Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Phát sóng trực tiếp trùng cái]

—–o0o—–


"Cạch cạch cạch..."

Hyeres cắt cà chua thành từng lát mỏng, đặt lên đĩa, nhìn xuống 015 đang lơ lửng bên cạnh: "Tới ăn thử xem."

015 trịnh trọng gật đầu rồi cầm lấy con dao làm bếp, nhưng đúng lúc này một tia lửa lóe lên trên cánh tay của nó, khiến tay bị nghiêng, cà chua rơi xuống bồn rửa.

"Xin, xin lỗi."

Nó khó khăn nói, trên màn hình xuất hiện biểu tượng òa khóc.

"Pin mới hoạt động tốt, nhưng mạch quá cũ, thỉnh thoảng bị rò điện... Không có cách nào để thực hiện các thao tác tỉ mỉ."

Nửa năm trước anh nhặt được 015 trước cửa nhà, người máy ngốc nghếch này đã dùng chút sức lực cuối cùng để giúp anh tìm chìa khóa, chúc anh buổi tối vui vẻ, hoàn toàn không biết nó sắp bị phá hủy.

Hyeres thấy tim mình mềm nhũn, nhặt nó đem về nhà.

Nhưng 015 là sản phẩm đã bị loại bỏ từ lâu, không có cách nào sửa chữa được, anh phải sạc liên tục để xem nó có thể tự khởi động chương trình hay không, ba tháng trước mới đột nhiên tỉnh lại.

"Được rồi."

Hyeres nhặt quả cà chua lên rửa sạch, sau đó dùng ngón tay ướt gõ nhẹ vào đầu 015: "Em có thể cử động được, đó chính là kỳ tích".

"Tháng sau anh sẽ mua cho em một con chip mới. Anh đã nhờ sếp để ý sản phẩm mới rồi."

Anh nhanh nhẹn mà chuẩn bị đồ ăn, dặn dò 015 để ý canh, lau tay rồi rời khỏi bếp.

Vừa mới ngồi trên sô pha, ngôi nhà thông minh phát ra tiếng bíp nhẹ, một màn hình khổng lồ được chiếu lên bức tường trước mặt anh.

"Ý định xem đã được phát hiện, nội dung phù hợp đã được tìm thấy cho ngài——"

"Khuyến mãi lớn! Giảm giá lớn! Sàn giao dịch thư nô sẽ tổ chức sự kiện giảm giá vào ngày mùng 3 tháng này!"

Vẻ mặt của Hyeres bối rối trong giây lát, sau đó anh hiểu ra, có chút dở khóc dở cười.

Ngôi nhà này quá thông minh, có lẽ đã nghe được âm thanh ở cửa, cho rằng đây là điều anh "quan tâm".

Nội dung trong hình chiếu vẫn đang phát. Không giống như quảng cáo chỉ có ảnh, đây là cảnh quay toàn cảnh bên trong sàn giao dịch. Nó cung cấp hình ảnh động về trùng cái sắp được bán đấu giá, giúp người mua dễ dàng kiểm tra xem có gian lận hay bệnh tật gì không.

Dù sao không xem cái này cũng chẳng có gì để xem, Hyeres tạm chấp nhận nhìn vào.

"Mọi người nhìn xem, đây là phòng dạy dỗ lớn nhất trong sàn giao dịch, bên trong trang bị những dụng cụ đặc biệt..."

Căn phòng trắng tinh chứa đầy những dụng cụ lạnh lẽo, thậm chí còn có rất nhiều thư nô đang được dạy dỗ.

Máy quay lạnh lẽo hướng vào mặt của họ, thư nô rõ ràng đã quen với việc đó, im lặng khoe cơ thể chồng chất vết thương của mình.

Đây là một thế giới phân cấp thân phận và địa vị. Đứng trên đỉnh tháp chính là quý tộc, đến một ánh mắt thương hại cũng lười nhìn về phía thư nô. Bọn họ cũng đã sớm quen với những chuyện này, chật vật cùng chết lặng chờ đợi bị lựa chọn.

"Thư nô này đã được dạy dỗ thành thục. Mọi người xem..."

Hyeres không bao giờ xem nội dung này, nhất thời sửng sốt.

Máy quay lướt qua một bóng người màu trắng, giống như con cá đang chờ bị làm thịt trên thớt, phát ra thứ ánh sáng nhợt nhạt hôi tanh, lấp đầy từng tấc từng tấc trong ánh mắt.

Camera vẫn chuyển động, đem toàn bộ khung cảnh lộn xộn vào khung hình, thậm chí liên tục điều chỉnh tiêu cự để phóng to các chi tiết, không hề né tránh chúng.

Anh cau mày trong giây lát, quay đầu lạnh lùng nói: "Tắt đi, tôi không muốn xem."

Ngôi nhà thông minh tùy theo giọng nói mà thay đổi, nhưng camera trong màn hình đột nhiên chuyển động, một màu vàng quen thuộc lóe lên trong góc.

Màn hình rung lên một lúc, như thể bị vật gì đó đá mạnh xuống đất, khiến camera nghiêng sang một bên. Âm thanh cơ thể chạm đất xen lẫn với tiếng rên rỉ khàn khàn——

Giây tiếp theo, camera tắt.

Đợi đã, có phải vừa nãy...?

Hyeres nhớ tới hình ảnh thoáng qua, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc kỳ lạ, anh không khỏi nhíu mày, không biết có nên xem tiếp hay không.

Chấm đỏ trong ngôi nhà thông minh nhấp nháy, rồi lại phát ra tiếng bíp rất khó hiểu phong tình.

"Đã phát hiện chủ nhân nội tiết tố tăng lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, tôi xác định ngài vẫn muốn xem, lại vì ngài lần nữa mở phát sóng trực tiếp."

Hyeres: "..." Sao nó lại thông minh như vậy?

Máy quay vừa mở, một tiếng gió rít thê lương chợt vang lên bên tai, một thanh thép vững chắc vung xuống, tiếng xương gãy vang lên giòn giã khiến người nghe run rẩy.

"Dám trốn này! Dám trốn này... Đồ khốn này, thật sự không đánh liền ngứa da!"

Đồng tử Hyeres đột nhiên co lại.

Ánh mắt anh vô thức nhìn theo góc cây gậy đập xuống, đối diện với đôi mắt đầy đau đớn.

Đôi mắt vàng như thú dữ bởi vì đau đớn mà vương một chút nước mắt sinh lý, nhưng không hề có chút sợ hãi hay lùi bước nào——

Đó là trùng cái mà anh vừa nhìn thấy ở cửa.

Khác với những bức ảnh chụp nửa người, hình ảnh trùng cái hoàn toàn lộ diện ra bên ngoài, tất cả mọi chi tiết đều hiện rõ dưới ống kính độ phân giải cao.

Hắn có mái tóc trắng mềm mại, nhưng bởi vì lăn trên mặt đất nên có chút lộn xộn, màu sắc tương phản của vàng và trắng vô cùng đẹp đẽ cùng nổi bật, lộ ra làn da màu mật ong nhạt, no đủ trọn vẹn một khối, giống như một con báo tuyết trưởng thành, mạnh mẽ và hung dữ.

Nhưng hoàn cảnh của hắn rõ ràng là rất tệ, giống như một con búp bê rách rưới bị một đứa trẻ cực kỳ nghịch ngợm đánh đập mà không thể chống cự được, dưới cây gậy đầy ác ý và chế giễu cuộn tròn người lại, đau đớn cùng chật vật.

"...Ồ, còn dám đánh lại?! Tháng tới mày đừng hòng nghĩ đến chuyện ăn cơm uống nước!"

Hyeres không hề cử động mà nhìn chằm chằm cảnh tượng trong máy quay, đầu ngón tay vô thức siết chặt, véo lòng bàn tay đến mức đỏ hồng.

Sàn giao dịch thư nô không hề né tránh những cảnh đánh đập đẫm máu như vậy, đối với họ mà nói, việc dạy dỗ một con trùng cái nổi loạn biết vâng lời và cư xử đúng mực càng thể hiện rõ hơn sức mạnh của cuộc giao dịch.

Sau khi bị đánh liên tiếp hơn chục gậy, trùng cái cuộn tròn trên mặt đất để bảo vệ mạch máu của mình, trước sau không kêu một tiếng, cơ thể run rẩy căng thẳng, giống như một tảng đá xanh đầy vết thương chồng chất nhưng vô cùng bướng bỉnh.

Một giọng nói từ ngoài màn hình vang lên: "Đánh mạnh thì có ích gì? Đối với loại xương cứng như vậy phải dùng kỹ thuật mới cạy ra được, hiểu không?"

"——Đặt nó lên."

Trái tim Hyeres đột nhiên run lên.

Một cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến răng anh lạnh buốt vì anh đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"A a a a ...!"

Giọng nói đó ra lệnh cho máy móc nhấc trùng cái lên khỏi mặt đất, để lộ toàn bộ cơ thể đã bị camera che khuất, rồi khuỵu gối để tạo một tư thế cực kỳ nhục nhã.

Đó là một điều vô cùng nhục nhã và xấu hổ.

Sự run rẩy cùng yếu ớt bị nghiền nát từng lớp rồi trải đều trên cơ thể màu mật ong. Đôi mắt sáng như vàng nóng chảy khẽ dao động, dường như hơi hoảng sợ, nhìn dưới ánh sáng rực rỡ, như thể đang ứa nước mắt.

Nhưng khi tư thế thay đổi, Hyeres phát hiện bên trong không hề có nước mắt, đó chỉ là ảo giác do ánh sáng gây ra.

Chỉ có nỗi đau cùng sắc bén trong đôi mắt ấy, đến mức có thể làm tổn thương người khác. Chúng giống như tấm kính lấp lánh nhưng nứt vỡ, có lẽ còn cứng hơn thế, một lưỡi dao sắc bén sắp nổ tung.

Máy quay lạnh lùng mổ xẻ máu thịt, moi trái tim mềm yếu bên trong ra đập nát thành từng mảnh, muốn đem những thứ xấu hổ chật vật ấy cho mọi người cùng ngắm nhìn.

Hình ảnh sạch sẽ nhưng anh lại chỉ thấy máu chảy thành sông.

Hầu kết Hyeres lăn lộn, cuối cùng anh không nhịn nổi cúi xuống, nôn khan dữ dội.

"Bíp! Chúng tôi đã phát hiện ra sự khó chịu rõ ràng của ngài, vì ngài tạo ra hình ảnh mosaic (1)".

(1) Mosaic" là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh làm từ những viên đá, mảnh kính hay mảnh gốm nhiều màu sắc, được cố định bằng thạch cao/vữa, và bao phủ một bề mặt. Tranh khảm thường được sử dụng để trang trì sàn nhà và tường, và đặc biệt phổ biến trong thế giới La Mã cổ đại.

Giây tiếp theo, tầm nhìn của anh mờ đi, và một màn hình đầy tranh mosaic lấp đầy tầm nhìn của Hyeres. Ngay cả âm thanh cũng bị loại bỏ, bị gió đập vào cửa sổ che giấu.

"A a có chuyện gì thế? Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cảnh báo!"

015 vội vàng bay ra khỏi bếp, vẻ mặt lo lắng hiện lên trên màn hình nhỏ.

Sau khi nôn khan xong, Hyeres ho một lúc mới bình tĩnh lại, khàn giọng nói: "Không sao."

Xuyên qua đây ba năm, anh cơ bản đã học được ngôn ngữ và hiểu được xã hội trùng tộc.

Nhưng trước ngày hôm nay, những thứ đó đối với anh chỉ là những lời nói khô khan, không có chút ý nghĩa thực tế nào.

Sự phản kháng với thế giới xa lạ khiến cảm xúc dựng lên những bức tường cao, tự động lọc ra những thứ quá mức hoang đường cùng không thể chấp nhận được.

Cảnh tượng vừa rồi giống như một cây kim chọc thủng khinh khí cầu hút chân không ——

Dù bề ngoài có giống nhau đến đâu thì đây vẫn là một chủng tộc và xã hội vô nhân đạo, đầy rẫy vặn vẹo cùng tàn khốc, cuồng nhiệt cùng lạnh lùng là hai thái cực như nước với lửa.

Anh bị kẹt ở giữa, là một kẻ dị loài không hơn không kém.

Hyeres không rõ cảm giác của mình là gì.

Có chút tức giận, có chút ghê tởm, nhưng hơn hết là sự bất lực của con thiêu thân bị nhấn chìm trong biển rừng rộng lớn.

Giống như lần đầu tiên anh mở mắt ra, nhìn thấy cốt cánh hung dữ của quân thư (2) đang che khuất ánh mặt trời.

(2) Trùng cái làm trong quân đội.

Nói đến cùng, anh không nắm bắt được bất cứ điều gì và không thể thay đổi bất cứ điều gì.

"Ục ục ục ục ——"

Đột nhiên trong bếp vang lên tiếng sôi sùng sục, 015 phát ra tiếng động, hoảng sợ vội vàng quay trở lại phòng bếp.

Hyeres ngây ngốc một lúc, ổn định lại cảm xúc rồi đi vào hỗ trợ.

Sau khi dọn dẹp đống bừa bộn trong bếp, phòng phát sóng trực tiếp ở bên ngoài phát hiện không có người xem nên đã tự động tắt đi.

Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, phòng khách lặng yên, giống như một ngôi nhà tuyết tối tăm và lạnh lẽo.

Một tháng trôi qua nhanh chóng, đã sắp cuối năm.

Tuyết dày rơi cả ngày.

Sau bữa tối, 015 có được con chip mới, bắt đầu nhắc nhở Hyeres, một hồi lại mang áo khoác trên sô pha tới để ủi, một lúc lại cuộn tròn chiếc khăn quàng cổ màu trắng...

Làm xong, nó lại bắt đầu đi đi lại lại quét rác, loảng xà loảng xoảng, chỉ sợ Hyeres không nghe thấy.

Hyeres vốn muốn lười biếng một chút đành thở dài, gập cuốn sách trong tay lại: "Được rồi được rồi, đi thôi."

Anh nhặt chiếc áo khoác lông vũ bên cạnh ghế sô pha, mặc cẩn thận rồi bước ra khỏi cửa, sau lưng là ánh mắt tha thiết của 015 nhìn theo.

Trời đã tối hẳn, tuyết bên ngoài đã ít hơn một chút, nhưng nhiệt độ lại thấp hơn hôm qua rất nhiều, gió lạnh gào thét thổi thẳng vào khăn quàng cổ.

Cửa hàng cách khá xa nên Hyeres do dự một lúc rồi quyết định đi đường tắt.

Trực tiếp đi qua khu vực chợ đen này có thể rút ngắn khoảng cách đi một nửa, đây là lần đầu tiên anh đi qua vào ban đêm, nhưng máy móc trong thành phố tuần tra suốt ngày đêm, trùng đực là đối tượng được bảo vệ chặt chẽ, nên sẽ không có chuyện gì.

Chợ đen đã đóng cửa, dọc đường các cửa hàng cũng đóng, chỉ có những ngọn đèn đường cũ kỹ phát ra ánh sáng vàng, giày đạp trên tuyết phát ra tiếng loạt xoạt.

"Bùm–"

Cửa sau của một câu lạc bộ đột nhiên mở ra, một đống toàn là máu đột nhiên bị ném ra ngoài, theo sau là một vài bóng đen, không nói hai lời trực tiếp đánh đập.

"...Xương cứng quá ha, đệt mệ...đánh nó thật mạnh!"

"Mệnh lệnh từ phía trên là trực tiếp giết chết, sau đó cắt thành nhiều phần rồi ném ra bãi rác. Đánh xong liền làm luôn đi".

Hyeres khẽ cau mày, sau đó cụp mắt xuống, vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ, quyết định đi qua.

Nhưng con hẻm này rất hẹp, nếu đi ngang qua, anh không thể tránh khỏi sẽ đến càng gần hiện trường bạo lực, bóng người càng rõ ràng, anh có thể cảm nhận được vài ánh mắt hung ác đang nhìn mình.

Hyeres bước nhanh hơn, nhưng ánh mắt vừa liếc qua, anh đột nhiên nhìn thấy một màu vàng mờ nhạt.

Đợi đã... màu vàng?

Ý thức được khả năng nào đó, đôi mắt Hyeres hơi mở to, tim anh đập nhanh mà không rõ lý do.

Anh ngước lên, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường, anh cuối cùng cũng nhìn thấy những nét quen thuộc trong khối máu——

Đúng thật là trùng cái đó.

Một tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không phải ngắn, nhưng trùng cái này lại thay đổi hoàn toàn.

Hắn thậm chí không còn hình dạng của một con côn trùng nữa. Toàn thân hắn chỉ toàn máu và bụi bẩn. Có nhiều dấu vết của những vết dao, vết roi và vết bỏng. Trên cơ thể không có chỗ nào lành lặn.

"...Sao không trốn đi? Không phải mày rất có năng lực sao?"

Lớp vỏ cứng bên ngoài của trùng cái đã bị vỡ hoàn toàn, hắn không còn sức lực để phản kháng lại trận đánh một phía này nữa.

Vẻ mặt lộ ra dưới mái tóc rối bù, chết lặng cùng hoảng hốt, đôi mắt vàng mờ đục, giống như mắt cá đã chết từ lâu.

Chưa bao giờ Hyeres ý thức được rõ ràng hơn lúc này —— hắn đang chờ chết.

Chỉ cần đợi vài phút thôi, không, có lẽ chỉ vài giây thôi, khi nắm đấm tiếp theo rơi xuống, trùng cái sẽ tắt thở, biến thành miếng thịt thối bên cạnh thùng rác.

Hyeres bước chân chậm lại, nhưng ánh mắt lại không di chuyển, chăm chú nhìn cơ thể đang cuộn tròn trên mặt đất.

"Làm gì vậy? Nhìn gì mà nhìn! Đừng xen vào việc của người khác!"

Một tiếng gầm chợt vang lên, trùng cái đôi mắt đỏ ngầu đứng thẳng lên vung nắm đấm, vẻ mặt dữ tợn nhìn Hyeres.

Thôi.

Đừng quan tâm.

Nhiều trùng cái như vậy, cứu một người cũng chẳng ích gì.

Hà tất phải đem phiền toái tới cho mình.

Trong đầu lý trí nghiêng hẳn về một phía, nhưng hơi thở của Hyeres lại bất giác trở nên trì trệ.

Anh bước từng bước về phía trước, khoảng cách chỉ cách trùng cái vài bước chân——

Có cảm giác giật nhẹ từ vạt áo lông vũ truyền tới.

Anh dừng bước chân.

——————-

Hyeres thực ra có chút emo, bởi vì người ngoài hành tinh rất cô đơn trong một thế giới xa lạ, hơn nữa lại vô cùng mềm lòng. Nó khiến tác giả liên tưởng đến một bức ảnh trên mạng: một Hyeres tội nghiệp nhặt ve chai để nuôi gia đình jpg. (QAQ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro