Chương 1: Chúng ta ly hôn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thế Tiêu, hôm nay anh có trở về không?"

Tô Mặc nắm trong tay điện thoại, trong lòng ẩn giấu một tia chờ đợi.

Hôm nay là sinh nhật cậu, nhưng cậu đã sớm chuẩn bị quà cho Sở Thế Tiêu, bởi vì hôm nay cũng đồng thời là cậu cùng Sở Thế Tiêu kỉ niệm năm năm ngày cưới.

"Không trở lại."

Giọng nam nhân lạnh lùng mà truyền tới.

"Chính là..."

Một câu còn chưa nói xong, lại bị cắt ngang.

"Hôm nay tôi có một hội nghị quan trọng, không có việc gì không cần gọi."

"Em... đã biết."

Tô Mặc yên lặng kết thúc cuộc gọi, trong mắt ánh lên một tia chua xót.

Nhiều năm như vậy, cũng nên thói quen Sở Thiế Tiêu đối cậu lạnh nhạt.

Vì cái gì còn khổ sở chờ đợi?

Nam nhân kia khi nào nhớ qua chính mình sinh nhật? Hắn trong lòng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm một người khác.

Dù người kia có phản bội Sở Thế Tiêu, nhiều năm như vậy Sở Thế Tiêu cũng chưa từng quên hắn.

Tô Mặc từ trong túi lấy ra một hộp lễ vật, bên trong là một cây bút máy màu đen, nguyên bản là muốn hôm nay đưa cho hắn. Xem ra là đưa không được đi.

_____

Một mình sinh nhật, kỉ niệm kết hôn một mình.

Tô Mặc cho rằng chính mình đã sớm nên thói quen, chính là khi nhìn bánh kem trước mắt, nước mắt vẫn không kìm lại được mà rơi xuống.

5 năm, cậu vẫn luôn ở bên Sở Thế Tiêu, làm bạn chiếu cố hắn.

Chính là chờ đến lại vĩnh viễn chỉ có lạnh nhạt.

Tô Mặc biết Sở Thế Tiêu không yêu mình, chính là hắn cũng lười làm cho có lệ...

So với năm đó Sở Thế Tiêu đối với Lâm Việt si cuồng, chính mình cùng lắm là một cái cho không người.

Mà loại người này vốn không nên được quý trọng.

Liền ở lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khoá.

Tô Mặc trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn vội vàng xoa chính mình nước mắt, đứng lên.

Tô Mặc mỉm cười nhìn người nam nhân tiến vào từ cửa.

"Thế Tiêu, anh đã trở lại."

"Ừ."

"Em còn tưởng rằng anh sẽ không trở lại."

Sở Thế Tiêu dừng một chút, trầm giọng nói: "Tô Mặc, tôi có cái này cho cậu."

Tô Mặc trên mặt lộ ra một tia vui mừng, hoá ra hắn còn nhớ rõ.

"Em cũng có thứ cho anh." Tô Mặc trên tay nắm chặt hộp lễ vật, trong lòng có chút vui vẻ.

Đây là nhiều năm như vậy, Sở Thế Tiêu lần đầu tiên tặng quà cho mình. Cậu trong lòng là nói không nên lời chờ mong.

Sau đó Tô Mặc liền thấy Sở Thế Tiêu đưa qua một phần văn kiện, mặt trên văn kiện viết rõ ràng năm chữ to màu đen, "giấy thoả thuận ly hôn".

Tô Mặc ngây dại.

Nguyên bản bút máy nắm chặt trong tay cũng lập tức rơi xuống đất.

Cậu hơi hơi ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn Sở Thế Tiêu, vành mắt lập tức liền đỏ, chất lỏng trong suốt từ trong hốc mắt không thể ức chế mà chảy ra.

"Đây là cái gì?"

Tô Mặc cường chống chính mình mỉm cười, gian nan mà mở miệng nói:"Em nhớ rõ hôm nay không phải ngày cá tháng tư, trò đùa này một chút đều không buồn cười. Anh đem nó cất đi...."

"Chúng ta ly hôn đi."

Sở Thế Tiêu lạnh nhạt mà nhìn Tô Mặc, tựa hồ cũng không có kiên nhẫn giải thích cho hắn.

"Vì cái gì?"

Tô Mặc gắt gao mà nắm chính mình góc áo, toàn bộ thân thể ngăn không được mà phát run.

Nghĩ đến vừa mới thế nhưng bản thân chờ đợi lễ vật, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.

Hiện thực lạnh băng giống như là một cái tát vang dội nặng nề mà đánh vào mặt cậu.

Đau vượt quá tưởng tượng!

"Cảm tình bất hoà? Vẫn là em làm không tốt?"

Tô Mặc nước mắt đại viên mà rớt xuống, hắn thống khổ mà đối mặt Sợ Thế Tiêu nói: "Cho em một cái lý do đi. Em có cái gì không đúng, em có thể đi sửa."

Cậu cực cực khổ khổ mà đi theo Sở Thế Tiêu bên người như vậy nhiều năm, không cầu hắn yêu chính mình, chỉ cầu có thể vẫn luôn ở hắn bên người.

Chính là vì cái gì liền này cũng làm không được?

"Tô Mặc."

Sở Thế Tiêu chỉ nói một câu, khiến cho Tô Mặc hoàn toàn trầm mặc. Nháy mắt liền giãy giụa dũng khí đều không có.

Hắn nói: "Lâm Việt đã trở lại."

Hoá ra, người hắn tâm tâm niệm niệm đã trở lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro