Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Chăm sóc trùng cái thật sự tốn tiền]

—–o0o—–


Lúc Hyeres tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã sáng.

Anh xoa xoa lông mày một lúc mới nhớ ra hôm qua sau khi khai thông tinh thần lực cho trùng cái, đầu óc anh choáng váng, lúc sau hẳn là hôn mê bất tỉnh.

Nhưng trong cơ thể không hề có cảm giác đau đớn khi sử dụng tinh thần lực, ngược lại là sự thỏa mãn cùng thoải mái chưa từng có.

Cảm nhận được điều gì đó, Hyeres từ trên giường bệnh ngồi dậy, tinh thần lực của anh liền ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng, nhảy rộn ràng trong lòng bàn tay.

"Tinh thần lực của mình đã mạnh mẽ hơn...?"

Anh hiếm khi sử dụng tinh thần lực của mình, nhưng anh cũng biết tinh thần lực ít như vậy là điều bình thường.

Bây giờ dường như rào cản nào đó đã bị phá vỡ, cảm giác bị ngăn cách đã biến mất, sự ấm áp no đủ chảy khắp người.

Hyeres tập trung, siết chặt lòng bàn tay, quả cầu ánh sáng vỡ ra, vỡ thành nhiều quả cầu nhỏ.

Anh cầm từng quả cầu một, nhưng vẫn không thấy có gì bất thường.

Lúc này, có tiếng gõ cửa phòng bệnh, một y tá á thư thò đầu vào: "Chào buổi sáng, ngài cảm thấy thế nào rồi?"

Hyeres định thần lại, nhanh chóng hủy mấy quả cầu đi: "Tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ Hughes ở đâu?"

Hughes là bác sĩ phụ trách trùng cái, người đã đề nghị anh dùng tinh thần lực khai thông đối với trùng cái.

"Bác sĩ Hughes hiện đang ở ICU (1). Bữa sáng sẽ được mang đến đây sau. Các hạ có thể dùng bữa xong rồi đi tìm ông ấy."

(1) Là phòng chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng.

"Tôi biết rồi, cảm ơn."

Hyeres xoay người xuống giường, cầm bộ quần áo mới gấp ở đầu giường, bước vào phòng WC bắt đầu tắm rửa.

Mà một trong những quả cầu ánh sáng nhỏ bị lãng quên kia đã đậu vào bình hoa cạnh giường bệnh.

Vài giây sau, một bông hoa bách hợp có chút héo úa thân từ từ đứng thẳng, những chiếc lá mềm mại lại mọc lên.

*

Hyeres dựa theo trí nhớ của mình đi đến phòng bệnh ngày hôm qua, mở cửa ra thì phát hiện chiếc giường trùng cái nằm rèm lại kéo lên.

"Bác sĩ?"

Anh ngập ngừng nói, tấm rèm đột nhiên phồng lên, rồi xẹp xuống rất nhanh.

Lông mày Hyeres nhíu lại, tay anh đã đặt trên tấm rèm, nhưng anh vẫn hơi do dự không biết Hughes đang kiểm tra cái gì: "Bác sĩ Hughes?"

"Đây đây."

Rèm từ bên trong bị kéo lên, Hughes tóc nâu rối bù, sắc mặt không có gì khác thường: "Vừa rồi tôi kiển tra một số vị trí tương đối riêng tư, nên kéo rèm xuống".

"Vị trí...riêng tư?" Hyeres sửng sốt một chút: "Kết quả kiểm tra thế nào?"

Hughes chớp mắt một cái, không biết vì sao dừng lại một chút, sau đó quay đầu nói tiếp: "Không có việc gì, ngài yên tâm."

Y cúi đầu lật qua tờ ghi chép, đổi đề tài: "Tình trạng của trùng cái đã ổn định hơn, nhưng vẫn không lạc quan chút nào."

"Bệnh viện không thể giúp được nữa, ngài có muốn đưa hắn đi không?"

Hyeres nhìn trùng cái nằm trên giường bệnh, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, nhưng vết thương trên người đã hồi phục một chút, trông hắn cũng không quá tệ, ít nhất vẫn có thể đảm bảo giây tiếp theo hắn sẽ không chết.

Anh im lặng một lúc rồi hỏi: "Nếu tôi không đưa cậu ấy đi, bệnh viện vẫn sẽ xử lý như lúc trước sao?"

"Đúng vậy."

Đây là thái độ của các bệnh viện và thậm chí cả xã hội này đối với trùng cái không còn "giá trị". Họ sẽ không lãng phí tài nguyên để cứu họ, cùng lắm sẽ thu xếp một cái chết bớt đau đớn hơn.

Lạnh lùng và tàn nhẫn.

Hyeres im lặng một lúc, chợt nhớ tới câu nói của một người nuôi động vật mà anh đã nhìn thấy ở kiếp trước ——

"Nuôi động vật đi lạc thật sự rất phiền phức, trước khi nuôi, xin hãy tìm hiểu kỹ. Nếu quyết định nuôi nó, đừng bỏ cuộc giữa chừng, nếu không sẽ lại làm tổn thương chúng!"

Vốn dĩ anh chỉ định giúp trùng cái một chút, cũng không có ý định ở bên hắn lâu hay nhận hắn làm thư hầu, nhưng hiện tại rõ ràng tay anh chỉ nắm một nửa, một khi anh buông ra, trùng cái này sẽ chết.

"Được rồi." Hyeres khẽ thở dài: "Tôi sẽ đưa cậu ấy đi."

Hughes nhướng mày, dường như nhẹ nhàng thở ra: "Được, lát nữa tôi sẽ kê cho cậu một ít thuốc khẩn cấp, đồng thời dặn dò cậu một số thứ cần chú ý."

Cuối cùng, cũng được kê một đống thuốc lớn khác nhau.

Các loại thuốc cầm máu, hạ sốt, cấp cứu, thuốc ngủ... có thể nói là tất cả các loại, thậm chí cả thuốc trị rụng tóc cũng có.

Nhưng theo kinh nghiệm nuôi chó mèo trước đây của anh, những thứ này đều cần thiết nên anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Hughes múa bút, ghi tất cả các loại thuốc trên một trang giấy.

Hyeres liếc nhìn số dư tài khoản. Thật tốt, đã ít hơn một phần ba so với trước khi đến bệnh viện.

Nếu nuôi một con chó con, thì phải đưa nó đi triệt sản. Anh lạnh lùng nghĩ, ít nhất nuôi trùng cái có thể tiết kiệm được số tiền này.

Hughes cười: "Các hạ không cần lo lắng thuốc chuyển về thế nào. Bệnh viện sẽ hỗ trợ chuyển về, đương nhiên trùng cái kia cũng có thể."

"Những thứ cần chú ý đã được gửi tới quang não của ngài, có chuyện gì có thể trực tiếp liên hệ với tôi, tôi sẽ hướng dẫn từ xa miễn phí."

"Được."

Hyeres cầm danh sách thuốc xem xét cẩn thận, sau đó nhìn vào tờ giấy đánh dấu thêm: "Mua thêm một phần thuốc ngủ nữa."

...

Hyeres trên đường gửi tin nhắn cho 015, yêu cầu nó đợi ở cửa để giúp đỡ.

Chiếc xe bay dừng lại ở cửa, Hyeres mở cửa bước xuống xe. Anh ra hiệu ý bảo trùng cái nằm ở ghế sau. Hai cánh tay cơ khí của 015 duỗi ra, dùng tư thế ôm công chúa mà ôm trùng cái lên.

"Cảm ơn." Anh đóng cửa xe lại, gật đầu với tài xế đã chở họ về.

Nhưng cửa sổ xe vội vàng hạ xuống: "Đợi chút, các hạ..."

Hyeres quay lại: "Có chuyện gì vậy?"

Trùng cái đỏ mặt, do dự một lát: "Lúc trước... tôi không hiểu hết mọi chuyện, hiểu lầm ngài. Thực sự xin lỗi!"

Hyeres nhìn gã, nhận ra gã chính là trùng cái lúc anh cầm đơn đã oán trách anh ngược đãi trùng cái.

"Không sao đâu, đừng để trong lòng." Anh liếc nhìn vẻ mặt quẫn bách của trùng cái, cong cong đôi mắt, giọng điệu nhẹ nhàng nói.

Trùng cái lúc đầu còn có chút xấu hổ, sau đó sửng sốt, rồi chậm rãi mở to hai mắt.

Gã sửng sốt tại chỗ bởi khuôn mặt và cái liếc nhìn của trùng đực. Phải mất một lúc gã mới tỉnh táo lại. Giây tiếp theo, gã dùng mặt đập vào bảng điều khiển——

Ahhhhhhhhhhhh, các hạ trùng đực cười với tôi, dịu dàng an ủi nữa chứ! !

Ahhhh, các hạ trùng đực thật sự đẹp trai và lịch sự quá! Làm sao anh ấy có thể xin lỗi một cách bình thường như thế này được? ! !

Tiếng đập mạnh thu hút ánh mắt tò mò của trùng cái đi ngang qua, gã một lúc lâu mới bình tĩnh lại, trán đỏ bừng một mảng, lưu luyến mà lái xe rời đi.

*

Ngay khi Hyeres bước vào cửa, anh nhìn thấy một cái kén mới khổng lồ đang mọc trên ghế sofa.

Trùng cái thân hình cao lớn cuộn tròn trên ghế sô pha như thế này, giống như một con báo tuyết đang cố gắng chui vào ổ của chó con. Chiếc ghế sô pha càng thêm chật chội khi được đắp một tấm chăn dày.

Nhưng căn nhà này lúc ấy được đơn vị công tác cấp cho, chỉ còn một phòng duy nhất, không có nơi nào cho trùng cái, nên đành phải trải một lớp chăn bông dày lên ghế sô pha, tạm thời để ngủ.

"Ngay khi tôi đặt cậu ấy lên, cậu ấy co rúm người lại...Tôi không kịp giữ lại."

Một biểu tượng cảm xúc đang khóc xuất hiện trên màn hình máy móc, rõ ràng là vì không hoàn thành nhiệm vụ mà cảm thấy áy náy.

Hughes cho biết vết thương của trùng cái chủ yếu ở lưng và hai chân, theo bản năng sẽ cuộn tròn lại, nhưng điều này càng khiến vết thương nặng thêm, nên cần phải theo dõi chặt chẽ.

"Không sao đâu, tôi sẽ giữ cậu ấy." Hyeres đưa áo khoác trên tay cho 015 và xắn tay áo lên.

Nói mới nhớ, lúc ở bệnh viện tiến hành các phương pháp điều trị khác nhau, Hughes vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy. Anh chưa bao giờ thực sự ở cùng phòng với trùng cái.

Suy nghĩ này lóe qua trong đầu anh, Hyeres chưa kịp suy nghĩ lại thì tay anh đã chạm vào bề mặt chăn bông.

Một luồng nhiệt kỳ lạ xuyên qua chăn bông, nhuộm đỏ da lòng bàn tay. Đó là xúc cảm chạm vào sinh vật sống.

Hơi thở, nhiệt độ cơ thể, ở một mức độ nào đó, đây cũng là sinh vật thành niên có trí tuệ giống anh.

Hyeres đột nhiên dừng lại.

Loại cảm giác này ở kiếp trước và hiện tại quá xa lạ.

Một lúc lâu sau, ngón tay anh hơi dùng sức, do dự mà đập đập vào chăn: "Này... cậu..."

Hyeres nói không lớn, nhưng kỳ lạ thay, cái kén cuộn tròn lại nứt ra một khe hở, anh nhân cơ hội vén chăn lên——

Mái tóc trắng mềm mại của trùng cái có chút lộn xộn, hắn vùi đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra một phần nhỏ khuôn mặt đẹp trai sắc bén, môi mím chặt, vì lo sợ mà lông mi khẽ run.

Hơi thở của hắn có chút không xong, như đang cố gắng chịu đựng cơn đau, nhưng hơi thở vẫn mang theo sự sống, giống như con báo tuyết bị thương đang tạm thời nghỉ ngơi.

...Cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ.

Hyeres siết chặt chăn bông, chờ cảm giác tê dại trên lưng dịu bớt.

Lúc tình huống khẩn cấp, không cảm nhận được gì, nhưng đem trùng cái về nhà đặt trên ghế sô pha thì cảm thấy có điểm không ổn, anh như là bị thú hoang xâm phạm lãnh địa của mình, cả người như muốn nổ tung.

Ở thời điểm anh vẫn còn mơ màng, trùng cái có lẽ vì miệng vết thương đau nên đổi tư thế nằm thẳng.

Nhưng sô pha nhỏ như vậy, hắn vừa nghiêng người gần như đụng phải Hyeres, nhiệt độ cơ thể cùng tiếng sột soạt của cơ thể xuyên qua chăn truyền tới, khiến Hyeres có cảm giác như đang bị một con báo tuyết cọ vào, một cảm giác run rẩy dâng lên từ thắt lưng tới bụng.

Hầu kết của anh khẽ cử động, chiếc chăn bông trượt khỏi lòng bàn tay anh, che kín hoàn toàn đầu và cơ thể của trùng cái.

"..."

Hyeres từ ghế sô pha ngồi xuống đất, đối diện với 015 ở bên cạnh.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" 015 ngẩng đầu nhìn anh, dường như có chút bối rối khi trong nhà xuất hiện thành viên mới: "Ừm... mặc kệ hắn sao?"

"Tôi cũng không biết." Hyeres có chút mờ mịt, theo bản năng nói: "Em nghĩ chúng ta nên làm gì với cậu ấy đây?"

Vấn đề này tư duy quá khó đối với một cỗ máy nhỏ nên nó đã kết nối với Tinh Võng để nhờ cư dân mạng giúp đỡ.

"Tìm kiếm trên Tinh Võng...Sau khi có được thư nô thì làm gì? Nhặt được trùng cái đáng thương thì đối xử thế nào? Trong nhà xuất hiện một thư nô vô cùng đẹp, cụ thể nên làm gì.. ."

Rất nhiều câu trả lời hiện lên trên màn hình nhỏ, 015 cuối cùng cũng tổng kết lại ——

"Kiểm tra trình độ học vấn của hắn, khả năng sinh con, ngực hắn, nhìn bộ dáng khóc thút thít của hắn, khiến hắn có thai rồi sinh trứng, sau đó tiếp tục chơi hắn không kể ngày đêm!"

Nói đến mức hùng hồn, nói đến vô cùng khí phách.

Căn phòng yên tĩnh.

"..."

Hyeres che nửa dưới khuôn mặt của mình, một lúc lâu sau mới khó khăn nói: "...Sau này em tốt nhất ít lên mạng đi, đặc biệt cẩn thận, đừng để xâm nhập vào Tinh Võng đen".

"Được." Tuy rằng 015 không biết tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn cắt đứt mạng.

Cuối cùng, Hyeres hít một hơi thật sâu, quyết định làm những gì mình nên làm, cứ thuận theo tự nhiên, đợi đến khi trùng cái tỉnh lại rồi nói.

Sau khi đưa 015 đi sạc, anh đánh thức quang não trên cổ tay, 99+ tin nhắn nhanh chóng hiện lên, kèm theo những tiếng bíp liên tục vang lên.

[Tại sao ngài lại xin nghỉ? Có thể cho tôi qua thăm ngài được không? [Mặt cười][Hoa]]

[Ah ah ah ah, các hạ trùng đực đáng yêu, đẹp trai, tốt bụng, trong sáng thuần khiết! ! ! Tôi rất thích ngài a a a a. Xin hãy cho phép tôi bày tỏ tình yêu và sự ngưỡng mộ vô bờ bến của mình với ngài! ! ! 】

[Các hạ bị cảm sao? Tôi ở đây có thuốc trị cảm nhập khẩu từ chủ tinh, nếu ngài cần hãy nhắn lại cho tôi, tôi sẽ gửi ngay cho ngài! [Yêu]]

"..."

Nhìn thoáng qua, màn hình tràn ngập "Các hạ" và "Các hạ", những lời hỏi thăm bình thường còn kèm theo những tiếng hét kích động, khiến Hyeres đau đầu không thôi.

Lúc sau anh mở giao diện xin nghỉ, thông báo với thư viện trường đang lo lắng là anh vẫn an toàn, sau đó gửi tin nhắn đến nhóm chỉ bằng một cú nhấp chuột, trước khi tin nhắn bùng nổ lần nữa chuyển sang chế độ không làm phiền, lướt đến phần giao diện mua sắm.

Hiện tại, trùng cái chỉ có áo của bệnh viện, giặt xong cũng chỉ có thể khỏa thân mà chạy. Quần áo của anh kích thước quá nhỏ, hiện tại chỉ có thể nhanh chóng mua hai bộ.

Nhưng khi anh tìm kiếm quần áo trùng cái, tất cả những gì hiện ra đều là quân phục hoặc đồ rằn ri, thỉnh thoảng có những bộ quần áo nghiêm túc như áo sơ mi và quần dài, hầu như không có bộ quần áo thoải mái và bình thường nào, cuối cùng thật vất vả anh mới tìm được vài bộ, nhưng chất liệu vải thì thô ráp.

Hyeres mất hơn nửa ngày để lựa chọn nhưng vẫn không tìm được bộ nào phù hợp. Anh tặc lưỡi bất đắc dĩ, buồn cười: "Dứt khoát mua một mảnh vải cuốn quanh làm thành trùng cái Hy Lạp"

"Vải lụa mềm mại, thoải mái, không hề ảnh hưởng vết thương, không gây trở ngại cho sinh hoạt hàng ngày. Hơn nữa, không cần lo sai kích cỡ, có thể điều chỉnh theo bất kỳ kích thước nào..."

Vốn dĩ anh chỉ thuận miệng nói, nhưng càng nói càng thấy không thích hợp. Vẻ mặt vi diệu mà dừng lại.

Hình ảnh trùng cái chỉ mặc một mảnh vải xuất hiện trước mắt anh. Mái tóc trắng mềm mại xõa xuống giữa hai lông mày, khuôn mặt tuấn tú như Thần Mặt Trời, thân hình mềm mại đầy đặn được bọc trong một tấm vải mỏng.

Hắn thân hình cao lớn, mảnh vải sẽ lộ ra bắp chân thon dài cùng mắt cá chân, mọi đường cong đều hoàn hảo.

Nhưng không giống như cơ thể đầy đặn màu mật ong, vẻ mặt của hắn nghiêm túc, giống như thiên sứ địa vị ở trên cao nhưng lại vô cùng tận tâm trong công việc, chính sự nghiêm túc đó lại khơi dậy ham muốn mãnh liệt mà không rõ lý do.

...Mình đang nghĩ gì vậy?

"..."

Hyeres nắm tay đặt lên môi, cố gắng giảm bớt sự xấu hổ.

——————-

Hyeres siêu bổ não: Háo sắc...Trời ơi, tôi đang nghĩ gì vậy...dễ thương...không thể, ngừng suy nghĩ lại (Mặt đau khổ. jpg.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro