Chương 1: Một học sinh từ khu dân nghèo chuyển đến trường nam sinh quý tộc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đặc chiêu sinh bình thường không có gì đặc biệt.

Chương 1: Một học sinh từ khu dân nghèo chuyển đến trường nam sinh quý tộc.

.

"Các cậu nghe gì chưa? Trường học chúng ta lại tới thêm một đặc chiêu sinh nữa, hình như là hôm nay đến nhập học!"

"Sớm đã nghe qua. (Xoa tay hầm hè)"

"Lầu trên thu lại nước miếng đi được không? Cách cái màn hình cũng có thể ngửi được mùi hưng phấn của cưng!"

"Món đồ chơi mới sắp đến sao có thể không hưng phấn được. Nghe nói món đồ lần này là từ khu dân nghèo Hạ Cảng Loan chui ra, không có một chút bối cảnh nào cả, hì hì."

Hì thằng cha mày, xéo giùm cái.

Ninh Tụng nhai nát kẹo bạc hà trong miệng, nhìn bài đăng trên diễn đàn trường mà ngẫm, nếu cậu thật sự ở trường mới gặp phải mấy vị thiếu gia nhà giàu này, với cái thân thể hiện tại của cậu có thể đập được mấy đứa.

Ngón tay mảnh khảnh còn đang lướt qua mấy bài đăng ô ngôn uế ngữ, thì bỗng dưng nghe được một giọng nam tục tằng hỏi: "Ninh Tụng?"

Ninh Tụng nghe vậy thì ngẩng đầu, liền nhìn thấy một chiếc xe có chữ "Trường Nam sinh Công lập Thượng Đông" dừng ở trước mặt cậu, ông chú mặc đồng phục tài xế thò đầu ra nhìn cậu.

Cậu cất điện thoại, sự âm u dưới đáy mắt nhanh chóng cong thành ý cười, khom người nói: "Chào ngài!"

Tài xế liếc nhìn mấy tờ quảng cáo nhỏ lung tung rối loạn trên cột điện ven đường, bực bội mà nói: "Chỗ này của cậu cũng quá là khó tìm."

Làm tài xế của trường Nam sinh Công lập Thượng Đông, ông đây là lần đầu tiên đến cái loại địa phương này đón người.

Nơi này là khu ổ chuột nổi tiếng nhất ở Thượng Đông, sát bên cạnh là thành phố ngầm thường xuyên xảy ra các vụ phạm tội, ông lái xe có dấu ấn của trường quý tộc công lập, đi đến đâu cũng có người nhìn theo. Nghe nói an ninh chỗ này rất loạn, ông vẫn luôn lo lắng, vòng đi vòng lại nửa ngày, khó tránh khỏi có chút nóng lòng.

Vốn định nóng giận phát bực thêm hai câu, kết quả ngay giây sau liền thấy thiếu niên cười tủm tỉm, khom lưng nói: "Thật ngại quá, vất vả cho ngài rồi!"

Thật ngoan.

Chỉ là người quá gầy.

Gầy đến mức mỏng như người giấy, cằm thật nhọn, tóc hơi xoăn trông rất mềm mại, giống màu với đôi mắt, nhìn lướt qua có chút nhiễm màu vàng nâu. Một bộ dạng không đủ dinh dưỡng, làn da tái nhợt đến đáng sợ, hai bả vai hẹp hơi hơi rũ xuống, nếu không phải phía sau đeo cái ba lô cực lớn, phỏng chừng có thể nhìn đến xương sống lưng lởm chởm của cậu. Đã vào hai tháng cuối năm, nhưng mấy hôm trước trời còn rét lạnh, hạ xuống hai trận mưa, đường phố bên này lại chật chội, ánh nắng khó mà chen vào, lộ ra âm u lạnh lẽo. Cậu có lẽ đã chờ rất lâu, chóp mũi đều bị đông thành đỏ, sắc mặt bởi vậy mà càng có vẻ bệnh tật ốm yếu, xung quanh không phải kẻ lưu lạc quần áo tả tơi thì chính là tờ quảng cáo của khu đèn đỏ, người nhìn thấy đều phải lo lắng thay cậu.

Đối với một cậu bé như vậy, ông cũng không đành lòng trách móc nặng nề thêm, gật đầu nói: "Lên xe đi."

Ninh Tụng đeo ba lô đi vào, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu để xem cậu lần nữa: "Thông qua tuyển sinh đặc biệt vào trường à?"

Ninh Tụng "Dạ" một tiếng, ngẩng đầu cùng tài xế đối mắt ở trong kính chiếu hậu. Mặt mày tài xế lộ ra biểu tình đôi chút vi diệu, cuối cùng chỉ nói: "Thật không dễ dàng mà, chúc mừng cậu."

Ninh Tụng nghe vậy thì khoé miệng khẽ nhếch: "Cảm ơn ạ."

Cậu vừa cười, khoé môi nhiều thêm một nếp nhăn nhỏ, trên gương mặt hiện ra một vẻ linh động đáng thương. Tài xế không nói nữa, lái xe xuất phát tới trường Nam sinh Công lập Thượng Đông.

Ninh Tụng biết vì sao tài xế lại dùng biểu tình như vậy đánh giá cậu.

Kẻ may mắn xuất thân từ khu dân nghèo, toàn bộ trường Nam sinh Công lập Thượng Đông hẳn là chưa có mấy người.

Tuy rằng cậu không có xem qua quyển tiểu thuyết《Lễ vật của các thiếu gia》mà cậu bị xuyên đến, nhưng quyển tiểu thuyết này thật sự quá nổi tiếng, nơi nơi đều có sự xuất hiện của nó, hơn nữa khuê mật của cậu siêu thích quyển tiểu thuyết này, mỗi ngày đều mạnh mẽ ép cậu xem. Cậu còn giúp cô đoạt goods, phụ kiện liên quan, nhưng rất nhiều lần đều bị mở bán một giây hết hàng, cuối cùng cậu đành phải dùng giá cao mua một bộ bài sưu tập trên app Xianyu để làm quà sinh nhật tặng cô.

Đây cũng là lần tiếp xúc gần nhất của tên trai thẳng là cậu cùng với quyển tiểu thuyết này.

Bộ bài tổng cộng có hai mươi tấm card, cậu mấy ngày nay đã dựa vào ký ức vẽ ra được gần mười tấm.

Cậu móc mấy tấm card kia từ trong túi ra, từng tấm từng tấm lật qua lật lại.

Cậu học sinh ở tấm card thứ nhất trông hoang dã khó thuần, sở dĩ cậu đối với nhân vật này đọng lại ký ức sâu sắc, là bởi vì hắn ta có hình xăm trên người.

Lúc ấy cậu liền nghĩ, quả nhiên là tiểu thuyết hư cấu. Dù sao thời điểm cậu học cao trung chưa từng thấy ai dám xăm hình ở nơi không thể che được.

Tuy rằng là nhân vật trong thế giới giả tưởng, nhưng trên tấm card vẫn vẽ ra được những đặc điểm của nhân vật, hắn ta chính là nhân vật sở hữu dáng người hoang dã nhất, nước da ngăm ngăm, cũng là nhân vật duy nhất trên tấm card ngay cả đồng phục học sinh cũng mặc thành không đứng đắn, mang bao tay quyền anh, đổ đốn tà khí, trông như là một tên côn đồ lưu manh.

Ở ngay giữa phía trên tấm card chính là tên của hắn ta, Lý Du.

Khuê mật của cậu hay gọi nhân vật này là Vưu Ngư (Cá Mực) ca, nói rằng hắn ta lan toả ra hormone của tuổi nổi loạn, chỉ thua kém đại ca xã hội đen ở chỗ chưa giết người phóng hoả.

Phía dưới tấm card có dòng chữ giới thiệu nhân vật mà cậu chỉ nhớ rõ vài câu, 18 tuổi, cao 187 cm, biệt danh là tên côn đồ mặc đồng phục học sinh.

Đem tấm card này để xuống, một anh đẹp trai tóc bạc liền xuất hiện trước mắt cậu.

Cô bạn thân của cậu nói, vị này là người đảm nhiệm bộ mặt giá trị nhan sắc cho toàn bộ trường nam sinh.

Hắn tên là Thịnh Diễm, sở dĩ cậu nhớ kỹ tên của hắn là vì người này giống như tên, sắc sảo tuấn mỹ, tùy ý phô trương, khuyên tai màu đen đối lập với màu da trắng thiên về lạnh lẽo, xinh đẹp hết sức, thu hút mọi sự chú ý.

Phía dưới tấm card có viết thông tin cá nhân: 17 tuổi, cao 185 cm, giáo thảo, một trong năm vị thiếu gia nhà tài phiệt ở trường Công lập Thượng Đông.

Cậu còn nhớ rõ hắn có một điểm tương phản cực lớn, nuôi một con chó rất hung dữ, lại đặt tên là Nữu Nữu.

Tấm phía dưới nữa là một người mang mắt kính, ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, cậu không nhớ được tên anh ta, chỉ nhớ anh ta là hội trưởng Hội học sinh, cũng chính là nhân vật mà khuê mật cậu thích nhất, biết thổi Saxophone, có thể dùng một tay chơi bóng rổ, nam thần học đường có bộ dáng như thế nào thì anh ta có bộ dáng thế nấy.

Con gái hình như đều sẽ thích loại soái ca có khí chất mới mẻ thanh thoát như vậy.

Còn có một tấm rất giống nhân vật này, cũng là người mang kính mắt, loại hình nam sinh cao ráo, chỉ là sắc mặt kiêu căng hơn một ít, cả người nhân vật đều lộ ra hình tượng tinh xảo và khắc nghiệt, giống một chú công kiêu ngạo.

Cậu nhớ hình như giới thiệu nhân vật còn có chữ "Khổng tước hoa".

Còn có hai nhân vật khiến cậu có ấn tượng khắc sâu, một người là bởi vì đối phương trông rất giống con gái, vô cùng xinh đẹp, mà cậu cũng không nhớ tên, có lẽ là một bạn thụ xinh tươi. Một người khác, cậu nhớ là rất đáng yêu, sau ót có thắt bím tóc nhỏ.

Mấy tấm card còn dư lại thì ký ức rõ ràng có chút khuyết thiếu. Cậu chỉ nhớ mơ hồ một ít chi tiết, ví dụ như có rất nhiều nam sinh giỏi vũ đạo, có rất nhiều người chơi bóng rổ, còn có vài vị học bá linh tinh... Dường như toàn bộ đều cao trên mét tám, đặc biệt còn có người vượt qua mét chín.

Bởi vì cậu nghe khuê mật nói qua cái gì mà nam 18, hoặc là nam 19.

Đây là một quyển đam mỹ nhiều vai chính, câu chuyện xảy ra ở một trường cao trung giới quý tộc, nhưng cái trường học này không hề có bất kỳ cái gì giống với các trường học trong thế giới hiện thực mà cậu quen thuộc.

Bởi vì đây là trường nam sinh mà hầu như toàn bộ đều là câu chuyện BL, trong trường học nơi nơi đều là câu chuyện tình yêu đồng giới!

Vấn đề ở đây là.

Cậu ở trong thế giới tiểu thuyết đóng vai nhân vật như thế nào?

Cậu, Ninh Tụng, 17 tuổi, dựa vào thân phận đặc chiêu sinh từ khu ổ chuột chuyển tới trường trung học quý tộc, học sinh lớp 11, cao 175 cm, cân nặng vừa qua khỏi 70, mông chưa đủ hai lạng thịt, gương mặt đẹp không có liên hệ gì tới cậu.

Không có nhan sắc không có mông vểnh chiều cao chưa tới 1 mét 8, vai chính đam mỹ nên có cái gì thì cậu không có cái đó.

Cậu chính là con gà ốm không hề có tính mị lực, thân thể này đâm một cái liền thành hư luôn.

Cậu lại đem mấy tấm card trong tay trải ra toàn bộ, gần mười tấm ảnh vẽ nam sinh của thế giới tiểu thuyết hiện ra trước mắt cậu.

Cậu tuyệt đối tin tưởng bản thân không nằm trong 20 gương mặt đóng vai chính trong các tấm thẻ.

Có thể là ở bên trong một ngàn học sinh trường Công lập Thượng Đông, trừ đi 20 nhân vật chủ yếu ra ngoài, còn dư lại mấy trăm vai phụ, tốt thí, cùng người qua đường, cậu là một trong số đó.

Thượng Đông có mười bốn khu vực, nghèo nhất là khu Hạ Cảng Loan, giàu nhất là khu đảo Minh Châu, thật buồn cười đó chính là, hai khu giàu nghèo chênh lệch cực lớn này lại sát gần nhau, chỉ cách một chiếc cầu lớn vượt biển.

Xe từ các toà nhà xập xệ và khu vực toàn lều trại của Hạ Cảng Loan đi ra, chạy qua chiếc cầu lớn vượt biển tiến vào đảo Minh Châu, giống như thay đổi sang một thế giới khác.

Những toà nhà theo phong cách tương lai cao chọc trời cùng so với các ngôi nhà mang kiến trúc Âu cổ nhiều chi tiết, ở giữa toà cao ốc Liên Bang châu Á cao ngất trong mây trời.

Nước biển ở khu nhà giàu dường như so với Hạ Cảng Loan càng xanh hơn.

Đây cũng là lần đầu cậu tiến vào khu nhà giàu ở đất Thượng Đông, đảo Minh Châu thật sự giống một viên minh châu được khảm trên biển xanh.

Chênh lệch giàu nghèo thật là quá lớn, một thế giới xa lạ nơi mà tài sản của các tập đoàn giới tài phiệt hầu như đã bỏ xa mức trung bình toàn cầu. Một tên học sinh nghèo chui ra từ khu ổ chuột như cậu, chưa bao giờ trải nghiệm qua thế giới của người có tiền.

Sau một giờ chạy trên con đường lớn xa hoa, cậu thông qua cửa sổ xe thấy được cổng lớn của trường Nam sinh Công lập Thượng Đông.

Cổng lớn có phong cách La Mã cổ xưa, trên cột đá hoa cương có tấm bảng điêu khắc hoa hồng cùng với kiếm, phía dưới đoá hồng có chữ viết màu đen, khắc "Trường Nam sinh Công lập Thượng Đông".

Từ cổng lớn đi vào, bên trái đều là vách tường, bên phải lại là những cây bạch kinh mộc(?) nở rộ khắp nơi, hiện giờ đúng là mùa hoa bạch kinh mộc nở rộ, từng tảng lớn hoa thơm trắng tinh như hoa tuyết, gió thổi ngang qua, mùi hoa nồng nàn hệt như thác nước chảy chậm, bay vào mặt mang theo mùi ngọt, thời điểm hương thơm quá nồng, sẽ nằm ở giữa ranh giới của dễ ngửi và khó nghe, tựa như hương vị từ trên người của các cậu trai trẻ.

Rẽ ngoặt sẽ thấy một cái cây lớn đến che trời, cành khô vặn vẹo, nắng vàng xen kẽ trong sương, từng hàng ngói đỏ nâu che giấu tường kiến trúc bên dưới, toà kiến trúc đều đã qua nhiều năm rồi, lộ ra dáng vẻ hoa lệ xưa cũ. Nơi gác chuông xa xa bỗng dưng vang lên "Bang bang bang".

Tất cả cửa sổ gác chuông đều là lưu li bảy màu, hoa lệ đến mức hệt như bảy màu sắc của thần quan, trong không khí đều là hương thơm ngào ngạt, cậu cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, đã là buổi sáng đúng 9 giờ.

Cũng vào lúc tiếng chuông nháy mắt kết thúc, toàn bộ trường học hình như đều xôn xao hết lên, tiếng cười đùa giỡn hỗn loạn xuất hiện như cỏ mọc sau mưa, lập tức liền có những học sinh mặc đồng phục mang giày da xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.

Tình cảnh như vậy đối với người từng đi học cũng không hề xa lạ, điểm khác biệt duy nhất chính là đưa tầm mắt đi xa đều không có gì ngoại lệ, tất cả đều là các cậu bé mười mấy tuổi, nhốn nháo rộn ràng.

Trong không khí dường như đều là hormone của sự bồng bột, sáng ngời, tươi trẻ, làm Ninh Tụng lập tức có cảm giác khác biệt rõ ràng đối với trường nam sinh.

Nơi này cùng thế giới mà cậu sinh sống lúc trước hoàn thành bất đồng, là vũ trụ của đam mỹ.

Đã từng là trường học của giáo hội, hiện giờ đã xây dựng thêm và trở thành trường nam sinh tiếng tăm vang dội hiện đại bậc nhất ở Thượng Đông, học phí một năm học gần trăm vạn tệ, đây là trường nam sinh đứng đầu trong bốn trường nam sinh công lập mà Liên Bang châu Á được hưởng tiếng tăm nhiều nhất, trường Nam sinh Công lập Thượng Đông. Cũng là Thánh Điện nơi người thường cầu mà không được, nơi này trật tự nghiêm ngặt, lại hỗn loạn bất kham, là nốt nhạc đệm của những đứa trẻ được ông trời ưu ái.

Xe của trường học chở cậu xuyên qua đám người, các cậu ấm mặc đồng phục đồng loạt nhìn về phía cậu đang ngồi trong xe. Tượng đá Đức Mẹ Maria dịu dàng thương xót mà cúi đầu nhìn chăm chú được đặt trước khu dạy học, khuôn mặt nhỏ của Ninh Tụng giấu sau ánh sáng mờ ảo phản chiếu của kính xe, ốm yếu tái nhợt, bình phàm mà thon gầy.

Nam sinh ven đường khe khẽ nói nhỏ, ra hiệu cho nhau nhìn về phía Ninh Tụng ở trong xe.

"Nhìn kìa, có phải đặc chiêu sinh kia tới hay không?"

"Ai nữa?"

? "Đặc chiêu sinh ở lớp 11 số 3 đó?"

"Chính là vị đặc chiêu sinh đầu tiên trong lịch sử 112 năm thành lập của trường Công lập Thượng Đông có xuất thân từ khu ổ chuột đó."

Xe đi vào hơn phân nửa trường học, ở một đống ngói đen tường đỏ, tới phía trước một cái lầu hai tầng kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây thì ngừng lại.

Tài xế nói: "Chỉ thị của bên trên bảo tôi đưa cậu đến đây...... Đợi lát nữa chắc là sẽ có người xuống dẫn cậu đi."

Có lẽ vậy.

Tài xế nghĩ.

Một đặc chiêu sinh không có gì để người ta chú ý, sẽ bị bỏ mặc, cũng chỉ là một người bé nhỏ không đáng kể mà ông vô tình gặp được lúc cậu ta khó khăn thôi.

Ninh Tụng từ trên xe đi xuống, nói cảm ơn với tài xế.

Tài xế sâu xa mà nhìn cậu một cái, một trận gió thổi tới, mái tóc che lại gần hết mặt mày của Ninh Tụng, tài xế muốn nói lại thôi, cuối cùng một chữ cũng không thốt ra được, lái xe rời đi.

Ninh Tụng đeo ba lô vừa dày vừa nặng ở dưới lầu đứng một lúc, bỗng nhiên nhìn thấy hai nam sinh mặc đồng phục nắm tay nhau từ rừng cây nhỏ bên cạnh đi ra.

Ninh Tụng: "......"

Đệt, trường nam sinh thật gay, thật sự không gạt tui!

Cậu không tự giác mà lui về sau một bước, dưới chân "Răng rắc" một tiếng, dẫm phải một cành hoa.

Hoa màu hồng phấn, bị cậu giẫm phải, cánh hoa liền biến thành đỏ thắm vì bị dập, nhiễm chút bùn đất.

Có một giọng nam thanh lãnh, lạnh như băng cất lên hỏi: "Cậu là Ninh Tụng từ trường cấp ba Hạ Cảng Loan chuyển đến?"

Ninh Tụng quay đầu, nhìn đến một cậu trai đeo mắt kính, trên người mặc đồng phục đen, quần tây màu xám cùng giày da đen, dây giày buộc thành nơ bướm, mang một vẻ tinh xảo ngạo mạn, mí mắt hơi rũ xuống nhìn cậu.

Trước kia tính tình cậu kém, mặt hàng ngạo mạn như vậy bảo cậu để ý cậu cũng không muốn để ý.

Hiện tại nhìn thoáng qua phù hiệu màu vàng trước ngực đối phương, đuôi mắt cười đến cong cong, ngoan ngoãn khom lưng mà hô: "Chào học trưởng."

Vị học trưởng này tên Chu Luật, gương mặt trời sinh có chút hà khắc bạc tình, thất vọng và khinh miệt trong đôi mắt giấu đi không được: "Đi theo tôi."

Ninh Tụng đi theo anh ta vào trong, đàn anh Chu vừa đi một bên vừa quay đầu hỏi: "Cậu bao lớn rồi?"

"17 tuổi." Ninh Tụng đáp.

"Cậu trông nhỏ hơn so với ảnh chụp, tôi mới nhìn qua còn tưởng nhầm người."

"Có thể là vì ảnh chụp của tôi so với người thật đầy đặn hơn một chút." Ninh Tụng cười nói.

Cậu vừa cười, nếp nhăn trên khoé môi thật rõ ràng, càng hiện ra vẻ gầy gò. Học trưởng Chu nhíu nhíu mày kiếm ngạo mạn, không hề nhìn đến cậu.

Trường Công lập Thượng Đông cho Hội học sinh quyền lực rất lớn, hầu như tất cả office building đều là của thành viên Hội học sinh, một bộ phận lớn công tác hành chính đều do họ hoàn thành. Chu Luật là người phụ trách khối 11 của trường cao trung bọn họ, cũng là một trong ba vị hội phó Hội học sinh.

Bọn họ một lần nữa giúp cậu kiểm tra cấp bậc nhập học, xác định được cấp bậc của cậu xong, Chu Luật đưa cho cậu một chiếc phù hiệu: "Đây là phù hiệu của cậu, sau này khi vào trường đều phải đeo, bằng không bị bắt được sẽ trừ điểm thi đua của cậu, nội quy và luật lệ đều có điều này, cậu xem qua chưa?"

Ninh Tụng gật gật đầu: "Đều xem qua rồi."

Mặt trên phù hiệu có huy hiệu trường Nam sinh Công lập Thượng Đông và tên của cậu.

Huy hiệu trường của cậu là màu trắng, hai thanh kiếm bạc giao nhau, vây quanh một đoá hồng trắng.

Nhưng cậu nhìn thấy phù hiệu của đàn anh Chu lại là màu vàng.

Cậu đã xem qua video miêu tả sơ lược về tiểu thuyết này, học sinh trường Nam sinh Công lập Thượng Đông tổng cộng có bốn cấp bậc, phân biệt ra là màu trắng, màu đỏ, màu vàng cùng với màu đen thuần, căn cứ vào điểm thi đua ở trường mà phân chia.

Xem ra trước mắt cậu là cấp bậc thấp nhất, phù hiệu trắng.

Cậu nhớ rõ rằng có rất nhiều vai chính đều mang phù hiệu đen.

Con cái xã hội thượng lưu, từ nhỏ đều đã được tiếp thu nền giáo dục tinh anh tốt nhất, tự nhiên điểm tổng hợp thi đua cũng cao hơn bình thường nhiều.

Loại xuất thân như này của cậu, cơ bản là không có biện pháp đem ra so sánh.

Cậu nhìn một chút phù hiệu trên ngực của những người thuộc Hội học sinh, không phải màu đỏ thì chính là màu vàng, đây mới là màu sắc mà đại đa số người thường có.

Xem ra cậu phải từ tầng dưới chót từ từ bò lên rồi!

Xong xuôi mọi thủ tục, từ office building đi ra, trong lòng ngực cậu xuất hiện thêm một thùng giấy, bên trong là tài liệu học kỳ mới của cậu, chiếc cặp mới cùng với đồng phục mùa xuân của trường. Cậu vốn dĩ đã đeo ba lô rất lớn, trong lòng ngực lại ôm thêm thùng giấy, thân thể toàn là xương lởm chởm trông có vẻ hơi quá sức, nhưng Chu Luật cũng không có ý định muốn giúp cậu mà đi một mạch dẫn cậu tới ký túc xá.

Office building ở gần một sân bóng, có đám nam sinh mới đá bóng xong, đang ở cái ao bên cạnh rửa mặt.

Ninh Tụng đi theo Chu Luật né tránh một nam sinh đi qua trước mặt, liền phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn cậu chăm chú.

...... Rốt cuộc bọn họ đã ăn cái gì để lớn lên!

Chiều cao trung bình tuyệt đối đều là 185 cm trở lên, vừa cao vừa khoẻ, hai cái thể trạng đều vượt qua cậu.

Hình thể này...... Thật may cậu là trai thẳng!

Nhóm nam sinh này không chỉ đỉnh đầu lớn lên cao, trưởng thành cũng thật là dễ nhìn, giá trị nhan sắc kém cỏi nhất cũng là một soái ca đi qua đường, mỗi người đều là đoá hoa giàu đẹp của nhân gian.

Bọn họ thống nhất mặc quần đùi thuận tiện cho vận động, mang vớ, lộ ra cặp chân trắng bóng, hormone thanh xuân ập vào trước mặt.

Nhưng Ninh Tụng vẫn bị nam sinh đứng giữa hấp dẫn tầm nhìn.

Hắn nhuộm một đầu tóc màu bạc trắng thật đáng chú ý, một chân đạp lên thành hồ nước, đang buộc dây giày, vớ đá bóng màu trắng, quần đùi vận động màu xám, lộ ra đôi chân dài kiên cố, thân trên mặc một chiếc áo hoodie lỏng lẻo, quay đầu vô ý hướng chỗ cậu nhìn thoáng qua, rồi xoay đi mở vòi nước rửa tay.

Xinh đẹp phô trương đến mức giống như một đám lửa khói vào ban ngày, nở rộ vào hôm nắng nhiệt liệt nhất.

Tựa như nhân vật này đột nhiên từ trong thế giới truyện tranh giả tưởng xé sách đi ra.

Thịnh Diễm!

Là đốm lửa cháy rực, Thịnh Diễm.

"Học trưởng Chu, bạn học mới tới đó sao?" Một người ôm bóng đá lớn tiếng hỏi.

Hắn lớn lên thật anh tuấn, cười rộ lên sẽ lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, lúm sâu rõ ràng.

Chu Luật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Diễm, cười: "Là ở lớp bên cạnh các cậu," nói xong lại bổ sung thêm một câu, "đặc chiêu sinh kia."

Dường như Thịnh Diễm đối với cậu không có hứng thú mấy, nhưng thật ra những người khác nghe nói cậu là vị đặc chiêu sinh kia, lập tức nhìn cậu nhiều thêm vài lần.

Tóc Ninh Tụng để hơi dài, mặc áo khoác đen, cổ áo đã bị mài mòn có chút trắng bệch, quần vải bông màu kaki đã hơi cũ, giày chơi bóng mới trên chân thì ngược lại không hợp với cậu.

Bộ dạng này thật sự quá không hợp mắt, thậm chí cũng không phải loại bình phàm nhất, trường bọn họ năm trước cũng có hai đặc chiêu sinh đến, có một người vừa lùn vừa đen, làm người ta ấn tượng thật sâu.

Chờ hai người Ninh Tụng đều đi xa, có một nam sinh xách theo đồng phục từ sân bóng chạy đến, thấy cả đám đều đang nhìn bóng dáng Ninh Tụng chằm chằm, liền hỏi: "Nguyên ca, các cậu nhìn ai vậy?"

Nam sinh bị gọi tên Nguyên ca khinh khỉnh mà nhìn Ninh Tụng: "Một món đồ chơi mới thật làm cho người ta thất vọng."

"Đặc chiêu sinh chưa đến liền thông báo rầm rộ như vậy, kết quả lại là mặt hàng thế này?"

"Thông báo rầm rộ?" Thịnh Diễm vẫy vẫy tay cho nhanh ráo nước, "Rảnh rỗi không có việc gì làm thì luyện tập thêm đá bóng đi, chơi gà như vậy mà còn quan tâm mấy chuyện dở hơi."

Lê Thanh Nguyên cười: "Nếu là nhóc đẹp trai thì sẽ rất thú vị nha, nói không chừng Lý Cá Mực cùng Tần Dị sẽ bởi vì cậu ta đánh nhau."

Xem tình huống hiện tại, đáng tiếc.

Đặc chiêu sinh ở trường Công lập Thượng Đông đơn giản có hai loại người, một loại là gia cảnh ưu việt, dựa vào quan hệ mà đi vào, mượn cái tên gọi đặc chiêu sinh, loại này còn tốt. Một loại khác là đặc chiêu sinh thật sự, loại này thường được ví von là người may mắn, thực tế thì không may mắn như vậy. Trừ phi đặc biệt ưu tú, nếu không thì chỉ còn hai kết cục đơn giản, hoặc là làm món đồ chơi cho các cậu ấm, hoặc chính là người có tư chất bình thường diện mạo cũng bình thường, bọn họ muốn dung nhập vào thế giới của nhà giàu thật sự chính là người si nói mộng. Mỗi trường học đều sẽ có mấy người đứng ở đỉnh kim tự tháp, tự nhiên cũng có vài kẻ lót đáy phía dưới.

Học sinh chuyển trường mới đến hiển nhiên là loại sau cùng.

Cậu không đáng giá để khiến cho bất kỳ cuộc phân tranh nào xảy ra, sớm muộn cũng trở thành một trong những kẻ lót đáy ở tầng chót trường học mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro