Chương 2: Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi An là một người chậm chạp, bản thân cậu biết rõ điều đó, bản thân cậu ở phương diện công việc có thể nhanh nhẹn cơ trí phán đoán ra vấn đề, nhưng ở phương diện sinh hoạt lại có vẻ vụng về, phản ứng chậm chạp, bao gồm cả tình cảm, cho nên cũng không biết cái sự mất mát cùng bi thương bất thình lình kia là từ đâu mà đến, cậu chỉ cho rằng bản thân thể mình không khỏe nên xuất hiện phản ứng.

Bùi An ngủ đến trưa ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, bụng trống rỗng và có chút quặn thắt, nhưng cậu nằm ở trên giường không động đậy.

Điện thoại ở đầu giường rung lên, Bùi An mò mẫm cầm lấy, lướt lên, đặt ở bên tai, "Alo?"

"Thứ trưởng Bùi! Sao anh lại từ chức?" Lạc Vân ở đầu dây bên kia lo lắng sốt vó, sáng nay khi anh đến công ty, vừa lên văn phòng thì thấy một lá đơn từ chức trên máy in. Anh hoảng sợ, vội vàng đi tìm trợ lý Bạch, dù sao người cũng là do anh ta đưa vào.

Bạch Phóng cũng có chút bối rối, sau đó đi xác nhận thì đúng là thật.

Sếp nhà anh ly hôn rồi, vợ sếp cũng từ chức ngay sau đó.

"Không có gì, không muốn làm nữa, nên từ chức." Giọng Bùi An khàn khàn, ho khan hai tiếng mới có thể nói rõ ràng.

"Vậy thứ trưởng Bùi dự định đi đâu?" Trợ lý hỏi, anh ta có vẻ hơi tiếc nuối, dù sao thứ trưởng Bùi là một người tận tâm tận trách, cậu tuy rằng ít nói chuyện, cũng không thích cười, nhưng khí chất lạnh nhạt tự nhiên trên người luôn làm người khác ấn tượng.

Câu hỏi này vô tình khiến Bùi An ngây người, cậu mở to mắt ra, lộ rõ sự hoang mang, khi kết hôn, Bùi gia rất vui mừng, Lăng gia là một trong những gia tộc hào môn hàng đầu, trèo lên cành cao kiếm được chỗ tốt không cần nói cũng biết, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Bùi An được coi trọng, bởi vì bọn họ là liên hôn, không có quan hệ tình cảm, lúc này còn ly hôn, nếu Bùi gia biết được, không biết muốn nói gì cậu, cậu cũng không sợ hãi, nhưng người một nhà kia nói chuyện khó nghe, khiến Bùi An phiền muốn chết.

Bùi An thở dài, "Không biết, để xem đã."

Cậu thật sự không nghĩ tới, tương lai bản thân sẽ đi đâu, ABO có ba loại đặc tính, Omega là loại ít được quan tâm nhất, rất ít vị trí quan trọng cần Omega, trong nhận thức của tất cả mọi người, Omega yếu ớt không có sức phản kháng, cũng chịu ảnh hưởng của thời kì phát tình mà không khống chế được, một khi xảy ra chuyện thì tổn thất rất nặng nề.

Bùi An sẽ không phủi đi thân phận Omega của mình, theo cậu thấy, là do bản thân vô dụng, không hề liên quan gì đến giới tính, điều duy nhất vây cậu vào tình thế khó khăn này chính là, mấy ngày nay, cậu có thể cảm nhận rõ ràng được thân thể của mình càng ngày càng bất thường.

Tán gẫu cùng Lạc Vân vài câu, Bùi An cúp điện thoại, cậu tựa vào đầu giường, tự dưng cảm thấy cô đơn trống rỗng, nếu là bình thường, có lẽ là cậu đã ngồi ở công ty rồi.

Cậu đứng dậy rửa mặt, Bùi An là một người chậm chạp, bản thân cậu biết rõ điều đó, bản thân cậu ở phương diện công việc có thể nhanh nhẹn cơ trí phán đoán ra vấn đề, nhưng ở phương diện sinh hoạt lại có vẻ vụng về, phản ứng chậm chạp, bao gồm cả tình cảm, cho nên cũng không biết cái sự mất mát cùng bi thương bất thình lình kia là từ đâu mà đến, cậu chỉ cho rằng bản thân thể mình không khỏe nên xuất hiện phản ứng.

Cậu đứng dậy rửa mặt và dự định đi siêu thị mua gì đó.

Có một siêu thị lớn ở trung tâm thành phố cách khu dân cư không xa, hàng hóa đa dạng, lượng khách thưa thớt, Bùi An đẩy xe đi đến quầy rau củ chọn vài thứ, rồi đi đến khu ăn vặt mua một ít đồ ăn vặt yêu thích.

Lúc đi ra ngoài trời nắng gắt, Bùi An đi đến chiếc ghế có bóng râm của tòa nhà, định nghỉ ngơi một lúc rồi rời đi.

Một chiếc xe công vụ* sang trọng khiêm tốn đỗ cách đó không xa, người đến người đi không khỏi liếc nhìn thêm hai lần, Bùi An không để ý, nhưng người trong xe công vụ lại chú ý đến cậu.

(*Từ gốc: 商务车 Là loại xe được ưu tiên sử dụng trong một vài trường hợp quan trọng, mình nghĩ là kiểu xe dành cho mấy ông lớn trong chính trị đại loại vậy.)

Khác với không khí nóng bức ngột ngạt bên ngoài, trong xe mát mẻ trong trẻo, Lăng Tiêu chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Bùi An đang ngồi trên ghế đang chăm chú vào nơi nào đó đến ngẩn người, vẻ mặt của người nọ vẫn luôn tái nhợt, nhưng giờ phút này cậu trông giống như một bức tranh mỏng manh yếu ớt trên tờ giấy trắng.

"Anh thật sự đã ly hôn với anh dâu rồi à?" Chàng trai ngồi kế đó cũng chú ý tới, cậu nhìn theo ánh mắt của anh trai mình, Lăng Nhược "chậc chậc" hai tiếng, "Anh trai vô tình a, nếu tin tức hai người ly hôn truyền ra ngoài, anh dâu sẽ bị cười nhạo thành cái dạng gì".

Thân phận phu nhân bộ trưởng là thứ mà rất nhiều Omega chỉ có thể mơ ước, tranh giành sứt đầu mẻ trán cũng muốn được gả vào Lăng gia, lại bị một người không rõ danh tính cắt đứt, ai ai cũng nghiến răng nghiến lợi chờ xem trò cười.

"Tôi đã bồi thường cho cậu ấy rồi." Lăng Tiêu nói.

"Vậy anh ấy muốn gì?" Lăng Nhược hỏi.

Lăng Tiêu trầm mặc, vẻ mặt Lăng Nhược 'Biết rồi', "Tính cách anh dâu không phải loại người như vậy, đồ không phải của mình thì sẽ không lấy."

"Có vẻ như cậu hiểu rõ cậu ấy?" Lăng Tiêu nhíu mày, nhìn em trai Lăng Nhược với vẻ mặt rất khó chịu.

"Vậy thì không, khi em đến trang viên Cẩm khu , anh dâu đã chiêu đãi em đồ ăn thức uống ngon." Lăng Nhược coi đó là điều hiển nhiên.

Thỉnh thoảng anh buồn chán thì đi dạo khắp nơi, mấy lần đến chỗ anh trai, đều là Bùi An ở nhà một mình, pha trà rót nước cho anh, nếu như không nói đến sự lạnh lùng né xa người khác ngàn dặm kia, chính là chàng tiên nhỏ hiền lương thục đức, tuy nhiên Bùi An tính tình lạnh lùng, ngay cả khi Lăng Nhược nói rất nhiều, cũng không nói được mấy câu, tóm lại là sau mấy lần gặp mặt, Lăng Nhược cảm thấy người này rất đơn giản và thuần khiết.

Lăng Tiêu tiếp tục trầm mặc, Lăng Nhược lại phàn nàn: "Tâm tình anh cũng quá sắt đá rồi,chị dâu như vậy anh cũng không thích,vậy anh thích cái gì, sẽ không cô độc suốt đời chứ?"

Lăng Tiêu liếc xéo anh một cái, hàm chứa ý cảnh cáo, Lăng Nhược ngay lập tức ngậm miệng lại.

"Anh!" Đột nhiên, Lăng Nhược vội vàng kéo cánh tay Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không kiên nhẫn quay đầu lại, đang định đá anh xuống xe, lại thấy sắc mặt Lăng Nhược kinh hãi, lắp bắp nói: "Có, có... Có người nhảy lầu!"

Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy có người đứng thẳng tắp ở rìa tòa nhà nơi Bùi An đang ngồi, thị lực siêu phàm của Alpha đỉnh cấp có thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt người đó, nhưng nơi người nọ tự sát lại chính là ở phía trước Bùi An.

Tim Lăng Tiêu đột nhiên dâng lên đến cổ họng, khi Lăng Nhược định thần lại, anh thấy Lăng Tiêu đã mở cửa xe, trong nháy mắt đã đến trước mặt Bùi An.

Chết tiệt... Không hổ là đỉnh cấp, Lăng Nhược tặc lưỡi.

Sức mạnh và giới hạn thể chất của Alpha đỉnh cấp không thể so sánh được với người bình thường, họ có tốc độ trên cả giới hạn của cơ thể con người.

Bùi An cảm giác được một cái bóng đột nhiên bao phủ lấy mình, cậu còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã bị người ôm vào lòng, đầu áp vào ngực, sau đó vang lên một tiếng 'Ầm', bốn phía vang lên những tiếng la hét sợ hãi.

Thanh âm cực kỳ chói tai làm cho người ta hoảng sợ, trái tim của Bùi An như bị bóp chặt, khiến da đầu cậu tê dại và run rẩy trong tiềm thức, người đang ôm cậu dường như cảm nhận được, vòng tay của hắn càng chặt hơn.

Lăng Tiêu... Bùi An đột nhiên ý thức được.

Cậu cảm nhận được mùi hương từ người nọ tỏa ra, cảm giác mát lạnh của cây tuyết tùng, cảm giác thoải mái quen thuộc khiến cậu bất giác thư giãn, ngay cả những lần tim đập nhanh không thể giải thích được mà cậu phải chịu mấy ngày nay, dường như cũng được sự thoải mái đó chữa khỏi.

Xung quanh ồn ào cùng những thanh âm lo lắng sợ hãi truyền đến bên tai Bùi An, nhưng cậu nghe không rõ, vừa định ngẩng đầu nhìn xem, bàn tay phía sau đầu cậu càng thêm dùng sức.

Bùi An:? ? ?

"Bộ trưởng!"

Bùi An nhận ra giọng nói của Bạch Phóng.

"Báo cảnh sát. Nếu cảnh sát cần, hãy để bộ phận điều tra hỗ trợ." Một giọng nói trầm ổn từ tính vang lên trên đỉnh đầu, Bùi An cảm nhận được sự rung động mạnh mẽ trong lồng ngực, khiến cậu có chút đỏ mặt.

"Vâng."

Lăng Tiêu ôm bả vai Bùi An đi về phía xe công vụ, những người bên cạnh hoảng sợ đi về hướng ngược lại với hắn, Bùi An ngước mắt lên, Lăng Tiêu cao hơn cậu một cái đầu, cậu nhìn thấy vẻ mặt sắc sảo lạnh băng của người này, còn có yết hầu đang cử động.

Cậu muốn quay đầu nhìn lại, nhưng Lăng Tiêu lại nói: "Đừng nhìn."

"Có chuyện gì vậy?" Bùi An hỏi.

Giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ gãi nhẹ vào tim, Lăng Tiêu cúi đầu, trong mắt không chút cảm xúc: "Có người nhảy lầu."

Bùi An dừng lại, ngơ ngác theo Lăng Tiêu lên xe.

Trước đó, nhìn thấy hai người đi về phía này, Lăng Nhược đã tự giác đi về phía sau, khi Bùi An đi tới, anh mỉm cười vẫy tay chào: "Chào anh dâu, đã lâu không gặp."

Bùi An sửng sốt, không ngờ Lăng Nhược cũng ở đây, gật đầu đáp lại, ngồi sang một bên, không phản bác, cũng không biết Lăng Nhược có biết bọn họ đã ly hôn hay không, nếu biết, sẽ không cần phải phản bác, nếu không biết, phản bác lại giống như đang cố che giấu.

Lăng Nhược đã quen với sự thờ ơ của anh dâu, nhưng ánh mắt của anh trai lại như muốn ăn thịt người, Lăng Nhược hậm hực co rúm người lại, không dám nói gì.

Thật kỳ lạ! Nói không thích mà lại quan tâm người ta đến vậy!

Bạch Phóng đem những thứ Bùi An mua đến, Bùi An 'cảm ơn' một tiếng.

Bầu không khí trong xe không được tự nhiên lắm, hôm qua mới ly hôn, hôm nay lại gặp nhau, Bùi An lên tiếng trước: "Sao anh lại đến đây?"

"Đi ngang qua." Lăng Tiêu nói ngắn gọn.

Anh ấy quả thực đi ngang qua, sau khi nhìn thấy cậu thì dừng lại, Lăng Nhược nghĩ thầm, vừa đi qua con đường này trong trung tâm thành phố, anh trai anh nhìn thấy Bùi An đi vào siêu thị, liền yêu cầu tài xế dừng xe lại cho đến khi cậu bước ra.

Chuyện gì đang xảy ra vậy! ? Tại sao hai người lại khó xử như vậy?

"Đi đâu tôi đưa em đi." Lăng Tiêu nói.

Bùi An báo một địa chỉ,: "Làm phiền rồi."

Lăng Tiêu ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng cũng không mấy vui vẻ, dù có nghe thế nào cũng không nhìn ra được cậu đang nói gì, trong lòng như lửa đốt, liền đem ngọn lửa giận hướng về phía Lăng Nhược ngồi ở hàng sau: "Cậu đi xuống!"

"A?" Anh đã phạm phải sai lầm gì? Lăng Nhược khó hiểu: "Không phải anh đã đồng ý đưa em về nhà sao?"

"Tự mình đi đi." Lăng Tiêu kiên trì nói.

"Anh, anh..." Nhìn thấy đôi mày trầm như kiếm của anh trai mình, đôi mắt sâu thẳm có chút thù địch, Lăng Nhược xấu hổ ngậm miệng lại, miễn cưỡng xuống xe, "Biết rồi..."

Có vợ liền bỏ mặc em trai! Trọng sắc khinh đệ!

"Để tôi bắt taxi, nhà tôi cách đây không xa." Bùi An cảm thấy có lỗi, chuẩn bị xách đồ xuống xe, Lăng Tiêu đá Lăng Nhược xuống trước, nói với Bùi An: "Không sao đâu, nó thích đi bộ."

Anh mới thích đi bộ! Cả nhà anh thích đi bộ!

Được thôi...cậu ta thích đi bộ.

Lăng Nhược tức giận liếc nhìn anh trai, sau đó quay đầu nhìn Bùi An với nụ cười ấm áp, "Tạm biệt anh dâu, lần sau gặp."

"Tạm biệt." Bùi An nói.

Khóe mắt Bùi An liếc nhìn đám đông to lớn đang tụ tập lại, ngay khi cậu ấy muốn nhìn rõ, Lăng Tiêu liền nâng cửa sổ xe lên.

Bùi An không nói gì, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu phải thừa nhận rằng, hai năm chung sống với Lăng Tiêu là khoảng thời gian thoải mái nhất trong 26 năm cuộc đời của Bùi An. Không cần nhìn sắc mặt người nhà, không cần đối mặt với những lời bàn tán đồn đãi bên ngoài, không cần lo lắng về chất lượng cuộc sống, cậu rất hài lòng với chức vụ mà Lăng Kiêu giao cho, cậu thừa nhận, đây là hai năm tham lam của mình, cả về thể chất lẫn tinh thần, cậu rất hài lòng.

Ngay cả bây giờ cậu đã ly hôn, đang ngồi cùng Lăng Tiêu, pheromone mạnh mẽ của hắn vẫn là một loại thuốc chữa khỏi sự phụ thuộc của Bùi An.

Khả năng tương thích giữa Alpha và Omega có thể chữa lành mọi thứ ở một mức độ nhất định, khả năng tương thích AO giữa cậu và Lăng Tiêu cao tới 100%. Đây cũng là lý do tại sao Bùi gia có thể kết hôn với Lăng gia. Alpha đỉnh cấp mạnh mẽ đến không khống chế được, có thể phối hợp với Omega, tỷ lệ là một phần mười ngàn, đối với đại bộ phận Omega chen chúc phá vỡ ngưỡng cửa* mà nói, không thể nghi ngờ rằng Bùi An là nhờ may mắn, Bùi An cũng cho rằng như vậy.

(*: Kiểu tranh giành sức đầu mẻ trán để được làm dâu Lăng gia á.)

Cậu rất biết ơn Lăng Tiêu, không chỉ giúp cậu thoát khỏi Bùi gia, còn cho cậu hai năm tự do, nhưng con người cậu không biết nói chuyện, cũng không biết cách biểu đạt.
—————————————-
Anh Lăng mau làm lành với vợ điiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro