Chương 130: Cosplay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Nhu nhìn bác sĩ Mạc Y Tư hỏi Mạc Thịnh Hoan vài vấn đề, chú Mạc vẫn tương đối phối hợp, bác sĩ hỏi gì đáp nấy, cũng nỗ lực làm mấy thí nghiệm nhỏ của ông.

Mạc Y Tư nhìn Mạc Thịnh Hoan, im lặng tự hỏi một lát rồi lại nhìn sang An Nhu.

"An tiên sinh, tôi muốn hỏi Mạc tiên sinh vài vấn đề tương đối riêng tư, nếu cậu không ngại thì có thể chờ bên ngoài chút không?"

An Nhu vẫn tương đối tín nhiệm bác sĩ Mạc Y Tư, huống chi còn có An Lâm ở đây.

"Không thành vấn đề." An Nhu vuốt ve tay Mạc Thịnh Hoan, khẽ nói, "Ông xã ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ nha, em ra ngoài một lát."

Mạc Thịnh Hoan chớp chớp mắt nhìn An Nhu ra khỏi phòng rồi một lần nữa quay lại nhìn bác sĩ Mạc Y Tư.

"Mạc tiên sinh." Bác sĩ Mạc Y Tư tìm tòi nghiên cứu nhìn Mạc Thịnh Hoan, "Tình huống của anh đã tốt hơn tôi nghĩ nhiều, thậm chí là tốt vượt bậc so với suy đoán của tôi."

"Cảm ơn." Mạc Thịnh Hoan ngồi đối diện Mạc Y Tư, vòng eo đĩnh bạt, dáng vẻ thong dong đạm nhiên.

Mạc Y Tư nhìn Mạc Thịnh Hoan, như suy tư gì đó rồi hỏi một vấn đề.

"Mạc tiên sinh, có phải anh đã đọc không ít bài luận của tôi không?"

Mạc Thịnh Hoan bình tĩnh nhìn vị bác sĩ đối diện.

"Đừng hoài nghi xem bại lộ ở đâu." Thấy Mạc Thịnh Hoan không nói gì, Mạc Y Tư thở dài, "Là vì trạng thái khôi phục của anh quá mức hoàn mỹ thôi."

"Từ sự cải thiện đáng kể khả năng ngôn ngữ, đến việc phân biệt chính xác các khái niệm, còn cả việc giao tiếp với người khác...." Mạc Y Tư thở dài, "Anh đều biểu hiện rất tốt."

"Tôi đoán khả năng ngôn ngữ của anh hẳn là đã khôi phục như lúc trước rồi đúng không?" Ánh mắt Mạc Y Tư tìm tòi nghiên cứu.

"Xét trên phương diện y học, bệnh tự kỷ không thể chữa khỏi được, chỉ có sau khi trị liệu thì sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn thôi." Mạc Y Tư nhìn chằm chằm bệnh nhân của mình, "Mặc dù các kỹ năng xã hội và sở thích của anh không thay đổi đáng kể, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, chức năng ngôn ngữ của anh về cơ bản đã được khôi phục."

"Trong lần giao tiếp trước, tôi nhận thấy anh vẫn ngắt quãng những câu dài. So với việc chức năng ngôn ngữ bị cản trở, tôi thấy có vẻ anh đang cố ý thì đúng hơn."

Mạc Thịnh Hoan nhìn bác sĩ chăm chú rồi chậm rãi gật đầu.

An Lâm ngồi bên cạnh, cố gắng giảm độ tồn tại của mình.

"Tôi có thể hỏi nguyên nhân vì sao không?" Bác sĩ Mạc Y Tư thả chậm ngữ khí, vẻ mặt ôn hoà.

"Tôi đã đọc những bài luận và những cuốn sách ông đã xuất bản." Mạc Thịnh Hoan lưu loát mở miệng, "Phương diện tình cảm và xã giao của tôi vẫn hơi khuyết thiếu, nhưng người yêu của tôi khó mà phát hiện ra loại bệnh trạng này."

Mạc Y Tư gật đầu, "Quả thực vẫn bị khuyết thiếu, chúng chỉ xuất hiện trong những tình huống có liên quan."

"Từ khi khôi phục năng lực ngôn ngữ và bắt đầu đi làm, mức độ chú ý của người yêu tôi đối với tôi bắt đầu giảm xuống, thậm chí em ấy còn từng hiểu lầm là tôi đã không cần em ấy nữa." Mạc Thịnh Hoan lời ít ý nhiều giải thích.

"Cho nên tôi cần phải có một chút khuyết thiếu, để thời khắc nhắc em ấy, tôi cần em ấy chú ý chăm sóc mình, tôi cần em ấy."

Mạc Y Tư gật đầu, chuyện này cũng giống như khi cha mẹ lơ là thì con cái sẽ giả vờ ốm để khiến cha mẹ mình chú ý, chẳng qua người đàn ông trước mắt này thực sự bị bệnh, chỉ đơn giản là có một vài triệu chứng không rõ ràng, anh ta mượn luôn chuyện đó để người yêu mình quan tâm hơn thôi.

Cũng có thể coi như một hành vi tự cứu mình.

Nghe Mạc Thịnh Hoan lưu loát biểu đạt, An Lâm không dám thở mạnh.

"Tôi kiến nghị, anh có thể biểu đạt việc năng lực ngôn ngữ của anh đã chậm rãi ổn định cho người yêu anh biết, sau đó nói với cậu ấy suy nghĩ thực sự của anh." Mạc Y Tư mỉm cười nhìn Mạc Thịnh Hoan.

"Để tôi kể cho anh một câu chuyện cười, đã từng có một người đàn ông vì cảm thấy quá phiền hà vì vợ mình cứ lải nhải mà giả vờ vừa câm vừa điếc, thậm chí còn lừa gạt tất cả mọi người bên cạnh mình, giả bộ tới tận hơn sáu mươi năm. Nhưng dù vậy, cuối cùng vẫn bị phát hiện trong một lần sơ ý, khi đó ông ta đã hơn 80 tuổi nhưng vẫn bị vợ mình đưa ra toà ly hôn."

Mạc Y Tư nhắc nhở Mạc Thịnh Hoan, "Anh có thể xem, dù những người đã từng là ảnh đế đoạt giải Oscar đi chăng nữa cũng vẫn có ngày bị lộ. Cho nên đừng ôm tâm lý may mắn, tốt nhất là nên chia sẻ cùng nhau."

Mạc Thịnh Hoan im lặng gật đầu.

"Tôi sẽ nói vợ anh chú ý hơn đến mức độ hồi phục cảm xúc của anh." Bác sĩ Mạc Y Tư vô cùng chu đáo, "Có được không?"

"Cảm ơn." Mạc Thịnh Hoan gật đầu.

An Nhu mới ra ngoài một lát đã được gọi vào, bầu không khí có vẻ không giống lúc trước, An Lâm càng cúi đầu tránh ra xa.

"Bác sĩ, thời gian này Mạc tiên sinh hồi phục thế nào?" An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan.

"Hồi phục rất tốt." Mạc Y Tư cười khen ngợi, "Thậm chí còn vượt ngoài dự kiến của tôi."

An Nhu vui vẻ nhìn Mạc Thịnh Hoan.

"Năng lực ngôn ngữ đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi, nhưng cậu cũng nên chú ý đến cả vấn đề cảm xúc của bệnh nhân nữa." Mạc Y Tư nhìn An Nhu.

"Vấn đề cảm xúc?" Đôi mắt An Nhu khẽ động, trong tiềm thức, cậu thấy cảm xúc của chú Mạc không có vấn đề gì cả.

"Tôi hỏi cậu vài câu là cậu sẽ hiểu." Mạc Y Tư khẽ liếc Mạc Thịnh Hoan.

"Chồng cậu có từng tranh cãi với ai chưa?"

"Tranh cãi?" An Nhu nhớ lại một chút, "Chưa từng."

"Đã có bất kỳ cảm xúc hoặc hành động nào như hờn dỗi, ghen tị, so sánh và phàn nàn chưa?" Mạc Y Tư liệt kê từng thứ một.

An Nhu nghĩ hồi lâu, hơi lo lắng nhìn Mạc Thịnh Hoan rồi chậm rãi lắc đầu.

Hình như chú Mạc chưa hề biểu hiện những cảm xúc đó.

"Ví dụ như hờn dỗi, nó có vẻ như là một cảm xúc tiêu cực, cậu sẽ cho rằng mọi người đều có loại cảm xúc đó.

Nhưng hờn dỗi cũng có nghĩa là người đó có khả năng kiểm soát cảm xúc, và bản thân quá trình này là một trải nghiệm cảm xúc ở cấp độ cao.

Rất nhiều bệnh nhân tự kỷ do điều kiện thân thể hạn chế mà không hề có loại cảm xúc đó."

An Nhu ngơ ngác nhìn bác sĩ, cũng nhận ra bình thường bản thân quả thực không chú ý đến vấn đề này.

"Lại ví dụ như so sánh." Mạc Y Tư nhìn An Nhu, "Cậu có so sánh theo bản năng không?"

An Nhu nghĩ một lát rồi gật đầu, nhìn thấy con người khác được đi nhà trẻ tốt, mình cũng muốn cho hai nhóc được như vậy.

Tâm lý này rất bình thường, vì trong lòng mỗi người cũng sẽ vô thức so sánh bản thân với người khác.

"So sánh đòi hỏi phải quan sát những người xung quanh và phản ứng với nó. Nhưng người tự kỷ thường không có hứng thú với thế giới bên ngoài, họ thậm chí còn không nghe thấy, nhắm mắt làm ngơ, huống hồ là so sánh kiểu này.

Khi một bệnh nhân tự kỷ có tâm lý so sánh, điều đó có nghĩa là khả năng tương tác xã hội của anh ta đã được cải thiện ở một mức độ nhất định."

An Nhu có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, còn hơi hổ thẹn.

"Nếu không phải bác sĩ nói thì ngày thường tôi quả thực không chú ý." An Nhu ngượng ngùng mím môi, "Tôi luôn cho rằng tình huống của Mạc tiên sinh đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng lại không chú ý đến vấn đề cảm xúc của anh ấy."

Bác sĩ Mạc Y Tư vui mừng gật đầu, "Giờ cậu đã nhận thức được vấn đề rồi thì nhớ chú ý."

An Nhu gật đầu như gà mổ thóc, "Vậy có cách gì tương tự như 'biện pháp bắt chước' giúp Mạc tiên sinh hồi phục cảm xúc không?"

"Có." Mạc Y Tư gật gật đầu, liếc mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan, "Phương pháp nhập vai."

"Hả?" An Nhu ngạc nhiên hỏi lại.

Là kiểu nhập vai mà cậu đang nghĩ đến sao?!

"Ví dụ như ông chủ và nhân viên, dũng sĩ và ác long, có rất nhiều loại. Các cậu có thể tự thảo luận. Tóm lại, cần phải hòa mình vào nhân vật và trải nghiệm cảm xúc của nhân vật đó", bác sĩ Mạc Y Tư chân thành nói.

"Việc làm này cũng sẽ giúp Mạc tiên sinh phân biệt được đâu là ảo và đâu là thực, cũng là một phương pháp trị liệu tốt."

An Nhu nghĩ một lúc lâu rồi ngơ ngác gật đầu.

Gần đây An Nhu không xuống bếp nên không thể giữ bác sĩ Mạc Y Tư và An Lâm ở lại ăn cơm. Cậu tiễn hai người về.

Ăn cơm chiều xong, An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, vẻ mặt phức tạp.

Cosplay với chú Mạc.....

Bắt đầu từ cái gì bây giờ?

An Nhu lấy điện thoại ra search cosplay, thấy trên mạng bán không ít đạo cụ, chủng loại vô cùng đa dạng, An Nhu nhìn mà đỏ cả mặt.

Suy nghĩ một lát thì An Nhu cảm thấy kịch bản ông chủ và nhân viên là dễ nhất, dù sao chú Mạc cũng là sếp lớn sẵn rồi mà.

Ơ khoan, sao chú Mạc lại được diễn ông chủ, sao cá mặn An Nhu này không thể xoay người chứ!

An Nhu nghĩ xong còn ngồi vào bàn hừ hừ viết kịch bản.

Tối đó, An Nhu liền nhét kịch bản đã viết xong vào tay Mạc Thịnh Hoan, tuy còn chưa làm ông chủ bao giờ, cơ mà viết kịch bản này xong, An Nhu cảm thấy bản thân bắt đầu có khí chất ông chủ rồi đấy.

Mạc Thịnh Hoan rũ mắt liếc qua cốt truyện trên giấy, rồi lại yên lặng nhìn sang thiếu niên đang hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trước mắt.

"Em, tổng tài bá đạo." An Nhu chỉ chỉ mình, mặt hơi hồng lên.

"Anh, một nhân viên bị từ chối thăng chức tăng lương, bị cấp trên đì, lòng đầy oán giận mang đơn từ chức đến gặp em!"

"Nhiệm vụ của anh là lên án hành vi của cấp trên của anh với em, sau đó thì yêu cầu thăng chức tăng lương!"

An Nhu khái quát nhân vật xong, lờ đi BUG trong đó, mắt sáng lấp lánh, "Em đi thay tây trang, còn anh cứ mặc nguyên áo sơ mi này nhá?"

Mạc Thịnh Hoan nhẹ siết tờ giấy trong tay, lại nhìn An Nhu, hồi lâu mới gật gật đầu.

An Nhu cao hứng đi thay tây trang, sau đó bi phẫn nhận ra quần âu thì không thắt thắt lưng được, áo sơ mi thì không cài được nút dưới, áo khoác cũng chỉ có thể mở rộng.

Bá đạo tổng tài này hơi không đứng đắn rồi.

Thư phòng trở thành văn phòng, An Nhu ngồi sau bàn, cầm sách giáo trình trong tay, giả bộ đang xem tài liệu của công ty.

Cửa phòng bị gõ ba lần.

An Nhu nhanh chóng nhịn cười, khẽ hắng giọng rồi nghiêm túc nói.

"Mời vào."

Anh nhân viên cầm vài tờ giấy vào, vai rộng eo hẹp, vẻ mặt thờ ơ, khí thế còn cao lãnh hơn cả tổng tài bá đạo đang ngồi trong phòng.

Đây sao có thể là một nhân viên nhỏ bé được!

Cốt truyện đã bắt đầu rồi, An Nhu thầm cân nhắc, có lẽ chú Mạc cũng đang cố gắng diễn cho tròn vai đây.

Lần đầu tiên thì không hòa nhập được với nhân vật là bình thường, thôi thì cứ theo kịch bản mà diễn vậy.

"Có chuyện gì?" An Nhu cố gắng ra vẻ bá đạo, "Anh không thấy tôi đang bận sao?

"Tôi muốn, từ chức." nth bình tĩnh giơ vài tờ giấy trong tay ra.

"Từ chức?" An Nhu cười lạnh, tính giúp chú mình nhập vai hơn chút.

"Nhìn vẻ mặt anh, tôi còn tưởng anh đến câu dẫn tôi đấy."

Phải làm ra vẻ mặt khuất nhục khi bị cấp trên đì chứ! Dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm này mâu thuẫn nghiêm trọng với cốt truyện rồi.

Mạc Thịnh Hoan rũ mắt không nói một lời, An Nhu còn thấy cổ anh đã đỏ lên.

Óa!

Thực đúng là câu dẫn người khác mà!

An Nhu đột nhiên không biết nên tiếp tục diễn như thế nào, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh, cúi đầu nhìn "Đơn từ chức" trên tay.

Trên đó thực sự viết chữ "Đơn từ chức", chữ viết mạnh mẽ đến mức giống như dùng một tay thôi cũng có thể xách tên cấp trên vô lương tâm lên rồi.

"Khụ khụ." An Nhu nghiêm mặt, đặt đơn xuống, "Anh nói cấp trên chèn ép anh, có thật không? Hắn đã theo tôi nhiều năm rồi, tôi không tin hắn là người như vậy."

An Nhu cảm giác mình đã nỗ lực diễn lắm rồi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy