Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Trùng cái rơi vào tình trạng mất khống chế]

—–o0o—–

Nghĩ rồi nghĩ, Hyeres mở danh sách ra, tìm tới một cái tên.

[wwn: Xin chào? 】

Có vẻ như vừa nhìn thấy, bên kia lập tức trả lời tin nhắn.

[Amiloa: Xin chào, các hạ ~ Tôi có thể giúp gì cho ngài không? [Tình yêu] [Tình yêu] [Tình yêu]

Lần đầu tiên anh tới chỗ này mua quần áo, gặp được á thư là quản lý của cửa hàng, người xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cửa hàng này rất nhỏ, làm việc rất vất vả và doanh thu rất ảm đạm.

Tuy nhiên, vì kiểu dáng quần áo đẹp và chất liệu rất tốt nên Hyeres liền mua một vài bộ mặc hàng ngày. Sau đó, giống như linh vật của siêu thị, họ mượn tiếng tăm của trùng đực bán được rất nhiều hàng hóa, hiện tại đã trở thành cửa hàng nổi tiếng.

[Amiloa: Hai ngày qua cửa hàng ra mẫu mới. Đã đóng gói cho ngài, hẳn là ngày mai sẽ tới!]

Kể từ đó trở đi, hầu như mỗi mùa ra mẫu thiết kế mới, Amiloa sẽ gửi chúng cho anh. Sau nhiều lần bị Hyeres từ chối, số lượng đồ đã giảm từ một trăm xuống còn ba mươi hoặc bốn mươi gói hàng.

[wwn: Nơi này có đồ ngủ của trùng cái...có loại mềm mại giống như đồ ngủ của trùng đực không?]

Số đo của trùng cái và chất liệu trùng đực sử dụng khá kỳ lạ ở một hành tinh như Aita, nhưng á thư rất tinh tế, cái gì cũng không hỏi.

[Amiloa: Ngài có thể gửi cho chúng tôi số đo, chúng tôi sẽ giúp ngài đặt làm mấy bộ~]

[Amiloa: Đây là những kiểu dáng khá là đẹp, ngài có thể chọn một số kiểu mà ngài thích! [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]......]

Khi chưa click vào, hình ảnh khá mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy được một số thứ không thích hợp, lông mày của Hyeres nhảy dựng, có chút do dự mà mở hình ảnh ở trên cùng.

Đó là một bộ đồ ngủ gợi tình với một chiếc băng đô hình tai sói, một chiếc đuôi sói, một chiếc vòng cổ bằng da, trước lộ ngực sau lộ lưng.

Tay anh run lên, vô tình trượt sang ảnh tiếp theo... Những đường hoa văn ngoằn nghèo lập tức đập vào mắt anh: Váy ngủ ren đen size lớn có nơ bướm màu đen quyến rũ (siêu dễ xé).

Hyeres nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

[wwn: Tôi không muốn mua loại đồ ngủ này. 】

[Amiloa: [đỏ mặt] Xin lỗi, các hạ, tôi đã hiểu nhầm ý ngài. Đây là một số mẫu đồ ngủ tương đối bình thường, [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]...]

Lần này quả nhiên bình thường rất nhiều, Hyeres lướt qua, ban đầu muốn chọn bộ đồ ngủ nhung thông thường nhất, màu xám hoặc đen.

Nhưng sau khi nhìn một lúc, anh không hiểu sao lại bấm vào bộ đồ ngủ phủ lông tơ trắng in hình nhiều chú chó con nhỏ đang thè lưỡi: "Ừ... cái này đi."

Anh bấm thêm vài kiểu nữa, gửi size mà 015 vừa đo.

Hyeres vô thức nhấp vào chuyển khoản, nhưng nhớ ra Amiloa đã đơn phương đóng chức năng tiếp nhận tài khoản của anh nên dừng lại.

[wwn: Cảm ơn, xin lỗi vì đã làm phiền]

[Amiloa: Ngài quá khách sáo! Những bộ quần áo này đang được chuyển nhanh tới ngài, ngài sẽ nhận được nó vào trưa ngày mai. Hãy chú ý ký nhận nhé ~ [So trái tim]]

Chuyển trở về màn hình mua sắm, anh mua thêm một số đồ dùng hàng ngày như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn tắm và dép để có thể sử dụng bất cứ lúc nào.

Bệnh viện đã đóng gói tất cả thuốc vào một chiếc túi, Hyeres phân loại từng thứ một, để đến lúc vội vã tìm thuốc lại không thấy đâu.

Khi anh làm xong những chuyện này, trùng cái còn hôn mê, so với con chó hoang mà anh nhặt về sẽ sủa, tiểu tiện và làm bừa bộn trong phòng khách, thì đỡ lo hơn nhiều.

Hyeres vỗ nhẹ vào chăn của trùng cái, suy nghĩ một lúc, mở quang não ra và hủy bỏ nghỉ làm buổi chiều.

Nuôi trùng cái thực sự rất tốn kém, tiền tiết kiệm của anh đang cạn kiệt nên anh cần phải làm việc chăm chỉ.

"015, lại đây."

Anh đóng quang não lại, vẫy tay với chiếc máy đang sạc ở trong góc: "Tôi nhớ chức năng bảo vệ của em có thể sử dụng được".

015 là máy móc đã lỗi thời, nhiều bộ phận không thể sử dụng được nữa nhưng một số chức năng cơ bản vẫn có thể kích hoạt được như vệ sinh, chăm sóc con, v.v.

"Khi tôi đi làm, ở nhà giúp tôi trông chừng cậu ấy, đừng để cậu ấy đá chăn hoặc lăn khỏi ghế sô pha. Nếu có tình huống khẩn cấp nào, hãy liên lạc với tôi càng sớm càng tốt, em hiểu không?"

Cảm nhận mình được giao trọng trách 015 liền gật đầu, không được tiêu chuẩn lắm mà đáp lại: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Hyeres cong cong đôi mắt, chạm nhẹ vào bộ não của nó: "Ngoan."

*

Buổi tối.

015 ước tính thời gian, gửi tin nhắn hỏi "Bữa tối ăn gì?" Sau khi nhận được tin nhắn trả lời, nó bắt đầu chuẩn bị.

Nó không thể xử lý tốt các nguyên liệu tinh tế, nhưng nó có thể rửa rau, nấu cơm và nấu súp.

Tiếng nước rửa và tiếng xoong chảo vang lên trong bếp, cách một bức tường là phòng khách tối tăm.

"..."

Khi Cesar mở mắt ra, hắn nhìn thấy trước mắt một mảng tối đen, như thể được bao bọc bởi một lớp màng nước dày đặc, trong tầm nhìn của hắn có những quầng sáng rải rác, lốm đốm lắc lư.

Hắn chậm rãi chớp mắt, nhưng tầm nhìn cũng không trở nên rõ ràng hơn, ngược lại là các giác quan khác trong cơ thể hắn bị đánh thức, giữa cơn đau buốt thấu xương, hắn nghe thấy âm thanh ngân nga cách đó không xa.

"La son la la son la mi... Tôi thích nấu cơm, nấu cơm, rất thích..."

Âm thanh...gì vậy?

Khi cơ thể và tứ chi dần dần khôi phục, Cesar nhận ra mình không nằm trong tuyết lạnh giá.

Hắn mặc quần áo, quấn trong chăn bông dày và mềm mại, sự vui vẻ ấm áp như là mật ong hòa trộn với nọc độc, sự nhẹ nhàng làm tê liệt cơn đau trong cơ thể.

Quan trọng nhất là hắn không cảm nhận được bất kỳ thứ gì nguy hiểm.

Máy điều hòa liên tục tỏa nhiệt, đem căn phòng trở thành lớp vỏ ấm áp vững vàng trước bão tuyết, bảo vệ mọi thứ bên trong.

An toàn, ấm áp và thoải mái.

Nhưng máu thịt gớm ghiếc của vết thương lộ ra, được bao phủ bởi một tấm chăn kín gió, trong cơn đau nhói ngứa ngáy vô cùng, giống như một chiếc đinh thép xuyên qua lớp vỏ ấm áp, cảm giác tê dại, đâm thẳng lên đỉnh đầu.

Máu thịt xung quanh bả vai đã vỡ thành từng mảnh. Đó là vết thương do cốt cánh bị nhổ tận gốc. Chỉ cần cử động nhẹ, nó lại rách ra, lộ ra xương trắng ở bên trong.

"Hộc... khụ khụ khụ...!"

Thân thể trùng cái đột nhiên co giật, máu dâng lên trong cổ họng, theo tiếng ho khàn khàn sặc tràn ra khỏi miệng mũi.

Trong lúc hoảng hốt, bên tai hắn lại vang lên tiếng giày quân đội có tiết tấu, cùng với tiếng "lenh keng" của dây xích kéo lê trên mặt đất.

"...Ngài tỉnh rồi à? Có chuyện gì vậy..."

Giữa âm thanh ồn ã vang lên tiếng máy móc xa lạ, nhưng rất nhanh lại bị tiếng ù tai che lấp, biến thành tạp âm hỗn loạn.

Ù——

Cesar lập tức mở mắt ra, đôi mắt vàng của hắn hoàn toàn đỏ ngầu, bên trong sự lãnh đạm ẩn chứa sự điên cuồng cùng hung ác.

"Nghe nói các hạ trùng đực nhặt thư nô về nhà?"

"Thật sao? Thật sao? Tại sao tôi không nghe tin tức nào hết?! Các hạ cuối cùng cũng muốn thu nhận thư nô, thư hầu sao. Tôi hiện tại tự mình tiến cử có khả năng được để ý đến không? Ô ô ô..."

Những tiếng xì xào từ phòng trà truyền đến, gần như tất cả côn trùng làm việc trong thư viện đều lơ đãng, nhưng cũng không trách cứ gì, bởi vì bọn họ đều giống nhau, bị tin tức trùng đực nhặt được thư nô làm choáng váng đầu óc.

Nhưng dù tò mò đến đâu, cũng không ai dám lên hỏi trực tiếp Hyeres, để anh trải qua một buổi chiều sóng ngầm mãnh liệt lại vô cùng bình yên.

"Lạch cạch."

Một cuốn sách bìa cứng được đóng lại.

Cuối cùng cũng kết thúc năm thứ tư tại Đại học đế quốc, Hyeres nhéo lông mày, có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phải mất ba tháng để học ngôn ngữ của trùng tộc, hơn hai năm để học tất cả chương trình học từ mẫu giáo đến đại học của trùng tộc.

Anh giống như một con cá voi nuốt chửng toàn bộ kiến ​​thức. Không thể nói là thành thạo cái gì, nhưng ít nhất anh có thể đảm bảo cuộc sống ổn định ở một thế giới xa lạ.

"Đinh đinh đinh đinh!"

Quang não dồn dập phát ra những tiếng đinh đinh, Hyeres ngay lập tức mở mắt ra.

Phía trên là tin nhắn từ 015 – "Trùng cái hình như đã tỉnh lại!!"

Trong nháy mắt, một tin nhắn mới xuất hiện: "Cứu với!! Tôi đang bị..."

Lúc này vừa vặn tới giờ tan tầm, nhóm trùng cái từ buổi chiều đã ngo ngoe rục rịch muốn đến gần Hyeres lân la làm quen, tìm hiểu chút tin tức.

Đối tượng mơ ước chạy nhanh ra khỏi cửa, nháy mắt không thấy bóng dáng.

...

"Bùm!"

Âm thanh của vật nặng rơi xuống đất đột nhiên vang lên, xuyên qua cửa và một phần hành lang truyền tới tai Hyeres, Hyeres sắc mặt khẽ thay đổi, anh chạy nhanh vài bước đi về phía cửa.

Nhưng chỉ sau vài hơi thở, tình hình chiến đấu bên trong dường như nguy cấp hơn.

Một chuỗi âm thanh bùm bùm vang lên, tiếng gió lạnh gào thét bên ngoài át đi, nếu lắng nghe kỹ, vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của 015.

"...Từ từ ô ô..."

"Cứu...đừng làm hỏng 015..."

Máy móc quản gia nghẹn họng, treo lơ lửng trên không trung, hét lên trong hoảng loạn, những tia lửa điện phóng ra từ cơ thể gần như đã bị gãy của nó.

"Có sự cố rò rỉ điện, xin đừng bẻ tôi..."

Đôi mắt hạt cườm của nó lóe lên, trên màn hình phản chiếu một đôi đồng tử màu vàng cực kỳ đáng sợ, giống như một con thú hung dữ tức giận đến mất trí, tiêu diệt và xé nát mọi thứ dám đến gần.

"Kẽo kẹt——"

Tiếng bước chân đến gần cùng tiếng mở cửa giống như kim chọc thủng quả bóng bay, làm nổ tung bầu không khí cứng ngắc trong phòng, trùng cái đang nghiến răng vùng vẫy bỗng mất đi lý trí.

Hắn ném chiếc 015 trong tay về hướng đó, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ——

"Đừng đến đây! Cút đi!"

"Ồhhhhhh!"

Hyeres bắt được 015 đang bay tới đây, kinh hãi đến mức lùi lại vài bước. 015 phát ra âm thanh sống sót sau thảm họa: "Cuối cùng thì ngài cũng về rồi, hu hu hu..."

Phòng khách tối om nhưng nhìn rõ sự bừa bộn.

Trùng cái cong người, nặng nề thở gấp, đôi đồng tử thẳng đứng không ngừng co rút, bên trong tràn ngập tơ máu, đã không còn bao nhiêu tỉnh táo cùng lý trí.

Tệ hơn nữa, hắn đã trở thành nửa côn trùng.

Vô số hoa văn phức tạp và lộng lẫy lan rộng phát triển, chiếm một nửa cơ thể trùng cái, kéo dài từ cổ đến xương lông mày.

Máu đen đặc chảy dọc theo hoa văn, đem chiếc áo bệnh viện đen sọc nhuộm thành những mảng lớn màu đỏ đậm và nhạt.

Nếu không phải cốt cánh của trùng cái bị nhổ đi, giờ phút này cánh sẽ vươn dài trên lưng, quét mọi thứ trong phòng khách xuống đất.

Đồng tử Hyeres đột nhiên co lại, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Như là bị động tác của anh kích thích, trùng cái nửa quỳ trên mặt đất run rẩy, chống xuống đất và ghế sô pha đứng dậy. Đem móng vuốt cùng cánh tay đặt trước người, bày ra tư thế tấn công.

"Cút đi...!"

Giọng nói nghẹn ngào phát ra từ cổ họng của trùng cái, giống như một con thú hoang gầm lên cảnh cáo, nhưng hắn không còn sức để giả vờ ngụy trang, mọi người đều biết con thú trước mặt chỉ đang lừa gạt.

Không bao giờ nên đánh giá thấp sức mạnh tấn công của trùng cái, ngay cả khi chúng sắp chết.

Vẻ mặt Hyeres dần dần trở nên nghiêm túc, anh đặt 015 trong tay xuống đất rồi dùng chân đẩy nó ra xa: "Em chạy xa chút."

Anh quá tập trung vào việc phòng thủ đến nỗi không nhận ra khi mình phát ra thanh âm, chuyển động của trùng cái dường như cứng đờ trong chớp mắt.

Thuốc mê và thuốc giãn cơ được đặt trong hộp thuốc dưới bàn trà, vừa rồi bị trùng cái ném đi, hộp thuốc cũng bay ra ngoài, lúc này rơi xuống sàn nhà giữa bọn họ.

Hyeres liếc nhìn hộp thuốc, vừa ngước mắt lên đã phát hiện trùng cái đang nhìn mình không chớp mắt.

Không ngoa mà nói lúc này áo len của anh ướt đẫm lưng, trái tim va vào lồng ngực đến phát đau.

"Cậu...tỉnh táo một chút."

Giọng nói dịu dàng vang lên trong phòng khách, trong trẻo như tiếng ngọc thạch va vào nhau, vành tai của trùng cái khẽ chuyển động.

"Đừng nhúc nhích, vết thương của cậu còn chưa khỏi... Chân cậu đứng lâu không chịu nổi, cậu đừng cố chịu đựng, được rồi, thả lỏng đi..."

Anh cố gắng đánh lạc hướng trùng cái, nhưng đôi mắt vàng quả thực đã dán chặt vào anh, chuyển động theo từng cử động của anh, giống như những bông hoa hướng dương hướng về phía mặt trời.

Hyeres có cảm giác như mình đang giật đồ ăn khỏi miệng con hổ. Anh đã ở rất gần hộp thuốc, chỉ cần cúi xuống là có thể lấy được.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện lúc sau còn phải mở hộp, tìm loại thuốc phù hợp rồi tìm cách tiêm vào cơ thể trùng cái, anh liền cảm thấy con đường phía trước quá dài, hoàn toàn không có khả năng thả lỏng chút nào.

"Được rồi, rất tốt, đừng cử động..."

Anh nhỏ giọng dỗ dành, từ từ cúi người xuống, với lấy hộp thuốc trước mặt.

Anh không dám ngồi xuống hoàn toàn. Đầu ngón tay cứng ngắc của anh cuối cùng cũng chạm vào tay cầm, anh cầm chiếc hộp lên và ôm nó vào lòng.

"Hộc......!"

Nhưng có lẽ là do vừa rồi anh chạy quá nhanh, lúc này lại đột nhiên đứng dậy, Hyeres cảm thấy trước mắt choáng váng, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống đất.

Khoảnh khắc anh quỳ một gối xuống đất, anh cảm nhận tiếng gió từ phía trên đầu mình, theo bản năng giơ tay lên ngăn cản——

Nhưng anh không kịp chống đỡ, rơi vào một nơi vừa nóng vừa mềm mại. Hơi thở mạnh mẽ, ẩm ướt của trùng cái ập vào mặt anh.

Hyeres khựng lại, tầm nhìn một lần nữa rõ ràng khi nhìn thấy mảng màu mật ong, cổ áo của trùng cái bị kéo ra, lộ ra chiếc cổ và xương quai xanh duyên dáng.

......Quá gần.

Không có thời gian cho bất kỳ phản ứng dư thừa nào. Khoảnh khắc anh bắt gặp đôi mắt vàng hung dữ đỏ ngầu đó, anh kích hoạt tinh thần lực mà anh đã phát động từ lâu.

Ù——

Tinh thần lực giống như một dòng điện dữ dội, không thương tiếc xuyên qua các kẽ hở cơ bắp, giống như một con dao nóng cắt xuyên qua bơ, dễ dàng phá hủy mọi phòng thủ của cơ thể.

Cơ thể của trùng cái giống như một bức tượng đá, các cơ toàn thân căng chặt tạo thành những rào cản, sự đau đớn rõ ràng khiến sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng đôi mắt đỏ bừng, giống như một con thú nhe nanh chuẩn bị phát động một cuộc tấn công mới.

Hyeres cảnh giác muốn rút lui ra sau, nhưng anh cảm nhận bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình, lòng bàn tay nóng bỏng run rẩy siết chặt——

Kéo anh lên khỏi mặt đất.

"......Cẩn thận......"

——————-

Tác giả có lời muốn nói: Hyeres cẩn thận chớp mắt x

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro