Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật sự không trách Bạch Kiều ngạc nhiên.

Hiểu biết của cậu đối với Du Chiêu, giới hạn trong tư liệu hệ thống cung cấp, cùng hai lần tiếp xúc ngắn ngủi trong hôm nay.

Từ khi gặp mặt đến bây giờ, ngoại trừ lúc tìm chỗ ngồi hỏi cậu bốn chữ ý tứ, Du Chiêu cũng không cùng cậu nói qua một câu nào!

"Thiết lập nhân vật của cậu ấy, không phải là không thích nói chuyện cùng người khác sao?

【 không thích không có nghĩa là không nói. 】

"......" Cũng thật là.

Bạch Kiều vừa bị hệ thống thuyết phục, giương mắt lại nhìn thấy thần sắc Du Chiêu thay đổi.

Du Chiêu chăm chú nhìn cậu một cái, "Thiết lập nhân vật?"

"......"

Lúc này Bạch Kiều mới phát hiện, hình như cậu không cẩn thận đem suy nghĩ trong lòng lộc cộc nói ra.

Tức khắc trong lòng căng thẳng, muốn mở miệng giải thích, Du Chiêu lại một lần nữa cúi đầu.

"......"

Làm sao bây giờ?

Du Chiêu tựa như râu ốc sên rất vất vả mới lộ ra, bị người nhẹ nhàng chạm vào, lại lùi về xác.

Ngay lúc Bạch Kiều cho rằng hắn sẽ không mở miệng nói tiếp, một tiếng nói lãnh đạm truyền ra: "Không phải là không thích nói, vì không ai nói chuyện cùng."

Từ lúc bắt đầu bước vào cao trung, trừ bỏ mấy đứa Trịnh Mãn Ân, những người khác nhìn thấy hắn tựa hồ đều mang theo một loại sợ hãi, nói chuyện với hắn đều vô cùng cẩn thận.

Hắn không thích cái loại phương thức giao lưu không bình đẳng này, cho nên không thể giao lưu hòa hợp với người khác.

Vốn dĩ cho rằng người này sẽ không sợ hắn, không ngờ tới cũng giống nhau.

Tự giễu một tiếng dưới đáy lòng, Du Chiêu lấy ra tai nghe từ hộc bàn.

Bạch Kiều rõ ràng thấy được nét thất vọng lóe lên trên mặt hắn.

Thất vọng? Với ai? Vì sao?

Bởi vì nói cậu ấy có thiết lập nhân vật quái gở? Hay là vì không trả lời câu hỏi của cậu ấy ngay lập tức?

Bạch Kiều bỗng cảm thấy áy náy không rõ nguyên do, thấy hắn lại muốn đeo tai nghe, theo bản năng cảm thấy không thể mặc kệ hắn tiếp tục tự tách biệt bản thân, chồm cả người qua.

"Nếu tôi nói tôi quen, cậu định làm gì?"

"......"

Du Chiêu đeo tai nghe được một nửa, tay còn vẫn dừng lại giữa không trung, vị trí đặt khuỷu tay của hắn đã bị người khác chiếm.

Người chiếm bàn hắn ghé đến trước mặt hắn, một đôi mắt bướng bỉnh nhìn thẳng hắn, trong mắt có ánh sáng, so với ngôi sao trên bầu trời đêm còn muốn sáng hơn.

...... Cũng có thể do đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu làm hắn vội vã.

Tóm lại khi hai người đối diện, Bạch Kiều cũng không tránh né hắn.

Du Chiêu dừng lại trong chốc lát rồi nói: "Cậu định làm gì?"

Tuy hắn ném lại vấn đề về phía mình, nhưng Bạch Kiều cảm thấy, quyết định của bản thân cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự trả thù cuối cùng của hắn.

Du Chiêu sẽ làm gì?

Tỏ ra không phục khiêu khích, đánh một trận là được rồi.

Gặp nhau thấy không thuận mắt, đánh một trận là tốt rồi.

Chẳng qua giống cái tên Bạch Thịnh này mách lẻo sau lưng quá rõ ràng...... Ít nhất phải đánh ba trận!

Vậy đánh ba trận là được!

【 nhiệm vụ hệ thống, thay đổi phương thức trả thù cực đoan của trúc mã, sáng tạo vườn trường hài hòa văn minh. 】

Bạch Kiều: "......"

Lời xúi giục trào lên đến miệng lại phải nuốt ngược vào.

"Không phải, tôi chỉ đến giảng đạo lý, lần này gây chuyện trước là Bạch Thịnh, trước đây nó có sai, đánh nó một trận cũng không quá phận mà?"

【 cậu vừa mới muốn đánh ba trận. 】

Bạch Kiều chân thành tha thiết nói: "Vì cậu, tôi có thể hạ thấp yêu cầu."

【 chó cắn cậu một cái, cậu cũng không thể cắn ngược lại nó một cái được. 】

"Nhưng tôi có thể đánh nó một trận."

【......】

Cậu thập phần kiên trì, Nhị Bát tổng kết suy nghĩ của cậu: 【 cậu chỉ là muốn đánh nó một trận! 】

"Đúng vậy."

【 đây là cậu đang quan báo tư thù. 】

"Không, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông."

Nhị Bát: 【......】

Bạch Kiều xác thật là đã sớm muốn đánh Bạch Thịnh.

Bây giờ Bạch Thịnh bán đứng La Bưu, lại đắc tội với Du Chiêu, nó là chọn ăn đánh, cũng chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên, khổ mà nói không nên lời.

Tục ngữ thật là đúng nha, có oán báo oán, có thù báo thù, nên ra tay thì liền ra tay, đánh kẻ địch!

Cơ hội tốt như vậy, lãng phí rất đáng tiếc?

【 cậu cứ như vậy là chỉ cho thanh thiếu niên con đường sai lầm dẫn đến phạm tội. 】

"......"

【 quá đáng tiếc, một thiếu niên căn chính miêu hồng như vậy, phải chịu ảnh hưởng từ cậu bước lên con đường phạm tội cực đoan......】

(căn chính miêu hồng – 根正苗: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình "đỏ hay không đỏ", "chính hay không chính" trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. "Căn chính" nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. "Miêu hồng" nghĩa là "sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ", không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.)

Bạch Kiều: "......"

Bạch Kiều bị nó hót đến mức thấy run run, nhìn mặt Du Chiêu, lập tức nghiêm mặt nói: "Người chụp ảnh có ân oán cá nhân với tôi, tôi hy vọng cậu có thể giao chuyện này cho tôi xử lý."

Du Chiêu: "......"

Cậu với hệ thống nói một đống thứ vô nghĩa, trong hiện thực cũng không quá vài giây, chỉ là thần sắc cậu đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, làm Du Chiêu có chút bất ngờ.

Ân oán cá nhân?

Hắn đem bốn chữ này nhẩm lại một lần trong lòng, thấp giọng nói: "Tùy cậu."

Sau đó đeo tai nghe lên.

Bạch Kiều nhẹ nhàng thở ra.

Liên tưởng đến phương thức đối đãi với nữ chính của Du Chiêu trong tương lai, xác thật cậu ấy là một người rất dễ trở nên cực đoan, muốn thay đổi cậu ấy, bất luận một chút việc nhỏ nào cũng không thể chỉ qua loa chung chung.

Du Chiêu lại đeo tai nghe cầm điện thoại, Bạch Kiều không biết hắn gạt bỏ cái gì, chỉ nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết suy nghĩ gì.

Bọn họ một người cúi đầu chơi điện thoại, một người chống đầu phát ngốc, những người khác nhìn hình ảnh hai người hài hòa gần gũi ở chung...... Thật là quá kinh dị!

"Người kia là ai vậy? Dám ngồi cùng bàn với Du Chiêu?" Câu hỏi đến từ vị nhân sĩ đang không hiểu gì.

"Hình như tên là Bạch Kiều, hồi trước học lớp bảy."

"Quan hệ của cậu ta cùng Du Chiêu hình như rất tốt......"

"Không phải nghe nói Du Chiêu không cho phép bạn ngồi cùng bàn vượt rào sao? Người kia còn bò ra cả bàn của hắn!"

"Người này lợi hại nha!"

"Có khi là do chúng ta không biết giao tiếp......"

"......"

Trong phòng học khe khẽ nói nhỏ, thẳng đến khi Triệu Lộ cầm danh sách bước lên bục giảng, trong phòng học mới an tĩnh lại.

Nhưng vẫn như cũ có người nhịn không được ngoái đầu lại nhìn.

Bạch Kiều đã ngồi về chỗ của mình, bình yên vô sự.

Giang Trác kiểu gì cũng nghĩ không ra, nó biết rõ ràng trước khi xếp lớp, Bạch Kiều cùng Du Chiêu căn bản không có bất cứ chút dính dáng nào, rõ ràng thái độ của Du Chiêu đối với bất cứ kẻ nào cũng là một bộ "Tránh xa tôi một chút", sao hôm nay đối với Bạch Kiều lại khoan dung như vậy?

Nó còn chờ Bạch Kiều dựa trên tay Du Chiêu làm hắn mỏi, chờ hắn gây ra tai tiếng!

Chẳng lẽ mới đi văn phòng gặp ai, chế trụ được Du Chiêu?

Đúng rồi, nhất định là như vậy.

Vừa khai giảng cao nhị, dù sao người trong nhà Du Chiêu cũng phải xin hắn khắc chế thu liễm một chút.

Bạch Kiều đúng là gặp may.

Giang Trác thất vọng hừ một tiếng, quay đầu về.

Trên bục giảng Triệu Lộ cầm danh sách gọi từng người lên tự giới thiệu.

Buổi tối cao nhị đầu tiên, ngoài tự giới thiệu, tuyển cử cán bộ lớp, cũng không có chuyện gì khác, xong rồi lại nói về vấn đề ký túc xá của học sinh nội trú.

Bây giờ Bạch Kiều vẫn học ngoại trú, trước khi dọn đến ký túc xá trường còn phải làm một chút thủ tục, nghĩ đến ngày mai bản thân còn phải tự kéo sách cùng hành lý tới trường học, vẻ mặt cậu liền rầu rĩ.

Tìm người kéo phụ?

Để tính xem sao.

Cuộc sống cao trung tuy bận rộn nhưng lại phong phú, tay làm hàm nhai cũng khá tốt.

(Tay làm hàm nhai chỉ những người chăm chỉ làm việc, lao động thì sẽ có cái để ăn, được ấm no, đầy đủ.)

Một bên cậu sắp xếp chuẩn bị cho ngày mai, một bên thấy họp lớp dài dằng dặc đã kết thúc.

Bởi vì phải làm quá nhiều việc, Bạch Kiều không ở lại trường học lâu, chào hỏi Du Chiêu, xong liền chạy ra khỏi phòng học.

Du Chiêu còn đắm chìm trong sự "Tiếp đón" không sao nói rõ được của người nọ, mặt khác cũng chưa phát giác ra có hai người đang đến bên cạnh hắn.

Hà Kiêu ngồi xuống chỗ Bạch Kiều, nhìn nhìn người chui vào từ cửa sau phòng học: "Cậu thành công chuyển lớp?"

Vẻ mặt Trịnh Mãn Ân mất mát: "Không có, cô nhóc chủ nhiệm lớp kia của các cậu cô ấy không cần tôi."

Hà Kiêu: "......"

Có thể đây là nguyên nhân chủ nhiệm lớp không cần nhóc.

Y không an ủi Trịnh Mãn Ân, ngược lại lấy điện thoại ra đưa cho Du Chiêu, nói: "Người tìm được, đưa ảnh chụp cho lãnh đạo trường, là một thằng học sinh cao nhất tên Bạch Thịnh, lúc đánh nhau nó cũng ở, bên đám La Bưu."

"......"

Bạch Thịnh? Họ Bạch.

Du Chiêu nhìn ảnh trên điện thoại, bỗng nhiên nghĩ tới lời lúc trước Bạch Kiều nói "Ân oán cá nhân".

"Tìm hiểu về nó."

"Tìm hiểu? Này có cái gì tốt mà tìm hiểu?" Trịnh Mãn Ân nói: "Tìm cơ hội chặn trong ngõ giáo huấn một trận là được, một thằng học sinh ngu muội giống La Bưu mà thôi."

Du Chiêu không đáp, Hà Kiêu nói: "Biết rồi."

Trịnh Mãn Ân bất đắc dĩ buông tay.

Bạch Kiều về đến nhà, không khí có chút trầm trọng.

Đầu tiên là Cố Thi tới huyền quan mở cửa, nhìn cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói ra một câu: "Về rồi? Đói bụng không?"

Bạch Kiều nói: "Có chút."

"Muốn ăn cái gì? Mẹ đi nấu cho......"

"Ăn cái gì mà ăn? Cho nó ăn cơm no bụng nó lại tiếp tục ra ngoài gây chuyện!"

Trong phòng khách, Bạch Lộ Nguyên vẻ mặt phẫn nộ, ông nhìn mấy tấm ảnh chụp trên bàn trà, bởi vì dùng sức đánh xuống, ảnh chụp rơi rớt tan tác, còn một tấm kiên trì níu lại cạnh bàn trà, chạm một cái nhẹ là có thể rơi trên mặt đất.

Bạch Kiều đổi giày xong đi qua, nhìn thấy ảnh chụp cũng không ngoài ý muốn, cậu cầm lên một tấm: "Tin tức của ba rất nhanh nhạy nha, ai cho ba ảnh chụp?"

Bạch Lộ Nguyên trăm triệu lần cũng không nghĩ tới thái độ này của cậu, không khỏi trừng lớn mắt, vừa nhịn xuống một chút lửa giận lại bốc lên: "Mày...... Mày thừa nhận?"

Bạch Kiều không tỏ ý kiến.

Bạch Lộ Nguyên ngay lập tức muốn động thủ, vừa nâng tay lên liền bị Cố Thi ngăn cản: "Anh làm gì, con còn chưa khỏi bệnh, có chuyện gì không thể từ từ nói?"

"Nó chưa hết bệnh? Chưa hết bệnh sao nó có thể đi đánh nhau với người khác?! Cô còn chiều nó, cô xem nó bị cô dạy thành cái dạng gì? Chết cũng không biết hối cải! Cô tránh ra!"

Hắn giơ tay đẩy Cố Thi ra, Bạch Kiều bỗng nhiên cao giọng nói: "Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, liên quan gì đến mẹ con? Cái nồi này ba ném cũng quá dứt khoát!"

"Mày......"

"Bạch Kiều! Về phòng đi!" Cố Thi vội la lên.

Bạch Kiều không nhúc nhích, cậu tiến lên kéo Cố Thi ra, bản thân đứng trước mặt Bạch Lộ Nguyên, trước an ủi cười cười với Cố Thi, quay đầu nói: "Ba cũng không hỏi xem, vì sao con đánh nhau?"

Bạch Lộ Nguyên đang nổi nóng: "Như thế nào? Mày đánh nhau mày còn có lý?"

"Ba bạo lực gia đình ba cũng có lý?"

"......"

Một bàn tay của Bạch Lộ Nguyên còn giơ giữa không trung, mới vừa rồi nếu không phải có Cố Thi ngăn lại, một quyền đã trực tiếp đánh xuống!

Dù sao cũng là giảng viên đại học, vẫn muốn giảng hàm dưỡng, vừa bị cậu nhắc nhở, Bạch Lộ Nguyên cũng nhận thấy được hành động của bản thân đã quá kích, căm giận thu tay.

(Hàm dưỡng bao gồm tu dưỡng, biết kềm chế, tiết chế bản thân)

"Vậy mày nói xem! Vì sao lại đánh nhau?"

Bạch Kiều cúi đầu liếc một cái qua ảnh chụp trên bàn trà, bỗng nhiên cười cười: "Không phải tin tức của ba rất nhanh nhạy sao? Bản thân sẽ không đi tìm hiểu?"

"Mày......"

"Tiểu Kiều, sao con nói chuyện với ba như vậy? Hôm nay con làm sao vậy? Ở trường học gặp chuyện phiền lòng?"

"......"

Phụ nữ luôn rất mẫn cảm.

Cố Thi rõ ràng đã nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Bạch Kiều đối với chồng mình, lên tiếng dò hỏi.

Bạch Kiều giật mình, cúi đầu nhìn thấy biểu cảm lo lắng của Cố Thi, mới ý thức được biểu cảm hiện tại của bản thân như thế nào, lời nói cũng luôn có thứ muốn giấu giếm.

Bạch Thịnh là một quả bom, sẽ làm nhà họ nổ tan tành thành mảnh nhỏ.

Bạch Kiều không biết đáp lại nhưng không nên đào quả bom ra ngay lúc này, cậu nhìn Cố Thi thật lâu, cũng không dám nói ra.

Cậu hít sâu một hơi, "Việc đánh nhau con không muốn giải thích, đến nỗi ảnh chụp, người chụp ảnh lúc ấy cũng trong đám người đánh nhau, con cũng thấy kỳ quái, khi người nọ đánh nhau còn không quên chụp ảnh, nhiều người như vậy lại không chụp, cố tình chụp mỗi con, phụ huynh nhà khác cũng chưa biết chút gì, mà ba đã biết được...... Vẫn là ảnh chụp được rửa rất đẹp."

Cậu cười không rõ ý vị, Bạch Lộ Nguyên ngẩn ra.

Vấn đề rõ ràng như vậy, ông ta đương nhiên cũng ý thức được, chỉ do trước kia ông ta cảm thấy chắc chắn là Bạch Kiều sai, cũng không nghĩ nhiều.

Hiện tại người này có ý gì? Châm chọc ổng?!

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro