Chương 168: Tương lai tươi sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ổn định lại cảm xúc, An Nhu ra khỏi phòng, cất kỹ điện thoại của An Lâm rồi vào toilet rửa tay.

Hình bóng quen thuộc đứng ở cửa toilet, An Nhu vừa ngẩng đầu đã thấy Mạc Thịnh Hoan bước đến trước mặt mình.

Mạc Thịnh Hoan giơ tay lau lau đuôi mắt An Nhu, nơi đó đã hơi phiếm hồng, đôi mắt cũng ngập nước, giống như con thú nhỏ bị bắt nạt.

"An Lâm...... đi rồi." An Nhu không nhịn được có hơi khổ sở, cậu ôm lấy Mạc Thịnh Hoan, vùi đầu vào ngực anh.

Thế giới này đã thiếu đi một linh hồn thú vị, cậu cũng đã ít đi một người bạn.

Mạc Thịnh Hoan ôm lấy An Nhu, vỗ nhẹ sau lưng thiếu niên, anh chậm rãi rũ mắt, che giấu cảm xúc không rõ trong đó.

Cái ôm của Mạc Thịnh Hoan vẫn luôn mang theo tác dụng an ủi thần kỳ, An Nhu nhắm mắt, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ, cố gắng tìm kiếm mùi hương mình muốn.

Chóp mũi không cẩn thận cọ mở cúc áo sơ mi của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu mở mắt trộm nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý, cậu lập tức cúi đầu chôn trong ngực Mạc Thịnh Hoan hít sâu mấy hơi.

Mùi thơm trên quần áo đã bay gần hết, chỉ còn lại hơi thở nhàn nhạt trên người Mạc Thịnh Hoan, giống như bông tuyết rơi xuống người rồi dần dần tan ra.

Tiếng bước chân vang lên cách đó không xa, An Nhu nhanh chóng ngẩng đầu, sửa lại mái tóc rối của mình, Mạc Thịnh Hoan rũ mắt, một lần nữa cài lại cúc áo.

Một cặp đôi trẻ tuổi đang nói nói cười cười đi tới, An Nhu làm bộ như không có chuyện gì, nắm tay Mạc Thịnh Hoan về phòng.

Vừa mở cửa, các loại thanh âm náo nhiệt vang lên, An Nhu vô thức quay đầu lại nhìn Mạc Thịnh Hoan, thấy vẻ mặt anh rất bình tĩnh, có lẽ đã quen rồi.

Tiếng khóc như mèo nhỏ truyền đến, An Nhu nhìn về phía ghế ngồi, chỉ thấy Mạc lão gia tử đang bế Thành Mân, vẻ mặt sốt ruột.

Nhìn thấy An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đã quay lại, Mạc lão gia tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Các con đi đâu thế hả, Thành Mân vừa mới tìm ba, không thấy các con nên khóc."

An Nhu bế Thành Mân từ trong ngực Mạc lão gia tử, bé con nước mắt lưng tròng, lông mi vừa đen vừa dài còn dính nước mắt, nhìn rất là đáng thương.

"Bé ngoan." An Nhu bế Thành Mân lắc lư, chỉ lát sau, Thành Mân đã nín, bé hơi sụt sịt, một tay nhỏ tóm lấy cổ áo An Nhu không muốn buông ra.

Mạc Thịnh Hoan sờ sờ tã giấy của Thành Mân, thấy con đã nín liền bế bé.

"Em cứ ăn cơm đi."

"Không sao đâu." An Nhu nhìn tay nhỏ của Thành Mân, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, "Cứ để em bế con một lát."

So với Thành Mân mẫn cảm, Tịch Tịch hoàn toàn không chú ý tới việc hai người cha mình vừa mới biến mất một lát, bé vui vẻ chơi với Triệu Minh Nguyệt.

Triệu Minh Nguyệt và Tịch Tịch chơi ú oà, hai tay che khuất mặt, sau đó đột nhiên mở ra, Tịch Tịch nhìn mà không ngừng cười, cực kỳ cổ vũ bà ngoại.

Triệu Vị không cơ hội bế chắt, tiết mục cũng không phải loại ông thích nên có hơi nhàm chán, ông nói một câu với Mạc lão gia tử rồi hỏi phục vụ xem có cờ tướng không, hai người đi sang một bên, bắt đầu chơi cờ tướng.

An Nhu ngồi trên sofa trong phòng, bế Thành Mân không một lát, Thành Mân bắt đầu ngáp, An Nhu cũng mơ màng buồn ngủ.

Bên cạnh đột nhiên có mùi thơm của đồ ăn, An Nhu mở mắt, thấy Mạc Thịnh Hoan đã mang một khay đồ ăn lên từ lúc nào, An Nhu vui vẻ mở to hai mắt, Mạc Thịnh Hoan một tay bưng đĩa, một tay cầm đũa, bắt đầu đút cho An Nhu.

Thành Mân ngủ mơ mơ màng màng, ngửi thấy mùi đồ ăn ngon cũng không tỉnh, chỉ chảy nước miếng trong mộng.

An Nhu nén cười, bảo Mạc Thịnh Hoan lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này.

Để sau này cho con dâu xem nha!

An Nhu vừa bế con vừa ăn, lại xem tiểu phẩm của tiết mục ngày Tết, cậu dựa vào Mạc Thịnh Hoan cười không ngừng.

Khi MC chương trình đếm ngược, ngoài nhà hàng cũng đã vang lên thanh âm, mọi người xoay người, trông thấy pháo hoa nở rộ trong màn đêm.

Họ sôi nổi bước tới đứng trước cửa sổ nhìn pháo hoa đủ mọi màu sắc đang nổ tung.

"Cái này đẹp này!" Triệu Vị lão gia tử chỉ một đợt pháo hoa màu xanh lục.

"Cái này to nhất!" Mạc lão gia tử lại chỉ vào một tổ hợp pháo hoa ở hướng khác, lúc nổ tung, trông nó tựa như bông cẩm tú cầu màu vàng.

"Lộng lẫy bắt mắt, tung bay đầy trời." Bạch Sùng Đức vừa mở miệng đã có vẻ rất có văn hoá.

Triệu Minh Nguyệt đứng bên cạnh Bạch Sùng Đức nén cười, bà bế Tịch Tịch, để bé con nhìn rõ hơn chút.

An Nhu dựa vào Mạc Thịnh Hoan, nhìn pháo hoa đủ màu trước mắt, trong lòng ẩn ẩn xúc động, cậu quay đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan.

Mạc Thịnh Hoan đang ôm bả vai An Nhu, giống như tâm linh tương thông, anh cũng cúi đầu nhìn thiếu niên.

Nơi này không có tang thi, không có động vật biến dị gào rống, không có khói độc lan tràn, càng không có những nhân loại sống sót nhưng bụng dạ khó lường, chỉ vì một chút đồ ăn mà đại khai sát giới.

Mạc Thịnh Hoan cúi đầu nhìn thiếu niên chăm chú, lại nhìn đứa bé đang ngủ say trong ngực cậu.

Một cái hôn mềm nhẹ đặt trên trán An Nhu, giống như một mảnh bông tuyết dừng trên trán cậu rồi tan ra.

An Nhu nhắm mắt, không nhịn được khẽ cong khóe môi.

Sau khi kết thúc buổi tiệc tất niên, trong ngực hai bé con đã có không ít bao lì xì, An Nhu bế con, cười cong mắt.

Tài xế cũng đã nghỉ Tết, Mạc Thịnh Hoan lái xe về gara, mỗi tay bế một bé, cùng An Nhu lên lầu về nhà.

Dì Dương và Phương tẩu đang ngồi xem tiểu phẩm, cười không khép miệng được, nhìn đến An Nhu và Mạc Thịnh Hoan về mới vội bế hai bé giúp họ.

Bé con không thể như người lớn, đã sớm ngủ mất rồi, An Nhu còn muốn thức đêm đón giao thừa, ai ngờ tuổi còn trẻ mà lại thích ngủ, mới nghịch điện thoại có tí mà buồn ngủ không chịu được, chỉ có thể về phòng ngủ.

Mạc Thịnh Hoan đã đi ngủ từ sớm, An Nhu ngáp dài rồi vào phòng tắm, rửa mặt xong, cậu bước ra, rồi thấy hình như dưới gối mình có gì đó lớn lắm.

Lấy gối đầu ra, An Nhu xoa xoa mắt, nhìn chằm chằm một đồ vật gì đó được gói trong giấy đỏ, sửng sốt sau một lúc lâu.

Nhìn thoáng qua Mạc Thịnh Hoan đang nhắm mắt bên cạnh, An Nhu gãi gãi đầu, xé mở giấy đỏ, thình lình phát hiện bên trong là một chiếc tủ sắt nho nhỏ.

Thời buổi này còn có kiểu mừng tuổi như vậy ấy hả?

An Nhu nhìn chằm chằm vào mật mã bốn số của tủ sắt, cậu gõ sinh nhật mình vào, tủ sắt lập tức mở ra, An Nhu há to miệng.

Bên trong nhét đầy bao lì xì, An Nhu rút thử một cái, bên trên viết "Ba tuổi".

Ba tuổi?

An Nhu lấy toàn bộ bao lì xì trong tủ sắt ra, sắp xếp chỉnh tề lại từ một tuổi đến mười chín tuổi.

Đây là...... muốn mừng tuổi bù lại hết những năm trước kia sao?

An Nhu không nhịn được mỉm cười, mở bao lì xì một tuổi ra, bên trong là một tập tờ tiền đỏ mới tinh, bên trên còn có tiền lẻ, đều rất mới.

Cố gắng khẽ khàng, An Nhu vui vẻ đếm tiền, năm một tuổi là 8888 đồng.

An Nhu phát hiện hình như chú mình có hơi mê tín, anh thích số đẹp, lúc trước chuyển khoản cũng hay chọn số tiền đồng âm.

Hai tuổi là 6600, ba tuổi là 17800, ý là cùng nhau phát tài. (178 phiên âm là yi qi ba, đọc gần giống yi qi fa, nghĩ là cùng nhau phát tài).

An Nhu nín cười, cậu tỉnh cả ngủ, vui vẻ tiếp tục đếm tiền.

Từ bốn tuổi đến mười bảy tuổi đều là 8800, mãi tới bao lì xì năm mười tám tuổi thì con số đã biến thành 52100. (521 phiên âm là wu er yi, đọc gần giống wo ai ni, nghĩ là anh yêu em).

Đếm tới đây, ngón tay An Nhu đã hơi mỏi, thậm chí còn muốn mua máy đếm tiền. Bao lì xì cuối cùng, cũng là cái dày nhất, không nhét vừa vào bao lì xì nào cả nên đã dùng giấy đỏ gói gọn gàng lại, mặt trên dùng bút máy viết "Mười chín tuổi".

An Nhu xoa xoa ngón tay, cẩn thận mở giây đỏ, mỗi một góc cạnh đều vô cùng thẳng thớm, kỹ thuật đóng gói tốt hơn Tề Trừng nhiều.

Cẩn thận mở giấy đỏ ra, An Nhu bắt đầu đếm tiền, tổng cộng có 1314 tờ màu đỏ, phía sau tờ tiền cuối cùng còn kẹp một tấm thiệp màu hồng phấn. (1314 đọc là yi san yi si, đọc gần giống yi sheng yi shi, nghĩ là một đời một kiếp).

Trên thiệp chỉ viết có bốn chữ, "Tương lai tươi sáng", cậu lật lại tấm thiệp, bên trong vẽ một con thỏ và một con mèo đang ôm chặt lấy nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy