Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Cẩn đầu óc trống rỗng. Cô cảm thấy có một bộ ngực nóng bỏng rực lửa đang áp vào lưng mình, cô có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim. Hơi thở nam tính trên người anh kín đáo quấn lấy cô. Cô hít sâu một hơi, tứ chi vẫn cứng ngắc, như bị sững lại, không cách nào cử động linh hoạt được.

Tay của anh bỗng nhiên dừng lại.

"Em có biết tôi là ai không?"

Giang Cẩn sửng sốt, có chút ngơ ngác.

Điều anh muốn nói chính là, anh là chồng của cô, đây là đêm tân hôn của bọn họ, chuyện vợ chồng như vậy là chuyện đương nhiên.

Song, Giang Cẩn thật sự theo câu hỏi của anh mà rụt rè đưa ra câu trả lời: "Em biết... anh là Cố Mãng."

Đôi mắt anh hơi híp lại, khóe môi từ từ nhếch lên.

Cố Mãng...

Aizz... Anh thở ra một hơi nhẹ.

Thật là đã làm khó cô, thì ra cái mà cô biết chỉ là cái tên này.

Chỉ là đáng tiếc, hắn căn bản không phải Cố Mãng.

Cô cũng không phải Giang Diệu.

Thật ra, ngay từ đầu khi cô bước vào cửa, anh đã có thể nhìn ra rằng, cô chỉ là một người thay thế. Dù không biết trong đó có nguyên nhân gì, nhưng dựa theo tính khí của Giang tiểu thư, tuyệt đối không thể nào chịu gả cho một người thôn dân quê mùa, lỗ mãng.

Nhưng không sao cả, cô là thế thân đi lấy chồng, anh cũng là thế thân đi cưới vợ, xem như hai người đều hoà nhau rồi.

"Cố Mãng..."

Anh định thần lại. Khi anh cúi đầu xuống thì ngay lập tức bắt gặp một đôi mắt ngấn nước. Vẻ mặt mềm mại và e lệ ấy của cô như một bàn tay vô hình, đột nhiên nắm giữ lấy một nơi nào đó sâu trong trái tim anh.

"Xin lỗi, em quá căng thẳng." Cô cắn môi, ngập ngừng vươn bàn tay nhỏ bé ra ôm lấy cổ anh, "Anh là chồng của em, anh làm chuyện gì với em cũng đều là chuyện nên làm... Vậy, vậy... chúng mình bắt đầu đi. "

Từng giọt mồ hôi từ chóp mũi nhỏ xinh xắn của cô chảy ra, cô vụng về nhích lại gần anh, nhưng toàn thân lại không tự chủ được mà run rẩy.

Anh có chút động lòng, đúng lúc cô lúng túng muốn hôn lên môi anh, anh đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đẩy nhẹ cô ra rồi giữ một khoảng cách nhất định.

Giang Cẩn sửng sốt, trên khuôn mặt ửng hồng không hề có dấu hiệu phai đi, trong đôi mắt to tràn đầy mê mang.

" Thôi vậy", anh nhìn cô, "Hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Cố Mãng, em..."

"Tôi nghĩ em cần một khoảng thời gian để có thể thích ứng được. Trước khi em có thể làm quen với việc bản thân có chồng, tôi sẽ không làm khó em."

Nói rồi anh xoay người lại.

Giang Cẩn ngây người sững sờ nhìn tấm lưng trần của anh. Cũng không biết qua bao lâu, bên tai cô vang lên tiếng thở đều nhẹ nhàng.

Lúc này cô mới có cơ hội quan sát, nhìn anh thật kĩ.

Dáng vẻ của anh lúc ngủ trông rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh, đôi lông mày hình lưỡi mác đặc biệt nam tính, cánh tay lực lưỡng gối trên đầu, cô nhìn cơ thể cường tráng của anh, không khống chế được, khuôn mặt ửng lên một mảng đỏ hồng.

Tim Giang Cẩn đập lỡ mất một nhịp, vội vàng quay mặt đi...

Cô có chút buồn ngủ, mơ màng, trong đầu lộn xộn nghĩ đến những lời giễu cợt, mỉa mai của mẹ kế và Giang Diệu trước khi kết hôn. Họ nói với cô rằng nhà họ Cố vốn là bạn thế giao, mấy đời thân nhau với họ, quả thực có hôn ước. Nhưng sau khi xảy ra tai nạn, nhà họ Cố đã trốn trong ngôi làng nhỏ trên núi. Gia đình họ Cố hoàn toàn túng thiếu, nhà chỉ có bốn bức tường, gia cảnh nghèo nàn. Con trai của nhà họ Cố cũng không thua kém là bao. Anh ta là một tay lưu manh, côn đồ có tiếng, nghe đâu có người nói rằng anh ta thường xuyên vào ra khỏi trại tạm giam...

"Tao làm sao có thể gả cho một tên lưu manh?" Giang Diệu chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế nói: "Nhưng ngược lại, mày khá là thích hợp. Dù sao mẹ của mày cũng có vô số đàn ông, em trai của mày cũng là một tên nghiệt chủng khốn kiếp!"

"Người như mày chỉ có thể xứng với một tên lưu manh."

"Cẩn Cẩn, con nên suy nghĩ kỹ đi."

Thái độ của cha cũng rất lãnh đạm, "Chỉ cần con bằng lòng thay Diệu Diệu gả cho Cố Mãng, cha sẽ cho con một khoản tiền, con có thể trị bệnh cho mẹ con."

Ngay sau đó, mẹ kế liền mắng:"Con đĩ, để cho mày lấy thân phận nhị tiểu thư Giang gia mà gả đi, đã là cho mày mặt mũi lắm rồi. Đừng có mà ngu xuẩn không biết tốt xấu."

Giang Cẩn giật mình tỉnh lại, phát hiện trời đã sáng từ lúc nào rồi. Mà người đàn ông bên cạnh sớm đã không còn thấy bóng dáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro