Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta : Thiên Trạch

Trịnh Chi Nam đem toàn bộ đồ trên giá sách của em gái bao gồm văn học thuần ái[1], truyện tranh, ấn phẩm, báo chí, thậm chí là toàn bộ bưu kiện đều ném đi, không do dự đưa cho người thu phế liệu bên ngoài.

[1] Trên Tấn Giang, đam mỹ, bách hợp và vô CP được xếp vào mục văn học thuần ái, nhưng chủ yếu vẫn là đam mỹ.

Hôm nay là thứ tư, em gái cậu trọ ở trường không về, dù có trở về cậu cũng sẽ tìm mọi cách để ném đống đồ này.

Đây đang là giai đoạn em ấy phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học căng thẳng vậy mà dám mua về mấy thứ đồ kinh tởm này. Cái gì mà cưỡng chế, ngược luyến tình thâm —— mấy thể loại này thật khó coi, hơn nữa trong đống sách này có hơn phân nửa là tiểu thuyết viết về đồng tính luyến ái, chúng chính là rác rưởi, cần phải vứt đi ngay lập tức.

Trước kia Trịnh Chi Nam rất tôn trọng sở thích đọc sách của em gái, cậu luôn cho rằng đó là những kiệt tác văn học, văn học sáng tác, ... Kết quả hôm nay tâm huyết dâng trào, cậu muốn đi tìm một quyển sách để giết thời gian, vừa vào phòng tùy tiện lật một quyển đã thấy hình ảnh hai người đàn ông ôm nhau, hoặc là hình ảnh một người đàn ông bị đặt trên mặt đất, trên giường, trong bồn tắm, trên bàn, cạnh của sổ, thậm chí còn bị trói! Roi da?! Nội dung hạn chế độ tuổi?!

Chuyện gì thế này?!

Nghe nói đống sách này là do bạn học du lịch Nhật Bản tặng em gái cậu.

Trịnh Chi Nam là anh cả trong nhà, học đại học thiết kế, sau khi tốt nghiệp liền mở một văn phòng riêng, khuôn mặt của cậu xinh đẹp nên có không ít người theo đuổi, đặc biệt là đôi mắt phượng quyến rũ. Dù bây giờ vẫn còn độc thân nhưng bình thường cậu bận công việc, nên khá sơ sót với việc quản lý em gái, đoán chừng cha mẹ cậu cũng không phát hiện nó thích xem cái này, nếu không làm sao em ấy dám bày trên giá sách. Cậu và em gái cách nhau gần mười tuổi, hai anh em không thân thiết lắm, đương nhiên em ấy sẽ chẳng bao giờ nói cho cậu biết chuyện này rồi.

Bỏ quyển truyện tranh xuống, cậu lại cầm một quyển tiểu thuyết khác lên, tùy tiện đọc mấy chương. Tiểu thuyết này có vẻ đỡ hơn quyển truyện kia, có hôn môi, tuy rằng bình thường nhưng đây là hai người đàn ông đó, hơn nữa cốt truyện vô cùng máu chó, cậu cố gắng kiên nhẫn đọc hết nhưng vẫn chẳng thể hiểu ý nghĩa của nó là gì, xem thứ này cũng chỉ lãng phí thời gian.

Trịnh Chi Nam càng xem càng giận, trực tiếp đi tìm một thùng giấy trống, lật từng quyển sách một, nếu có vấn đề liền ném vào thùng.

Trên giá sách có tận hai, ba trăm quyển tiểu thuyết và truyện tranh, chỉ có ba, bốn quyển là văn học sáng tác. Trịnh Chi Nam nghĩ đến độ tuổi của em gái, càng lúc càng tức giận, đem đóng gói toàn bộ đưa cho người thu phế liệu.

Không thể để em ấy hư hỏng được!

Dọn dẹp xong xuôi, tùy tiện ăn chút gì đó, cậu còn phải đi ngủ nữa.

Cậu không định nghe em gái giải thích, để em ấy nhìn cái giá sách trống trơn sẽ hiểu.

Em ấy hiểu tính tình cậu.

Nhưng Trịnh Chi Nam cũng không biết em gái cậu từng đặt ra một lời nguyền, tuy rằng lời nguyền không nhằm vào cậu nhưng đã làm chuyển động bánh răng số phận, rằng : Ai đụng vào sách trên giá sách của tôi, thậm chí phá hoại chúng nó thì để cho người đó trải nghiệm cốt truyện của chúng đi......

Sau đó, Trịnh Chi Nam nằm mơ.

Trong mộng, cậu đứng giữa một không gian đen tối, bên trong không có thứ gì, trừ cậu ra chẳng hề có thứ gì cả.

Đột nhiên có tiếng người nói chuyện.

Đó là thanh âm lạnh lẽo, máy móc, không chút cảm tình đang gọi tên cậu: "Trịnh Chi Nam ——"

Trịnh Chi Nam trả lời theo bản năng: "Là tôi."

"Căn cứ theo luật pháp của hệ thống đam mỹ, hủy hoại của cải tinh thần của người khác, thậm chí sỉ nhục những tác phẩm văn học yêu thích của bọn họ là tội nặng. Bây giờ, cậu sẽ phải xuyên vào những quyển sách mà cậu đã chà đạp, trải nghiệm tất cả những cảm xúc vui sướng, đau khổ, yêu ghét, sợ hãi của nhân vật trong đó......"

Trịnh Chi Nam nói một cách lạnh lùng, "Tao không thẹn với lương tâm." Trịnh Chi Nam coi đây là một giấc mộng, xảy ra khi trong tiềm thức do cậu cảm thấy có lỗi với em gái. Tuy rằng là sách chẳng ra gì, nhưng sưu tập nhiều như vậy nhất định hao phí không ít sức lực và thời gian của em ấy.

Nhất định là do lý trí và cảm xúc của cậu đang đấu đá nhau, nhưng cậu vẫn kiên trì với suy nghĩ mình làm như vậy là đúng. Em gái sắp tốt nghiệp cao trung, không thể để đống sách không đứng đắn này làm hỏng.

Âm thanh máy móc của hệ thống lạnh lùng cười cợt.

"Haha, chúc cậu may mắn."

Tuy rằng âm thanh lạnh băng kia biến mất rồi nhưng Trịnh Chi Nam vẫn bị kẹt trong không gian vô tận đen tối này, cậu cố gắng an ủi bản thân mình, không nên hốt hoảng, tất cả chỉ là mộng thôi.

Tỉnh lại sẽ không có vấn đề gì, mình chỉ ném sách của em ấy thôi, trong lòng có áy náy nên mới có giấc mơ kỳ quái thế này.

Luật pháp hệ thống đam mỹ là cái gì, rõ ràng không tồn tại.

Xuyên không là cái gì....

Trải nghiệm cảm xúc của nhân vật trong sách là cái gì ....

Là giả.

Tất cả đều là giả.

Lông mi Trịnh Chi Nam run run, cậu chậm rãi mở hai mắt ra.

Thời khắc hai mắt mở ra, cậu tự hỏi trong lòng: Cậu đã tỉnh lại rồi sao?

Vừa rồi quả thật là nằm mơ a.

Trịnh Chi Nam không biết mình ngủ bao lâu, cậu nặng nề tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt ra chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực giống như bị người khác đánh. Cậu thậm chí hoài nghi có phải em gái đã trở về, nhìn thấy giá sách trống không nên tức giận, thừa dịp cậu ngủ lén lút trả thù.

Sau đó.... Cậu thấy được trần nhà xa lạ, vách tường xa lạ, đến cái giường cũng xa lạ nốt.....

Cái giường này rất lớn, cũng rất đẹp, giống loại giường chỉ có trong các gia đình giàu có. Đột nhiên cậu cảm thấy lạnh lạnh ở mắt cá chân, tựa như có đồ vật gì đè lên, cậu ngồi dậy.

Lúc này cả người cậu đều mờ mịt.

Không biết mình đang ở đâu, không biết mình là ai.

Tuy rằng rất tò mò nhưng cậu vẫn quan sát cổ chân mình trước.

Có hơi đỏ, có thể là bị trẹo chân.

Vì sao lại như vậy?

Tại sao cậu lại ở đây?

Cơ thể cậu giống như vừa vận động mạnh trong thời gian dài, không có sức lực.

Kỳ quái chính là làn da cậu còn trắng hơn lúc trước, hai chân thẳng tắp thon dài, sau đó cậu lại bất ngờ phát hiện ra mình không mặc đồ, hơn nữa bàn tay này không phải của cậu.

Vì sao lại như vậy?

Cậu nhập vào thân thể của người khác sao?

Trịnh Chi Nam chậm rãi đứng dậy từ trên giường, đi loanh quanh trong phòng. Bên tay phải cậu là một tấm gương lớn, tuy rằng đã kéo rèm cửa khiến phòng có chút tối nhưng cậu vẫn nhìn rõ được gương mặt của người đàn ông trong gương.

Thân thể trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp đến mức yêu dị, không biết có phải ảo giác của cậu không nhưng cậu dường như thấy ngũ quan khuôn mặt này đang dung hòa vào khuôn mặt thật của cậu. Tựa như đây thật sự là bản thân cậu, mà lại giống như không phải.

Nhưng điều khiến cậu không dám nhìn thẳng đó là trên làn da trải rộng những vết bầm xanh tím, ngay cả giữa hai bắp đùi cũng có những dấu tay đỏ hồng, trên xương quai xanh, trên cổ, ngực cũng đều có.

Có dấu là hôn ngân, có cái thì giống vết roi da đánh, tất cả đều là vết thương nhỏ, không gây tổn hại đến xương cốt nhưng bởi vì làn da này quá trắng nên nhìn có vẻ dọa người.

Lúc này, cậu mặt không cảm xúc quan sát thân thể trong gương, vốn là khuôn mặt ôn hòa vô hại nay lại có vẻ lạnh lùng băng sương.

Đến khi Trịnh Chi Nam tỉnh táo lại khí chất quanh thân nháy mắt đã thay đổi.

Biểu cảm mê man lập tức bị vẻ lạnh lùng thay thế.

Cậu đột nhiên nhớ tới giấc mơ kia, còn có âm thanh máy móc lạnh lẽo trong mộng.

—— Căn cứ theo luật pháp của hệ thống đam mỹ, hủy hoại của cải tinh thần của người khác, thậm chí sỉ nhục những tác phẩm văn học yêu thích của bọn họ là tội nặng. Bây giờ, cậu sẽ phải xuyên vào những quyển sách mà cậu đã chà đạp, trải nghiệm tất cả những cảm xúc vui sướng, đau khổ, yêu ghét, sợ hãi của nhân vật trong đó......

Lôi Dực vừa đẩy cửa bước vào đã thấy chó con của hắn trần truồng đứng trước gương, trên mặt là biểu cảm xa cách mà hắn chưa từng thấy, lạnh lẽo tựa băng.

Chẳng lẽ hôm qua hắn làm mạnh quá nên tức rồi?!

Vật nhỏ dính người cũng biết tức giận sao?

Hôm qua hắn dùng sức như vậy còn không phải là do cậu cầu xin nên hắn mới mất lý trí.

Lôi Dực rất cao, tầm 1m90, bờ vai rộng, tuy rằng mặc tây trang giày da nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức lực mạnh mẽ ẩn giấu dưới lớp quần áo. Hắn nhếch khóe miệng, đi ra phía sau Trịnh Chi Nam, không nói lời nào trực tiếp đem cậu ôm vào lòng, muốn hôn lên má cậu nhưng lại bị đẩy ra.

Trịnh Chi Nam nghiêng đầu, đè nén khiếp sợ cùng tức giận, lạnh lẽo nhìn người đàn ông trước mặt.

Người này không chỉ cao hơn cậu nửa cái đầu mà khí thế còn vô cùng bức người. Đây là lần đầu tiên cậu bị đàn ông ôm vào ngực, Trịnh Chi Nam không thể nào bình tĩnh được, sợ hãi đẩy bàn tay của hắn ra lại phát hiện không tài nào di chuyển nổi.

Sau đó cậu liền nghe thấy thanh âm đầy gợi cảm của người đàn ông này, mang theo hờ hững và trêu đùa.

"Làm sao? Tức rồi?" Có lẽ là cảm thấy thú vị nên vừa nói xong hắn liền bật cười, cười đến mức cả lồng ngực đều rung lên.

Cậu cố gắng bình tĩnh, nói: "Buông ra ——"

Lôi Dực lập tức ngừng cười, tựa như nụ cười vừa rồi chỉ là ảo giác, hắn lạnh nhạt nói: "Không buông."

Lôi Dực rất không hài lòng, tên nhóc bình thường ngoan ngoãn bám người lại dám thốt ra mấy lời vô lễ với hắn, làm hắn vừa cảm thấy thú vị nhưng cũng đồng thời cảm thấy đối phương thiếu đánh.

Trịnh Chi Nam thừa dịp hắn đang suy nghĩ lung tung liền giơ chân đạp vào giữa hai chân hắn.

Ánh mắt Lôi Dực lạnh lẽo, trực tiếp đưa tay nắm lấy chân cậu.

"Cậu muốn chết phải không?" Hắn vừa nói vừa bóp cổ cậu.

Trịnh Chi Nam trừng mắt, "Có gan thì anh giết tôi đi."

Lôi Dực chưa từng thấy một Trịnh Chi Nam như vậy, hắn nói: "Nghịch đủ chưa? Cậu tức giận vì buổi tối hôm qua? Không phải là cậu cầu xin tôi chịch cậu sao? Thoả mãn xong liền trở mặt không quen? Lên cơn thần kinh à?"

Trịnh Chi Nam nhắm mắt lại, không thèm nghe.

Cậu tự nhủ trong lòng mình "Trịnh Chi Nam" trong miệng người đàn ông này không phải cậu, cậu không phải "Trịnh Chi Nam" của nơi này, bọn họ không cùng một người.

Đây không phải là cậu, không phải là cậu.

Có lẽ chỉ cần cậu tự sát thì có thể quay về thế giới của mình.

Thế giới này đều là giả, tất cả đều là giả.

Cậu nhìn Lôi Dực, cười lạnh nói: "Có gan thì giết tôi đi. Anh dám không?" Cậu đang cố ý chọc giận hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro