Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Nhặt được trùng cái sắp chết]

—–o0o—–


Hyeres nhìn xuống, thấy một bàn tay chồng chất vết thương.

Bàn tay khớp xương rõ ràng, các đầu ngón tay dính đầy máu, bám vào vạt áo lông vũ của anh, màu trắng trên áo lập tức bị bẩn.

[Thịch]

Trái tim trong lồng ngực nhẹ nhàng va chạm, khiến anh nhất thời cảm thấy đau đớn cùng tê liệt.

Trùng cái không ngẩng đầu lên nhìn anh, cũng không mở miệng kêu cứu, hô hấp mỏng manh nằm ở nơi đó, như thể việc kéo anh chỉ là hành động vô thức.

Lực rất nhẹ, Hyeres không cần tốn nhiều sức lực có thể thoát ra, thậm chí không cần cử động, ngón tay sẽ tự nhiên trượt xuống.

Nhưng kỳ lạ thay, anh lại dừng lại.

Anh đột nhiên không muốn rời đi như thế này.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Đi mau, đừng xen vào chuyện của người khác!"

Trùng cái vừa động thủ có vẻ tức giận, chửi bới gay gắt, tiến lên một bước định đánh cả Hyeres.

Lúc này, một con trùng cái cao lớn từ trong bóng tối đi ra, giơ tay ngăn cản thuộc hạ kích động, nhướng mi: "Khuyên ngài suy nghĩ cho kỹ, không cần ở đây xem náo nhiệt."

Rõ ràng con trùng cái trước mặt là thủ lĩnh của nhóm bạo hành. Gã có vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm khắc, giống như một người lính đã rời khỏi chiến trường, cả người tỏa ra hơi thở hung dữ.

"Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện với hắn được không?"

Hyeres tiến lên một bước đi đến dưới ánh đèn đường, để lộ khuôn mặt mờ ảo trong bóng tối. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng không thể từ chối.

Thủ lĩnh liếc từ trên xuống dưới Hyeres, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó một lúc, ánh mắt đột nhiên trở nên nghi ngờ: "... Trùng đực?"

Gã có thể một chân đá văng bất kỳ trùng cái nào muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng trùng đực thì khác. Quý hiếm và nhạy cảm, nếu động tới hiệp hội bảo vệ sẽ gõ cửa ngay ngày hôm sau, điều đó rất phiền toái.

Vẻ mặt của trùng cái đối diện vẫn đang thay đổi, Hyeres đã ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay gầy gò chỉ còn lại xương rồi lắc lắc, nhằm đánh thức trùng cái đang bất tỉnh trên mặt đất.

Nhưng cảm giác lạnh lẽo trong tay anh khiến anh sợ hãi. Trùng cái trên mặt đất vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt tan rã xuyên qua mặt anh nhìn lên bầu trời, có vẻ như tình hình rất tệ.

"Cậu......"

Hyeres thực sự sững sờ, anh cũng không biết nên nói cái gì, thậm chí chuyện dừng lại cũng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.

Dù chỉ là nhất thời xúc động, nhưng ý nghĩ đó đã chiếm lấy toàn bộ trái tim anh, dù thế nào đi nữa cũng không thể xua đi được.

Đó chính là, anh muốn mang trùng cái này về nhà.

"Cậu có muốn sống không?"

Giọt nước mắt từ đôi mắt của trùng cái khẽ chuyển động, đôi môi nứt nẻ hơi hé ra, vẫn chưa nói được thành lời, nhưng tựa như có một hơi thở đang dồn nén trong lồng ngực đột nhiên giãn ra, khiến hắn nghẹn ngào một chút.

Đó là muốn sống.

Hyeres liếc nhìn trùng cái, trong lòng tim đập kịch liệt như thay anh trả lời, cũng quyết định trả giá cho sự bốc đồng của mình.

Anh đứng dậy lấy ra quang não, chuẩn bị quét mã QR và trả tiền: "Trùng cái này giá bao nhiêu? Tôi mua."

Không tưởng tượng được Hyeres thật sự có ý định nhặt rác rưởi, thủ lĩnh kinh ngạc nhướng mày, nhưng vẫn xua tay.

"Không không, chúng tôi không bán hắn, mệnh lệnh phía trên nói giết hắn. Nếu bán hắn, thật sự không biết ăn nói như thế nào."

"Phía sau chính là nơi giao dịch, vào trong chọn người vừa đẹp vừa tốt, sao phải nhặt rác trong thùng rác làm gì?"

"Dù sao cũng chẳng có trùng nào biết. Ai quan tâm đến một thư nô sắp chết?"

Hyeres lạnh lùng, không có nhượng bộ nói: "Tiền này anh có thể giữ lại cho mình thay vì giao cho sàn giao dịch."

"Không được." Trùng cái dứt khoát từ chối, ánh mắt càng ngày càng nham hiểm: "Ngài là trùng đực, tôi không thể thương tổn ngài, nhưng giết thư nô này thì đơn giản, làm đi."

Lời cuối cùng được nói với cấp dưới đứng bên cạnh.

Sắc mặt Hyeres hơi nghiêm nghị, vô thức bước tới chặn trùng cái lại, nhẹ nhàng nói: "Có ý định làm hại trùng đực là phạm tội nghiêm trọng, các người suy nghĩ cho kỹ."

"Chậc, nhẹ tay một chút! Đừng đánh vào trùng đực, chỉ cần đá vào cổ thư nô kia là được."

Cho dù ở kiếp trước, Hyeres cũng hiếm khi gặp phải chuyện như vậy. Anh mím môi, hít một hơi thật sâu để tiếng tim đập ổn định lại.

"Thưa ngài, đừng tùy hứng nữa, tránh ra đi."

......Ba.

"Đừng kêu lên nữa. Đi vòng ra phía sau đi!"

......Hai.

"Đợi đã, âm thanh gì vậy?!"

Một tiếng vù vù rất nhẹ vang lên trên đỉnh đầu, Hyeres thả lỏng, không tiếng động lẩm bẩm——

Một.

Một ánh sáng đỏ chói đột nhiên bùng nổ. Anh đối diện với sắc mặt lập tức thay đổi của trùng cái rồi cùng ngẩng đầu lên nhìn. Thứ ở trước mũi họ là một khẩu pháo đen tuyền.

"Cảnh báo – Cảnh báo – Phát hiện ý đồ làm tổn thương trùng đực, chế độ trừng phạt cấp một sẽ được kích hoạt!"

Chỉ trong một hơi thở, khẩu pháo đã được sạc đầy bắn chính xác vào mấy con trùng cái, dễ dàng nổ tung bức tường phía sau, uy lực cực mạnh mẽ.

"Chết tiệt, sao máy móc của thành phố lại ở đây! Chạy đi!"

Trùng cái thủ lĩnh nghiến răng nghiến lợi, dẫn đầu dang rộng đôi cánh, bay lên trời hướng phía xa mà chạy.

Những con côn trùng cái còn lại cũng như vậy, cỗ máy đầu tròn tại chỗ chia thành nhiều máy phụ, đuổi theo các hướng khác nhau chỉ trong vài giây, con hẻm trước mặt trở nên yên tĩnh.

Hyeres rút tay ra khỏi túi áo khoác ngoài, chấm đỏ trên cổ tay anh lóe lên.

Anh sau vài giây tắt đi giao diện báo nguy, kiểm tra tình trạng của trùng cái dưới chân mình.

Vừa mới nhìn thì không rõ ràng, nhưng lại gần thì thấy trùng cái đeo một chiếc vòng cổ màu đen quanh cổ, có một sợi xích sắt dày được hàn vào đó, bùn và máu dơ bẩn bám vào đó.

Những kẻ đó coi hắn như súc sinh mà tra tấn.

Hyeres hít một hơi thật sâu, gần như không thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng.

Anh cố ý muốn cởi bỏ thứ đang giam cầm, nhưng rất nhanh anh ngửi thấy mùi máu nồng nặc, trong thời tiết này đủ để đóng băng khứu giác, nó chậm rãi đánh sâu vào niêm mạc xoang mũi, giống như một dòng nước ấm áp róc rách chảy qua.

Khi đó Hyeres mới nhận ra đôi chân của trùng cái bị trẹo một cách mất tự nhiên, như thể chúng đã bị gãy và cong lại. Những vết bầm tím trên đầu gối của hắn gần như chuyển sang màu đen, máu chảy ra từ thắt lưng, bụng và chân.

...Đáng chết, nếu hắn tiếp tục ở lại đây, chân tay của hắn chắc chắn sẽ bị hoại tử, sẽ rất phiền phức nếu phải cắt bỏ chúng.

Anh đánh thức quang não của mình, gọi đến số điện thoại khẩn cấp của bệnh viện gần nhất và gửi định vị. Sau đó anh chợt nhớ ra xe cứu thương không đi vào vùng xám, họ không thể chờ ở đây được.

"Tốt hơn hết là nên rời khỏi đây."

Hyeres nhìn quanh tìm kiếm thứ gì đó giống như một chiếc xe đẩy trong con hẻm chợ đen hỗn loạn này.

Nhưng mỗi khi anh cần gấp một thứ gì đó thì thứ đó lại không có, khi không dùng đến thì nó ở khắp mọi nơi.

Anh mò mẫm một lúc rồi dứt khoát bỏ cuộc khi cảm thấy nhiệt độ cơ thể của trùng cái càng ngày càng thấp, sau khi suy nghĩ, anh cởi áo khoác ngoài ra, chỉ để lại chiếc áo len mỏng bên trong.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Hyeres đột nhiên rùng mình, toàn thân cứng đờ.

..Lạnh quá.

Anh bọc chiếc áo khoác ấm áp quanh người trùng cái, sau khi cố gắng kéo khóa nhưng không có kết quả, anh buộc hai bên tay áo thành nút thắt, miễn cưỡng che được cơ thể trùng cái.

Sau đó, anh ngồi xổm xuống, đem trùng cái cõng lên lưng, vô cùng gian nan mà muốn đứng dậy.

Nhưng giống như bị hơi ấm đó đốt cháy, hoặc bị ấn vào chỗ bị thương, trùng cái vốn đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên co giật.

Hyeres vừa mới đứng vững, lảo đảo vài cái, suýt chút nữa quăng ngã trùng cái xuống đất.

"......Đừng nhúc nhích!"

Anh theo bản năng nghiến răng nói, không biết trùng cái có nghe thấy không, nhưng ít nhất hắn cũng ngừng cử động.

Cơ thể trên lưng lạnh như băng, nặng trĩu trên vai, anh khó nhọc nâng trùng cái lên và đi về phía lối ra của chợ đen.

...

Tuyết càng lúc càng rơi dày, dưới ánh sáng mờ ảo những bông tuyết trắng cuộn xoáy rồi lặng lẽ rơi xuống.

Tầng tầng tuyết mỏng chất đống trên đầu Hyeres, phần còn lại chất trên lưng trùng cái.

Bóng của họ hòa làm một dưới ánh đèn đường, nhìn từ xa trông giống như một người tuyết mập mạp đang tập tễnh bước một mình.

Hyeres thấp hơn trùng cái một chút, thân hình mảnh khảnh, anh vừa nâng đầu gối của trùng cái vừa bước đi, đôi chân thon dài của hắn sẽ thỉnh thoảng trượt xuống khiến anh càng chật vật.

"Hộc......"

Sương trắng tràn ra giữa môi và răng, chui qua chiếc khăn quàng cổ xù xù, tản ra hơi thở ẩm ướt và nóng bỏng.

Hyeres đỡ cơ thể bị trượt trên lưng lên. Cánh tay anh đau nhức, anh thậm chí còn đổ mồ hôi vì nóng trong cái tháng mùa đông lạnh giá này.

Ngay cả hơi thở của trùng cái trên lưng cũng rất yếu ớt. Cánh tay buông thõng của hắn hơi lắc lư theo bước chân, máu tươi chảy xuống, cuối cùng ngưng tụ trên đầu ngón tay, tí tách chảy suốt một đường.

"...Đừng chết."

Trên lưng một mảng nóng bừng, máu thấm hoàn toàn vào áo khoác ngoài và áo len của anh.

Hầu kết của Hyeres hơi cử động, anh nhỏ giọng thì thầm: "Tôi đã kiên trì lâu như vậy, kiên nhẫn thêm một chút".

Anh cắn đầu lưỡi, cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn, nín thở bước nhanh hơn, đi về phía lối vào con hẻm.

"Bíp–"

Tiếng còi xe cấp cứu chói tai vang lên từ phía xa, phá vỡ sự im lặng của đường phố, trong thời gian rất ngắn đã đến nơi.

Hyeres cảm thấy nhẹ nhõm, bước nhanh vài bước ra đầu đường, vừa kịp gặp bác sĩ đã nhảy khỏi xe bay.

"Thưa ngài, có phải ngài đã gọi xe cấp cứu không?"

"Tới đây, đặt hắn lên cáng, cẩn thận vết thương..."

Cánh cửa xe cứu thương đóng sầm lại, tập trung đủ năng lượng rồi bay lên không trung và hòa vào quỹ đạo bay.

Trên xe có hai bác sĩ giàu kinh nghiệm, trong thời gian ngắn nhất đã hoàn thành việc sơ cứu. Trên mặt trùng cái chưa kịp lau đi vết máu dày nặng đã được đeo mặt nạ dưỡng khí cùng nhiều loại máy móc.

Hyeres ngồi một bên bình phục lại nhip thở gấp gáp của mình, đôi mắt anh dán chặt vào khuôn mặt của trùng cái. Mãi đến khi tình hình ổn định, đôi vai căng thẳng của anh mới thả lỏng.

Anh nhíu mày, mệt mỏi tựa lưng vào ghế.

Á thư ở trong góc ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện tử, lặng lẽ quan sát khuôn mặt của Hyeres, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Đây có phải là trùng đực trong huyền thoại?

Mặc dù sớm đã biết, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy.

Trùng đực trước mặt đẹp trai đến không thể tin nổi, anh mệt mỏi nhắm mắt lại, cau mày.

Một nửa cơ thể anh nhuốm đầy máu, hai màu đỏ rực cùng tái nhợt hòa trộn vào nhau, chỉ ngồi ở chỗ kia thôi, liền cảm thấy quá đẹp.

Á thư đè nén sự hoảng loạn trong lòng, hoàn toàn không thể rời mắt.

Khi nhận được tín hiệu cầu cứu của trùng đực, toàn bộ bệnh viện bạo phát một đợt hỗn loạn nhỏ. Giám đốc vội vàng phái hai bác sĩ cao cấp bay tới, sợ chậm một bước sẽ gây ra hậu quả không thể khắc phục.

Nhưng... Á thư liếc nhìn người trùng cái trên cáng, bĩu môi.

Hóa ra chỉ là để chữa trị cho một thư nô sắp chết?

Gã thầm lẩm bẩm: "Thật lãng phí tài nguyên chữa bệnh."

Tuy nhiên, giây tiếp theo, một cảm giác lạnh lẽo ập đến sau gáy khiến gã run rẩy kịch liệt, bất chợt đối diện đôi mắt đen láy.

Hyeres mặt vô cảm nhìn gã, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo: "Anh đang nhìn cái gì vậy? Tự ý rời khỏi vị trí, bỏ mặc sống chết của người khác, đạo đức nghề nghiệp của anh ở đâu?"

Giọng điệu chất vấn làm á thư cảm thấy tủi thân, gã nghiến răng nghiến lợi, quay lại nhìn màn hình, có chút phẫn nộ: "Hắn chẳng qua chỉ là một con trùng đực cấp D thôi sao? Có cái gì mà kiêu ngạo như thế!"

Những tin đồn đó chắc chắn là sai sự thật! Đâu ra sự dịu dàng cùng tốt đẹp? Khuôn mặt lạnh lùng muốn hù chết ai chứ? !

Bác sĩ trùng cái đang điều trị nhận thấy bầu không khí vi diệu, cau mày cảnh báo: "Chú ý đi, Noni."

Nói xong quay đầu nhìn Hyeres, dịu giọng an ủi: "Các hạ yên tâm, cuộc gọi cầu cứu của ngài rất kịp thời, tình hình bước đầu đã ổn định."

"Trùng cái thực lực khôi phục rất mạnh, cứu được rồi rất khó chết".

Hyeres thu hồi ánh mắt, nhìn trùng cái đang nhắm chặt mắt trên cáng, vẻ mặt cuối cùng cũng thoải mái hơn:

"Vậy là tốt rồi."

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Thông tin của vị tướng này, bao gồm cả tuổi tác và ngoại hình, được giữ bí mật với bên ngoài. Hắn là biểu tượng cũng là sự vinh quang của Đế Quốc, trước sau đều không lộ mặt trước truyền thông, về ảnh chụp của hắn cũng bị trí não chặn lại, không được lưu hành ra ngoài, vì vậy rất ít người biết được dáng vẻ của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro