Chương 2: Đúng là một món đồ chơi mới khiến cho người ta thất vọng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đặc chiêu sinh bình thường không có gì đặc biệt.

Chương 2: Đúng là một món đồ chơi mới khiến cho người ta thất vọng.

.

Thịnh Diễm nghe vậy thì hướng theo bóng dáng Ninh Tụng nhìn thoáng qua.

Thân thể nhỏ gầy cực kỳ bị kẹp ở giữa ba lô và thùng giấy, mảnh khảnh mỏng manh, trông thật ốm yếu và kham khổ.

"Nghe nói cậu ta từ Hạ Cảng Loan đến." Lê Thanh Nguyên nói.

Bọn họ đều biết Hạ Cảng Loan là cái dạng gì.

Biết thì biết, nhưng mấy cậu ấm giàu sang cũng chưa từng đi qua. Hiện giờ nhìn thấy Ninh Tụng, cái địa phương nghèo như Hạ Cảng Loan lập tức trở nên cụ thể hoá trong tưởng tượng.

Đó chính là......

"Hạ Cảng Loan nghèo đến mức này rồi sao?!"

Đây có lẽ là dấu hiệu của một mùa xuân tươi sáng, ánh mắt trời chiếu đến khắp mọi nơi, ý xuân dạt dào, bình đạm êm đềm, nhưng lại có ý nghĩa phi thường. Khi đó còn chưa có ai nghĩ đến, cậu trong một tương lai không xa sẽ làm cho toàn bộ trường Công lập Thượng Đông xao động khó yên. Giống như một tảng đá tầm thường lần đầu rơi vào con sông, không ai để ý mà lặng lẽ chìm xuống đáy. Sau một cái nháy mắt, gợn sóng lăn tăn phảng phất đã lùi đi, ở chỗ sâu nhất dưới đáy sông ngự trì.

Trong tương lai đó Ninh Tụng cả người gầy yếu tái nhợt, không có tí nhan sắc đã hoàn toàn thay đổi thành một dáng vẻ khác.

Cậu có mái tóc đen nhánh vừa dày vừa mềm như là rong biển, đuôi mắt xếch lên, con ngươi màu hổ phách mị hoặc lại ngây ngô, bờ môi ướt hồng, giống đoá hoa hồng bị nước mưa thấm qua. Thân hình cậu thon thả, làn da trắng nõn mịn màng, tựa như hơi dùng sức véo một cái, liền sẽ lưu lại vệt đỏ rõ ràng, xinh đẹp đến nỗi thành tội ác, hoa hồng giữa hè cũng không diễm lệ bằng cậu.

Cậu là một phần lễ vật mà thượng đế đưa cho các thiếu gia, không biết là ban ân hay là khiển trách.

Trường Nam sinh Công lập Thượng Đông có tổng cộng bốn toà ký túc xá.

Điều kiện ký túc xá của trường Nam sinh Công lập Thượng Đông là ở mức tương đối tốt trong toàn bộ khu Thượng Đông, một lượng lớn trường nam sinh có điều kiện khó khăn đơn sơ hơn một chút. Ấm no sinh dâm dục, nguyên tắc của nhiều bậc thánh hiền là sống kham khổ. Giống như một trong những thánh ân của bốn trường Công lập, ký túc xá tập thể đến bây giờ vẫn còn phô bày trên dưới, phong cách quản lý nghiêm khắc như ở trường quân sự.

Ký túc xá trường Công lập Thượng Đông là dựa vào màu sắc phù hiệu để sắp xếp, mà phù hiệu thì căn cứ vào tổng điểm thi đua mà phân chia....... Đương nhiên, ngoại trừ mấy cậu ấm nhà tài phiệt kia, người ta là quý tộc trong giới quyền quý, tự nhiên đều sẽ ở ký túc xá tốt nhất.

Bốn toà ký túc xá, toà số 1 ít người ở nhất, đánh giá năm sao tiêu chuẩn, bảo an nghiêm ngặt, có quản gia ký túc và dì dọn vệ sinh, là nơi mà tất cả mọi người đều đang nỗ lực bò tới, trước mắt toà này chỉ có mười tám người........ Toà số 1 chỉ có bao nhiêu đó phòng, cũng có nghĩa mỗi cấp bậc đều có nhân số cố định, có người đi lên thì phải có kẻ rơi xuống, bởi thế cạnh tranh cấp bậc vô cùng tàn khốc, trường học lấy điều này ra để thúc giục học sinh không thể chậm trễ con đường học tập.

Toà có nhân số ít thứ hai chính là toà số 4 có điều kiện kém nhất, có khoảng 80 người.

Đương nhiên, phần lớn các bạn học đều ở toà số 2 và toà số 3 có điều kiện rất khá, một gian ba người, bố trí ba phòng một sảnh, mỗi người đều có phòng ngủ độc lập của bản thân, lại sinh hoạt chung một không gian, ai cũng có bạn cùng phòng.

Cậu đã từng nghe khuê mật kể qua câu chuyện sau này ai ai và ai dọn đến toà số 2, mấy người theo đuổi vì muốn làm bạn cùng phòng của ai đó mà thiếu chút nữa đánh nhau. Nhóm người theo đuổi như khổng tước xoè đuôi, dùng bất cứ thủ đoạn nào, liều mạng nâng cao điểm thi đua của mình, vận dùng các mối quan hệ tài nguyên của mình, nỗ lực lấy lòng người mình thích, trình diễn vở kịch mối tình nhiều tay mãnh liệt như mạch nước ngầm. Xuất sắc nhất chính là, tất cả đều tiến hành trong âm thầm, người bị tranh giành kia hoàn toàn không hay biết gì, bởi vậy đao kiếm tranh đoạt đều không thấy máu, chủ yếu là làm cho người ta giận phun máu thét chói tai!

Lúc cậu nghe cô bạn thân kể chuyện này kia thì phấn khích vô cùng, hiện giờ đang ở bên trong câu chuyện, cậu quả thật là tò mò nhân vật chính của câu chuyện là những ai.

Bốn toà ký túc xá cách nhau rất xa, xa nhất là tòa số một, cách cây cầu, ở khu giáo viên cư trú. Nơi đó ở gần biển, hẳn là có cảnh biển đẹp vô cùng.

Cậu nhìn thoáng qua cây cầu ở hướng đối diện, xa xa thấy được toà ký túc số 1, bên ngoài ốp đá hoa cương màu đen xám, cửa sổ mờ bằng bạch kim và lớp kính hồng, cách một đám hoa bạch kinh mộc có thể mơ hồ nhìn thấy một đài phun nước cực lớn phía trước ký túc xá.

"Có lời nhắc nhở hữu nghị cho cậu," Chu Luật thấy cậu nhìn về hướng toà số 1, liền lạnh lùng nói, "Cậu không có việc gì thì tốt nhất không nên vượt cầu qua bên kia, chỗ đó không có gì tốt đối với cậu."

Cậu hiểu.

Nếu cậu cũng có phù hiệu đen giống như bọn họ, tất nhiên có thể cùng họ qua lại một chút, nhưng với tình huống của cậu hiện giờ, thật sự không nên đi trêu chọc những đứa con nhà giàu bậc nhất đó.

Ký túc xá số 4 mà cậu sẽ ở trông đã rất cũ kỹ, toà nhà gạch đỏ, vách tường loang lổ, hương hoa bạch kinh mộc phía dưới đã lan đến lầu 4, có thể là vì khích lệ các bạn học có cấp bậc thấp ở ký túc xá có điều kiện kém cỏi nhất như này cùng tiến bộ, ngay cả phòng tắm độc lập ở đây cũng đều không có.

Chu Luật dẫn cậu đi vào, phòng không lớn, có chút bừa bộn.

"Đã lâu không ai ở đây rồi, trên tầng cao nhất có nhà kho, dụng cụ vệ sinh đều ở trong đó, cậu tự dọn dẹp chút đi. Lớp các cậu buổi sáng hôm nay chỉ có tiết âm nhạc, cậu có thể chờ lúc vào học rồi đi qua."

"Cảm ơn đàn anh."

Đối phương gật đầu một cái, có lẽ anh ta có thói ở sạch nghiêm trọng, đứng ở cửa chưa từng tiến vào, lúc mở cửa cổ tay áo dính phải tro bụi, cho nên anh ta vẫn luôn cầm khăn tay lau.

Thời buổi này mà vẫn có nam sinh luôn mang theo khăn tay bên người, cậu đây là lần đầu tiên thấy được.

Cậu cảm thấy bộ dạng vừa ngạo mạn vừa tinh xảo của đối phương rất giống một chú khổng tước hoa.

Khổng tước hoa nói xong liền nhanh chóng rời khỏi, chỉ chốc lát dưới lầu đã truyền đến thanh âm gọi điện thoại của anh ta: "Đều sắp xếp xong rồi...... Một đặc chiêu sinh từ Hạ Cảng Loan tới, có cái gì mà không hài lòng, hội trưởng, khi nào thì cậu trở về......."

Ninh Tụng trợn mắt, buông ba lô xuống, mở cửa sổ ra cho thoáng khí, cậu dọn dẹp đống báo chí nằm trên bàn và giường ngủ, sau đó đi lên nhà kho trên tầng cao nhất.

Đúng là thời gian lên lớp, toàn bộ ký túc đều im ắng, cậu leo lên tầng cao nhất, đi ra liền thấy một cái phòng nhỏ giống gác mái, bên ngoài là một đống bàn và băng ghế đã vứt đi, có một con mèo nằm trên đó.

Sau đó cậu nghe được một tiếng vang rất nhỏ.

Ngay từ đầu cậu còn tưởng là tiếng kêu của con mèo trắng nằm ở kia, nó ghé đầu hứng nắng xuân, gió ngoài cửa sổ mang theo mùi ngọt lúc có lúc không, dấu hiệu sống của vạn vật lại nảy mầm.

Mùa xuân ở Thượng Đông đặc biệt đến sớm.

Nhưng chờ tới lúc cậu đi đến cửa nhà kho, mới nhận ra không phải chỉ có tiếng kêu của con mèo kia.

Phía sau tiếng kêu ngọt ngào của mèo nhỏ ở kia, còn có giọng nam nịnh nọt mềm mại, giống nhụy hoa ngày xuân bị gió trêu, lộ ra hương thơm nhè nhẹ.

Sau đó cậu nhìn vào cánh cửa mở ra một nửa, thấy được một thiếu niên mỏng manh như sương khói đang quỳ giữa đống chai rượu rơi đầy sàn.

Quần đồng phục được cắt may khéo léo ôm gọn cặp mông căng tròn, lõm xuống lộ ra tuyến eo đẹp đẽ, cậu nhóc ngửa đầu, uống ừng ực ừng ực chai rượu đầy.

Có lẽ đã phát hiện ra tiếng bước chân bên ngoài, nhóc xoay đầu nhìn, đôi mắt ửng hồng, đầu lưỡi hồng diễm duỗi ra, giống một viên kẹo dâu tây ngậm được một nửa thì bị thè ra.

"Nhìn đi đâu đấy?"

Một bàn tay vỗ vỗ mặt nhóc, "Không tập trung như vậy, còn muốn làm niềm vui của Du ca?"

Ngay sau đó là một trận cười vang không có ý tốt.

Lập tức có người đẩy cửa nhà kho ra, cậu nhìn thấy vài nam sinh chướng khí mù mịt bên trong, giống mấy con sói đói.

Cậu sợ tới mức nhanh chân xoay người chạy.

Một cái trường nam sinh quản lý theo hình thức đóng cửa, bên trong một đám cậu ấm nhà giàu còn chưa biết cách tự khống chế hormone của mình, chế độ cấp bậc vừa nghiêm khắc vừa áp lực, dạy dỗ ra một trường nam sinh xao động nặng nề. Mặt ngoài là học đường hoa lệ, thực chất che giấu một đám kẻ điên không bình thường.

Hôm nay ai đẩy ai vào tường, ngày mai ai mạnh mẽ hôn ai, nhóc đáng thương nào trở thành đồ chơi của nhóm ác thiếu, mỹ nhân thụ nào bị theo dõi, vị công nào có sự kiên nhẫn siêu cấp vị công kia siêu cấp biến thái, học bá nào cởi quần áo lộ cơ bụng có thể so với ván giặt đồ, kẻ đào hoa kia thế mà lại là trai tân, thư viện hôm nay ôm nhau cậu mau nhìn, ngày mai ở ký túc xá play xấu hổ đến hai mắt đều lơ mơ mau xem mau xem.

Mỗi ngày khuê mật đều ho to gọi nhỏ, mạnh mẽ túm cậu ra từ trong game như thế.

Chỉ tiếc cậu đối với tình yêu đồng giới không có chút hứng thú nào.

Có lẽ đối xử qua loa với cô bạn thân là một loại tội lỗi, cho nên cậu ngủ một giấc dậy liền thấy mình xuyên tới một thế giới tiểu thuyết nguy hiểm như vậy!

Ninh Tụng muốn nhảy lầu.

Cậu bước nhanh xuống lầu, trở lại trong căn phòng của mình. Một lát sau, liền nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ từ trên lầu đi xuống.

Chờ tiếng bước chân bên ngoài đi thật xa, cậu mới ra khỏi phòng, lần nữa đi lên lầu, kết quả vừa mới rẽ ngoặt tiến vào hành lang, liền đâm phải mấy người nam sinh.

Vóc dáng tên cầm đầu cao lớn, thừa dịp cậu mới đâm vào, chộp lấy cổ áo cậu, đem cậu xách lên như xách một con gà.

Chiều cao chênh lệch thật lớn làm cậu sợ hãi không khống chế được, trên cánh tay đang nắm cổ áo cậu có hình xăm màu xanh lơ kéo dài theo mạch máu, tựa như dây đằng tràn đầy sinh lực, bò từ bên cổ lan tràn đi ra.

Lý Du rũ mắt, xương cằm sắc bén, khoé miệng ngậm chặt, nghiền ngẫm cười, dùng giọng nói không chút để tâm:

"Tóm được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro