Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Trùng cái này tàn phế rồi]

—–o0o—–

Bây giờ vẫn chưa muộn, trong bệnh viện đèn đuốc sáng trưng.

Trùng cái đã được đưa vào phòng phẫu thuật, Hyeres vừa xuống xe đã bị y tá á thư đưa đi thanh toán các loại phí và hóa đơn linh tinh nhét đầy một túi anh.

Hyeres nhìn vào tờ đơn rồi lại nhìn số dư tài khoản, thở dài.

Việc nhặt trùng cái về thực sự rất tốn tiền, nếu còn tiếp tục chữa trị số dư trong quang não cũng sẽ tới đáy.

"Nếu còn yêu thương thì lúc trước không nên đánh tàn nhẫn như vậy... Bây giờ đã vào phòng phẫu thuật, có thể giữ được mạng sống hay không cũng khó nói..."

Trùng cái ở cửa sổ chỗ anh viết đơn đột nhiên nhỏ giọng nói một câu. Ánh sáng trên quang não phản xạ vào mắt anh, khiến mắt anh hơi đỏ lên.

Á thư bên cạnh ở dưới gầm bàn đẩy gã một cái, ra hiệu cho gã đừng nói nhảm nữa. Nếu để trùng đực tức giận sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì, tên trùng cái cắn môi dưới và ngậm miệng lại.

Hyeres ngẩng đầu liếc gã một cái, đem tờ đơn nhét vào túi.

"Tôi nhặt được trên đường, đến tên cũng không biết là gì."

Nói xong, anh đi theo y tá rời đi, cũng không nhìn biểu cảm trên mặt hai trùng cái.

Trùng cái đã bị đẩy vào phòng mổ, đèn đỏ sáng lên, Hyeres nhíu mày ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Không lâu sau, bác sĩ và y tá vội vàng chạy tới, khẩn trương mà nhỏ giọng nói: "Thưa ngài, ngài có thể đợi ở phòng chờ riêng, chúng tôi đã chuẩn bị..."

"Cám ơn, nhưng không cần."

Hyeres quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Để tôi ngồi đây một lát."

Từ đi ngang qua chợ đen gặp được trùng cái, cho tới bây giờ chỉ mới qua mấy chục phút, máu trong người dâng lên rồi lắng xuống, sự xúc động khó hiểu cũng tiêu tán, lý trí lại chiếm thế thượng phong.

Nhất thời xúc động cũng không đủ chống đỡ hành động vừa rồi, nhưng lại không thể tìm thấy động cơ và mục đích sâu xa hơn.

Bất kể khi anh nhìn thấy quảng cáo hay thời điểm phát sóng trực tiếp hết sức ghê tởm, anh đều không có ý định mua trùng cái.

Một mặt là vì tâm lý kháng cự, mặt khác là không chấp nhận việc buôn bán trùng cái.

Ngoài ra, anh xuyên tới đây, không rõ nguyên do, nhưng có thể đột nhiên xuyên qua đây, nói không chừng có thể xuyên trở về, vì vậy anh không thích hợp thiết lập quan hệ thân mật với bất kỳ ai.

......Thôi vậy

Hyeres đan mười ngón tay đặt giữa lông mày, sau đó hít một hơi thật sâu.

Để trùng cái hồi phục vết thương trong bệnh viện, sau đó yêu cầu người đó tự tìm việc, tự lo cho mình.

Không cần thiết phải mang về nhà hay tạo ra mối quan hệ không cần thiết, chỉ cần coi đó như hành động thấy việc nghĩa mà làm thôi.

...

Năm tiếng sau, trùng cái được chuyển về phòng bệnh thường.

Hyeres đi theo, nhìn thoáng qua trùng cái đang nằm trên giường bệnh.

Những đường nét đầy đặn uyển chuyển trên cơ thể trùng cái giống như những ngọn núi nhấp nhô, mang theo vẻ dịu dàng, hiền hòa, mềm mại. Những vết thương chằng chịt đã ngừng chảy máu, lộ ra phần thịt đỏ tươi và xương trắng bên trong, trông vô cùng dữ tợn.

"Sao không đắp chăn cho cậu ấy vậy?"

Hyeres cau mày, nhớ lại vẻ mặt nhục nhã và xấu hổ của trùng cái trong buổi phát sóng trực tiếp, liền kéo tấm chăn cạnh giường bệnh lên để che khuất tầm mắt từ bên ngoài.

Trong phòng bệnh có một bác sĩ trùng cái, tóc nâu mắt nâu, đeo một cặp kính không gọng, đang kiểm tra dữ liệu trên máy, nghe vậy liền nhìn anh mà xin lỗi.

"Chỉ để thuận tiện quan sát... Thực xin lỗi, các hạ, tôi không nghĩ ngài đã chán ghét thân thể tên thư nô này."

Hyeres dừng lại, cảm thấy có chút bối rối: "Đừng nghĩ lung tung, cậu ấy không phải thư nô của tôi."

"Vậy sao?"

Bác sĩ nghi hoặc hỏi một câu: "Nhưng thông tin của ngài đã được ghi trên chiếc vòng cổ của hắn, hắn quả thực là thư nô của ngài."

Hyeres càng hoang mang hơn: "Tôi nhặt được cậu ấy trên đường, căn bản không có..." bất kỳ thông tin nào.

Đợi đã, một chiếc vòng cổ? !

Dự cảm bất thường xuất hiện trong lòng, Hyeres gần như hít một ngụm khí lạnh.

Anh đã chạm vào chiếc vòng quanh cổ trùng cái, nhưng không tìm được ổ khóa nên đã từ bỏ. Chẳng lẽ nó cũng sẽ tự động nhận dạng và nhập thông tin sao? !

Anh đánh thức quang não của mình, bắt đầu tìm kiếm thông tin trên Baidu về vòng cổ của thư nô.

"Việc trùng đực vuốt ve vòng cổ một vòng được coi là đã xác nhận thông tin. Thư nô bị ghi thông tin của trùng đực vào vòng cổ cả đời sẽ thuộc quyền sở hữu cùng chung thành với hùng chủ... Trùng đực phải chịu trách nhiệm cung cấp những điều kiện cơ bản cho trùng cái, không bỏ rơi, không được ngược đãi..."

Anh nhìn lướt qua và cuối cùng hiểu ra một điều——

Trùng cái mà anh cứu, trời xui đất khiến đã cùng anh trói buộc ở bên nhau, nực cười hơn nó còn là "Cả đời".

Giống như một loại thỏa thuận cần được ký kết để nhận nuôi chó mèo đi lạc.

Hyeres tâm tình phức tạp.

Điều này hoàn toàn trái ngược với ý định vừa rồi của anh, để trùng cái rời đi.

Bác sĩ đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn anh nói: "Các hạ nếu không muốn cũng không sao, ngài có thể đưa hắn đến bệnh viện cũng là hết tình hết nghĩa rồi, kế tiếp có thể giao cho chúng tôi xử lý."

"Xử lý?" Hyeres nghe thấy điều gì đó bất thường, hơi cau mày, "Ý là gì?"

"Chờ ban ngày hoặc khi trùng cái tỉnh dậy, đuổi hắn ra ngoài tự lo sống chết. Nếu ngài không cần hắn, bệnh viện cũng không phải là tổ chức từ thiện, đương nhiên sẽ không tiếp nhận một thư nô bị thương nặng. "

Bác sĩ thản nhiên mỉm cười, nhét cây bút vào túi áo khoác trắng: "Chúng tôi xử lý như vậy."

"Hơn nữa—dù là theo lập trường của bệnh viện hay theo quan điểm của tôi, đều không muốn các hạ nhặt hắn về."

Bác sĩ khẽ mỉm cười, nhìn trùng cái bất tỉnh trên giường bệnh, nghiêm nghị nói: "Bởi vì, hắn đã tàn phế rồi."

"Mắt của trùng cái này bị viêm và nhiễm trùng nặng. Mắt phải của hắn gần như bị mù. Cốt cánh trên lưng bị nhổ tận gốc, phần máu thịt đã hoàn toàn bị hoại tử. Bị thương diện tích vô cùng lớn, hai chân như là bị ám vật của sao trời bắn thủng, cánh hoàn toàn bị gãy, chân trái ít bị thương hơn chân phải, nhưng rất khó đứng lên. Đây là những vết thương chính, còn có những vết thương lớn nhỏ khác. ."

Sự bi thảm và đau khổ đó dường như có sức nặng, đè nặng lên trái tim người nghe, Hyeres mím đôi môi mỏng nhìn chằm chằm vào đôi lông mày đang chịu đựng đau đớn của trùng cái.

Nhắc tới chuyện sau, ngay cả bác sĩ vốn quen nhìn thấy đủ loại cảnh tượng cũng không nhịn được mà thở dài.

"Điều khủng khiếp nhất là trong quá trình phẫu thuật, tôi nhận thấy hắn dường như đã bị làm thí nghiệm trái phép trên người ... và đã mất đi phần lớn khả năng tự chữa lành."

Ưu thế trời sinh của trùng cái là khả năng tự phục hồi khủng bố, giúp chúng có thể sống sót trên chiến trường trong thời gian dài, đồng thời giúp chúng dễ dàng chịu đựng sự tra tấn từ trùng đực.

"Vừa rồi đáng lẽ hắn đã chết, nhưng lại được các hạ nhặt về, có thể sống thêm nửa khắc. Nhưng nhiều hơn... bệnh viện cũng chẳng làm gì được."

Đây là thông báo tử vong đối với trùng cái.

Trong phòng bệnh một mảnh tĩnh mịch, gió và tuyết bên ngoài ngày càng mạnh, đập vào cửa kính, cái lạnh vô tình mà tràn vào.

Các khớp ngón tay của anh bị niết, phát ra âm thanh răng rắc, làm Hyeres nhanh chóng tỉnh táo lại: "Một chút cũng không thể làm gì được sao?"

Tuy rằng lúc đầu anh cũng không muốn quản nhiều như vậy, nhưng vất vả lắm mới cứu được trở về, dù là ai cũng không cam lòng để hắn chết như vậy.

Huống chi, trùng cái đó bị anh vô tình đánh dấu, trở thành "Vật sở hữu" cùng trách nhiệm của anh.

Bác sĩ trầm ngâm một lát, liếc mắt nhìn Hyeres, đột nhiên nói: "Có một cách, tôi không dám nói là chữa khỏi, nhưng ít nhất có thể khiến hắn sống lâu hơn... Nhưng nó cần sự hợp tác của ngài. "

*

Ngoài sự khác biệt lớn về giới tính, còn có hai lý do quan trọng dẫn đến sự hình thành cấu trúc xã hội trùng tộc.

Đầu tiên, trùng cái một năm đều định kỳ phát tình. Nếu không có pheromone của trùng đực an ủi, quá trình này sẽ dần dần suy giảm và việc chịu đựng nó cũng vô ích.

Thứ hai, tinh thần lực của trùng cái sẽ trở nên rối loạn ngay sau khi trưởng thành, tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn nếu thời gian trôi qua không có tinh thần lực của trùng đực khai thông, liền sẽ bị bạo loạn, ở đau đớn cùng cực mà chết đi.

Dù vẫn có thể sử dụng pheromone và tinh thần lực tổng hợp trong bình nhưng thuốc xoa dịu của trùng đực vẫn mạnh mẽ và thuần khiết nhất, không thể thay thế.

"Vừa rồi kiểm tra đo lường, trùng cái này vừa trải qua giai đoạn cuối của bạo loạn tinh thần lực".

Đề nghị của bác sỹ là: "Ngài có thể khai thông tinh thần lực cho hắn để trì hoãn sự sụp đổ tinh thần cảnh (1)".

(1) Theo tôi hiểu tinh thần cảnh là sức mạnh về hình ảnh giống như tinh thần lực là sức mạnh về tinh thần. Không đúng cao nhân đi qua chỉ điểm.

"Có chút xa lạ? Không sao. Tinh thần lực khai thông là năng lực bẩm sinh của trùng đực, ngài không cần lo lắng, tình huống của thư nô này nói vậy cũng sẽ không tệ hơn."

"Được..." Hyeres nhìn trùng cái trên giường, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Anh nghiêng người ngồi trên giường bệnh, nhắm mắt lại, đem những thứ liên quan đến tinh thần lực ôn lại một lần.

...

[Ngài cấp bậc là D, tinh thần lực của ngài cũng không quá lý tưởng.

Trùng cái phụ trách kiểm tra đo lường lộ vẻ mặt thất vọng, nhìn những con trùng ở bên ngoài lắc đầu.

Trùng đực tuy quý giá nhưng giai cấp thượng lưu cũng không thiếu trùng đực tầm thường cấp D.

Sau đó, phần lớn trùng cái vẫn nán lại trước giường bệnh của anh đều không còn ở đó, cũng không còn quý tộc trùng tộc nào muốn mượn sức anh nữa.

...

[Tinh thần lực tương đối khan hiếm, không cần khai thông diện rộng, học cách cảm nhận bằng trái tim, tìm kiếm "đôi mắt" tinh thần cảnh].

Tinh thần lực của trùng đực cấp D không thể làm khai thông phức tạp. Người hướng dẫn anh sử dụng tinh thần lực chỉ nói phương pháp một cách chung chung, không cho anh làm thực tế.

[Nó rất đơn giản, giống như phủi bụi trên lưỡi dao, một luồng ánh sáng đẹp đẽ sẽ phát sáng...trong nháy mắt ngài sẽ hiểu]

...

Điều mà anh không nói với bất kỳ trùng nào là trong đầu anh không có tinh thần cảnh, tức là không có nơi để chứa tinh thần lực.

Nhưng khi anh bình tĩnh lại, muốn ngưng tụ tinh thần lực, chúng sẽ đột nhiên theo tiếng gọi mà xuất hiện, ngoan ngoãn và nhiệt tình để anh sử dụng.

Những dao động vô hình rung chuyển, giống như gợn sóng do một viên sỏi rơi xuống nước tạo ra, hàng nghìn sợi dây tinh thần lực quấn quanh đầu ngón tay.

Hyeres nhắm mắt lại, đưa tay chạm vào lông mày của trùng cái, cố gắng thâm nhập vào tinh thần cảnh ——

Anh ở giữa tiếng gió gào thét mà mở mắt ra.

Đỉnh đầu treo ngược bầu trời không trăng không sao, chỉ có một màu đen dày đặc không thể tan đi.

Anh đang ở giữa một cánh đồng tuyết hoang vắng và rộng lớn, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là gió tuyết dữ dội, hỗn loạn mà bi thương.

Tinh thần cảnh có thể phản ánh tinh thần lực mạnh yếu của cơ thể. Diện tích càng rộng thì tinh thần lực càng mạnh.

Nơi này hoàn toàn trống vắng, nhưng cũng đủ chứng minh tinh thần lực của trùng cái này đã từng khủng bố đến thế nào.

"Nhưng... tại sao lại có tuyết?"

Hyeres cố gắng đi về phía trước giữa cơn bão tuyết ngập đến đầu gối, giống như một con cá nhỏ bơi ngược dòng sông, suýt chút nữa bị gió tuyết nhấn chìm.

"Bởi vì tôi suýt chết trong tuyết, nên nỗi sợ hãi hiện lên trong tinh thần cảnh của tôi, cho nên mới xây dựng một cánh đồng tuyết hoang vu như vậy".

Anh hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo, đầu óc trở nên tỉnh táo.

Không, không phải vậy.

Vào lúc tinh thần lực của anh giao hòa, anh quả thực có chút sợ hãi, nhưng nó chỉ chiếm một phần nhỏ. Lửa giận dữ dội, sự đau thương rất nhạt, sự hận thù thầm lặng và nhẫn nại... đủ loại cảm xúc dày đặc và đầy màu sắc, giống như sóng đại dương nhấn chìm anh.

Trùng cái có được tinh thần cảnh rộng lớn như vậy tuyệt đối không yếu đuối, ít nhất sẽ không có xu hướng tự hủy hoại bản thân vì sợ hãi. Có vẻ như có một nguyên nhân khác dẫn đến bạo loạn.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc sẽ rất khó tìm được "con mắt" của tinh thần cảnh.

"Leng keng!"

Một mảnh kim loại bị đá văng đi.

Hyeres nhận ra mình đã bước vào đống đổ nát.

Những thanh thép, ván gỗ, kính... bị mắc kẹt trong tuyết, nơi này dường như đã từng xây dựng một căn phòng ở.

Anh dừng lại một chút, tìm kiếm một lúc lâu, nhưng khi nhìn lên, anh bị thu hút bởi một màu sắc khác thường.

Một dải vải màu đỏ phai màu treo trên một thanh thép, phía cuối có buộc một miếng kim loại tròn, đung đưa trong gió.

Với ánh sáng yếu ớt từ bầu trời, Hyeres có thể nhìn thấy bông lúa (2) và đôi cánh ở phía trên –

Hóa ra đó là một tấm huân chương rỉ sét.

Hyeres nhìn chằm chằm vào tấm huân chương một lúc lâu, chợt nhận ra những cái đó chính là máu chảy đầm đìa, bị làm nhục đến từ một người lính đã chiến đấu hết mình trên chiến trường, sau đó bi thảm rơi vào hoàn cảnh này.

Anh có thể cảm nhận được "con mắt" của tinh thần cảnh trong tấm huy chương này.

Nhưng giống như chủ thể, "con mắt" bị mù, nó đại diện cho những vinh quang và ký ức trong quá khứ, đồng thời đại diện cho mọi thứ đã bị phá hủy hoàn toàn.

Nó sẽ bị chôn vùi trong đống đổ nát cùng với quá khứ.

Dù có nhặt ra, sửa chữa hay phá hủy, đối với chủ thể đều không có tác dụng gì, sự sụp đổ và hủy diệt là không thể cứu vãn, trùng cái nhất định sẽ chết.

Không, có lẽ còn có cách khác...

[Tìm thấy "con mắt" của tinh thần cảnh là một cách đánh thức chủ thể ở bên ngoài. Một cách khác là làm cho chủ thể tự mình ý thức cùng khát vọng muốn sống sót, đồng thời nỗ lực tự mình tỉnh lại].

Những từ trong cuốn sách lạnh băng dường như có giọng nói, vang vọng bên tai anh.

Hyeres nhìn về phía cánh đồng hoang vu, trong tầm mắt có thể nhìn thấy bóng dáng của những ngọn núi nhấp nhô, hòa quyện cùng với màn đêm đen tối.

Anh phải mất một thời gian dài để leo lên ngọn núi đó.

Trên đỉnh núi gió tuyết hoành hành, nhưng tầm nhìn rộng hơn, có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ đồng bằng, bao gồm cả di tích và dải vải đỏ đung đưa phía trên.

Hyeres vừa suy nghĩ trong đầu, đã biến đổi và ngưng tụ tinh thần lực của mình thành hình dạng mong muốn, ngay sau đó một số tấm gỗ dày và một số dụng cụ đơn giản xuất hiện trên tuyết.

Anh nhặt một tấm ván gỗ dài, cắm vào tuyết và ghép lại với nhau. Sau một hồi gõ gõ, một ngôi nhà gỗ nhỏ đã thành hình trong tay anh.

Ngôi nhà nhỏ chỉ cao hơn anh một chút, do điều kiện có hạn nên được làm rất thô sơ nhưng đứng vững trên mặt đất và không sợ gió tuyết điên cuồng tàn phá.

Phần trung tâm của tinh thần lực ngưng tụ trong cơ thể có chút đau đớn. Càng ở trong tinh thần cảnh lâu, sẽ càng cảm thấy khó chịu hoặc thậm chí bị tổn thương.

Hyeres dường như không hề hay biết, những ngón tay thon dài của anh không ngừng di chuyển, cắt ghép thứ gì đó rất nhanh, phải mất một lúc mới hoàn thành, rồi anh cúi xuống——

Một ngọn đèn được treo ở cửa sổ nhà gỗ.

Tinh thần lực chảy trong cơ thể ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng, hướng vào bên trong của ngọn đèn.

Hơi ấm ít ỏi làm tan đi cái lạnh của gió tuyết, vầng sáng màu vàng nhạt ấm áp, tròn trịa, giống như một chú nhím nhỏ mới sinh.

Lúc trước anh đã tự ý thay trùng cái quyết định, còn cuối cùng có thể tỉnh lại hay không vẫn phải xem bản thân trùng cái.

"Cố gắng tìm phương hướng, tỉnh lại đi..."

Hyeres dồn chút tinh thần lực cuối cùng vào ngọn đèn để đảm bảo nó sẽ sáng thật lâu trước khi thả lỏng xuống, không hề chống cự tinh thần cảnh mãnh liệt bài xích.

Cơ thể được tạo thành từ tinh thần lực dần dần tiêu tán, anh nhắm mắt lại, hoàn toàn rơi vào bóng tối.

...

Không biết qua bao lâu.

Gió tuyết cuồng nộ trên cánh đồng cuối cùng cũng dừng lại, ngọn đèn đập vào khung cửa sổ cũng không hề đung đưa.

Quả cầu ánh sáng ấm áp được một ngón tay cẩn thận mà chạm vào.

Màn đêm đen tối dần dần sụp đổ.

Ánh mặt trời bừng sáng.

——————-

Đúng rồi: Bóng đèn lớn, đã được lắp đặt√

ps: Bác sĩ thật ra cũng khá tốt nhưng nhìn có vẻ hơi lạnh lùng và vô tâm www

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro