Chương 5: tài sản chung của hai vợ chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh con?
Ai sinh? Hắn sinh?
Hắn lấy cái gì để sinh?
An Nhất nằm trong giường lớn như gặp phải sét đánh.
Tôi là nam, sao tôi có thể sinh!
Hắn giống như lần đầu tiên rớt xuống Trái Đất, thành phố lớn thực sự quá điên cuồng.
Thanh niên trẻ tuổi lấy chồng, nếu là ở trong thôn, chuyện hắn đi lấy chồng  đoán chừng sẽ bị người ta đào lên, cười nhạo cả đời, trong thành phố lớn lại không cảm thấy kinh ngạc mấy.
Bây giờ còn muốn sinh con.
Sinh không được, không thể sinh.
Cho dù hắn muốn, cơ thể hắn cũng không cho phép a.
Lẽ nào. . . Lẽ nào kỹ thuật của nước Thái kế bên đã phát triển đến như vậy chăng? !
Hắn lại không muốn đi qua Thái Sawadika.
An Nhất xem như đó là lời nói đồng ngôn vô kỵ         Mặc dù người ta cũng đã hai mươi tuổi, muốn giãy giụa đứng dậy thảo luận cùng người ta, nói cho hắn biết đàn ông căn bản không thể sinh con được, nhưng là giường lớn quá mềm mại , cậu tựa như nằm trên bông vậy, nếu lại chìm sâu chút thì lõm xuống không thoát ra được, ếch xanh nhỏ sử dụng cả tứ chi cũng chỉ giống như đang lăn lộn trong vũng bùn, vặn vẹo hồi lâu mới có thể nâng nửa người lên.
Dựa vào nỗ lực của bản thân thoát ly hiểm cảnh.
An Nhất: Thực sự mệt chết rồi.
Chủ yếu là tứ chi không có chỗ chống phải gắng sức một chút, đứng dậy còn tốn sức hơn so với vào núi đào rau dại.
Nhưng mà vừa ngồi dậy không đến một giây, một giây sau lại "Tách" bị ấn trở về.
An Nhất: . . .
Tôi cảnh cáo anh, không nên vũ nhục thành quả lao động của tôi.
Hoắc Bắc Hành cúi đầu nhìn An Nhất từ phía trên, lúc này nửa người trên của hắn vẫn y nguyên không thay đổi, luôn luôn là bộ đồ mới của hoàng đế không ai nhìn thấy ( không mặc áo), ngược lại quần thì đổi thành một cái quần thể thao màu xám, hình như đối phương vừa tắm rửa xong, trên người có mùi mộc hương nhẹ nhàng khoan khoái, cặp mắt hoa đào đầy mong đợi nhìn cậu, "Sinh cho tôi một đứa con, có được không."
Giống như đang trưng cầu ý của hắn, nhưng hoàn toàn là giọng điệu yêu cầu của trẻ con.
Tựa như nếu hôm nay An Nhất không sinh ra được một đứa con cho anh ta, thì sẽ từ ếch ngồi đáy giếng của thôn núi, trở thành con ếch gầm giường của thành phố lớn, đừng bao giờ nghĩ đến việc trốn thoát.
Được.
Được mẹ nó.
Đây là chuyện hắn nói được là có thể sinh ư? !
Lúc  An Nhất liền muốn mở miệng cự tuyệt, kết quả ngẩng đầu lên liền đối mặt với một ánh mắt đơn thuần trong sáng như trẻ con của Hoắc Bắc Hành, giống như là đang hỏi, có thể cho hắn một cây kẹo mút hay không.
Nhưng mà thứ đối phương muốn không phải thứ kẹo mút chỉ mười đồng tiền là mua được tận mấy cái, mà là một đứa nhỏ oe oe gào khóc.
Mặc dù An Nhất có chút không đành lòng, nhưng vẫn phải mở miệng cự tuyệt, "Tôi không có cách nào sinh con cho anh được."

Lời vừa nói ra, trong phòng yên tĩnh vài giây, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Hoắc Bắc Hành, trong nháy mắt ý cười đọng lại trên mặt, cặp mắt hoa đào cô đơn tủi thân nhìn cậu, miệng bẹp một cái, lập tức ngồi dậy lăn ùng ục qua một bên trùm chăn lên.
"Nếu cậu không thể sinh cho tôi, thì tôi không cần cậu nữa!"
Nói xong hung hăng đập xuống giường, tỏ vẻ phẫn nộ.
Giường: :)))
Kiểu uy hiếp của con nít, không có một chút tác dụng nào, dù sao bác Chung cũng đã nói cho hắn biết, ngày mai sẽ có luật sư đến giúp hai người sắp xếp hiệp nghị kết hôn.
Lại tiện thể nói cho hắn biết, buổi tối cửa chính Hoắc gia lúc nào cũng có điện.
Nói bóng nói gió như vậy, một bộ tân nương yêu hận đan xen rồi bỏ trốn là không làm được.
Cũng không biết mấy thứ bình thường bác Chung hay xem có cảnh này hay không.
Nhưng cũng có một thể loại khác, từ ngôn luận trên mạng và cách Hoắc gia xử lý việc Hoắc Bắc Hành gây lên, xem ra Hoắc gia cực kỳ cưng chiều Hoắc Bắc Hành, cho nên nếu đối phương khăng khăng không thích hắn, cũng có thể nửa đường thay người, dù sao thì người có ngày tháng năm sinh giống hắn còn có hai người đang chờ.
Vậy nhà họ An sẽ không lấy được tiền bạc bảo đảm một đời vinh hoa phú quý.
Hoắc Bắc Hành nói xong lại quay đầu ra vẻ rất là uy phong nhìn An Nhất, "Thế nào, cậu có sinh cho tôi hay không."
Mặt An Nhất chết lặng: "Không sinh được."
Hoắc Bắc Hành: !
Sao lại như thế.
Cái nhà này chưa từng có người cự tuyệt yêu cầu của anh đâu.
Huống chi còn là chuyện thường tình như muốn vợ mình sinh con.
Hoắc Bắc Hàn ngồi dậy từ trên giường lớn, "Cậu căn bản không thích tôi! Tôi không muốn kết hôn với cậu!"
An Nhất kinh hãi, "Làm sao anh biết."
Mặc dù hai người sẽ kết hôn, nhưng cũng là ngày đầu tiên gặp mặt, tình cảm là khẳng định không có.
Nhưng tâm trí chỉ có mấy tuổi của Hoắc Bắc Hành thì lại không thể chấp nhận nổi.
Hoắc Bắc Hành vô cùng kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn An Nhất.
An Nhất vội vàng chữa cháy, "Không. . . Không phải, anh hãy nghe lời tôi bịa ra cho anh."
Vành mắt Hoắc Bắc Hành đỏ lên, giống như nhân vật nam chính bi tình trong phim thần tượng: "A a a a, cậu căn bản không thích tôi, vợ không tốt, tôi không muốn, tôi muốn ném cậu vào trong thùng rác!"
An Nhất: . . .
Dáng người của Hoắc Bắc Hành cao lớn, một thân cơ bắp, nếu thật sự muốn ném cậu. . .
An Nhất quay đầu yên lặng nhìn thùng rác cách đó không xa, anh ta có thể đạp bằng một chân.
An Nhất nhìn đứa trẻ kỳ quái trước mặt khóc một hồi lâu vẫn không rớt ra một giọt nước mắt nào, tiến lên vỗ vỗ phía sau lưng anh.
Wow, xúc cảm còn không tệ lắm.
An Nhất nhẹ giọng trấn an: "Tôi thích anh, không có không thích anh."
An Nhất lớn lên đẹp mắt, đây cũng là nguyên nhân lần đầu tiên Hoắc Bắc Hành nhìn thấy hắn liền tò mò chạy tới, bây giờ nhìn hắn tới dỗ dành mình, tính tình trẻ con của Hoắc Bắc Hành được an ủi, mở miệng hỏi: "Vậy vì sao cậu không chịu sinh con cho tôi."
An Nhất hỏi lại, "Anh khẳng định trẻ con  là được sinh ra ư? Không phải mấy đứa nhỏ đều là nhặt được từ trong thùng rác ư?"
Hoắc Bắc Hành: "Mẹ của tôi nói, đứa nhỏ là từ trong bụng sinh ra, mới không phải nhặt được trong thùng rác."
Tôi biết hết đó, cậu đừng nghĩ tới việc gạt tôi.
An Nhất: !
Trẻ con nhà có tiền, khi còn bé đều được nghe mấy chuyện thực tế như vậy sao? !
Khi còn bé cha nuôi lừa hắn, bảo rằng ông nhặt hắn từ bãi rác về, khi đó hắn đã khóc rất to.
Thấy lừa gạt con nít không thành, An Nhất chỉ có thể nói thật: "Không phải không muốn sinh, mà là không sinh được."
Hoắc Bắc Hành: "Vậy cậu thật sự không yêu tôi!"
An Nhất: ? ? ?
Hoắc Bắc Hành có tình có lý : "Vợ đều sẽ vì yêu chồng mà sinh đứa nhỏ."
An Nhất: "Anh nghe ai nói?"
Hoắc Bắc Hành: "Phim truyền hình, [Vợ yêu ngọt ngào chạy trốn chỗ nào]."
An Nhất: . . .
Vì sao anh ta lại xem những thứ lung tung gì đó như vậy.
Quả nhiên em họ nói đều là thật! Vợ không tốt một chút nào.
Mấy ngày trước Hoắc Bắc Hành bị đón về Hoắc gia, một trưởng bối đẫ nói cho Hoắc Bắc Hành biết về chuyện kết hôn sắp tới, nói kết hôn có rất nhiều chỗ tốt, vợ còn có thể chơi cùng anh.
Hoắc Bắc Hành nghe xong lập tức liền đồng ý nói muốn kết hôn.
Ai ngờ buổi tối lúc sắp ngủ em họ đến nói với anh, cưới vợ không tốt một chút nào, vợ nhất định sẽ kiểm soát anh, không cho anh ta leo cây không cho anh ta bắt côn trùng, mọi chuyện đều muốn kiểm soát anh, sẽ không được tự do.
Huống hồ sau khi kết hôn tất cả mọi thứ đều được tính vào tài sản chung của vợ chồng, đồ ăn đồ chơi của anh đều phải chia một nửa cho vợ.
Hoắc Bắc Hành nghe xong lập tức liền không muốn, không phải vì chia đồ với vợ, mà là vì vợ sẽ trông chừng anh, anh cảm thấy mình không được tự do.
Ai ngờ ngày thứ hai cùng mẹ xem một tập [Vợ yêu ngọt ngào chạy trốn chỗ nào], bên trong có nói vợ có thể sinh con.
Hoắc Bắc Hành lại hứng thú, đứa con được sinh ra nhất định có thể chơi cùng anh.
Có một đứa nhỏ chơi cùng thì tốt biết bao nhiêu a.
Nhưng cũng không quên việc vợ sẽ trông anh, không cho anh leo cây và bắt côn trùng nữa.
Xế chiều hôm nay lúc nhìn thấy An Nhất, thì nhớ lại đối phương sẽ trông chừng anh, cho nên anh quyết đoán không cần vợ.
Nhưng mà buổi tối lại nhớ đến vợ có thể sinh con.
Thực ra có vợ cũng được.
Mà bây giờ anh cũng đã đồng ý kết hôn, ai ngờ đối phương căn bản không muốn sinh cho anh.
Hoắc Bắc Hành cũng không cần an ủi, hắn cảm thấy vợ mình bị hư rồi, một phát xách An Nhất lên, "Bây giờ tôi sẽ quăng cậu vào thùng rác liền!"
Sức lực của đối phương rất lớn, xách An Nhất giống như xách gà con vậy.
An Nhất: . . .
Tôi cảnh cáo anh, không nên quá đáng.
Nếu không. . .
An Nhất ra sức giãy giụa, muốn thoát thân cho đối phương một bài học, dùng hết cả tứ chi vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng liền giống như mì sợi treo trên người người ta.
Chê cười rồi, căn bản không thoát ra được.
Hắn vỗ vỗ sau lưng Hoắc Bắc Hành, "Không phải không muốn sinh cho anh, là có nguyên nhân khác."
Hoắc Bắc Hành dừng bước lại đứng tại chỗ, "Nguyên nhân gì?"
An Nhất muốn đối phương buông mình xuống, nhưng hiển nhiên Hoắc Bắc Hành vẫn còn nghi ngờ nên không tính thả hắn.
An Nhất từ bỏ giãy giụa, "Bởi vì tôi là đàn ông, không có cách nào sinh con được, anh nghĩ xem, đa số người làm mẹ đều là con gái phải không."

Hoắc Bắc Hành nói thầm: "Hình như là vậy."
An Nhất: "Con trai không thể sinh con, nếu có thể sinh, tôi nhất định sinh mười đứa cho anh, sinh một đội bóng cho anh luôn "
Đôi mắt Hoắc Bắc Hành sáng lên: "Thật?"
An Nhất: "Đương nhiên!"
Sinh mười đứa cho anh, càng nhiều người anh càng thích a
"Vậy được rồi."
Ếch xanh nhỏ lại lần nữa bị ném trở về giường lớn.
An Nhất: An tường. jpg
Cũng may từ sau khi Hoắc Bắc Hành ngốc đi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày đều cực kỳ quy luật, bây giờ đã sắp đến mười giờ, Hoắc Bắc Hành đã có hơi buồn ngủ, sau đó cũng không tiếp tục giày vò, lên giường bọc chăn đi ngủ.
Lúc này An Nhất mới thở phào nhẹ nhõm, xông vào phòng tắm nước lạnh, sau đó về lại giường lớn nằm ngủ.
Mặc dù Hoắc Bắc Hành thân cao chân dài, nhưng giường cũng rất lớn, có thể đủ cho bốn người ngủ chung,  thêm An Nhất vào cũng không chật chội.
Tâm trạng hôm nay giống như tàu lượn siêu tốc vậy thay đổi rất nhanh, nhưng tâm trí của đối phương chỉ có năm đến tám tuổi, khiến cho cuộc sống hai năm sau này thoải mái hơn một ít.
Nếu không ngốc thì có lẽ hắn chính là công tử nhà giàu mà người khác lưu truyền, An Nhất cảm thấy những ngày tháng về sau sẽ không mấy tốt đẹp.
Bây giờ người đần độn, hắn dỗ vài câu liền tốt, giống như vừa nãy vậy, thực ra cũng rất nhẹ nhàng, công phu mồm mép một tý là được.
An Nhất nằm ở trên giường chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, khả năng thích ứng của hắn rất mạnh, cho dù là đổi một chỗ lạ lẫm cũng sẽ không mất ngủ, rất nhanh liền thiếp đi.
Sáng ngày thứ hai lúc tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai.
Cửa phòng truyền đến tiếng gõ, người hầu ở ngoài cửa nói: "An Nhất thiếu gia, dậy ăn sáng thôi."
An Nhất xoa nhẹ mặt, "Đến đây."
Ngày mùa hè trời nóng lại ở trong nhà, tìm ra áo thun và quần đùi từ trong tủ quần áo, mấy bộ quần áo hoa lệ mà Trần Lâm mua cho hắn cũng cần không dùng tới, An Nhất mặc quần áo đi xuống lầu.
Trên bàn cơm không thấy Hoắc Bắc Hành, đối phương hẳn đã ăn xong.
Bác Chung rót sữa bò nóng ra đặt vào trong tay An Nhất, "An Nhất thiếu gia ăn sáng xong liền tới phòng khách là được, chờ một lát sẽ có luật sư đến sắp xếp hiệp nghị."
An Nhất gật nhẹ.
Bữa sáng là kiểu Tây, từ nhỏ An Nhất không kén ăn món gì, cũng không có cái gì không thích ăn, kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây đều giống nhau.
Có điều sandwich hoa quả có hai cái, một cái là ô mai, một cái là chuối tiêu, hai cái đều chỉ có một nửa.
Bác Chung nói: "Tôi nghe nói An Nhất thiếu gia thích ăn ô mai, cũng bảo người làm sandwich hoa quả vị ô mai, thiếu gia ăn chuối tiêu."
An Nhất nghi hoặc: "Vậy tại sao đều chỉ có nửa cái?"
Bác Chung: "Thiếu gia nói, đây đều là tài sản chung của vợ chồng, cho nên mỗi cái sandwich đều mỗi người một nửa."
An Nhất: . . .
Cũng thật hiểu biết rất nhiều a.
Ăn sáng xong liền  bước tới phòng khách, Hoắc gia rất lớn, nội thất bên trong cũng cực kỳ trang nhã hoa lệ, An Nhất đi đến phòng khách, nhìn thấy Hoắc Bắc Hành ngồi trên ghế sofa xem tivi.
Đối phương vẫn không mặc áo như cũ, Bác Chung giải thích rằng Hoắc Bắc Hành ghét bỏ thời tiết nóng nực, vừa mới vào đầu hè thì không chịu mặc áo vào.
Là hành vi của mấy đứa trẻ nhỏ tuổi.
Lúc này trong TV đang chiếu cảnh khổ tình.
Nam chính đỏ mắt thâm tình: "Anh chỉ muốn chúng ta ở bên nhau!"
Nữ chính điên cuồng lắc đầu, "Không, chúng ta không thể ở bên nhau, trên thế giới này chuyện không thể đã có quá nhiều rồi, giống như đàn ông không thể sinh con, mà chúng ta cũng vĩnh viễn không thể ở bên nhau."
Nam chính vung tay lên: "Không thể nào, chỉ cần trong lòng có nhau, mọi chuyện đều là có thể!"
Nữ chính: "Thật không?"
Nam chính: "Tất nhiên, chỉ cần trong lòng có nhau, đàn ông cũng có thể sinh con, chúng ta cũng có thể ở cạnh nhau!"
Nữ chính lẩm bẩm nói thầm: "Chỉ cần trong lòng có nhau, mọi chuyện đều có có thể."
Sau đó hai người cảm động trời đất ôm lấy nhau.
"Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thế giới này không có chuyện gì không làm được."
Trên mặt An Nhất tràn đầy dấu chấm hỏi, kết quả vừa quay đầu liền trông thấy Hoắc Bắc Hành với vẻ mặt oán niệm nhìn mình.
An Nhất: . . .
Anh ta sẽ không tin nhỉ.
Hoắc Bắc Hành: "Chỉ cần trong lòng có nhau, mọi chuyện đều có có thể."
An Nhất: . . .
Rất tốt, anh ta tin.
Luật sư vừa bước vào cửa đang thay giày       nghe thấy xa xa truyền đến một hồi ồn ào, cười một tiếng, không ngờ rằng ngày đầu tiên kết hôn lại náo nhiệt như vậy a.
Chắc hẳn Hoắc Bắc Hành cũng rất thích vợ mới cưới.
Luật sư sửa sang lại vạt áo, mang theo khuôn mặt tươi cười đi tới phòng khách.
Một cảnh tượng khôi hài đập vào mắt.
Hoắc Bắc Hành ôm An Nhất làm bộ muốn ném, "Cậu có sinh con cho tôi hay không!"
Nhất thời biển êm sóng lặng, lui một bước là biển rộng trời cao.
An Nhất hít sâu một hơi.
Đi mẹ nó biển rộng trời cao.
Sinh!
Sinh ông nội anh!
Hai chân An Nhất quắp chặt trên lưng Hoắc Bắc Hành, đưa tay nắm lấy khuôn mặt tuấn tú của đối phương, "Không sinh, đánh chết cũng không sinh!"
Mặt Hoắc Bắc Hành bị người nắm lấy, giọng nói ậm ờ: "Chậu không sinh, tôi liền ném chậu vào trong thùng rác!"
"Nếu anh dám ném tôi vào thùng rác, tôi sẽ méc mẹ anh!"
Nhìn thấy tình cảnh trong phòng khách, luật sư yên lặng lui về cửa trước.
Thật là, hôm qua chạy đến Vân Nam ăn một chút nấm, sao lại ăn phải nấm độc rồi.
Vừa nãy nhất định là hắn nhìn lầm.
Luật sư lại lần nữa mang lên khuôn mặt tươi cười, lại một lần nữa chỉnh lý tốt vạt áo, đi tới phòng khách.
Chỉ thấy hai người ban nãy còn đánh nhau trên ghế sofa không có ở đây.
Luật sư nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà đi vào mới phát hiện hai người đã  đánh tới phía sau sô pha.
Luật sư: Có phải tôi nên tới bệnh viện một chuyến hay không.
Mãi đến khi một chiếc dép bay đến trên đầu luật sư, cảm giác được một cỗ đau đớn nhỏ, mới phát giác đây không phải ảo giác.
Vội chạy đến phía trước cản, kết quả ăn một khuỷu tay của Hoắc Bắc Hành.
Luật sư: . . .
A a a a a a!
Đây là tai nạn lao động! Đây là tai nạn lao động! ! ! !
Luật sư đỡ mắt kính méo xẹo của bản thân, khoa tay múa chân vỗ đùi: " hai người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."
Chờ đến khi tác được hai người ra, trong tay An Nhất còn đang nắm tóc của Hoắc Bắc Hành.
Luật sư kinh hãi, vị Nhị thiếu gia thiên chi kiêu tử của Hoắc gia này, vội vàng kéo tay An Nhất từ trên đầu Hoắc Bắc Hành xuống, "Cậu. . . Cậu lại dám nắm tóc thiếu gia của chúng tôi! Tôi nói cho cậu biết, hành động này của cậu được coi là phạm tội!"
An Nhất: "Hắn không nên đòi tôi sinh đứa nhỏ cho hắn."
Luật sư nghe xong yên lặng đặt tay An Nhất trở về.
Vậy hắn vẫn nên nắm tiếp đi.
An Nhất: . . .
Thế là ngày đầu tiên kết hôn, hai người vì đề tài sinh con mà ầm ĩ lớn một trận, không những thế còn động thủ.
Luật sư yên lặng nhìn trên ngực Hoắc Bắc Hành có một dấu răng.
Còn động miệng. . .
Hai người tức giận chia nhau mỗi người ngồi một bên ghế sofa, ai cũng không để ý tới người kia. Hoắc Bắc Hành cầm lấy một quả táo bắt đầu ăn, hóa bi phẫn thành ham muốn ăn uống.
Ăn một nửa, thở phì phò đứng dậy, mở cửa sổ sát đất ra, đi chân đất tới vườn hoa.
Để lại quả táo gặm một nửa cho An Nhất.
Đây là tài sản chung của vợ chồng bọn họ.
____________________
Tác giả có lời nói:
Hoắc Đại Ngốc: Cậu ấy không sinh đứa nhỏ cho tôi, cậu ấy căn bản không yêu tôi.
Hoắc Đại Ngốc, người đàn ông cho dù cãi nhau với vợ, cũng phải để tài sản lại cho vợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro