Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Sau Khi Tiếng Lòng Được Tiết Lộ, Người Qua Đường Giáp Bị Cả Nhà Vai Ác Đoàn Sủng》

Chương 1:

"Đứng lại! Hôm nay chỉ cần ngươi dám bước ra khỏi cái nhà này một bước, về sau cũng đừng mong quay trở lại! Ta coi như Hoắc gia không có ngươi người này!"

Thanh âm mười phần uy hiếp đã đánh thức Diệp Nhạc Dao.

Diệp Nhạc Dao mở to mắt, ngơ ngác nhìn những người xung quanh , nhanh chóng phục hồi tinh thần.

18 năm trước Diệp Nhạc Dao đã xuyên đến thế giới này, vừa mới lúc nãy, ký ức của hắn đã phục hồi.

Hắn vốn là một sinh viên đại học, vô tình bị đột tử vì thức trắng hai ngày hai đêm để đọc tiểu thuyết, khi mở mắt ra lần nữa, anh được đưa đến một thế giới đã được dung hợp nhiều cuốn tiểu thuyết.

Đại lượng ký ức dũng mãnh vào trong óc, làm cho Diệp Nhạc Dao choáng váng đầu mắt sưng tấy, còn không có tới kịp chải vuốt rõ ràng, hắn liền ngồi ở trên sô pha ngủ thiếp đi.

Diệp Nhạc Dao còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã nghe thấy một giọng nói vô cùng tức giận ở ngoài cửa vang lên——

"Lại là chiêu này, ba ngươi cũng chỉ biết uy hiếp con sao? Con......"

Diệp Nhạc Dao giương mắt nhìn lại, nhận ra trước mặt người, là hắn tiện nghi nhị ca Hoắc Yến.

Hoắc Yến lời nói còn chưa nói xong, đã bị bên cạnh tuổi trẻ nam tử ngăn lại, gióng nói có chút ủy khuất: "Tất cả đều là con sai, chú dì các ngươi đừng trách Yến ca. Yến ca, ngươi cũng không cần bởi vì ta cùng chú và dì cãi nhau...... Ta...... Ta sẽ tự chiếu cố tốt cho bản thân mình."

Diệp Nhạc Dao lại đánh giá người nam tử xa lạ này, hắn ăn mặc một kiện to rộng đơn bạc quần áo, trên khuôn mặt trong trẻo vẫn còn vương lại nước mắt, hốc mắt phiếm hồng, khóe mắt một nốt ruồi màu đỏ đặt biệt bắt mắt, một bộ dáng ủy khuất ẩn nhẫn.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Nhạc Dao liền hiểu được thân phận của nam tử này——

Này không phải thụ chính của bộ《 Sau Khi Mang Bảo Bảo Chạy, Lão Công Hãy Hối Hận Đi 》sao!

Nốt ruồi màu đỏ ở cuối mắt được tiểu thuyết gia miêu tả từ đầu đến cuối, khiến Diệp Nhạc Dao vô cùng ấn tượng.

Tô Thụy ở chỗ này, vậy......

Diệp Nhạc Dao tầm mắt chậm rãi di chuyển đến trên người Hoắc Yến, đồng tử hơi trợn to.

Không phải là hắn tưởng như vậy đi?

Hoắc Yến không thể chịu được nhất chính là nước mắt của Tô Thụy, lúc này nhìn bộ dáng ủy khuất của người trong lòng, hắn tức khắc đau lòng không chịu được: "Tiểu Thụy, chuyện này không liên quan gì đến em, em không cần tự trách bản thân. Vốn dĩ ta đã không muốn đính hôn với Trì gia, có thể thừa dịp cơ hội lần này cùng Trì gia giải trừ hôn ước thì càng tốt."

"Như thế nào cùng ta không quan hệ?" Tô Thụy đôi mắt hồng hồng, giọng nói nhỏ nhẹ lại ủy khuất, một bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng mình, "Nếu không phải trong bụng ta ...... Ngươi như thế nào lại sẽ cùng người trong nhà nháo thành như vậy?"

Ánh mắt Hoắc Yến dừng ở bụng Tô Thụy, trong mắt đau lòng càng sâu, đồng thời hắn dường như là đã hạ quyết tâm mở miệng nói: "Tiểu Thụy, em yên tâm, ta chịu trách nhiệm với em và đứa bé ."

Sau khi nghe xong những lời Hoắc Yến nói, Hoắc phụ càng tức giận hơn, ngực kịch liệt phập phồng.

Hoắc mẫu trên mặt cũng mang theo tức giận, nhưng tu dưỡng tốt đẹp cũng chỉ là làm nàng chung quy chưa nói ra những lời khó nghe, chỉ là khiến bà nhìn đi chỗ khác với vẻ tức giận và khó chịu.

Vẫn luôn ngồi ở đối diện sô pha không nói chuyện Hoắc gia đại ca Hoắc Cảnh, lúc này rốt cuộc mở miệng: "Nhị đệ, việc hủy hôn ước với Trì gia là chuyện nhỏ, nhưng ngươi thật sự muốn vì một người nam nhân, liền cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ sao?"

Đã xâu chuỗi được vài cái từ ngữ mấu chốt, trong chớp nhoáng, Diệp Nhạc Dao cuối cùng cũng đã hiểu được hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Tin tức tốt, thân phận hiện tại của hắn là con nuôi hào môn Hoắc gia, đời này không lo ăn mặc.

Tin tức xấu, cả nhà  họ Hoắc đều là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, đều có kết cục thê thảm!

Mà cảnh tượng trước mắt này, vừa lúc chính là tình tiết quan trọng trong cuốn tiểu thuyết《 Sau Khi Mang Bảo Bảo Chạy, Lão Công Hãy Hối Hận Đi 》.

《 Sau Khi Mang Bảo Bảo Chạy, Lão Công Hãy Hối Hận Đi 》là một quyển viết về việc truy thê của tổng tài được viết bởi Lục Giang.

Thể loại tiểu thuyết này có cốt truyện sáo rỗng nhưng không chịu nổi nó hay nha!

Cuốn tiểu thuyết《 Sau Khi Mang Bảo Bảo Chạy, Lão Công Hãy Hối Hận Đi 》này cũng tương tự.

Cốt truyện là trước ngược thụ sau ngược công, cuối cùng hai người cùng nhau ngược ngược, HE kết thúc viên mãn.

Diệp Nhạc Dao lúc ấy xem tiểu thuyết cũng chỉ vì giết thời gian, kết quả không nghĩ tới nam nhị thâm tình trong tiểu thuyết hiện tại trở thành nhị ca tiện nghi của chính mình.

Vai nam chính dù là phim điện ảnh, phim truyền hình hay tiểu thuyết cũng không thể thoát khỏi hai chữ "tình cảm".

Hoắc Yến đương nhiên cũng như thế.

Lúc này cốt truyện vừa lúc phát triển đến vai chính thụ cùng vai chính công nảy sinh mâu thuẫn rồi chia tay, vai chính thụ Tô Thụy không còn cách nào khác, liền tìm tới nam nhị Hoắc Yến người đã âm thầm chiếu cố cho hắn từ hồi còn đại học để được giúp đỡ.

Mà Hoắc Yến cũng không phụ hai chữ "thâm tình", không chỉ hủy bỏ hôn ước với Trì gia vì bạch nguyệt quang, mà còn đoạn tuyệt quan hệ với Hoắc gia , thậm chí từ bỏ sự nghiệp diễn xuất đang thăng hoa của mình, chỉ vì muốn giữ lại bạch nguyệt quang Tô Thụy bên mình.

Nhưng nam nhị thâm tình trong tiểu thuyết đã bao giờ có một kết thúc tốt đẹp?

Vai chính công thụ sau khi trải qua một hồi ngươi ngược ta, ta ngược ngươi, cuối cùng Tô Thụy không chỉ có không có kiên định lựa chọn nam nhị thâm tình Hoắc Yến, thậm chí vì còn có thể sớm thoát khỏi sự "dây dưa" của Hoắc Yến, hắn và nam chính cùng nhau thiết kế làm cho Hoắc Yến thân bại danh liệt.

Đoạn kết của cuốn tiểu thuyết là, sau khi đứa bé được sinh ra, một nhà ba người bạch nguyệt quang mang theo hài tử đi dạo siêu thị, vừa lúc ngẫu nhiên gặp được Hoắc Yến đang giết cá ở Đại Nhuận Phát.

Nghĩ đến tiểu thuyết kết cục, biểu tình của Diệp Nhạc Dao trong nhất thời vặn vẹo, nhịn không được ở trong lòng phun tào:

【Kết cục của cuốn tiểu thuyết này không phải quá ác độc đi! 】

Âm thanh đột ngột vang lên khiến toàn bộ Hoắc gia nhất thời choáng váng.

Hoắc mẫu dẫn đầu nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh nơi âm thanh phát ra —— Diệp Nhạc Dao.

Diệp Nhạc Dao là con của bạn thân nàng, khi Diệp Nhạc Dao lên năm tuổi, bạn thân cùng chồng cô ấy đã qua đời khi gặp tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, Tiểu Nhạc Dao năm tuổi đã được Hoắc mẫu mang theo bên người, coi cậu giống như con trai ruột mà nuôi lớn.

Mặc dù tháng trước Diệp Nhạc Dao đã bước qua tuổi trưởng thành, nhưng tâm tính vẫn là một đứa bé.

Lúc này một bàn tay hắn chống cằm, một bàn tay hắn cầm di động, đôi lông mày xinh đẹp đang nhăn lại. Thực hiển nhiên, những chuyện bọn họ vừa mới nói hắn đều không có chú ý, hoàn toàn đắm chìm ở thế giới của chính mình.

Hoắc mẫu nhìn hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đồng thời cơn tức giận bởi vì con thứ hai đang dâng lên cũng vơi đi vài phần.

Hoắc Yến đương nhiên cũng nghe những gì Diệp Nhạc Dao vừa nói, nhưng lúc này hắn căn bản là không có thời gian rảnh đi quan tâm Diệp Nhạc Dao đang làm cái gì.

Sở dĩ hôm nay hắn gọi Hoắc Cảnh về nhà, vốn là muốn Hoắc Cảnh có thể nói hai ba câu giúp hắn, kết quả không nghĩ tới, Hoắc Cảnh không chỉ có không có nói chuyện giúp chính mình, còn dứt khoát kiên quyết đứng về phía cha mẹ hắn.

Bây giờ thậm chí còn cùng với bố mẹ hỏi ép hắn.

Hy vọng cuối cùng của Hoắc Yến đối với gia đình đã không còn, hắn quay lại nhìn Hoắc Cảnh với vẻ mặt thất vọng: "Ca, không phải ta muốn vứt bỏ mọi người, mà là mọi người muốn vứt bỏ ta."

Nếu không phải ba Hoắc mẹ Hoắc ép hắn từng bước, thì tại sao Hoắc Yến lại sẽ nghĩ muốn cùng Tô Thụy rời đi?

Hắn chẳng lẽ không muốn cùng Tô Thụy cùng nhau ở tại trong nhà sao? Còn không phải bởi vì ba Hoắc mẹ Hoắc không thể tiếp thu Tô Thụy......

【 Ai, ta liền nói luyến ái não không bao giờ nói đạo lý đi. 】

Giọng nói quen thuộc lại vang lên.

Lần này ngay cả Hoắc Cảnh cũng không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn về phía thiếu niên trên sô pha.

Diệp Nhạc Dao cầm di động, nhìn như đang chơi di động, nhưng thực chất lại đang nhanh chóng ghi lại cốt truyện mà mình biết vào bản ghi nhớ, một bên nghe bát quái, một bên nhịn không được ở trong lòng phun tào:

【 Ta nói hiện tại biện pháp tốt nhất chính là làm phẫu thuật cắt đi cái não luyến ái của nhị ca, nếu không lúc sau hắn thật sự sẽ đi giết cá ở Đại Nhuận Phát, khi nhìn đến một nhà ba người của bạch nguyệt quang, nói không chừng còn giết cá miễn phí cho bọn họ. 】

【 Nga không đúng, giết cá ở Đại Nhuận Phát vốn dĩ đã được miễn phí. Dựa theo trình độ luyến ái não này của nhị ca, chắc là thuận tiện đem luôn tiền cá cũng cho bọn họ đi, còn muốn đích thân đưa một nhà ba người của bạch nguyệt quang ra khỏi siêu thị cũng không chừng. 】

Ba Hoắc mẹ Hoắc đồng tử hơi co giật một chút.

Hoắc Cảnh càng cau mày hơn.

Bọn họ không có nhìn lầm.

Từ vừa nãy đến bây giờ, Diệp Nhạc Dao căn bản là không có há mồm nói chuyện.

Nhưng giọng nói này lại xác thật là của Diệp Nhạc Dao.

Đến tột cùng là chuyện như thế nào?

Hoắc Yến nói xong câu nói kia, vẫn luôn đang chờ câu trả lời của Hoắc Cảnh.

Nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là, hắn không có chờ tới câu trả lời của Hoắc Cảnh, ngược lại lại nghe được lời phun tào của Diệp Nhạc Dao.

Hoắc Yến vốn dĩ không muốn nói chuyện với Diệp Nhạc Dao, nhưng những lời phun tào đó lại thật sự khó nghe, hắn rốt cuộc nhịn không được quay đầu: "Diệp Nhạc Dao, nếu không có việc gì thì về phòng đọc sách đi!"

Cái gì bạch nguyệt quang cái gì Đại Nhuận Phát lung tung rối loạn, hắn vì cái gì muốn giết cá ở Đại Nhuận Phát?

Đôi tay đang đánh chữ Diệp Nhạc Dao dừng lại, vô tội mà ngẩng đầu lên, trên mặt tất cả đều là mờ mịt.

Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?

Tại sao chiến hỏa lại lan đến bên hắn?

【 Ta không hề gây sự với nhị ca, hắn như thế nào lại giống như một con rồng muốn phun lửa khắp nơi vậy? 】

Nội tâm Hoắc Yến nói hắn như thế nào lại giống như một con rồng, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên trong chớp nhoáng hắn bỗng nhiên nhận ra được một điều ——

Vừa mới Diệp Nhạc Dao...... Giống như không nói gì đi?

Hoắc Yến kinh ngạc mà mở to hai mắt.

Bên kia ba Hoắc mẹ Hoắc cùng với Hoắc Cảnh cũng càng thêm xác định, Diệp Nhạc Dao xác thật không nói gì.

Vậy những gì bọn họ vừa mới nghe được, chẳng lẽ là tiếng lòng của Diệp Nhạc Dao?

Suy đoán lớn mật này đã gây sốc cho cả nhà họ Hoắc.

Toàn bộ nhà họ Hoắc đột nhiên lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Thời gian trầm mặc của cả nhà họ Hoắc không dài, nhưng cũng không ngắn.

Bầu không khí quỷ dị ngắn ngủi này đầu tiên làm cho Tô Thụy cảm thấy xấu hổ và khó chịu, nhưng những người trong phòng này, bất kể là ai đều là người hắn không thể đắc tội.

Vì vậy hắn chỉ có thể một lần nữa dùng đôi mắt đỏ hoe xem Hoắc Yến: "Hoắc Yến ca...... Nếu không ta vẫn là đi trước nhé?"

Hoắc Yến nghe xong lời nói của Tô Thụy liền phục hồi tinh thần lại, lại xem những giọt nước mắt nơi khóe mắt, thoáng lấy lại tinh thần, đang muốn mở miệng an ủi, liền nghe thấy một giọng nói không thích hợp——

【 Nhìn xem! Không hổ là một bạch liên hoa vừa thuần khiết vô hại vừa yếu đuối mong manh, biểu hiện ba phần yếu ớt bảy phần ủy khuất đều được thể hiện vừa phải, kỹ thuật diễn không tồi! 】

Hoắc Yến cảm xúc vừa mới dâng lên nháy mắt lại rơi xuống trở về, biểu tình trên mặt hắn thiếu chút nữa không duy trì được, tức giận xoay đầu trừng mắt liếc nhìn Diệp Nhạc Dao một cái.

Diệp Nhạc Dao vừa lúc cúi đầu đánh chữ, bỏ lỡ ánh mắt công kích của Hoắc Yến.

Tô Thụy không nghe được lời an ủi của Hoắc Yến, ủy khuất trong lòng đột nhiên tăng lên, trên mặt lại càng không nhịn được khó chịu mà xoay người: "Ta...... Ta đi trước......"

"Tiểu Thụy!" Hoắc Yến thoáng chốc hoàn hồn, "Từ từ ta ——"

"Hoắc Yến!" giọng nói lạnh lùng của Hoắc Cảnh vang lên.

Hoắc Yến bước chân dừng lại một chút, đầu cũng không quay lại: "Ca, ngươi không cần khuyên ta, ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu mọi người không tiếp thu được Tiểu Thụy và con của ta, ta đây cũng không cần phải ở lại trong cái nhà này!"

Nói xong, Hoắc Yến nhấc chân muốn đuổi theo.

Lúc này Diệp Nhạc Dao không thể kìm được tiếng hét trong lòng mình——

【 A a a a a —— không thể nào không thể nào, người nhị ca luyến ái não này của ta sẽ không còn không biết đứa bé trong bụng bạch nguyệt quang của hắn, căn bản không phải là hắn loại đi?! 】

【 Đó là con của vai chính công Hà Thời, từ khi nào biến thành con của hắn?! 】

Dưới chân Hoắc Yến loạng choạng một cái.

Một tiếng phanh vang lên, liền ngã ở tại chỗ.

Diệp Nhạc Dao nghe được âm thanh này bị hoảng sợ, khó hiểu mà trừng lớn đôi mắt.

【 Nhị ca đi đường rất cẩn thận như thế nào lại ngã xuống đất? 】

Hoắc phụ / Hoắc mẫu, Hoắc Cảnh: "......"

Còn không phải bị ngươi dọa sợ tới mức ngã xuống sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro