Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Một lần nữa xác định

Lâm Tuyết Tình ngã trên mặt đất một lúc lâu sau không đứng dậy được, mẹ Hoắc và ba Hoắc cũng chưa kịp ăn tối, liền mang theo Lâm Tuyết Tình ngã đập đầu chảy máu, khóc nước mắt giàn giụa vội vã đi bệnh viện.

Diệp Nhạc Dao bị bỏ lại trong nhà, đáng tiếc không thể theo đến bệnh viện ăn dưa.

Vào lúc ban đêm ba Hoắc mẹ Hoắc không có trở về, mãi đến sáng hôm sau, hai người mới mệt mỏi trở về nhà.

Vừa đến nhà hai người liền lên lầu đi ngủ, Diệp Nhạc Dao cũng chưa kịp dò hỏi tình huống cụ thể.

Mãi đến buổi trưa, Hoắc Cảnh về nhà, Diệp Nhạc Dao mới biết được tình huống đã xảy ra ngày hôm qua từ miệng đại ca mình.

Viết thương của Lâm Tuyết Tình không nặng đến mức phải đi đến bệnh viện, sau khi đưa đến bệnh viện bác sĩ chỉ cần băng bó đơn giản thì đã ngừng chảy máu, sau đó nàng đã bị mang đi gây nôn và súc ruột.

Ừm......

Bác sĩ nói chỉ cần muộn một chút nữa thì chiếc nhẫn có thể không còn ở trong dạ dày.

Mẹ Hoắc nghe được lời này thì sắc trở nên trắng bệch.

Khi cô y tá cầm chiếc nhẫn trên khay bước ra, còn nhỏ giọng nói thầm: "Chiếc nhẫn to như trứng bồ câu to thế này mà nuốt sống... vậy mà không bị nghẹn".

Tiềm năng của con người quả thực là vô hạn.

Với những bằng chứng được đưa ra, Lâm Tuyết Tình không thể phủ nhận được nữa, nàng chỉ có thể khóc hướng mẹ Hoắc xin lỗi, nói nàng bị quỷ ám.

Nàng lại nói sở dĩ sẽ làm như vậy, cũng là vì hài tử.

Còn nói con trai của nàng còn nhỏ, không thể rời khỏi nàng, cầu mẹ Hoắc hãy vì tình cảm nhiều năm qua, mà không cần báo cảnh sát.

Mẹ Hoắc cảm thấy ghê tởm khi nghĩ lại chiếc nhẫn đính hôn trộn lẫn trong bãi nôn của nàng, sau khi nghe những lời của Lâm Tuyết Tình, bà càng tức giận hơn, chỉ vào cái mũi nàng và mắng: "Vì đứa con nuôi mà ngươi đặt lên đầu quả tim, ngươi không chỉ khắc khe với con gái ruột của ngươi, thậm chí vì hắn mà phạm tội trộm cắp! Vậy ngươi có nghĩ tới nhi tử bảo bối của ngươi căn bản không phải là đứa bé đến từ trại trẻ mồ côi, mà là đứa con ngoài giá thú của chồng ngươi và tình nhân của hắn?!"

Sau khi nghe được những lời đó, Lâm Tuyết Tình sững sờ tại chỗ: "Không...... Không có khả năng......"

Mẹ Hoắc cười lạnh một tiếng: "Không có khả năng? Ngươi là thật sự không có phát hiện hay vẫn là đang giả bộ hồ đồ? Mỗi ngày đều ở cùng bảo bối nhi tử của mình, ngươi thật sự không có phát hiện hắn càng lớn càng giống chồng của ngươi sao?"

Giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, Lâm Tuyết Tình cảm thấy cả người lạnh lẽo , nàng lẩm bẩm lắc đầu: "Không...... Không có khả năng......" Nàng trừng mắt nhìn mẹ Hoắc, quật cường mà biện hộ, "Ta...... Bọn họ...... Phía trước có nhiều người nói bọn họ lớn lên......"

Cổ họng Lâm Tuyết Tình như bị một bàn tay bóp nghẹt, chi tiết về mối quan hệ trong quá khứ đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, rốt cuộc không thể bỏ qua, nàng mở miệng nhưng lại không nói được một lời nào.

Lâm Tuyết Tình chịu đả kích thật lớn, đôi chân mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

Mẹ Hoắc lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật của nàng.

Rốt cuộc nể mặt người thúc thúc đã chết đi, nên không có báo cảnh sát.

Nhưng việc Lâm Tuyết Tình trộm 200 vạn trang sức của mẹ Hoắc cũng không thể bỏ qua được, trước khi rời khỏi Hoắc trạch, ba Hoắc đã kêu quản gia đi kiểm kê trang sức của mẹ Hoắc.

Mãi đến nửa đêm, quản gia mới đem danh sách đã sửa sang lại tốt mang đến bệnh viện.

Tổng cộng có mười hai chiếc vòng cổ và gần một trăm chiếc nhẫn đã bị mất.

Nhìn đến danh sách, mẹ Hoắc bị tức giận đến bật cười.

Không nói đến những chiếc vòng cổ, chỉ là trong hàng trăm chiếc nhẫn kia, chiếc rẻ nhất cũng đã 5 vạn, mẹ Hoắc nhiều nhất chỉ đeo một hoặc hai lần, tình trạng vẫn còn rất tốt, thậm chí có chiếc còn là phiên bản giới hạn cách đây hơn mười năm. Tổng giá trị cộng lại, giá thị trường ít nhất là 500 vạn!

Kết quả Lâm Tuyết Tình cầm đi bán, cũng chỉ bán có 200 vạn.

Quả nhiên ánh mắt của nàng cũng giống như lúc trước thật là thiển cận.

"Ta sẽ không yêu cầu ngươi thêm gì nữa," mẹ Hoắc lạnh lùng nói: "Nếu ngươi trả lại số tiền mà ngươi đã bán trang sức của ta cho ta, chuyện này sẽ kết thúc."

Lâm Tuyết Tình đã khóc rồi, hiện tại nàng đang tuyệt vọng ngồi trên giường bệnh, tính tình kiêu ngạo trước đây đã không còn nữa.

Mẹ Hoắc nói cái gì, nàng liền làm cái đấy.

Chỉ là ngân hàng ban ngày mới mở cửa, số tiền Lâm Tuyết Thanh muốn chuyển rất lớn, cho nên mới kéo dài đến hiện tại.

"Vậy chiếc nhẫn của mẹ đâu?" Diệp Nhạc Dao hỏi.

Hoắc Cảnh dừng một chút rồi nói: "Được cầm đi bán đấu giá."

Đồng tử của Diệp Nhạc Dao mở to.

【 Không thể nào? Không thể nào? Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được! 】

Hoắc Cảnh nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi nhiều, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn: "Nói đến chuyện này, chuyện này còn may mà ngươi..."

Diệp Nhạc Dao nghe được lời này khi đang chìm trong suy nghĩ, chớp mắt khó hiểu: "Hả?"

【 Liên quan gì đến mình? 】

【 Chẳng lẽ đại ca cả đêm không ngủ nên bị mất trí rồi? 】

Hoắc Cảnh: "......"

Đúng rồi.

Diệp Nhạc Dao cái gì cũng không biết.

Vậy cậu đã học ai?

Nói chuyện có thể khiến người ta nghẹn chết!

"Cho ngươi tiền tiêu vặt." Hoắc Cảnh đè đè thái dương đã phát trướng, quyết định không so đo với Diệp Nhạc Dao.

Diệp Nhạc Dao kinh ngạc nói: "Tiền tiêu vặt tháng này không phải đã đưa cho ta rồi sao?"

Hoắc Cảnh làm bộ muốn thu hồi thẻ ngân hàng: "Không cần?"

Diệp Nhạc Dao tay mắt lanh lẹ cầm lấy thẻ ngân hàng trực tiếp nhét vào túi quần, động tác nước chảy mây trôi: "Cảm ơn đại ca!"

Hoắc nhìn thấy hành động ngu xuẩn của cậu, trong lòng buồn cười, nghĩ đến lời mẹ Hoắc nói với anh tối hôm qua, lại nói: "Đúng rồi, nghe mẹ nói ngươi muốn tiến vào giới giải trí?"

"Đúng!" Diệp Nhạc Dao gật đầu.

【 Ta muốn đi kiếm đồng tiền lớn! 】

Nghe được tham vọng của cậu, Hoắc Cảnh trong mắt xẹt qua một tia ý cười, nhưng cũng không có thể hiện ra.

Chỉ nói: "Ta sẽ cho người đi an bài."

Nói xong Hoắc Cảnh liền đứng dậy đi đến công ty mà không hề nghỉ ngơi.

Trên thực tế, với ngoại hình ưu tú của Diệp Nhạc Dao và sự hỗ trợ của Hoắc gia, việc thăng tiến trong giới giải trí cũng không khó.

Nhưng Diệp Nhạc Dao từ nhỏ đến nay chưa từng chịu qua đau khổ, bản thân cũng không có dã tâm, cho nên Hoắc Cảnh cũng không kỳ vọng nhiều vào cậu.

Nhưng dù sao cũng là đệ đệ mà Hoắc Cảnh nhìn lớn lên từ nhỏ, muốn vào giới giải trí khẳng định không thể bị khi dễ, vì thế vừa đến công ty, Hoắc Cảnh liền kêu trợ lý, đơn giản đem các công việc của Diệp Nhạc Dao phân phó đi xuống.

Động tác của trợ lý thực mau, trong vòng một giờ danh sách những người đại diện đã được đưa cho Hoắc Cảnh.

Hoắc Cảnh cầm lấy nhìn xem, chân mày lập tức nhăn lại: "Người đại diện cũng chỉ có kinh nghiệm làm việc 3 năm?"

Trợ lý giải thích: "Vâng, nhưng là Đỗ Nham là người làm việc cẩn trọng, đầu óc cũng linh hoạt, nếu cho hắn làm người đại diện cho tiểu thiếu gia vì thế về phương diện tài nguyên sẽ chịu thiệt thòi một chút......"

"Tài nguyên vì sao lại bị thiệt thòi?" Hoắc Cảnh ngắt lời trợ lý.

Trợ lý sửng sốt một chút: "Không phải ngài nói tiểu thiếu gia muốn vào giới giải trí chỉ cho vui thôi sao?"

Hoắc Cảnh: "Cho dù để mua vui cũng không thể để Nhạc Dao thiệt thòi trên mảng tài nguyên, công ty con của chúng ta năm nay không phải có rất nhiều dự án, tại sao không giao hết chúng cho Nhạc Dao?"

Trợ lý: "......"

Đó không phải là những gì ngài nói sao?!

Hắn đã hoàn toàn làm theo những gì ngài yêu cầu!

Đôi khi, trợ lý thật sự rất muốn báo cảnh sát!

10 phút, Hoắc Cảnh đọc xong danh sách mà trợ lý đưa cho.

Cũng trong vòng 10 phút ngắn ngủi, hắn đã gạch bỏ từng cái tên trong danh sách.

Mà trợ lý đang dần hiểu rõ cái gì gọi là "Tiến giới giải trí chơi một chút" , đưa cho Hoắc Cảnh một danh sách người đại diện mới.

Người đại diện hàng đầu Lý Lị, có mười năm kinh nghiệm hành nghề, người đại diện vương bài của công ty con giải trí của tập đoàn Hoắc thị, năm gần đây nhất có bốn người trở thành đỉnh lưu, trong đó có hai người đều là nàng dẫn dắt.

Đội ngũ quan hệ công chúng và pháp lý thậm chí còn hùng mạnh hơn, đội ngũ của họ chủ yếu chịu trách nhiệm về mọi vấn đề quan hệ công chúng và pháp lý của toàn bộ công ty con.

Ừm.

Đúng là được phân phó cả một công ty.

Sau khi Hoắc Cảnh xem xong danh sách, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu rồi đưa danh sách cho trợ lý: " Cứ miễn cưỡng như vậy trước đi."

Trợ lý: "......"

Hảo hảo hảo, một lần nữa định nghĩa được "Tiến vòng chơi chơi".

Lão bản đều gật đầu, trợ lý còn có thể nói cái gì nữa?

Đương nhiên là chạy nhanh cầm danh sách đi làm việc a!

Hắn vừa quay lại chỗ làm việc và ngồi xuống, đồng nghiệp bên cạnh liền hưng phấn mà thò qua tới: " Trợ lý Phùng! Anh có biết tại sao Ngọc Bạch bị thay đổi không?!"

Trợ lý Phùng bối rối trong giây lát, sau đó đồng tử chấn động: "Du Bạch không phải là lưu lượng hỏa bạo năm nay mà Trường Hằng dẫn dắt sao? Vì sao lại muốn thay đổi hắn?!"

Cư dân mạng cũng bối rối như trợ lý Phùng.

Vào lúc 12 giờ trưa, weibo official《 Đoàn phim của Mỹ Nhân Bệnh Tật Của Lão Công Hào Môn》thông báo với công chúng rằng vì một số lý do, Du Bạch sẽ không còn đóng vai một trong những nam chính trong《Mỹ Nhân Bệnh Tật Của Lão Công Hào Môn》, các cuộc casting diễn viên bây giờ sẽ được bắt đầu lại và những ứng viên đủ điều kiện sẽ được mời. Các diễn viên đạt đủ yêu cầu sẽ đến đoàn làm phim để phỏng vấn.

Tin tức vừa ra, fans Du Bạch trực tiếp bùng nổ.

Tất cả chạy đến weibo official Mỹ Nhân Bệnh Tật Của Lão Công Hào Môn yêu cầu một lời giải thích, nhưng weibo official Mỹ Nhân Bệnh Tật Của Lão Công Hào Môn giống như là không nhìn thấy những yêu cầu đó, trực tiếp bỏ qua.

Không mất bao lâu, tin tức liền xông lên hot search.

Cư dân mạng đang bàn tán rất nhiều.

Thậm chí còn có một ít fans không lý trí chạy tới weibo official công ty Giải Trí Trường Hằng yêu cầu giải thích.

Công ty Giải Trí Trường Hằng.

Trợ lý lần lượt báo cáo tác động của dư luận trên mạng cho Tần Diệu, hắn vừa trả lời một cuộc điện thoại, là cuộc gọi chất vấn của nhà đầu tư.

《Mỹ Nhân Bệnh Tật Của Lão Công Hào Môn》 là một bộ phim truyền hình quy mô lớn với nhiều nhà sản xuất và nhà đầu tư, Du Bạch là nam chính được họ nhất trí lựa chọn, hiện tại nam chính đã được thay thế, các nhà đầu tư yêu cầu giải thích, thậm chí có người còn trực tiếp bày tỏ ý kiến, nếu không có Du Bạch tham gia, bọn họ đã trực tiếp rút vốn đầu tư.

Câu trả lời duy nhất của Tần Diệu lúc này là: "Xin cứ tự nhiên."

Vì vậy, chỉ trong vòng 2 giờ kể từ khi sự việc nổ ra, hơn một nửa số nhà đầu tư vào " Mỹ Nhân Bệnh Tật Của Lão Công Hào Môn " đã rút lui, nửa còn lại vẫn đang yêu cầu Tần Diệu bồi thường.

Nghe trợ lý báo cáo xong, Tần Diệu gật gật đầu, ý bảo hắn có thể đi xuống trước.

Trợ lý do dự một chút, nhưng vẫn không nhịn được: "Chúng ta đã tìm được một ít chứng cứ. Hiện tại chỉ cần chứng cứ này được công bố, dư luận sẽ nhanh chóng xoay chuyển --"

Tần Diệu nói: "Hiện tại không phải lúc."

Bọn họ tìm thấy một số bằng chứng, nhưng bằng chứng này không đủ để dìm chết Du Bạch hoàn toàn.

Hiện tại nếu thả tin tức ra, chỉ có thể bị dẫn đường thành những lời chửi bới vô căn cứ, đến lúc đó chuyện lớn sẽ biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

Hơn nữa, mục đích lần này của Tần Diệu không chỉ là thay thế Du Bạch, hắn còn muốn nhổ tận gốc người đã bảo vệ phía sau của Du Bạch.

......

Mà bên kia, sau khi Diệp Nhạc Dao nhìn thấy hot search, đôi mắt nháy mắt sáng ngời, nhanh chóng gọi điện thoại cho Hoắc Yến.

"Nhị ca, ngươi biết đoàn phim cách vách cái kia nam 1 thay đổi người sao?" Diệp Nhạc Dao hai mắt sáng lên.

Hoắc Yến vừa mới kết thúc buổi quay, vốn dĩ đã mệt mỏi vô cùng, nghe được lời này đôi mắt bỗng chốc sáng ngời: "Du Bạch bị thay đổi?"

Tần Diệu xui xẻo?!

Ai!

Thật là một tin tức tuyệt vời!

Diệp Nhạc Dao không ngờ rằng Hoắc Yến còn chưa biết, liền đơn giản nói ngắn gọn tình huống cho hắn biết.

Hoắc Yến nghe vậy khóe miệng không ngừng nhếch lên.

Hảo a hảo a, chỉ cần Tần Diệu không vui, hắn liền vui vẻ!

Sau đó, hắn liền nghe được Diệp Nhạc Dao đổi chủ đề ——

"Nhị ca, ngươi có phương thức liên hệ của đạo diễn đoàn phim《Mỹ Nhân Bệnh Tật Của Lão Công Hào Môn》không?"

Hoắc Yến khóe miệng đang giơ lên tức khắc sụp xuống dưới, hắn nhíu mày: "Không phải chứ, Diệp Nhạc Dao ngươi muốn đi casting nam chính?"

Diệp Nhạc Dao mày nhăn so Hoắc Yến còn sâu: "Ta casting cái gì? Ta sẽ không diễn kịch, ta là muốn đi đầu tư!"

Hoắc Yến: "???"

Ngươi đưa tiền cho Tần Diệu sao hắn còn có thể thấy Tần Diệu bị xui xẻo?!

Hoắc Yến đang định từ chối, đột nhiên lại nghĩ Diệp Nhạc Dao biết một số "Cốt truyện" mà bọn họ không biết.

Hắn dừng lại, uyển chuyển hỏi: "Ngươi xem trọng bộ phim truyền hình này?"

Diệp Nhạc Dao cũng khéo léo nói: "Ta cảm thấy...... Hẳn là có thể kiếm được một chút tiền."

Hoắc Yến đắn đo hồi lâu không biết nên cùng nhau kiếm tiền hay đứng nhìn Tần Dao xui xẻo, cuối cùng chậm rãi gật đầu.

Rốt cuộc, ai có thể cùng tiền không qua được đâu?

Vào lúc ban đêm, Tần Diệu xử lý xong sự vụ của công ty, đột nhiên trong điện thoại của anh nhận được tin nhắn đầu tiên từ Hoắc Yến.

Nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại hai giây, Tần Diệu cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của Hoắc Yến.

Tuy rằng hắn không thực sự muốn gặp Hoắc Yến, nhưng ——

Hắn rất muốn gặp lại Diệp Nhạc Dao, người bị Hoắc Yến mang đi ngày đó, thuận tiện để hắn có thể xác minh xem mình có thể tiếp tục nghe được tiếng lòng của Diệp Nhạc Dao hay không.

Ngày thứ hai.

Ba người gặp nhau ở một quán cà phê vắng vẻ.

Diệp Nhạc Dao và Hoắc Yến tới trước.

Tần Diệu được người phục vụ dẫn vào, trong lúc ánh mắt chạm phải Diệp Nhạc Dao, hắn nghe thấy một giọng nam cao chói tai, xuyên thủng màng nhĩ——

【 Mình muốn phát tài!!! Chúc mừng mình phát tài! Chúc mừng mình xuất sắc ~~~ vận may tới! Chúc mình vận may tới! Vận may đến mang tới tiền cùng ái ~~~~~~ vận may tới mình sẽ vận may tới ~~~~~】

Tần Diệu: "......"

Các đốt ngón tay của Tần Diệu ở bên cạnh dùng sức đến mức trắng bệch, rất tốt, không cần kiểm chứng.

Hoắc Yến ngồi ở bên cạnh Diệp Nhạc Dao càng là thấy chết không sờn.

Nghe được tiếng cửa mở, ánh mắt hắn tối sầm, sắc mặt tái nhợt, trong giọng điệu thậm chí còn có chút phàn nàn: "Ngươi như thế nào bây giờ mới đến?"

Tần Diệu: "......"

Hiện tại hắn có thể rời đi luôn được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro