Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Thiếu gia thật thiếu gia giả

Tất nhiên là đã quá muộn.

Hoắc Yến, người đã bị tra tấn bởi tiếng hát độc hại gần 20 phút, một khi bắt được vị cứu tinh liền sẽ không bỏ qua, hắn nhanh chóng nói: "Mau lên, Tiểu Dao, Tần tổng đến rồi, ngươi giúp Tần tổng gọi một ly cafe nhé !"

Tiếng hát trong đầu đột nhiên im bặt.

Hoắc Yến nhẹ nhàng thở ra.

Tần Diệu cũng thả lỏng lại, bước vào ngồi xuống đối diện hai người.

Diệp Nhạc Dao nhìn Tần Diệu như đang nhìn thấy một đồng tiền biết đi, nở nụ cười rạng rỡ: "Tần tổng thích uống cái gì?"

【 Kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền ~~~~ phát tài! Oh yeah ~~~~】

Tần Diệu nhắm mắt lại, ít nhất giọng ca độc hại đã không còn nữa.

Hoắc Yến quay đầu đi, âm thầm duỗi tay xoa xoa lỗ tai.

"Uống gì cũng được." Tần Diệu hít sâu một hơi.

Diệp Nhạc Dao gật gật đầu, thuần thục gọi món.

Vì để không bị cuồng dã tiếng ca bức hại, Hoắc Yến quyết định nhanh chóng giải quyết cuộc trò chuyện ngày hôm nay, thậm chí còn không thèm nói móc Tần Diệu mà đi thẳng vào chủ đề: "Tần tổng chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói chuyện chính sự đi."

Tần Diệu cũng đang có ý này, chút nào không dám hàm hồ.

Vì vậy, chỉ cần hai người đàn ông rất giỏi đàm phán có thể thảo luận tốt mọi việc chỉ trong vòng hai phút.

Cho đến khi Hoắc Yến và Tần Diệu bắt tay nói "Hợp tác vui sướng", Diệp Nhạc Dao còn có chút không rõ ràng, nhìn Hoắc Yến với ánh mắt tất cả đều là nghi hoặc.

【 Như vậy liền được? Này liền đáp ứng rồi? 】

Hoắc Yến nói: "Ngày mai tổng giám đốc Tần sẽ gửi hợp đồng tới, vậy anh cứ việc gửi hợp đồng cho đại ca của ta, để thư ký của anh ấy xem rồi ký là được."

Hoắc Yến trước đây đã từng nghe nói đến tình huống của Tần Diệu, mặc dù đã tiếp quản công việc của công ty hơn một năm nhưng vẫn có một số người có chút bướng bỉnh, không muốn giao phó quyền lực, khiến mọi việc làm của hắn đều bị cản trở.

Vào thời điểm này, Du Bạch lại bị đổi vai, hoàn cảnh của Tần Diệu tuy rằng không khó khăn nhưng nhất định là cần tiền.

Cho nên trước khi đến đây ngày hôm nay, Hoắc Yến đã biết lần này mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.

Chỉ là ——

Hoắc Yến lòng còn sợ hãi mà liếc nhìn Diệp Nhạc Dao, nếu mà Diệp Nhạc Dao không đi theo thì sẽ tốt hơn.

Không nghe Diệp Nhạc Dao hát hai mươi phút, Hoắc Yến cảm thấy mình sẽ vẫn còn sức để nói móc Tần Diện.

Nghe xong bây giờ hắn chỉ muốn tìm một nơi rửa tai.

Tâm mệt.

Diệp Nhạc Dao nhìn Hoắc Yến từ trên xuống dưới.

Hoắc Yến xoa xoa lỗ tai vẫn còn nhức nhối, có chút nghĩ mà sợ: "Như thế nào? Còn có vấn đề gì nữa sao?"

Diệp Nhạc Dao vội vàng lắc đầu: "Đã không có đã không có."

Trong lòng nói thầm: [Mình tưởng nhị ca chỉ biết yêu đương và bị lừa tiền, nhưng không ngờ trong chuyện làm ăn, anh ấy lại khá đáng tin cậy! ]

Hoắc Yến nghiến răng nghiến lợi.

Đừng tưởng rằng ngươi ở trong lòng phun tào ta liền nghe không được!

Tần Diệu nghe vậy khóe miệng có chút cong lên, nghĩ tới tin đồn nghe được hai ngày trước, anh cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm: "Ta tưởng hôm nay ngươi hẹn ta gặp mặt để giành một vai cho Tô Thụy, nhưng ta không ngờ ngươi lại đến đây tìm ta nói chuyện hợp tác.

Nhắc tới Tô Thụy, sắc mặt của Hoắc Yến có chút cứng đờ.

Hắn còn không có nghĩ ra trả lời, liền nghe Diệp Nhạc Dao ở trong lòng nhỏ giọng nói thầm:

【 Nếu mà nhị ca còn không có thấy rõ bản chất Tô Thụy, nói không chừng thật đúng là sẽ đến ăn nói khép nép vì Tô Thụy tranh thủ nhân vật này. 】

Tần Diệu lặng lẽ dựng lên lỗ tai.

Hoắc Yến tức giận đến mức ngón tay cầm cốc cà phê trắng bệch.

Cái gì gọi là ăn nói khép nép? Hắn có cần phải ăn nói khép nép?

"Không." Này hai chữ gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, Hoắc Yến ra vẻ nhẹ nhàng nhìn Tần Diệu, khóe miệng mang cười: "Ta chia tay hắn rồi."

Tần Diệu lộ ra gãi đúng chỗ ngứa kinh ngạc: "Vì cái gì?"

[Tất nhiên là vì Tô Thụy chỉ ở với nhị ca của ta chỉ vì tiền mà thôi! ]

【 Chuyện như vậy đối một cái luyến ái não chính là thương tổn rất lớn! 】

Tần Diệu cơ hồ không nhịn được khóe miệng, nhanh chóng nhấp một ngụm cà phê  kích thích một chút vị giác, sau đó khóe miệng mới thuận lợi mà không dương lên.

Hoắc Yến dùng lực đặt cốc cà phê lên bàn, vài giọt cà phê tràn ra ngoài, cổ anh đỏ bừng vì lời nói của Diệp Nhạc Dao, đành phải tùy tiện nghĩ ra một cái cớ: "Đương nhiên là vì ... không thích hợp."

Lời bào chữa vạn năng!

【Di ~ Nhị ca là một người đàn ông có miệng cứng rắn.】 Diệp Nhạc Dao yên lặng bổ đao.

【Quên đi, quên đi, dù sao nhị ca cũng giúp mình kiếm tiền, nên mình sẽ không tiết lộ rằng anh ấy chia tay vì đứa con trong bụng Bạch Nguyệt Quang không phải của anh ấy!】

Tần Diệu hơi nhướng mày, khóe miệng hoàn toàn áp không được.

Thì ra là thế!

Nếu đôi mắt có thể phun ra lửa thì ngọn lửa rực cháy trong mắt Hoắc Yến bây giờ đã đốt cháy quán cà phê rồi.

Hắn tức giận trừng mắt nhìn Diệp Nhạc Dao bên cạnh, nhưng Diệp Nhạc Dao chỉ cúi đầu ăn bánh, không để ý tới vẻ mặt khó coi của nhị ca.

Hoắc Yến nhắm mắt lại, lúc này nội tâm vô cùng may mắn, may mắn thay Tần Diệu ở đối diện không nghe được suy nghĩ của Diệp Nhạc Dao!

Tần Diệu vẫn đang suy nghĩ lượng thông tin trong câu nói ngắn gọn của Diệp Nhạc Dao, hắn cũng không nhận thấy sự thay đổi trên biểu cảm của Hoắc Yến.

Sau một lúc lâu, hắn nhớ tới mục đích của chính mình trong chuyến đi này, ngẩng đầu nhìn Diệp Nhạc Dao đang ăn món tráng miệng đối diện.

Việc nhà họ Hoắc có con nuôi được cả giới kinh doanh biết đến nhưng con nuôi nhà họ Hoắc lại hiếm khi xuất hiện trước công chúng.

Ngoại giới có không ít người suy đoán có phải hay không Diệp Nhạc Dao ở Hoắc gia không được ưa thích, cho nên mới không có làm con nuôi bên ngoài lộ diện.

Tần gia và Hoắc gia luôn hợp tác chặt chẽ, Tần Diệu trước đây đã từng cùng cha tới Hoắc gia mấy lần.

Nhưng mỗi lần Diệp Nhạc Dao xuất hiện chưa đầy hai phút, cậu liền sẽ tìm cơ hội lẻn đi.

Lần cuối cùng gặp nhau dường như là ba năm trước, lúc đó Diệp Nhạc Dao còn chưa lớn, cho nên mấy ngày trước Tần Diệu không nhận ra Diệp Nhạc Dao khi nhìn thấy cậu.

Hiện tại nhìn kỹ, càng xem Tần Diệu càng vừa lòng.

Không giống với ngũ quan kiên cường Hoắc gia, lông mày của Diệp Nhạc Dao mềm mại và rõ ràng hơn, một đôi mắt hạnh trước sau sáng lấp lánh, cười rộ lên liền càng đẹp mắt, điều này khiến người ta dễ chịu hơn mà không cần lý do.

Nếu một người như vậy có thể gia nhập vào công ty của mình——

Tần Diệu mở miệng: "Nhạc Dao, ngươi có hứng thú tham gia chương trình tạp kỹ không?"

Diệp Nhạc Dao ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn dính một miếng sô cô la: "Chương trình gì?"

【Hả, có lẽ gần đây vận may của mình đã thực sự thay đổi?】

【Mình vừa tham gia đầu tư vào một bộ phim truyền hình ăn khách và chuẩn bị bước vào làng giải trí thì có người đưa cho mình một chiếc gối!】

Nghe vậy, Hoắc Yến có chút kinh ngạc không biết Tần Diệu lại chủ động mời Nhạc Dao, nói: "Đại ca đã nhờ người sắp xếp đội ngũ quản lý cho Tiểu Dao rồi."

Ý tứ là không cần phải ký hợp đồng với công ty của Tần Diệu.

Tần Diệu lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn lấy tài liệu chương trình tạp kỹ mà anh đã chuẩn bị từ sáng sớm ra: "Một chương trình tạp kỹ du lịch, dàn khách mời cố định đã được quyết định."

Diệp Nhạc Dao cúi đầu vừa thấy —— 《 Chúng Ta Đi Du Lịch 》.

Hắn trong lòng cả kinh: 【 Cư nhiên là chương trình này?! 】

Nụ cười trên môi Tần Diệu càng sâu.

《 Chúng Ta Đi Du Lịch 》là một chương trình tạp kỹ được công ty của họ quảng bá trong nửa cuối năm, không chỉ đàm phán phát sóng vào khung giờ vàng với truyền hình vệ tinh địa phương mà còn ký hợp đồng quảng cáo hàng đầu với các nền tảng lớn, cũng là một tác phẩm lớn như " Mỹ Nhân Bệnh Tật Của Lão Công Hào Môn ".

Diệp Nhạc Dao có ấn tượng, cho thấy chương trình tạp kỹ này quảng bá và sự kỳ vọng của khán giả rất cao.

Sau đó, liền nghe Diệp Nhạc Dao ở trong lòng hô to: 【Rút lui—Rút lui—Rút lui—】

Tần Diệu: "......?"

Diệp Nhạc Dao ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp.

Trong mắt đồng tình càng là không thể che giấu.

【 Năm nay có phải hay không là năm tam tai của Tần tổng a? 】

【Nếu không thì Tần tổng đi tìm cái miếu nào đó giải xui đi? Đầu tiên là một bộ phim xuất sắc gần như bị hủy hoại vì nam chính bị lộ tin xấu, sau đó là chương trình này... Ừm, nổi tiếng nhưng cũng rất nổi tiếng nhưng theo hướng ngược lại, tất cả các thành viên trong đoàn đều bị xảy ra những điều không may mắn.】

【 Chậc chậc chậc, này vận khí, thật là ngay cả một con chó cũng phải lắc đầu khi nhìn vào nó.】

Tần Diệu: "......"

Dưới gầm bàn, hai tay Tần Diệu lặng lẽ nắm chặt.

Diệp Nhạc Dao trong lòng thở dài, sau đó nói: "Thôi bỏ đi, cảm ơn Tần tổng."

Sự từ chối thể hiện ra rất rõ ràng.

Hoắc Yến đưa tay ra che khóe miệng đang lặng lẽ nhếch lên.

Ai, tâm tình đột nhiên liền trở nên trong sáng ~

Nhưng cơ hội bỏ đá xuống giếng tốt như vậy, Hoắc Yến như thế nào sẽ bỏ qua đâu?

Sau khi cười ngắn ngủi một chút, hắn nhanh chóng buông tay xuống, giả vờ khó hiểu hỏi Diệp Nhạc Dao: "Sao ngươi không đi? Đây là cơ hội tốt a."

Diệp Nhạc Dao cũng viện cớ: "Đại ca không phải cho ta chuẩn bị đội ngũ quản lý sao? Ta chờ đại ca an bài."

【Dù sao thì mình chắc chắn sẽ không tham gia chương trình tạp kỹ này!】

【Được quảng cáo là không có kịch bản, nhưng khách lưu trú đã bị lật xe trong ngày ghi hình đầu tiên, khách quý phi hành lật xe trong ngày phát sóng đầu tiên, và mỗi một nghệ sĩ đều lật xe vào ngày trước mỗi ngày phát sóng tiếp theo. Như là trúng ma chú giống nhau, toàn bộ thành viên không ai sống sót!】

【Rộng quá thì sợ! Tôi thực sự sợ rằng khi chương trình được phát sóng, tôi sẽ là người duy nhất không có mosaic!】

【 Chương trình này còn gọi cái gì 《 Chúng ta đi du lịch 》, trực tiếp sửa tên kêu 《 Ta cùng nhóm mosaic du lịch hằng ngày 》 đi! 】

Nghe được câu cuối cùng, môi Hoắc Yến mím chặt đến mức gần như co rút.

Không thể cười, tuyệt đối không thể cười!

Mà sắc mặt Tần Diệu đối diện lại cực kỳ khó coi.

Hắn vốn tưởng rằng chỉ có một mình Du Bạch, nhưng không ngờ bọn họ đã sớm bắt đầu bố trí kế hoạch như vậy.

Tần Diệu gần như không khống chế được biểu tình của mình khi biết rằng mọi cố gắng của mình gần như vô ích.

Đồng thời, anh cũng bày tỏ cảm xúc giống như Hoắc Yến——

May mắn thay, Hoắc Yến không nghe được suy nghĩ của Diệp Nhạc Dao!

Ba người đều không có tâm tình nói chuyện phiếm, cà phê uống xong, ba người cũng giải tán.

Hôm nay Hoắc Yến đặc biệt xin phép đoàn làm phim xin nghỉ một ngày để đi cùng Diệp Nhạc Dao, sau khi bàn bạc xong sự việc, anh vẫn còn nửa ngày nghỉ nên cùng Diệp Nhạc Dao cùng nhau trở về Hoắc trạch.

Ba Hoắc mẹ Hoắc đang ngồi trong phòng khách, bên cạnh có vài nhân viên của các cửa hàng sang trọng đứng cạnh, trước mặt là một giá treo quần áo lớn đặt trên sàn, chứa đầy các kiểu dáng mới của các thương hiệu lớn.

Nhìn thấy Diệp Nhạc Dao, mẹ Hoắc mỉm cười vẫy tay với hắn: "Tiểu Dao, con về vừa kịp lúc, lại đây chọn quần áo đi."

Diệp Nhạc Dao vội vàng chạy tới, nắm lấy cánh tay mẹ Hoắc: "Mẹ Hoắc, sao đột nhiên muốn chọn quần áo cho ta?"

Hoắc mẹ cười: "Con không phải chuẩn bị vào làng giải trí sao? Tủ quần áo cũng phải có đầy đủ chứ? Vừa lúc ngày mai bố con và mẹ cũng muốn chọn một bộ đi dự tiệc, nên ta đã yêu cầu họ mang tất cả những sản phẩm mới đến."

Hoắc Yến chưa bao giờ có hứng thú với những thứ này, hơn nữa anh còn là diễn viên hàng đầu trong ngành, quần áo anh mặc trong sự kiện hầu hết đều là hàng hiệu hoặc nhãn hiệu muốn thiết lập quan hệ hợp tác với anh, nên anh thậm chí còn không thèm để ý, liếc nhìn một cái đã chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.

Vừa bước lên cầu thang đã nghe thấy Diệp Nhạc Dao hỏi mẹ Hoắc: "Mẹ Hoắc, mẹ định tham dự yến tiệc của ai vậy?"

Diệp Nhạc Dao chỉ tùy tiện hỏi, hắn không bao giờ thích những bữa tiệc tụ tập này, mỗi lần luôn tìm cơ hội chạy trốn.

Hiếm thấy hắn hỏi thăm, thế là ba Hoắc giải thích: "Lão Từ không phải đã tìm được con ruột của mình sống ở bên ngoài hơn mười năm trước sao? Gia đình bọn họ đã chuẩn bị tiệc chiêu đãi và mời chúng ta đến tham dự. Sao, ngươi có hứng thú sao? "

Hoắc mẹ nói: "Ta nhớ rõ con trai út của lão Từ giống như cùng Tiểu Dao là đồng học thời cao trung, Tiểu Dao ngươi muốn đi sao?"

Diệp Nhạc Dao nghĩ đến Từ Thần, bẹp miệng:

【 Mình lại không thích Từ Thần...... Từ từ...... Tìm được rồi thân sinh nhi tử? Lão Từ? 】

【Tại sao cốt truyện này như thế nào có chút quen thuộc?】

Bước chân Hoắc Yến dừng lại.

Hoắc ba Hoắc mẹ tinh thần cũng  cũng tỉnh táo lại.

Diệp Nhạc Dao lắc đại não đang ở điên cuồng hồi ức cốt truyện, mấy giây sau, hắn kinh hô một tiếng:

【Ôi chúa ơi!】

【 Như vậy kích thích sao?! 】

Ba Hoắc và mẹ Hoắc cùng lúc nhìn anh.

Lần này lại là chuyện gì!

Có thể hay không nhanh lên nói, đừng úp úp mở mở!

Diệp Nhạc Dao nhíu mày, giống như đang ninh bánh vai chèo giống nhau, khóe miệng càng mím chặt, vẻ mặt tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, phải rất lâu hắn mới phục hồi tinh thần lại:

【Hóa ra... thiếu gia giả đã quyến rũ cha nuôi của mình và bị thiếu gia thật, vợ của ông ta và cả gia đình bắt gặp trên giường của thiếu gia giả, chính là anh trai nuôi của Từ Thần ......】

Câu nói ngắn gọn này vang lên như sấm sét bên tai Hoắc gia, đồng tử của bọn họ đồng thời run lên.

Cái gì cái gì?

Ngươi nói cái gì cùng cái gì cái gì?

【 Vụ bắt gian giống hình như chính là ở trong yến hội phát sinh? 】

【Không thể nào trùng hợp như vậy được, chính là ngày mai hả!】

Diệp Nhạc Dao có chút dao động.

【Mình có nên tham gia để xem náo nhiệt không đây......】

Hoắc Yến đã quay trở lại phòng khách, quay đầu nhìn những sản phẩm mới theo mùa trên móc treo, dù sao thì sự kiện náo nhiệt này hắn khẳng định sẽ tham gia rồi.

Ba Hoắc mẹ Hoắc nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau có chút chờ đợi.

Ai nói...... Không phải đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro