất xuống xe, sau đó khom lưng một cái với An Nhất: "An Nhất thiếu gia, lên đường thuận lợi, tôi sẽ tưởng niệm ngài."
An Nhất: . . . . . .
Không, ông không nhớ tôi cũng không sao.
Tài xế kích động tiến lên cầm lấy tay An Nhất, đôi tay mang găng tay màu trắng, lực tay rất lớn; "An Nhất thiếu gia, cám ơn ngài, nhất định phải bảo trọng."
An Nhất: ?
Tài xế: "Nếu không có sự hy sinh của ngài, có thể tôi đã thất nghiệp ."
Đổi lời mà nói, không có sự hy sinh của ngài, nhà họ An đã phá sản rồi.
Sau đó tài xế vẫy vẫy đôi tay mang găng trắng nhỏ của hắn thông qua cửa xe, chân nhấn ga, vụt một tiếng rời đi.
Hình như cũng không luyến tiếc hắn lắm.
An Nhất treo bình giữ nhiệt trước ngực, tay trái cầm vật dụng hàng ngày và chanh dây mà Trần Lâm cho, tay phải kéo hành lí, trong lòng vừa thấp thỏm vừa khẩn trương, thở hổn hển  đi vào bên trong.
Ngày mùa hè nắng chói chang.
Cậu vốn tưởng rằng diện tích hay trình độ xa hoa của nhà họ An đã đủ khiến người ta rung động, ai ngờ nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.
( người có người giỏi hơn, núi có núi cao hơn)
Lúc An Nhất đi vào bên trong nhất thời nghĩ rằng mình đi lạc vào sân golf, một mảnh đất rộng lớn, kiến trúc toạ lạc chung quanh cũng cực kỳ khí phái xa hoa đều tản ra hơi thở tui rất đắt tiền.
An Nhất như nhà quê mới lên, ngắm nhìn thiết kế của mấy kiến trúc chung quanh, đi ngang qua đài phun nước rất lớn rất hoa lệ, bên tai như nghe được vài tiếng nói chuyện đầy mờ ảo.
Có người!
Đi lâu như vậy rồi An Nhất còn chưa thấy được người nào.
Vội lần theo âm thanh đi về phía vườn hoa.
An Nhất vác bao nhỏ bao lớn đi đến vườn hoa, thấy vài người làm vườn đang leo lên thang tu sửa cây cối.
Nhưng rất nhanh ánh mắt liền bị một bụi hoa hấp dẫn.
Đó là một mảng hoa hồng nở rộ diễm lệ, cách bụi hoa vài bước có một người đang đứng.
Vóc dáng người nọ rất cao, để trần thân trên, bên dưới là một cái quần dài màu đen, quần dài đến mu bàn chân, hắn đi chân trần dẫm lên mặt cỏ, tóc người này dính nước ôm sát ở phía sau, bả vai rộng như Thái Bình Dương, thân hình tam giác ngược tiêu chuẩn, trên cổ đeo một sợi xích bạc lớn tầm ngón út, xích bạc không dài chỉ vượt qua xương quai xanh một chút, xuống nữa là cơ ngực mạnh mẽ hữu lực, cơ bụng với khe rãnh rõ ràng như bờ ruộng, đường cong bụng đặc biệt đầy đặn, đường cong cơ bắp cánh tay hoa lệ, không khoa trương nhưng lại lộ rõ lực lượng, khi nâng cánh tay lên cơ cá mập ở hai bên sườn lại xinh đẹp dễ nhìn.
Khuôn mặt phong thần tuấn lãng, mặt mày thâm thúy, sống mũi thẳng tắp, môi không mỏng cũng không dày, cằm góc cạnh rõ ràng
Ngay phía sau lưng anh ta là hai con chó Doberman có khí thế kinh người đang vui vẻ chơi đùa.
Hai mắt An Nhất sáng ngời, dáng người thật khá!
Tuyệt không thua kém người mẫu trên bìa tạp chí mãnh nam.
Lúc này trong tay người nọ đang cầm một cái vòi nước, ống nước ít nhất cũng dài tầm mười thước, kéo dài trên mặt cỏ phía sau để tưới nước.
  Một đầu khác của ống nước giống như chuồn chuồn vậy, tự do xoay tròn, vẫy nước.
Ồ hố ~ cảm giác của tự do.
Chỉ có phần vòi nước phía sau có vận mệnh bị nghẹn ở yết hầu nối liền với ống nước đang tung toé.
Cột nước từ trong vòi trào ra, người nọ giương đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm bụi hoa hồng phía dưới.
An Nhất cũng ngó theo, nở hoa khá xinh đẹp.
Chỉ là cứ tưới như vậy nữa cánh hoa sẽ dễ bị héo mất, mà bụi cúc non bên cạnh cũng có thể sẽ héo theo, bởi vì đến bây giờ cũng không được uống một giọt nước nào.
Cúc non: Ta muốn uống nước đến chết rồi đây!
Thật sự là cây thì sắp chết khô, cây thì sắp chết úng.
Nhưng mà người nọ lại tuyệt không quan tâm đến điều này mà chỉ nhìn chằm chằm vào cột nước đang chảy ra từ vòi.
Sau đó hầu kết lăn lên cuộn xuống.
An Nhất nhướng mày một phát.
Moá, chắc không phải anh ta muốn uống chứ.
Vội vàng trấn an bản thân, sao có thể, người bình thường có ai lấy vòi nước để uống nước đâu.
Ngay sau đó, chỉ thấy Hoắc Bắc Hành há mồm, giơ vòi nước hướng về phía bản thân mình.
An Nhất: !
_______________
Tác giả có chuyện nói:
An Nhất: Amazing~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro