Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi bố Lâm trở lại cả nhà mới bắt đầu ăn. Lâm Kỳ An liếc nhìn: "Mẹ, anh cả không về hả?"

Mẹ Lâm hừ một cái, nói: "Anh cả bận lo việc công ty, sao mà còn thời gian về được?" Tuy giọng điệu bất mãn nhưng vẻ mặt lại không kém phần kiêu ngạo khi nhắc đến con trai cả.

Lâm Kỳ An chớp mắt, ồ một tiếng.

Mẹ Lâm lại hỏi: "Mấy lần trước không phải có cuộc thi gì đó à? Có kết quả chưa?"

Lâm Kỳ An nói: "Cuộc thi này chưa có nhưng kết quả cuộc thi mà con tham gia cuối học kỳ trước lại không khả quan lắm."

Nghe vậy, bố Lâm không khỏi nhướng mi, trầm giọng hỏi: "Chỉ được giải cấp tỉnh?"

Lâm Kỳ An lắc đầu, sắc mặt mẹ Lâm biến đổi, suýt cho là chưa đoạt được nổi giải cấp tỉnh. Lâm Kỳ An nói: "Phát huy chưa tốt, chỉ được hạng ba cấp quốc gia."

Vẻ mặt của mẹ Lâm dịu đi trong nháy mắt, giận lẫy nhóc một câu: "Đứa nhỏ này."

Mẹ Lẫm lại hỏi nhóc mấy chuyện khác ở trường, bố Lâm thì thỉnh thoảng chen vào một câu. Lâm Ngộ An ngồi một bên chỉ biết vùi đầu ăn cơm.

Mãi đến khi một miếng sườn tươi óng ánh được gắp vào bát.

Lâm Ngộ An sững sờ ngẩng đầu, mẹ Lâm nói: "Mẹ làm cho con mà con còn không biết cách ăn? Phải cần mẹ gắp cho sao? Anh hai."

Lâm Ngộ An nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh*.

(* Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ/ được yêu thương mà sợ.)

Sườn không phải là thứ quý giá, chẳng qua mẹ cậu từ trước đến giờ luôn bận rộn và ít khi nấu nướng. Trong nhà trừ cậu xem nó là chân ái cuộc đời ra thì không ai đặc biệt thích ăn nên mẹ cậu cũng hiếm khi làm.

Cậu cụp mắt xuống, chậm rãi gắp miếng sườn lên, nhẹ nhàng cắn một miếng, cái miệng nhỏ nuốt vào.

"Mùi vị như thế nào?" Mẹ Lâm không nhịn được hỏi.

"Ngon ạ." Lâm Ngộ An kìm nén sự khó chịu trong dạ dày, ngẩng đầu mỉm cười.

Mẹ Lâm nhìn, bà cảm thấy đứa thứ hai của mình thật ngốc nghếch.

Lâm Kỳ An ngồi bên thấy thế cắn đũa, làm nũng với mẹ Lâm: "Mẹ, cách đây ít lâu con có nói muốn ăn tôm hùm đất mà mẹ đã làm cho con đâu."

Mẹ Lâm bất đắc dĩ nhìn nhóc: "Tôm hùm đất phiền như thế, mẹ làm gì có thời gian... Rồi rồi, ngày mai mẹ làm cho con, được chưa?"

Nhìn đứa con trai út chép miệng, dáng vẻ oan ức, mẹ Lâm đành phải bất lực thỏa thiệp. Lâm Kỳ An chợt nở một nụ cười hạnh phúc.

Một nhà hòa thuận vui vẻ, và lần này Lâm Ngộ An không bị lãng quên.

Bố Lâm cắn miếng xương sườn, ngẩng đầu nhìn Lâm Ngộ An: "Kết quả xếp hạng học kỳ trước của con có chưa?"

Lâm Ngộ An dừng một chút, nghĩ thầm, tới rồi.

Cậu lặng lẽ gật đầu.

"Thế nào?" Bố Lâm hỏi, mẹ Lâm cũng đưa ánh mắt về phía cậu.

Tay Lâm Ngộ An nắm đôi đũa thật chặt, một lát sau trầm giọng nói: "Hạng một trăm hai mươi ạ."

Lông mày mẹ Lâm dựng thẳng, giương giọng muốn chỉ trích, nhờ bố Lâm kéo ống tay áo của bà, lúc này bà mới thoáng tỉnh táo lại.

Bà hít sâu một hơi, nghẹn hồi lâu rồi nặng nề nói: "... Lần sau phải cố gắng hơn."

Lâm Ngộ An vốn đã chuẩn bị tinh thần nghênh đón một trận mắng ập đến, nghe thế có hơi không tin được mà chớp chớp mắt.

Vậy là... xong rồi?

"Nhìn cái gì?" Sắc mặt mẹ Lâm khó coi: "Ăn cơm!"

Lâm Ngộ An vội vàng cúi đầu, nhưng trong lòng tưởng, không lẽ tâm trạng của bố mẹ hôm nay đang cực kỳ tốt à? Có điều bây giờ trông đâu có giống vậy đâu...

Lâm Kỳ An ở bên cạnh, nhìn thấy Lâm Ngộ An đang yên lặng ăn cơm, không khỏi chen về phía cậu:

"Anh hai." Nó nhỏ giọng mở miệng.

Lâm Ngộ An nhìn nó.

"Cuối học kỳ trước lúc đang thi em bị sốt, bỏ trắng nửa bài á."

Lâm Ngộ An chớp mắt, trong lòng lờ mờ đoán được nó muốn nói gì.

"... Cuối cùng xếp hạng mười hai."

Lâm Kỳ An nhìn cậu, như đang hiếu kỳ tại sao mình bị sốt mà còn được xếp hạng mười hai trong khi cậu thi kiểu gì mà được tới tận hạng một trăm hai mươi?

Lỗ tai Lâm Ngộ An đỏ bừng, thẹn quá hóa giận: "Im miệng, lo ăn cơm của em đi!"

Sau bữa trưa, Lâm Ngộ An theo thói quen định dọn dẹp bát đĩa, nhưng mẹ Lâm bỗng nhiên cản cậu lại.

"Không sao đâu, con đi nghỉ đi."

Lâm Ngộ An có hơi nghi hoặc: "... Mẹ?"

Mẹ Lâm liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới, nở nụ cười ôn hòa hiếm thấy: "Đi ngủ trưa một giấc để dưỡng tinh thần cho thật tốt đi."

Lâm Ngộ An có chút không thể giải thích được.

Dưỡng tinh thần cho thật tốt... Làm gì mà phải dưỡng tinh thần cho thật tốt?

Mẹ Lâm không nhiều lời, bố Lâm ngồi ở ghế salon xem tivi cũng không quay đầu lại mà dặn dò hai đứa nhóc:

"Tiểu Kỳ, nghỉ một lát đi, chút nữa còn phải đi học thêm." Ông liếc nhìn Lâm Ngộ An, nhắn nhủ: "Tiểu Ngộ cũng nghỉ ngơi một lát luôn đi."

"Bố." Lâm Ngộ An không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì sao ạ?"

"Có thể có chuyện gì?" Bố Lâm phản bác: "Hiếm khi về được một chuyến, cả nhà đều có mặt, tối nay chúng ta sẽ đi ăn một bữa thật ngon. Mẹ đã dọn phòng cho con rồi, mau đi đi."

Trong lòng Lâm Ngộ An càng bất an.

Nấu món cậu thích, chủ động gắp đồ ăn cho cậu, không những không tức giận khi nghe đến điểm của cậu mà còn dọn dẹp phòng ốc cho — xưa nay đây đều là đãi ngộ của anh cả và em út, cậu bỗng được hưởng thụ chung từ lúc nào vậy?

Lâm Ngộ An liếc nhìn bố mình, không dám hỏi thêm, xoay người trở về phòng.

Mẹ Lâm đã rửa bát đũa xong, bước ra khỏi bếp và đi tới cạnh bố Lâm. Nhìn bóng lưng Lâm Ngộ An, bà hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Ông Lâm, chúng ta thật sự phải làm vậy à?"

"Sao chứ?" Bố Lâm xem TV, thản nhiên nói: "Tiểu Ngộ không thông minh, nó chỉ là Beta. Trong tương lai, bỏ mặc cho con nó tự phát triển còn chưa chắc có triển vọng. Chuyện này mà thành thì cả đời nó không cần phải lo nữa. Phận làm bố làm mẹ như chúng ta không thể suy nghĩ cho con mình sao?"

Mẹ Lâm do dự một chút nhưng vẫn gật đầu: "Ông nói đúng."

Đứa con thứ hai của bà từ nhỏ đã không thông minh, học hành không giỏi, đối nhân xử thế cũng không xong, hoàn toàn không sánh bằng anh cả và em út. Nếu việc này mà thành thì họ sẽ không cần phải bận tâm đến nửa đời sau của cậu nữa.

Mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm.

·

Có lẽ là do đang mang thai nên gần đây Lâm Ngộ An không thể ngủ đủ giấc. Vốn còn đang suy nghĩ lời của bố là có ý gì, sau khi lên giường nằm, ý thức lại bắt đầu trở nên mông lung, Lâm Ngộ An không chịu được mà ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, ánh mặt trời sáng chói đã soi qua rèm cửa, Lâm Ngộ An cầm điện thoại lên xem, hơn ba giờ chiều rồi. Cùng lúc đó, có một tin nhắn chưa đọc trong điện thoại:

【ZXQ: Được. 】

(* Bính âm của Triệu Tầm Thanh là 赵 (Zhào) 寻 (Xún) 清 (Qīng))

Là anh Thanh.

Lâm Ngộ An mơ mơ màng màng hồi phục lại tinh thần. Anh Thanh luôn bị ám ảnh bởi hội họa và nơi anh ấy dành nhiều nhất mỗi ngày là xưởng vẽ. Nói chung, anh ấy sẽ không mang theo điện thoại bên người khi vẽ tranh. Lâm Ngộ đã quen với tính trả lời tin nhắn trễ ấy.

Có điều... Lâm Ngộ An cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn lúc hai giờ, cậu cau mày.

Có lúc anh Thanh nghiện vẽ đến quên thời gian, lần này chỉ sợ là mãi tới khi ra khỏi xưởng vẽ lúc hai giờ mới thấy tin nhắn của cậu.

Lâm Ngộ An mím môi, giơ di động lên đánh lạch cạch vài chữ.

【Ya~: Anh Thanh, anh ăn gì chưa? 】

Bên kia dừng lại chốc lát rồi lập tức gửi tới một cái tin nhắn:

【ZXQ: Bữa trưa? 】

Lâm Ngộ An nhíu mày, được lắm, này đoán chừng còn chưa ăn sáng.

Lâm Ngộ An mở ứng dụng gọi thức ăn ngoài một cách gọn ghẽ, lạch cạch chốt hai đơn hàng rồi quay lại gửi ảnh chụp màn hình cho anh:

【Ya~: Em gọi đồ ăn cho anh, lát nữa anh nhớ mở cửa lấy nhé.】

Bên kia vì thế mà yên lặng một hồi rồi tiếp sau đó:

【ZXQ: Được. 】

Sau cuộc trò chuyện, Lâm Ngộ An cũng đã tỉnh táo không ít. Cậu vuốt lại tóc tai, lảo đảo đi ra phòng khách.

Mẹ Lâm đã ngồi sẵn bên ngoài, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn: "Dậy rồi?"

Lâm Ngộ An do dự gật đầu.

"Dậy là tốt rồi, lại đây, xem thử quần áo mẹ mới mua cho con này." Mẹ Lâm mỉm cười đi tới, cầm lấy một bộ quần áo ra hiệu cho cậu. Lâm Ngộ An không biết làm sao đành đứng tại chỗ, giang hai tay ra mặc mẹ Lâm khoa tay múa chân.

"Mẹ?" Cậu nghi hoặc hỏi.

Mẹ mua quần áo cho mình sao... Từ khi cậu học cấp ba đã không còn nữa. Trong hầu hết trường hợp thì thường đều là bọn họ cho cậu tiền để cậu tự mua.

"Ôi trời, con trai mẹ thật đẹp!" Mẹ Lâm đi một vòng quanh người cậu, cười híp mắt nói.

Lâm Ngộ An có chút không quen, nhưng cũng vui vẻ phần nào, nghe vậy không khỏi cúi đầu nhìn: "Trông ổn chứ ạ?"

Dáng vóc thiếu niên thon gầy, một thân áo sơ mi trắng bày ra đường eo vô cùng hoàn hảo, tiếp đó là đường nét khuôn mặt xinh xắn tinh xảo và mái tóc vừa ngủ dậy có phần ngổn ngang, lộ ra sức sống thuần khiết.

Mẹ Lâm nhìn cậu từ xa, trong mắt hiện lên một tia phức tạp: "Nhìn có vẻ ổn đấy."

Thực sự trông ổn.

Cũng chỉ có khuôn mặt này là dễ nhìn.

Lâm Ngộ An túm túm quần áo trên người, đôi mắt mèo to tròn hơi cong lên, nở nụ cười sáng lạn: "Mẹ, sao mẹ lại nghĩ đến việc mua quần áo cho con vậy?"

Mẹ Lâm nói: "Mẹ thấy nó hợp với con nên mua." Bà dừng lại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Tối nay ra ngoài ăn con mặc bộ này nhé."

Liên tiếp nguyên ngày mật đường khiến Lâm Ngộ An có chút ngất ngất ngây ngây, thái độ dịu dàng hiếm thấy của mẹ làm Lâm Ngộ An mềm lòng, vừa nghĩ đến sự tồn tại trong bụng, đầu óc nóng lên, kêu một tiếng:

"Mẹ ơi, con — "

Điện thoại di động của bố bỗng đổ chuông, giọng nói của Lâm Ngộ An đột ngột im bặt:

Đợi đến khi bố Lâm nghe điện thoại xong mới quay đầu nhìn cậu: "Làm sao vậy?"

"Không, không có gì đâu ạ." Lâm Ngộ An cũng nhận ra vừa rồi mình có hơi kích động nên kéo tay áo của bộ đồ, không lên tiếng.

Khoảng năm giờ tối, bố Lam lái xe, Lâm Ngộ An ngồi ở phía sau, mở miệng hỏi: "Mình không chờ tiểu Kỳ ạ?"

Thần sắc Mẹ Lâm hơi khác thường: "Tiểu Kỳ tối nay có lớp học thêm, không mang nó theo đi được."

"Ồ." Lâm Ngộ An trầm thấp đáp, nghiêng đầu nhìn xe chậm rãi chạy khỏi khu chung cư, một tay vô ý thức vuốt ve cửa tay áo.

Bây giờ là giờ cao điểm, đường như bị thứ gì đó chặn lại. Lâm Ngộ An nhìn ra bên ngoài: "Mẹ, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Mẹ Lâm bị cảnh đèn đỏ liên tiếp làm cho có hơi mất kiên nhẫn: "Đi Thịnh Châu."

Động tác nghịch điện thoại của Lâm Ngộ An ngưng lại, kinh ngạc giương mắt nhìn về phía ghế trước: "Đi Thịnh Châu?"

"Cho một bữa ăn?"

Mẹ Lâm gật đầu.

Khách sạn Thịnh Châu được coi là khách sạn lớn nhất ở thành phố A, tương đương cũng rất đắt đỏ, xét về tiền lương của bố Lâm và vợ ông thì họ không có khả năng chi trả nổi cho nơi này.

Lâm Ngộ An mím môi, nhỏ giọng nói: "Chỉ ba người chúng ta ạ?"

Mẹ Lâm quay đầu lại nhìn cậu: "Đừng suy nghĩ nhiều, cùng nhau ăn một bữa thôi mà."

Sắc mặt Lâm Ngộ An có hơi mờ mịt khó coi.

Cậu nhớ tới chuyện lúc trước.

Cậu không muốn nói với bố mẹ nguyên nhân mình phân hóa thành Omega.

Lâm Ngộ An trong lòng có dự cảm xấu, nhưng rồi lại không muốn thực sự hoài nghi chính bố mẹ mình sẽ làm ra chuyện như vậy.

Xe ô tô đi một đường vừa đi vừa dừng, cuối cùng cũng đến Thịnh Châu lúc sáu giờ.

Bố Lâm đi đỗ xe, mẹ Lâm và Lâm Ngộ An đợi bên ngoài khách sạn, cùng bố Lâm đi vào.

Nhân viên giữ cửa phục vụ nhiệt tình tận nơi, không chỉ Lâm Ngộ An mà ngay cả mẹ Lâm cũng không nhịn được mà liếc nhìn xung quanh mấy lần.

Một đường lên tận lầu ba, tất cả đều là lô ghế riêng. Người phục vụ dẫn họ đến cửa, gõ một cái rồi không tiến thêm nữa.

Cánh cửa mở ra tạo tiếng "cọt kẹt", một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi khí tức nho nhã ôn hòa cười híp mắt bước ra, nhìn bố Lâm và vợ ông với nụ cười nhiệt tình, nói:

"Ái chà, em trai Lâm và em dâu (?) đến rồi. Đây là An An đúng không? Đã lớn như vậy rồi ư?"

Ánh mắt tươi cười của người đàn ông chuyển động trên người Lâm Ngộ An, dù không hề có sự đột ngột hay xúc phạm nào, nhưng nó lại khiến cậu thấy không thoải mái một cách khó giải thích.

Bố Lâm cười ha hả: "Đường đi có hơi tắc, làm Phương đại ca phải đợi lâu rồi." Ông đẩy Lâm Ngộ An ra: "Đây là con thứ hai trong nhà, Ngộ An. Tiểu Ngộ còn không mau chào chú Phương của con?"

Lâm Ngộ An khàn cổ họng, gọi một tiếng: "Chào chú Phương ạ."

Chú Phương bật cười ha hả: "Khách sáo như thế làm gì? Nào nào mau vào, mau vào trong đi."

Vừa nói, hắn vừa đi đến bên cạnh Lâm Ngộ An, một tay khoát lên vai cậu, thân mật đẩy người tới lô ghế riêng:

"Thật ra chúng ta đã từng gặp nhau trước đó rồi đấy, phải chăng An An đã quên mất?"

Tay người đàn ông đặt trên vai cậu, chóp mũi tràn ngập mùi nước hoa thoang thoảng xen lẫn mùi vị riêng của đàn ông, nhưng có chút gì đó không rõ ràng.

Sắc mặt Lâm Ngộ An khó coi, dạ dày dâng trào. Nhưng khi đối đầu với ánh mắt của bố mẹ, cậu không thể không "hiểu chuyện" mà đành mở miệng: "Không có quên... Con còn nhớ ạ..."

"Thật sao?" Chú Phương rất ngạc nhiên.

Nhóm người bước vào phòng riêng, âm thanh nặng nề vang lên cùng cánh cửa đang đóng lại.

Lòng Lâm Ngộ An cũng run rẩy theo.

Đồng thời ngay lúc đó, tại góc ngoặt ngoài phòng riêng, một người đàn ông mặc Tây trang, bước chân hơi ngưng lại, quay đầu nhìn hai người đang tiếp xúc thân mật với cánh cửa được nhanh chóng đóng lại, ánh mắt dần tối sầm.

"Chủ tịch?" Đặc trợ Lý ở bên cạnh thuận theo ánh mắt của hắn mà nhìn, phát hiện không có gì, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Trương Đổng vẫn còn đang chờ trong phòng riêng đấy ạ."

Bùi Yến Chu thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói: "Không sao." Hắn nhanh chân bước về phía trước: "Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro