Chương 1: Ly Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Bùi An đến trang viên Cẩm khu, Lăng Tiêu đã tới rồi, hắn ngồi trên sô pha, một thân âu phục màu đen được cắt may khéo léo, dáng người cao ngất, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua nhìn Bùi An.

"Thật xin lỗi, không báo trước cho em chuyện này." Lăng Tiêu mở miệng.

Bùi An đi tới sô pha, quy củ ngồi xuống, "Không sao."

Dù sao đi nữa thì cậu cũng luôn chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Vừa rồi cậu nhận được tin nhắn của Lăng Tiêu ở công ty, bảo cậu tới ký đơn ly hôn, lúc cậu vừa nhìn thấy còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi ý thức được chuyện gì xảy ra, liền vội vàng chạy đến.

Bùi An nhìn thấy trên bàn trà bày ra hai tờ đơn ly hôn giấy trắng mực đen, cậu hỏi: "Cái này sao?"

"Ừm." Lăng Tiêu gật đầu.

Bùi An cầm lấy bút, không chút do dự ký xuống, động tác lưu loát dứt khoát này làm cho Lăng Tiêu cảm thấy không thoải mái, nhưng cái tâm trạng này xuất hiện một cách bất ngờ, hắn cũng không giải thích được.

Sau khi Bùi An ký xong hai tờ giấy thỏa thuận ly hôn đưa cho Lăng Tiêu, thấy người đàn ông trên sô pha nhìn chăm chú vào những nét chữ thanh tú kia, chậm chạp không nhúc nhích, gương mặt kia quá mức sắc bén, thân là alpha đứng đầu khí thế cường đại có thể làm cho những tên AO cấp bậc thấp hơn cảm nhận được áp bách.

Mặc dù Bùi An cũng là Omega hàng đầu, nhưng cậu trước sau đều không thể chống cự được pheromone đỉnh cấp*.

(*: Tại chỗ này dịch thuần Việt nghe hơi lạ nên mình để từ gốc luôn nha.)

"Lăng Tiêu." Bùi An khẽ gọi một tiếng.

Lăng Tiêu phục hồi lại tinh thần, nhìn cậu một cái, "Xin lỗi."

Hắn cầm lấy bút, quẹt vài cái, nét chữ cứng ngắc mạnh mẽ rơi xuống, sau khi ký xong, hắn đem một tấm thẻ đẩy đến trước mặt Bùi An, "Đây là bồi thường ly hôn, nếu cậu có yêu cầu gì, cứ việc nói, tôi sẽ giúp cậu."

Bùi An lắc đầu, " Không cần, tôi không cần gì cả."

"Vậy nhận lấy tấm thẻ này đi." Lăng Tiêu nói, "Kết hôn hai năm cũng xem như là nợ cậu."

"Anh....không nợ tôi." Bùi An tính cách lãnh đạm hướng nội, nói chuyện phiếm với người không quen biết sẽ không vượt quá ba câu, tuy rằng cậu kết hôn với Lăng Tiêu hai năm, nhưng hai người đều sống cuộc sống của riêng mình, có rất ít cơ hội nói chuyện với nhau như vậy, cho nên cả hai không quá hiểu nhau.

"Cảm ơn." Bùi An không nhiều lời nữa, nhận lấy.

Cậu lấy đi một tờ thỏa thuận, lúc đứng dậy, cơn chóng mặt do hạ đường huyết làm cậu hơi lảo đảo, một bàn tay to lớn vững vàng đỡ lấy cậu, "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Sắc mặt Bùi An tái nhợt, cũng không nhìn Lăng Tiêu, xoay người lên lầu, chỉ chốc lát sau lại xách một cái vali từ trong phòng đi ra.

Nhìn thấy cảnh này, Lăng Tiêu sửng sốt, hóa ra cậu ấy đã sớm chuẩn bị xong rồi.

Thật ra hôn ước hai năm mà Lăng Tiêu và Bùi An ký kết đã hết hạn từ mấy ngày trước, sở dĩ hắn không nhắc tới là vì sợ điều mình muốn nói, ví dụ như cứ như vậy mà sống không cần ly hôn cũng khá tốt gì đó......

Kết quả không ngờ tới, người ta đã sớm thu dọn xong hành lý, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều rồi, Lăng Tiêu có chút thất vọng, người này vẫn như trước kia, im lặng không nói với hắn một lời.

"Để tôi giúp cậu." Lăng Tiêu muốn giúp cậu xách hành lý, kết quả Bùi An lại né tránh, "Không cần."

"Vậy tôi bảo tài xế đưa cậu đi." Lăng Tiêu nói.

Bùi An vừa nghĩ, gật gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, bởi vì nơi này phải đi bộ một quãng đường dài mới có thể bắt taxi, vì tất cả đồ đạc của cậu đều được cất trong vali, còn rất nặng.

"Tạm biệt." Bùi An đóng cửa xe lại, từ đầu đến cuối đều duy trì thái độ lãnh đạm, thậm chí rời khỏi trang viên cậu đã sinh sống hai năm mà không chút lưu luyến.

Trong nhà dường như đã không còn hơi thở của người kia, giống như chưa từng xuất hiện, cậu gần như không để lại bất cứ thứ gì, lúc đến chỉ có một cái vali, lúc rời đi cũng vậy, mọi thứ diễn ra nhanh như cưỡi ngựa xem hoa.

Trang viên dần bị khuất lại phía sau, Bùi An khẽ quay đầu nhìn, không biết có phải do thời tiết quá nóng hay không, một cảm giác buồn bực âm thầm len lỏi trong lòng cậu.

Bùi An thở ra một hơi, trong lòng cảm thấy trống rỗng, không ngờ thời hạn hôn ước hai năm lại đến nhanh như vậy.

Sau khi kết hôn với Lăng Tiêu, hai người sống cùng nhau, vài ngày trước khi ly hôn, Bùi An đã mua một căn phòng có sẵn nội thất, chỉ cần trực tiếp xách túi vào ở là được.

Căn hộ nhỏ có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm, mới mua không lâu, vừa mở cửa ra, một luồng khí lạnh đập vào mặt, không có yên hỏa khí*, mọi thứ có vẻ lãnh đạm. Bùi An cau mày, tâm trạng dường như rơi xuống đáy vực, nặng nề đến mức khiến người ta hoảng sợ.

( *Yên hỏa khí (từ gốc: 烟火气 ) : Khói và lửa, người Trung Hoa có một câu nói thế này: "人间烟火气,最抚凡人心 " có nghĩa là "Nhân gian yên hỏa khí, tối phủ phàm nhân tâm" ý chỉ "khói và lửa trên trời là thứ xoa dịu cõi lòng người phàm nhất", phố phường trăm vị cuộc sống bình phàm, căn bếp nho nhỏ, một nắm gạo, một muôi nước, một ít đậu đỏ, chậm rãi đun sôi, hồng trần thế tục cứ thế tung bay bên trong khói lửa. (Tui đọc xong tui nghĩ nghĩa nó kiểu an nhàn sống cùng người yeu qua năm tháng ó))

Cậu dọn dẹp đơn giản rồi đi đến công ty.

Khi mới kết hôn, Lăng Tiêu có thể thỏa mãn một điều khiện của Bùi An xem như sính lễ, mà Bùi An chỉ muốn có một công việc, một chức vị bất kể là lớn hay nhỏ, cứ như vậy, Lăng Tiêu sắp xếp cho cậu đến công ty Tổng Bộ Quốc tế, làm thứ trưởng bộ phận kiểm tra pheromone.

"Thứ trưởng Bùi, đây là tài liệu kiểm tra được gửi đến sáng nay." Nhìn thấy Bùi An đến, Lạc Vân tiến lên, đưa một xấp tư liệu cho Bùi An, "Sau khi anh xem xong, tôi sẽ đưa cho bộ trưởng Thời."

"Được, cảm ơn." Bùi An nhận lấy, ngồi xuống chỗ của mình.

Tuy rằng Lạc Vân là trợ lý nhỏ của cậu, nhưng anh ta biết rằng vị thứ trưởng này là một người ít nói không thích cười, anh cũng không nói gì thêm, sau khi đem tư liệu cho cậu thì rời đi ngay.

Mỗi bộ phận của trụ sở quốc tế đều có đại sảnh lớn, môi trường khá rộng rãi và sạch sẽ, làm cho mọi người cảm thấy thoải mái và hài lòng về cả thể chất lẫn tinh thần.

Bùi An muốn tập trung đọc tư liệu, nhưng lại phát hiện mình không nhìn nổi, có thể là do thời tiết qua nóng, tứ chi yếu đuối không còn sức lực, còn kèm theo tim đập mạnh đến choáng váng.

"Không sao chứ?"

Bùi An mở mắt ra, thấy Bộ trưởng Thời Đức đang đứng trước mặt mình, cậu đứng dậy khỏi bàn: "Không sao."

"Nếu cảm thấy khó chịu thì nghỉ ngơi đi, đừng cố sức." Thời Đức nói, "Lát nữa tôi đi kiểm tra hồ sơ pheromone, nếu cảm thấy không thoải mái thì trước tiên cứ đưa tư liệu cho tôi đi, tôi đọc xong sẽ đem đi luôn."

"Được." Bùi An cũng không cậy mạnh, với tình trạnh cơ thể hiện tại, cậu không thể chuyên tâm làm việc, sau khi Thời Đúc rời đi, cậu nằm sấp trên bàn, mơ màng ngủ thiếp đi đến tận chiều.

Khi cậu tỉnh dậy, hầu hết mọi người trong phòng đều đã tan làm, con người Bùi An không thích kết bạn, tính cách quái gở, tán gẫu cùng người khác không được vài câu liền hết chuyện, cho đến bây giờ đều làm một mình cậu đi làm, lại một mình tan làm, người cậu nó chuyện nhiều nhất chính là Lạc Vân, nhưng cũng chỉ là về công việc.

Bùi An nhìn đồng hồ, chuẩn bị tan ca về nhà.

Tổng bộ Quốc tế có nhiều thang máy, một trong số đó là lối đi dành riêng cho người đứng đầu, ai ngờ hôm nay Lăng Tiêu không đi lối đi riêng mà lại đi lối dành cho nhân viên.

Phía sau hắn còn có hai vị trợ lý, là hai anh em Bạch Thịnh và Bạch Phóng, Bùi An đã quen ở một mình, hiện tại có chút mất tự nhiên, "Các anh đi trước đi."

Không ngờ Lăng Tiêu mở cửa thang máy, mặt không chút thay đổi nói: "Cùng nhau đi."

Bùi An cũng không do dự, nhường tới nhường lui làm chậm trễ thời gian, vì vậy cậu không giả bộ nữa.

Chỉ là không nghĩ tới hai người vừa ly hôn liền gặp lại nhau nhanh như vậy.

Trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt, Bùi An không ngoảnh mặt lại nhìn, đợi cửa thang máy vừa mở ra, cậu lập tức đi ra ngoài.

"Có cần đưa cậu đi một đoạn không?" Lăng Tiêu vốn đã đi rồi đột nhiên dừng lại, xoay người hỏi.

"Không cần." Bùi An vội vàng cự tuyệt, "Tôi bắt taxi."

"Ừm." Lăng Tiêu cũng không do dự nữa, quay đầu rời đi.

Bùi An nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, bảo cậu ở gần người xa lạ, ngoài ít nói lạnh nhạt ra thì cũng không có gì khác, nhưng khi ở cùng Lăng Tiêu, cậu lại cảm thấy gò bó mất tự nhiên, bởi vì Lăng Tiêu là Alpha trội, là Alpha có độ phù hợp 100% với cậu, đây là đặc điểm có thể ảnh hưởng đến cậu.

Nhìn chiếc xe taxi lái đi, Lăng Tiêu thu tầm mắt lại, nhìn chằm chằm nơi nào đó trong xe đến phát ngốc.

"Tin tức ly hôn có cần thông báo một chút không?" Bạch Thịnh ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại hỏi.

Lăng Tiêu hoàn hồn, phủ định, "Không cần, đợi qua một thời gian đi."

"Được."

"Các người gặp cậu ấy bao nhiêu lần rồi?" Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.

Bạch Thịnh và Bạch Phóng không hiểu tại sao Lăng Tiêu lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thật trả lời, "Khoảng hai ba lần."

Bởi vì chức vụ của họ là trợ lý, chỉ làm việc với bộ trưởng, rất ít tiếp xúc với những người dưới cấp của bộ trưởng , trừ khi có việc gấp.

"Cậu ấy rất ít nói." Lăng Tiêu nói.

"Vâng." Bạch Phương gật đầu đồng ý, "Tôi nghe người trong ban nói cậu ấy thích ở một mình."

Lăng Tiêu nghiêng đầu, không trả lời, trong đầu đột nhiên nhớ tới khuôn mặt tái nhợt yếu ớt kia, thân hình rất gầy, trên người mặc âu phục vừa vặn, càng làm cho eo thon chân dài, nhưng cảm giác thể chất không tốt lắm, môi tái nhợt không có chút máu.

Lạ thật, lúc kết hôn cũng không nhớ đến người ta, sau khi ly hôn lại đột nhiên nghĩ tới.

Khi Bùi An về đến nhà, nhìn thấy nồi hiu bếp lạnh*, cậu nấu một bát mì nhỏ, miễn cưỡng đối phó cho qua, hôm nay cũng không có thời gian đi mua chút rau quả, đành để ngày mai đi mua vậy.

(*Từ gốc 冰锅冷灶: Phương ngữ Thiểm Tây Thương Châu. Nồi và bếp nguội lạnh, diễn tả rằng thường không có ai ở nhà, và nó vắng vẻ._Nguồn: Baidu.)

Nấu ăn là khuyết điểm của Bùi An, nhưng cậu cũng không quá để ý đến, có thể ăn là được.

Cậu mở máy tính, xử lý tài liệu Lạc Vân gửi tới, nghĩ đến thỏa thuận ly hôn lúc trưa và cảnh Lăng Tiêu ở trong thang máy, cậu do dự một lúc, rồi nộp đơn từ chức.

Cậu cảm thấy, nếu đã ly hôn rồi, còn ở lại công ty cũng không tốt lắm, dù sao cũng không phải là công ty mà cậu vào bằng thực lực, mà là quà kết hôn của Lăng Tiêu.

Nửa đêm, Bùi An đột nhiên tỉnh giấc, toàn thân toát mồ hôi lạnh, tim đập không ngừng, lập tức xuống giường chạy vào toilet nôn, nôn đến dạ dày co rút quặn đau, cuối cùng cũng không nôn ra được cái gì.

Cậu lấy nước súc miệng, dựa vào thành bồn thở dốc, giương mắt nhìn lên, người trong gương vô cùng tiều tụy và chật vật, hốc mắt đỏ hoe phủ một tầng hơi nước, sắc mặt trắng bệch.

Gần đây cơ thể của cậu thực sự không thể chịu được nữa,

Mà vào ngay thời khắc này, bởi vì độ phù hợp pheromone với Lăng Tiêu đến 100% nên cơ thể Bùi An xuất hiện phản ứng, giấc ngủ cũng trở nên rất nông, cậu đột nhiên bừng tỉnh, bàn tay to lớn vô hình bóp chặt lấy trái tim, khiến cậu suýt nữa không thở nổi.

Cậu chỉ có thể đứng dậy xuống giường, đi dạo không có mục đích, trong hoa viên mọc đầy hoa hồng, đây có thể là thứ duy nhất mà Bùi An để lại, bởi vì nam nhân kia rất thích hoa hồng.

Cũng không biết hắn có dọn dẹp lại nhà không..

————————————
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bạn đã thích!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro